Khoé miệng Trương Tư Tổ khẽ giật.
“Thôi vậy, tớ sẽ tự nghĩ cách! Có câu rận nhiều không sợ nhột, dù sao cũng đã bị cảnh cáo rồi, một lần nữa cũng không tính là gì!”
Nhưng dường như chợt nghĩ đến điều gì, Trương Tư Tổ thở dài nói: “Nhưng ba ngày sau là kỷ niệm ngày thành lập trường rồi, đến lúc đó Trình Kiêu vẫn chưa quay lại thì phải làm sao?”
Mỗi năm đến kỷ niệm ngày thành lập trường, giáo viên chủ nhiệm sẽ đích thân điểm danh.
Hơn nữa, nếu vắng mặt trong hoạt động quan trọng như thế thì thật sự sẽ tiếc nuối cả đời.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy mở, Trình Kiêu mỉm cười xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Con mẹ nó!”
“Tớ không nhìn nhầm chứ!” Trương Tư Tổ vội vàng dụi mắt, nhìn Trình Kiêu với vẻ khó tin, không dám chớp mắt lấy một cái, rất sợ chỉ cần chớp mắt Trình Kiêu sẽ bỏ chạy.
“Trình Kiêu, cuối cùng cậu cũng về rồi!” Trương Tư Tổ thở phào nhẹ nhõm.
“Mấy ngày qua cậu đã đi đâu vậy?”
Trình Kiêu cười nói: “Gặp phải một vài chuyện nên ra ngoài mấy ngày, làm phiền các cậu rồi.”
Lôi Công cười ha hả, tiến lên vỗ vai Trình Kiêu: “Đúng là rất phiền phức, mấy ngày nay vì xin nghỉ giúp cậu, chúng tớ đã dùng hết mọi cái cớ rồi, khi nãy còn đang lo không biết hôm nay nên lấy cớ gì đây?”
Trương Tư Tổ nổi giận: “Lôi Công, là tớ, không phải chúng ta, cậu có thể giữ cho mình chút thể diện không!”
Lôi Công cười nói: “Chúng ta đều là anh em, phân biệt thế làm gì!”
Tần Thủ đáp: “Tớ đồng ý với lời của Lôi Công.”
“Tớ cũng đồng ý!” Thần Côn thò đầu tiếp lời.
“Tớ muốn nghỉ chơi với các cậu!” Trương Tư Tổ tiến vào trạng thái bùng nổ, nhưng hoàn toàn không có ai quan tâm đến anh ta.
“Được rồi, Trình Kiêu, nếu đã trở về thì mau chuẩn bị đi, hôm nay có tiết học võ, cậu cẩn thận sẽ có người lại nhằm vào cậu đấy!” Tần Thủ nhắc nhở.
“Được.” Trình Kiêu khẽ mỉm cười, ttrong mắt lộ ra ý cười.
“Đúng rồi Trình Kiêu, ba ngày sau là kỷ niệm thành lập trường, cậu đừng quên mất đấy! Đến lúc đó chủ nhiệm sẽ đích thân điểm danh, cậu đừng đâm đầu vào họng súng!” Trương Tư Tổ cũng nhắc nhở, anh ta rất sợ Trình Kiêu lại âm thầm đi đâu mất.
“Tớ biết rồi.” Trình Kiêu nhẹ nhàng nói, bắt đầu nhớ lại kiếp trước.
Anh nhớ trong kỷ niệm thành lập trường lần này, Y Linh nổi tiếng sau một bài múa, hotboy Cố Tu Nhiễm đệm đàn cho cô, trở thành tiết mục kinh điển của trường.
Cố Tu Nhiễm và Y Linh được gọi là kim đồng ngọc nữ, rất nhiều người đều nói họ là một đôi do trời đất tạo nên.
Năm đó Trình Kiêu là một tên vô dụng không ai chú ý, chỉ có thể ngồi trong một góc bình thường nhất ngước nhìn đôi kim đồng ngọc nữ kia.
Ở trước mặt một nhân vật như Cố Tu Nhiễm, Trình Kiêu hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên.
Dù sau này Trình Kiêu nhận lại ba mẹ ruột, trở thành con nhà giàu, thì lúc đối mặt với Cố Tu Nhiễm, anh vẫn cảm thấy tự ti mặc cảm.
Còn Cố Tu Nhiễm thì vẫn kiêu ngạo như thần, chưa từng nhìn Trình Kiêu lấy một cái.
“Cố Tu Nhiễm, cậu cả của nhà họ Cố ở Nam Lăng, tay sai của nhà họ Tống ở Trung Châu Năm đó bọn họ đã hại chết chị Lâm Ngọc, dù không phải chủ mưu, nhưng cũng xem là đồng loã.”
“Bây giờ, có lẽ Cố Tu Nhiễm còn chưa nhận ra mình…” Trình Kiêu nở nụ cười châm chọc.
“Trình Kiêu, đi thôi!” Mấy người nhóm Trương Tư Tổ ôm sách rời khỏi phòng ngủ, tiện thể gọi Trình Kiêu một tiếng.
“Đến đây.”
…
Tiết thứ ba, giờ học võ.
Trong phòng thể dục, các học sinh đã thay đồ học võ màu xám trắng, bắt đầu dọn dẹp vệ sinh.
Hai người Trình Kiêu và Tảng Đá được chia làm một nhóm, sau khi dọn dẹp khu vực được phân công, hai người ngồi một bên nghỉ ngơi.
Lúc này, cô gái hung dữ Vương Vũ Hàm đang phụ trách chỉ huy các bạn học quét dọn sân ở một bên nhìn thấy hai người Trình Kiêu đang nghỉ ngơi thì lập tức nổi giận đi tới.
Cô ta giật lấy chai nước trong tay Tảng Đá, chống nạnh quát: “Trình Kiêu, Lý Lưu Thành, mọi người đều đang làm việc, hai người lại trốn ở đây lười biếng!”
“Đi lau sạch chỗ kia mau!” Vương Vũ Hàm chỉ vào sàn nhà vừa được lau khi nãy, kiêu căng nói.
Vương Vũ Hàm là lớp trưởng của bọn họ, phụ trách vệ sinh nơi này.
Thật ra không phải hai người Trình Kiêu lười biếng, mà hai người còn vừa làm việc xong, vừa ngồi xuống uống hớp nước đã bị Vương Vũ Hàm chú ý.
Người lười biếng thật sự thì đang ngồi trên ghế, hả hê nhìn hai người Trình Kiêu.
Tảng Đá oan ức nói: “Lớp trưởng, việc cậu phân công cho chúng tôi, chúng tôi đã làm xong rồi, sao lại nói chúng tôi lười biếng?”
“Cậu ngồi ở đây như thế, không phải lười biếng thì là gì?” Vương Vũ Hàm không ngờ Tảng Đá bình thường rất ngoan ngoãn lại dám cãi lời cô ta, lập tức càng ngang ngạnh hơn.
Tảng Đá nhìn mấy người đang chỉ trỏ về phía bọn họ ở bên cạnh, tức giận nói: “Vậy mấy người kia từ khi bắt đầu làm việc đã ngồi ở đó, sao cậu không nói gì!”
Trình Kiêu nâng mắt lạnh lùng nhìn Vương Vũ Hàm, đợi cô ta giải thích.
Khuôn mặt Vương Vũ Hàm đỏ lên, hành động bên nặng bên nhẹ thế này quá rõ ràng.
Nhưng những người đó đều là con nhà giàu, cô ta không thể động vào được!
Còn Trình Kiêu và Tảng Đá lại là hai người nghèo nhất trong lớp, bình thường ai cũng có thể bắt nạt, đương nhiên Vương Vũ Hàm cũng chọn bắt nạt bọn họ.
“Bây giờ tôi đang nói cậu, cậu nhắc đến người khác làm gì, làm tốt chuyện của cậu là được.” Vương Vũ Hàm hoàn toàn bất chấp đạo lý, thái độ rõ ràng là tôi đang bắt nạt cậu đấy, cậu làm gì được tôi?
Tảng Đá tức đến mức đỏ cả mặt, ngồi dưới đất không động đậy: “Đây rõ ràng là bắt nạt người khác.”
Vương Vũ Hàm cau mày, thầm nghĩ: “Nếu hôm nay cả hai tên nghèo này cũng không giải quyết được, sau này cô ta còn lấy đâu ra mặt mũi quản lý người khác?”
“Lý Lưu Thành, tôi bảo cậu lau sạch sân bên kia, cậu có đi không?” Vương Vũ Hàm quát to.
Rất nhiều bạn học bị thu hút sự chú ý, đồng loạt nhìn sang hướng này.
Tảng Đá vốn rất nhịn nhục, thấy nhiều bạn học chú ý như thế, dù tức giận, nhưng anh ta chỉ có thể thoả hiệp.
Thấy Tảng Đá cầm khăn lau lên chuẩn bị đi lau sàn, Vương Vũ Hàm tỏ vẻ đắc ý.
Nhưng lúc Tảng Đá vừa đứng lên, một bàn tay chợt nắm lấy tay anh ta.
“Ngồi xuống.” Trình Kiêu nhìn anh ta, nhẹ nhàng nói.
Tảng Đá thoáng sửng sốt, sau đó nhỏ giọng nói với Trình Kiêu: “Trình Kiêu, cậu muốn làm gì? Chúng ta không gây chuyện với cô ta được đâu!”
“Ngồi xuống.” Trình Kiêu cao giọng lặp lại.
Tảng Đá bất đắc dĩ, chỉ đành ngồi xuống một lần nữa.
Sau đó, Trình Kiêu uống ngụm nước, hoàn toàn làm lơ Vương Vũ Hàm trước mặt.
Vương Vũ Hàm tức đến mức lồng ngực phập phồng, nghe thấy tiếng cười nhạo vang lên từ sau lưng, khuôn mặt cô ta đỏ như gan lợn.
“Trình Kiêu, cậu muốn tạo phản à?” Vương Vũ Hàm hạ thấp giọng, trong lời nói tràn đầy sát khí.
Trình Kiêu nhìn cô ta, anh khoanh tay, ngã người tựa vào tường: “Xin chú ý lời nói của cậu, cậu chưa xứng để chúng tôi phải tạo phản đâu.”
Vương Vũ Hàm hơi ngạc nhiên, mấy hôm trước nghe Điền Thuý Thuý nói Trình Kiêu thay đổi, cô ta còn không tin, cho rằng Điền Thuý Thuý tung tin đồn nhảm.
Bây giờ thấy thái độ của Trình Kiêu, cô ta mới thấy Điền Thuý Thuý không nói dối.
Có điều Điền Thuý Thuý không xử lý được anh, nhưng không có nghĩa là cô ta không làm được.
Vương Vũ Hàm híp mắt, lạnh lùng nói: “Trình Kiêu, tôi bảo cậu lau sàn, cậu không đi đúng không?”
Nhìn thấy dáng vẻ đằng đằng sát khí của Vương Vũ Hàm, Tảng Đá hoảng sợ.
“Trình Kiêu, chúng ta đừng tranh cãi với cô ta nữa, không phải chỉ là lau thêm một chỗ thôi sao? Chẳng có gì to tát cả.”
Trình Kiêu không để tâm đến Tảng Đá, anh nhìn Vương Vũ Hàm, lạnh lùng nói: “Chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ được phân công, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi của chúng tôi, cậu không có quyền chỉ huy chúng tôi.”\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007