Tảng Đá không nghĩ nhiều như vậy, cảm kích nhìn Trình Kiêu, anh ta biết chắc chắn là Trình Kiêu không vừa mắt chuyện vừa rồi huấn luyện viên thiên vị Liễu Tinh, cho nên muốn đòi lại công bằng giúp anh ta.
“Trình Kiêu, cảm ơn cậu!” Tảng Đá thầm nhủ trong lòng, lời nói tình cảm như vậy, Thạch Đầu ngượng ngùng không dám nói ra khỏi miệng.
Sắc mặt Điền Thúy Thúy vốn đang khó coi, thấy vậy chợt lộ vẻ mừng như điên: “Ha ha, đúng là tốt quá rồi! Vậy mà cậu ta lại khiêu chiến huấn luyện viên! Đúng là không ngừng tự tìm đường chết!”
Vương Vũ Hàm cũng lộ vẻ vui mừng, nhìn Cố Tu Nhiễm nói: “Cậu Cố, cậu đừng nóng giận, đồ bỏ đi Trình Kiêu kia cực kỳ ngông cuồng, vậy mà lại muốn khiêu chiến huấn luyện viên! Chắc chắn huấn luyện viên sẽ ra tay dạy dỗ cậu ta, chúng ta cứ chờ xem kịch vui thôi!”
Cố Tu Nhiễm hơi nheo mắt lại, cú đấm vừa rồi của Trình Kiêu khủng bố cỡ nào, anh ta là người rõ ràng nhất.
Huấn luyện viên thật sự có thể đánh thắng Trình Kiêu sao?
Huấn luyện viên hơi sửng sốt, không dám tin nhìn Trình Kiêu.
Vốn dĩ ông ta định ra tay dạy dỗ Trình Kiêu, ai bảo Trình Kiêu dám nói thứ ông ta dạy giống đồ chơi của trẻ con.
Nhưng mà, vừa rồi nhìn thấy Trình Kiêu tung một cú đấm đánh bại Cố Tu Nhiễm, huấn luyện viên bị dọa thật rồi.
Sau đó, huấn luyện viên bèn đánh trống lui quân.
Nhưng, dù thế nào ông ta cũng không ngờ rằng Trình Kiêu lại chủ động khiêu chiến ông ta.
Huấn luyện viên nhất thời thẹn quá hóa giận.
Vừa rồi ông ta chỉ lo lắng, lỡ như đánh không thắng Trình Kiêu thì sẽ bị các bạn học chê cười.
Nhưng, như vậy cũng không chứng tỏ ông ta không có lòng tin, dù sao Trình Kiêu có mạnh thì cũng chỉ là một sinh viên. Mà ông ta là huấn luyện viên luyện tán thủ chuyên nghiệp đã mười mấy năm.
“Nhóc con, tôi công nhận cậu có chút thực lực, trong những sinh viên này đã không còn người nào là đối thủ của cậu! Thậm chí, cho dù là huấn luyện viên bình thường cũng không đánh thắng được cậu.”
“Nhưng mà, cậu thật sự quá mức ngông cuồng! Bây giờ tôi sẽ cho cậu một bài học, để cậu biết núi này cao còn có núi khác con hơn!”
Vẻ mặt huấn luyện viên lạnh lẽo, chậm rãi bước đến đối diện Trình Kiêu: “Bắt đầu đi!”
“Cậu là sinh viên, tôi nhường cậu ba chiêu!” Huấn luyện viên tỏ thái độ không coi ai ra gì.
Trình Kiêu cười xùy một tiếng, thản nhiên nói: “Không cần, nể mặt ông là thầy giáo, tôi cho ông một cơ hội ra tay.”
“Ngông cuồng!” Huấn luyện viên tức giận quát lên: “Nếu cậu đã muốn chịu đánh, vậy tôi không khách khí. Đừng nói tôi ỷ lớn hiếp nhỏ!”
Huấn luyện viên bỗng nhiên giậm hai chân tại chỗ một phát, cả người hệt như báo săn, trong chớp mắt vọt đến trước người Trình Kiêu.
“Hây!”
Trong tiếng thở ra, huấn luyện viên tung một cú đấm vào ngực Trình Kiêu.
Các bạn học dưới đài kinh ngạc thốt lên: “Huấn luyện viên không hổ là huấn luyện viên, vậy mà cú đấm này còn vang lên tiếng xé gió, thật sự quá lợi hại luôn!”
“Tôi cảm thấy bản lĩnh của huấn luyện viên giống như những cao thủ trong tiểu thuyết võ hiệp kia, cậu cảm thấy huấn luyện viên có biết khinh công không?” Một bạn học mê võ hiệp nào đó lộ vẻ sùng bái hỏi.
“Nếu Trình Kiêu bị cú đấm này của huấn luyện viên đấm trúng, e rằng phải vào bệnh viện!”
Trong mắt Cố Tu Nhiễm lấp lóa ánh sáng, thực lực của huấn luyện viên quả là mạnh mẽ. Vốn dĩ anh ta cho rằng trình độ của mình dù không bằng huấn luyện viên thì cũng không kém là bao.
Nhưng bây giờ xem ra, anh ta vẫn kém nhiều lắm.
Nhưng mà, chắc hẳn huấn luyện viên cũng dốc hết sức rồi. Nhưng, dường như vẫn kém cú đấm vừa rồi của Trình Kiêu.
Vương Vũ Hàm ngạc nhiên nói: “Cậu Cố, huấn luyện viên dốc hết sức ra tay, chắc chắn đồ bỏ đi Trình Kiêu kia sẽ xui xẻo, cậu có thể trút giận rồi!”
Cố Tu Nhiễm không thèm để ý đến cô ta, trong mắt anh ta chỉ có Y Linh. So với mấy bình hoa Vương Vũ Hàm và Trương Manh chỉ có bề ngoài không chút nội hàm này, Y Linh mới là nữ thần trong lòng anh ta.
Giữa đài, Trình Kiêu nhìn huấn luyện viên, lắc đầu: “Ông, quá yếu!”
Nói xong, Trình Kiêu cũng tung ra một cú đấm, không có bất kỳ khí thế gì, giống như chỉ tùy ý tung ra một cú đấm.
Nhưng mà, trong mắt huấn luyện viên, cú đấm của Trình Kiêu lại giống như áp lực của toàn bộ đất trời đè xuống người ông ta, ông ta chỉ là một người phàm, sao có thể đối chọi với uy lực của toàn bộ đất trời!
Với cảnh giới của Trình Kiêu, mỗi một cử động giơ chân nhấc tay đều không bàn mà hợp với đại đạo chí lý. Mặc dù chỉ là một cú đấm bình thường, nhưng huấn luyện viên chỉ là một người phàm, loại chấn động kia căn bản không phải là thứ mà ông ta có thể tiếp nhận.
Ầm!
Huấn luyện viên bay ra ngoài, giống hệt Cố Tu Nhiễm, đập vào tường, sau đó ngã xuống.
Nơi đây, lặng ngắt như tờ!
Trình Kiêu phủi tay, hơi khinh thường nói: “Đã nói chỉ là đồ chơi của trẻ con, ông còn không tin, bây giờ tin chưa!”
Nói xong, nét mặt Trình Kiêu không vui không buồn đi đến trước mặt Tảng Đá, thản nhiên hỏi: “Không sao chứ?”
Tảng Đá rất cảm kích, trịnh trọng gật đầu: “Đã không sao rồi.”
“Vậy là tốt rồi.”
Khi Trình Kiêu, Tảng Đá và mấy người Trương Tư Tổ mang vẻ mặt ngu ngơ trở về vị trí, toàn bộ mọi người mới giật mình tỉnh táo lại.
“Vậy mà cậu ta… cậu ta lại đánh bại huấn luyện viên!”
“Chuyện này sao có thể!”
“Rốt cuộc cậu ta làm như thế nào!”. Truyện Full
Tất cả mọi người đều hoảng sợ kêu rên, khiếp sợ Trình Kiêu mang lại cho bọn họ thật sự quá lớn!
Vốn dĩ chỉ là một đồ bỏ đi ai ai cũng có thể bắt nạt, thế mà bây giờ lại liên tục đẩy lui kẻ địch mạnh, thậm chí đánh bại Cố Tu Nhiễm, cuối cùng, ngay cả huấn luyện viên cũng bị đánh bay.
“Từ khi nào mà Trình Kiêu trở nên mạnh như vậy!”
Sau khi hết khiếp sợ, trong lòng các bạn học bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.
“Chẳng lẽ hèn nhát kém cỏi của Trình Kiêu trước đó chỉ là giả vờ? Hay là cậu ta coi thường không chấp những người bắt nạt cậu ta trước đó?”
Điền Thúy Thúy siết chặt nắm đấm, ánh mắt nhìn Trình Kiêu mang đầy hoảng sợ!
“Đây thật sự là đồ bỏ đi kia sao? Trước kia chắc chắn cậu ta lừa mình.”
Vậy mà trong lòng Điền Thúy Thúy mơ hồ có chút hối hận. Bởi vì thế mà Trình Kiêu lúc này lại mang đến cho cô ta cảm giác ngưỡng mộ.
Vậy mà cô ta cảm thấy tự ti khi ở trước mặt Trình Kiêu.
Điền Thúy Thúy điên cuồng lắc đầu: “Không, không thể nào! Sao mình lại cảm thấy tự ti trước mặt đồ bỏ đi này chứ? Người nên tự ti là cậu ta, cậu ta chỉ là một công cụ cho mình lợi dụng mà thôi!”
Sắc mặt Vương Vũ Hàm âm u như sắp chảy ra nước, cô ta không ngờ Trình Kiêu lại mạnh đến mức này, ngay cả huấn luyện viên cũng bị một cú đấm đánh bại!
“Rốt cuộc trên người đồ bỏ đi Trình Kiêu này đã xảy ra thay đổi gì!”
Bên cạnh, Cố Tu Nhiễm ngây ngẩn cả người.
Nếu như nói Trình Kiêu đánh bại anh ta là may mắn, vậy bây giờ ngay cả huấn luyện viên cũng không phải là đối thủ của một cú đấm của anh, điều này chứng minh thực lực của Trình Kiêu đã mạnh đến độ anh ta chỉ có thể ngước nhìn!
Cố Tu Nhiễm là người cực kỳ kiêu ngạo, việc gì anh ta cũng muốn tranh vị trí thứ nhất, cho dù tạm thời không tranh nổi, anh ta cũng sẽ hăng hái cố gắng, tranh thủ giành được vị trí thứ nhất.
Nhưng mà, bây giờ Trình Kiêu mang lại cho anh ta một cảm giác, đó chính là không cách nào địch nổi!
Không cách nào địch nổi!
Anh ta cảm thấy cả đời cũng khó mà thắng được Trình Kiêu, loại cảm giác này đánh bay toàn bộ lòng tin của Cố Tu Nhiễm. Sau đó, cả người đều trở nên chán chường sa sút.
“Vì sao? Vì sao cậu ta lại mạnh như vậy!”
“Thảo nào cậu ta nói rằng tôi và cậu ta là người của hai thế giới, cả đời này tôi cũng chỉ có thể ngước lên nhìn cậu ta. Ha ha, tôi cho rằng cậu ta chỉ dùng lời nói để đả kích tôi, nhưng hóa ra cậu ta chỉ là đang kể một câu chuyện có thật mà thôi.”
Loại hơi thở chán chường sa sút trên người Cố Tu Nhiễm càng ngày càng nặng nề, ngay cả Vương Vũ Hàm bên cạnh cũng cảm nhận được.
“Cậu Cố, cậu sao vậy?” Nhìn thấy vẻ mặt chán chường của Cố Tu Nhiễm, so với Cố Tu Nhiễm vốn kiêu ngạo nho nhã kia đúng là tưởng như hai người khác nhau, Vương Vũ Hàm lo lắng khẽ gọi.
“Cậu Cố, cậu đừng nản lòng, cho dù Trình Kiêu rất lợi hại, nhưng cũng chỉ là khá biết đánh nhau mà thôi. Cho dù môn võ thuật của cậu ta lợi hại đi nữa, vậy thì có ích gì chứ?” Nhận ra hơi thở chán chường trên người Cố Tu Nhiễm, Vương Vũ Hàm cẩn thận an ủi anh ta.
Vẻ mặt Cố Tu Nhiễm hơi thay đổi, trong lòng Vương Vũ Hàm mừng thầm, xem ra lời của cô ta có tác dụng rồi.