Mãi cho đến mười giờ sáng ngày thứ hai, Trình Kiêu mới kết thúc tu luyện.
Tu vi trong thân thể đã củng cố, Trúc Cơ hậu kỳ triệt để ổn định lại.
Trình Kiêu đứng người lên, nhìn Nguyệt Nha Hồ sóng gợn lăn tăn phía dưới, vẻ mặt đạm mạc.
“Cảnh giới tiếp theo, là cảnh giới thứ hai của Luyện Khí Kỳ, Thông Thần Cảnh.”
“Nhập thông thần, khai thần tàng, thần thông tự sinh!”
Thần thông phân bốn cấp, sơ cấp, trung cấp, cao cấp, đi lên là đỉnh cấp.
Kiếp trước thần thông thứ nhất của anh là nhật nguyệt giữa trời, một khi ra chiêu, có thể triệu hoán mặt trời diệt thế, còn có U Minh chi nguyệt. Nhật nguyệt phổ chiếu, tịnh hóa hết thảy trong không gian.
Đây là thần thông đỉnh cấp mà trong toàn bộ Tu Tiên Giới đều rất hiếm thấy.
Thần thông thứ nhất của Trình Kiêu đã thức tỉnh là thần thông đỉnh cấp, có thể thấy được tư chất Trình Kiêu bất phàm.
Có điều, kiếp này anh mang theo Tiên Đế chi uy mà trùng sinh, không biết thần thông thứ nhất sẽ thức tỉnh ra cái gì?
Đương nhiên, ngay cả Trình Kiêu cũng không thể dự đoán, dù sao thần thông thức tỉnh có liên quan với tư chất bản thân.
Mặc dù kiếp trước tư chất của anh không tệ, nhưng so ra với một thế này, thôi nào, đó là căn bản không cách nào so sánh được.
Kiếp trước coi như tư chất không tệ, cũng chính là một kẻ phàm nhân. Mà kiếp này, trong thân thể bình thường của anh, lại cất giấu một thần hồn Tiên Đế.
Đến tột cùng sẽ thức tỉnh thần thông gì, ngay cả Trình Kiêu cũng nói không rõ ràng.
Có thể còn đỉnh hơn so đỉnh cấp, có thể chỉ là...... Sơ cấp.
Hôm nay Trình Kiêu không có đi học, hôm qua anh đã bàn giao bọn người Lôi Công, nếu như anh trốn học, thì xin phép nghỉ thay anh.
Bước vào Trúc Cơ hậu kỳ, Trình Kiêu đã không cần rửa mặt tắm rửa, linh lực cường đại hình như lúc nào cũng hình thành một cái vòng bảo hộ chung quanh thân thể Trình Kiêu, làm cho anh không dính hạt bụi nào.
Trên quần áo cho dù có chỗ ô uế, dùng linh khí phất một cái, lập tức như mới.
Trình Kiêu khởi động di động, mấy thanh âm thông báo vang lên.
Bọn người Lôi Công gửi tin tới, có điều có một tin nhắn lại là Tô Lương Tử gửi tới.
Tô Lương Tử chắc chắn là không gọi được điện thoại, nên mới nhắn tin tới, hi vọng Trình Kiêu có thể nhìn thấy đầu tiên.
Nói như vậy, Tô Lương Tử khẳng định có việc tương đối gấp.
Trước tiên mở tin, ánh mắt Trình Kiêu có chút sáng lên.
Sau đó, Trình Kiêu bấm số gọi Tô Lương Tử.
“Ông nói linh dược ở đâu?” Trình Kiêu trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, Tô Lương Tử gửi tin tức cho anh, là nghe được tin tức có linh dược xuất thế.
Đầu điện thoại kia truyền đến thanh âm cung kính của Tô Lương Tử: “Nghe nói là trong Song Đầu Sơn Dương Thị......”
Tô Lương Tử rõ ràng còn có gì chưa nói xong.
“Ông đang lo lắng cái gì?” Trình Kiêu hỏi.
Thanh âm Tô Lương Tử ngưng trọng: “Sư phụ, người còn nhớ rõ miếng vảy tôi đưa cho không?”
“Nghiệt súc kia ngay tại Song Đầu Sơn.”
Trình Kiêu sắc mặt không thay đổi, ánh mắt không ngừng bất định, đột nhiên hỏi: “Ông nói linh dược là gì?”
Tô Lương Tử nói: “Tôi nghe những người còn sống trở về nói, là một gốc thực vật cao ba tấc, phía trên mọc ra một viên trái cây huyết hồng.”
“Gốc thực vật kia là màu gì?” Trình Kiêu tiếp tục hỏi, suy đoán cơ bản trong lòng đã chắc chắn.
“A, đúng rồi, gốc thực vật kia là màu đen.” Tô Lương Tử hơi nghi hoặc một chút, ông ta còn không có nhìn thấy thực vật màu đen, nhưng đa số nhan sắc nên là xanh lá mới đúng.
“Vậy thì không sai, là Long Tiên Quả.” Ngữ khí Trình Kiêu luôn không gợn sóng như giếng cổ, vậy mà nổi lên một tia ba động.
“Long Tiên Quả?” Tô Lương Tử vốn chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng linh dược có thể để cho vị sư phụ thần bí kinh khủng này dao động, tất nhiên không phải thứ bình thường.
Trình Kiêu ánh mắt u ám: “Long Tiên Quả, là linh dược do nước bọt rồng thúc sinh trưởng ra, xem ra con ác giao kia ông nói sắp hóa rồng!”
Tô Lương Tử trở nên hoảng hốt bên đầu điện thoại kia, sau đó trong ánh mắt vậy mà tuôn ra oán hận thật sâu.
“Nói như vậy cả đời tôi đều không giết được con nghiệt súc kia rồi?”
Trình Kiêu không nói gì, chỗ kia có thể có Long Tiên Quả sinh ra, chứng minh con ác giao kia tất nhiên là giao long có huyết mạch chân long, nếu như con ác giao đã hóa rồng, lấy thực lực của anh bây giờ cũng không giết được.
“Nếu như nó còn không có hóa rồng, có lẽ còn có cơ hội.”
“Ông qua đây tụ hợp cùng tôi đi, chúng ta lập tức khởi hành.” Trình Kiêu đứng người lên, cúp máy.
Khi Tô Lương Tử lấy khối vảy làm lễ bái sư, Trình Kiêu liền muốn đi Song Đầu Sơn tìm tòi hư thực, có điều khi đó thực lực của anh mới vừa vào Trúc Cơ, đi cũng vô dụng.
Hiện tại anh đã tiến vào Trúc Cơ hậu kỳ, dù cho không có tin tức linh dược xuất thế, Trình Kiêu cũng đang định đi tìm tòi Song Đầu Sơn.
Long tộc, vẫn luôn là con vật tương đối keo kiệt, thích nhất thu thập bảo vật, giao long cũng coi là một mạch Long tộc, cho nên tự nhiên kế thừa tập tính Long tộc.
Đối với Trình Kiêu mà nói, bây giờ thiếu nhất chính là bảo vật có thể trợ giúp anh nhanh chóng tăng cao tu vi.
Nửa giờ sau, Tô Lương Tử liền đến địa điểm đã hẹn với Trình Kiêu.
Đồng thời, còn có tài xế mà Trình Kiêu để Mã Tài phái tới.
Trên xe, Tô Lương Tử nói cho Trình Kiêu toàn bộ tin tức đã nghe ngóng được.
Thì ra là mấy tên cư dân nơi đó, lúc lên núi hái thuốc, ngẫu nhiên tiến vào ác long đầm, phát hiện gốc Long Tiên quả kia.
Nhưng lại bị ác long trong đầm giao long ăn ba người, người cuối cùng chạy về, nhưng cũng đã biến thành tên điên mê sảng.
Nhưng lời của hắn lại dẫn tới sự chú ý của mấy tên võ giả, những võ giả kia lập tức tiến đến điều tra, rồi phát hiện Long Tiên Quả.
Đồng thời, cũng phát hiện con ác giao kia, trong đó có hai người bị ăn hết, mấy người còn lại liền chạy về.
Sau đó, tin tức này liền lan truyền ra nhanh chóng.
Bây giờ đã đều truyền khắp tại toàn bộ Lĩnh Nam, bất luận là võ giả, hay là những đại gia tộc kia, cũng bắt đầu đi về phía Song Đầu Sơn tụ tập.
Có thể nghĩ, bất cứ là ai, muốn có được gốc linh dược này, nhất định phải trải qua một trận ác chiến.
Trình Kiêu và Tô Lương Tử vào mười giờ ban đêm hôm ấy đi vào Dương Thị.
Sau đó đi suốt đêm đến trấn Song Đầu, Song Đầu Sơn.
Lúc đến trấn Song Đầu, đã là trời vừa rạng sáng, Trình Kiêu và Tô Lương Tử ngay tại chỗ tìm khách sạn ở lại.
Tô Lương Tử nói cho Trình Kiêu: “Con trấn Song Đầu cũng không đơn giản, bởi vì nằm ở phương bắc Lĩnh Nam, mà lại giáp ranh cùng bốn tỉnh khác, nơi này có rất nhiều thị trường giao dịch không thể lộ ra dưới ánh sáng.”
Giao dịch thứ gì, Tô Lương Tử không nói, nhưng Trình Kiêu cũng hiểu.
Có điều, Tô Lương Tử còn nói cho Trình Kiêu biết, đồ vật giao dịch nơi này, cũng không chỉ có thứ người bình thường cần, còn có thứ đám võ giả cần.
Mà thị trường giao dịch ngầm lớn nhất chính là Kim Long Các.
Đây đều là nơi Tô Lương Tử trước kia hành tẩu giang hồ mà từng đi.
Trình Kiêu vốn không biết người đồ đệ anh đã thu này, kỳ thật là một miếng bản đồ sống.
Ngày thứ hai, hai người Trình Kiêu chuẩn bị tiến vào Song Đầu Sơn, võ giả chung quanh rõ ràng nhiều hơn, đương nhiên, còn có một số đại lão mang theo rất nhiều vệ sĩ.
Nhưng Trình Kiêu lại ngẫu nhiên nghe được hai tên võ giả nghị luận.
“Nghe nói Kim Long Các ra một kiện pháp khí, không biết có phải là thật hay không?”
“Là thật là giả, đi xem liền biết.”
Trình Kiêu bỗng nhiên không gấp gáp vào Song Đầu Sơn như vậy nữa.
Mà là đi dạo một vòng thị trường giao dịch ngầm.
Có điều, cũng liền thấy được vài dược liệu không tệ, nhưng nó tác dụng không lớn đối với Trình Kiêu mà nói.
Có điều Trình Kiêu vẫn là mua, anh không cần đến những thứ này, Tô Lương Tử lại có thể dùng.
Cuối cùng, Trình Kiêu và Tô Lương Tử đi tới Kim Long Các.
Cao ốc Kim Long Các có tận chừng mười ba tầng, đây là kiến trúc mang tính tiêu chí trên trấn Song Đầu, có thể thấy được địa vị Kim Long Các ở chỗ này.
Trình Kiêu mang theo Tô Lương Tử đi vào, như vào chợ bán thức ăn.
Trong này lại là một cái hàng vỉa hè trong phòng.......