Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 280: Chương 280: Lỗ trường lâm tới




Hầu hết những người có mặt đều không biết người trong quân đội, dù sao họ cũng chỉ là thương nhân.

Nhưng mọi người đều không lạ lẫm với những ngôi sao vàng trên vai người đàn ông này.

Đây là một đại tá!

Trong quân đội, ít nhất cũng là cán bộ cấp sư đoàn.

Xét về tuổi tác của vị đại tá ấy cùng lắm cũng chỉ bốn mươi tuổi, còn trẻ hơn Tống Hoa Lương.

Nhưng tuổi còn trẻ như vậy đã là đại tá, thêm một cấp nữa sẽ là tướng quân!

Tướng quân trẻ tuổi thế này, trong quân đội sau này sẽ có tiền đồ vô hạn.

Tống Hoa An khoác vai vị sĩ quan đó, hờ hững liếc nhìn mọi người trong hội trường rồi nói lớn: “Đây là em ba của tôi, Tống Hoa Cường, a bộ binh thiết giáp số ba của quân khu Điền Nam.”

Mọi người lại bị sốc một lần nữa!

Văn có Tống Hoa Lương, võ có Tống Hoa Cường, giới kinh doanh có Tống Hoa An.

Nhà họ Tống đúng là lo xa nghĩ rộng!

Lần này, sự thiếu khuyết của nhà họ Tống trong giới quân sự và chính trị đều đã được lấp đầy.

Thực lực tổng thể của nhà họ Tống đã được nâng cao rất nhiều!

Nếu cho nhà họ Tống thêm mấy năm nữa, tuy nhà họ Tống không thể ai ai cũng biết, áp đảo cả tỉnh như Lôi nữ vương, nhưng chắc chắn thực lực tổng thể cũng không kém hơn bao nhiêu!

Lâm Ngọc kinh ngạc nhìn ba anh em nhà họ Tống, nghiêm nghị nói: “Chủ tịch hội đồng quản trị, Tống Hoa An đúng là giấu rất kỹ!”

Vương Đỗ Lan thở dài một cách bất đắc dĩ: “Đúng thế, nhà bọn họ đúng là che giấu quá kỹ, mà che giấu cũng tốt thật, bao nhiêu lâu cũng không ai phát hiện ra!”

Bảo sao dù đại lão và những người giàu có của mười tám thành phố ở Lĩnh Nam cùng đứng ra ủng hộ Trình Kiêu, Tống Hoa An cũng chẳng coi ra gì.

Bảo sao nhà họ Tống có thể bá chủ Trung Châu nhiều năm như thế, không ai có thể thay thế được.

Thì ra đây mới là thực lực thật sự của nhà họ Tống!

Lần này, Tống Hoa An cố ý gọi Tống Hoa Lương và Tống Hoa Cường tới, chắc chắn là để dằn mặt ông chủ và những người giàu có của mười tám thành phố của Lĩnh Nam, không biết quan hệ của Trình Kiêu và những đại lão này đã tới mức nào?

Hy vọng họ đừng bị nhà họ Tống làm cho sợ hãi lùi bước!

Nhóm Mã Tài và Tạ Thiên Hoa cũng hơi sốc trước thực lực đáng gờm của nhà họ Tống.

Nhưng dù thực lực của nhà họ Tống có mạnh hơn nữa, chẳng lẽ còn có thể hơn được Trình đại sư giương cung bắn thiên quỷ, lửa cháy thiêu thây ma?

So với Trình đại sư, quyền thế và sự giàu có của những thế giới phàm tụ này chỉ như pháo hoa lộng lẫy nhất thời, khi bắn ra thì rực rỡ chói mắt, nhưng sau đó thì chỉ để lại bụi bay. Chỉ có bản thân mình lớn mạnh, theo đuổi sự bí ẩn của sinh mạng thì mới có thể trường tồn!

Lưu Hoà Dân nhìn thấy con át chủ bài của nhà họ Tống, trong lòng chợt thấy may mắn: “May mà mình thông minh, lựa chọn dựa vào nhà họ Tống, không ngờ con át chủ bài của nhà họ Tống lại mạnh đến vậy!”

Nhìn phía Vương Đỗ Lan đang ngơ ngác sững sờ, Lưu Hoà Dân lớn tiếng cười nhạo: “Cậu nhóc, chỉ dựa vào cậu mà cũng muốn chống lại nhà họ Tống thì còn lâu mới đủ tư cách nhé! Thế nào, bây giờ đã sợ chưa?”

Tô Lương Tử lạnh lùng nhìn Lưu Hoà Dân, nếu không phải Trình Kiêu lo lắng ra tay ở đây sẽ ảnh hưởng lớn đến thế giới phàm tục, khiến chính phủ Á tộc không hài lòng thì dù một trăm Lưu Hoà Dân cũng sẽ bị Tô Lương Tử đánh chết từ lâu rồi!

Trình Kiêu phớt lờ Lưu Hoà Dân, vô cảm, bình thản nhìn Tống Hoa An đang đắc ý, tự mãn.

Trình Kiêu nhớ rõ trong hội nghị thượng đỉnh Trung Châu của kiếp trước, nhà họ Tống không lật ra con át chủ bài.

Lần này bị Trình Kiêu uy hiếp, cuối cùng nhà họ Tống cũng lộ ra quân bài giấu kín.

“Hoá ra thực lực của nhà họ Tống mạnh hơn rất nhiều so với bề ngoài. Bảo sao kiếp trước mình vẫn luôn bị nhà họ Tống chèn ép, đến cuối cùng cũng không được thấy thực lực thật sự của bọn họ.”

“Nhưng kiếp này, dù quyền thế của ông có ngút trời, giàu có như nước địch thì tôi cũng chẳng sợ!”

Lúc này, ngoài cửa vang lên một tràng cười sảng khoái: “Ha ha, náo nhiệt thật, không được tham gia hội nghị thượng đỉnh Trung Châu lần này là tổn thất của tôi!”

Theo sau giọng nói, Lỗ Trường Lâm dẫn theo kim thoa Vũ Lạc trong bộ vest đen, xinh đẹp giỏi giang và hai vệ sĩ nữa, cùng sải bước đi vào.

Sắc mặt mọi người đều cùng thay đổi!

“Lỗ Trường Lâm!”

Những người có mặt đều là những nhân vật nổi tiếng của mọi tầng lớp ở Trung Châu, đương nhiên bọn họ thường xuyên chú ý. Dù là đại lão và những người giàu có ở các thành phố ở Lĩnh Nam thì cũng vô cùng quen thuộc với Lỗ Trường Lâm.

Kể cả đám con ông cháu cha như cậu Lý và cậu Trần cũng không ai không biết Thị trưởng Lỗ.

Vương Đỗ Lan sững sờ, vừa nãy khi phó thị trưởng Tống xuất hiện, bà ta còn đang nghĩ đến vị Thị trưởng Lỗ này.

Không ngờ ông ta thực sự có đến!

Hơn nữa còn đến rất nhanh!

Tống Hoa An vội vàng bước đến chào hỏi: “Anh Lỗ tới tham dự hội nghị thượng đỉnh đúng là nể mặt chúng tôi quá.”

Phó thị trưởng Tống nhìn thấy cấp trên của mình thì thoáng qua vẻ lúng túng, cười chào: “Chào anh Lỗ.”

Lỗ Trường Lâm chắp tay chào Tống Hoa An: “Chủ tịch Tống khách sáo quá.”

Sau đó ông ta nhìn Tống Hoa Lương bên cạnh, trong mắt loé lên vẻ ngạc nhiên: “Hoa Lương cũng ở đây à?”

“Mọi người đừng khách sáo, tôi tới đây chỉ để chào một người thôi, xong việc sẽ đi ngay, mọi người cứ tiếp tục.”

Lời nói của Lỗ Trường Lâm khiến mọi người lại thảng thốt một lần nữa.

“Lỗ Trường Lâm đích thân tới hội nghị thượng đỉnh chỉ để chào một người?”

“Người này là ai mà có mặt mũi đến vậy?”

Mọi người đều thầm nghĩ, thi thoảng lại đưa mắt tìm kiếm trong đám đông.

Vương Đỗ Lan và Lâm Ngọc cũng đưa mắt nhìn nhau.

“Người có thể khiến Lỗ Trường Lâm đích thân tới thăm hỏi rốt cuộc là thần thánh phương nào đây?”

Mọi người tìm kiếm trong đám đông một hồi, cuối cùng ánh mắt họ đều dừng lại trên người Tống Hoa An.

Trong số tất cả những người có mặt, chỉ có Tống Hoa An là có địa vị cao nhất Nhưng dù là Tống Hoa An cũng không đáng để được Lỗ Trường Lâm đích thân tới nơi thăm hỏi chứ!

Có điều, ngoài Tống Hoa An, mọi người thực sự không nghĩ ra ai khác đáng để Lỗ Trường Lâm đích thân thăm hỏi.

Trong lòng Tống Hoa An cũng đang mừng thầm, suy nghĩ: “Chẳng lẽ sau khi Lỗ Trường Lâm biết Hoa Lương và Hoa Cường đều là người nhà họ Tống mình, nhìn thấy tiềm lực tương lai của nhà họ Tống nên muốn kết giao với nhà mình?”

“Chắc chắn là như thế, nếu không mình thật sự không nghĩ ra còn có người nào đáng để Lỗ Trường Lâm đích thân chạy tới đây một chuyến thế này nữa!”

Nghĩ đến đây, Tống Hoa An chợt trở nên kích động.

Mặc dù ông ta là bá chủ giới thương mại của Trung Châu, nhưng vẫn luôn muốn kết bạn với thị trưởng xuất thân từ nhà họ Lỗ với lịch sử trăm năm ở tỉnh Đông Sơn này.

Nhưng Lỗ Trường Lâm là một quan chức thanh liêm, trong sạch, vẫn luôn giữ khoảng cách với những doanh nhân như Tống Hoa An, vậy nên cho dù Tống Hoa An có muốn cũng chẳng thể thực hiện được.

Có điều, bây giờ sau khi nhà họ Tống lật ra con át chủ bài, đến Lỗ Trường Lâm cũng chủ động đến thăm Tống Hoa An chợt thấy hăng hái, rất có cảm giác ngoài mình ra không còn ai có thể làm chủ thiên hạ!

Đám cậu chủ nhà giàu cậu Lý dưới sân khấu cũng đều cúi người, nịnh bợ nhìn Tống Hoa An.

“Cậu Tống, thật không ngờ đến thị trưởng Lỗ cũng đích thân đến thăm ba cậu, đúng là vinh dự lớn lao.”

“Lần này chắc chắn thằng nhóc Trình Kiêu sợ rồi.”

“Hừ, thằng nhóc đó tưởng rằng quen được mấy người ở Lĩnh Nam là có thể tung hoành ngang dọc trên địa bàn Trung Châu của chúng ta, cậu ta coi thường cậu Tống của chúng ta quá đó!”

Tống An Dân tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng cũng cực kỳ kích động, anh ta cũng không ngờ Lỗ Trường Lâm có thân phận tôn quý như vậy mà lại đích thân đến thăm hỏi ba mình!

“Xem ra cách bố trí của ba năm đó rất anh minh! Con át chủ bài của nhà họ Tống lộ ra, mọi người đều phải ngỡ ngàng.”

“Lỗ Trường Lâm chỉ là người đầu tiên, sau này sẽ còn nhiều người cúi đầu trước nhà họ Tống của mình hơn nữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.