Trình Kiêu trở lại nhà họ Tôn, đám người Tôn Đại Hải đã trở về.
Vừa vào cửa, Ninh Lan liền mặt đầy tươi cười lôi kéo Trình Kiêu, ngồi ở trên ghế sa lon, nói không ngừng.
"Kiêu, hôm nay thực sự con giỏi lắm đó, đám bạn bè thân thích kia khen con hết lời đấy!"
“Cậu cả con nói có thời gian sẽ đến cảm ơn con đàng hoàng, con không biết mặt mợ cả con khó coi đến cỡ nào đâu, ai bảo trước đây chị ta luôn luôn khinh thường con, lần này chắc hối hận lắm!”
“Ngày hôm nay thực sự là quá vui!”
Thấy Ninh Lan vui vẻ, Trình Kiêu cũng rất vui mừng: "Dì Lan, dì vui là được rồi."
“Sao còn gọi dì? Đổi gọi mẹ!” Ninh Lan liếc mắt nhìn Trình Kiêu.
Từ phòng vệ sinh đi ra, Tôn Đại Hải ho nhẹ một tiếng, bộ dạng nghiêm túc.
“Trình Kiêu, nếu cậu đã có cơ hội quen biết nhân vật lớn như chủ tịch Lôi thì phải cẩn thận đối đãi, đừng đắc tội người ta!”
Trình Kiêu sắc mặt bình thản, ở trong mắt đám người Tôn Đại Hải, có thể Lôi Chấn Vũ là nhân vật giỏi giang, nhưng đối với đại đế Thương Sinh mà nói, Lôi Chấn Vũ chẳng qua chỉ là một người bình thường, như con kiến mà thôi.
Nhìn thấy Trình Kiêu không có phản ứng, Tôn Đại Hải cho rằng Trình Kiêu còn đang ghi hận mình, sắc mặt khó coi hừ lạnh một tiếng rồi trở về phòng.
Ninh Lan trừng mắt với Tôn Đại Hải, nói với Trình Kiêu: "Kiêu, con đừng để ý đến ông ấy, cái mặt thối này của ông ấy chưa từng tốt đẹp bao giờ.”
Trình Kiêu ôn hòa nói: "Con không sao. "
“Đúng rồi, Mạc nó ngủ rồi, lại nói khi nào các con sinh một đứa bé mập mạp cho mẹ đây? Mẹ đã chờ nửa năm rồi!” Ninh Lan nhỏ giọng nói, trên mặt tràn ngập chờ mong, nhìn ra được là thật tâm muốn có cháu ngoại.
Trình Kiêu có chút xấu hổ, đề tài này tuyệt đối không thể tiếp tục.
“Dì Lan, con hơi mệt, về phòng nghỉ ngơi trước.” nói xong Trình Kiêu chạy nhanh như chớp về phòng.
“Thằng bé này còn xấu hổ, là mẹ giúp con thay quần khi con còn đái dầm trên giường đấy.” Ninh Lan cười oán giận một câu, sau đó bận việc khác.
Về đến phòng, có mùi hương thoang thoảng quanh quẩn. Tôn Mạc thay váy ngủ một thân thuần trắng, tựa ở đầu giường đọc sách, tóc còn ươn ướt, hẳn là mới vừa tắm xong
Tôn Mạc vốn xinh đẹp, lại mặc một thân váy ngủ trắng. Lúc này đừng nói là Trình Kiêu, cũng nhịn không được hơi động lòng
Nếu như đổi lại là người khác, phỏng chừng không nhịn được mà thất lễ.
Trình Kiêu đi tới chăn đệm lót dưới đất, khoanh chân ngồi xuống, chuẩn bị bắt đầu tu luyện.
Tôn Mạc đột nhiên nói: "Hôm nay anh và Chủ tịch Lôi đến cùng là đã làm cái gì?"
Trình Kiêu không hé mắt, thuận miệng đáp: "Không làm gì, tiện tay giúp ông ta một lần. "
Sắc mặt Tôn Mạc có chút lạnh, trước kia Trình Kiêu luôn luôn không nói một lời, cũng không dám liếc mắt nhìn cô, một bộ dạng của phế vật.
Thế nhưng cô phát hiện Trình Kiêu hai ngày này có chút biến hóa, không phải là hỏi mười câu đáp một câu, mà là trở nên cao ngạo không ai bì nổi.
Biến hóa như thế làm cho Tôn Mạc cực kỳ không rõ, nhưng khiến Tôn Mạc càng thêm ghét bỏ.
Nếu có thực lực, nếu cao ngạo, người khác sẽ cho là tự tin. Nhưng nếu như một kẻ bất tài cả ngày bày ra một bộ dáng cao ngạo không ai bì nổi, đó chính là tìm đường chết.
Cô mặc kệ Trình Kiêu tại sao quen biết Lôi Chấn Vũ, thế nhưng trong lòng cô, Trình Kiêu như cũ làm cho cô ghét.
“Lần này coi như anh tốt số, nhưng tôi khuyên anh nên nhận rõ mình là ai, đừng tưởng rằng quen biết Chủ tịch Lôi có thể không coi ai ra gì, tự có bản lĩnh mới thật sự là thực lực”
Trình Kiêu mở mắt, lạnh lùng nhìn Tôn Mạc.
Anh biết Tôn Mạc này là khinh thường chính mình, cho là ngày hôm nay anh chỉ là mượn uy Lôi Chấn Vũ.
“Tôn Mạc, có thể trong mắt cô, Lôi Chấn Vũ cao không thể chạm. Nhưng trong mắt tôi, căn bản không đáng giá nhắc tới. Thứ tôi dựa vào, không phải vận may, cũng không phải Lôi Chấn Vũ.
“Cụ thể là cái gì, sau này cô tự nhiên sẽ biết.”
Tôn Mạc cho rằng mình có lòng tốt nhắc nhở, Trình Kiêu thế nhưng không giác ngộ, vẫn còn phản bác cô!
Nhất thời, Tôn Mạc càng chán ghét thêm.
So với Lưu Tào Khang, Trình Kiêu đúng là một tên hề!
“Nói mạnh miệng ai không biết? Dù sao tôi đã nhắc nhở anh, có nghe hay không là chuyện của anh!”
Nói xong, Tôn Mạc ném quyển sách lên bàn đầu giường, nằm xuống ngủ.
Trình Kiêu cũng không để ý cô ta nữa, nhắm hai mắt, bắt đầu tu luyện Thần công thôn thiên.
Tu tiên đệ nhất cảnh là luyện khí kỳ, luyện khí đệ nhất cảnh là Trúc Cơ Kỳ.
Ngày hôm qua tu luyện một đêm, Trình Kiêu tính toán chính mình còn cần tu luyện ba ngày, liền có thể đến tới Trúc Cơ sơ kì, khi đó năng lực tự bảo vệ mình liền sẽ gia tăng, mặc dù đối mặt với đạn thường cũng không cần e ngại.
Nếu như đạt tới Trúc Cơ sơ kì, như vậy Trình Kiêu có thể hấp thu lệ khí trên địa tạng vương tượng bồ tát, còn có linh khí trên tượng Phật lấy được ngày hôm nay.
Tôn Mạc ngủ, Trình Kiêu nhắm mắt tu luyện.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm, hai người tiếp tục đi phòng khám, Tôn Đại Hải là chuẩn bị thừa dịp nghỉ hè rèn luyện Tôn Mạc, tương lai để cô thay thế.
Thực ra nguyên nhân chủ yếu đến Tôn Mạc cũng không biết. Tôn Đại Hải muốn ký thác hy vọng vào Tôn Mạc, muốn thông qua cô vực dậy đông y thế gia nhà họ Tôn.
Hai người tới phòng khám bệnh, đã có một chiếc xe màu đen đậu trước cửa.
Thấy Trình Kiêu, cửa xe lập tức mở từ bên trong, Ninh Cát Sơn tóc tai xốc xếch xuống xe, cuống quít đi về hướng Trình Kiêu.
“Anh Trình, cuối cùng cũng tìm được rồi!” Ninh Cát Sơn biểu lộ như trút được gánh nặng.
Trình Kiêu không hiểu hỏi: "Viện trưởng Ninh vẫn luôn ở chỗ này chờ tôi?"
“Tôi chờ ở đây từ lúc 5 giờ rồi, còn lo hôm nay cậu không tới đây?” Ninh Cát Sơn có chút vui mừng nói.
“Viện trưởng Ninh tìm tôi có chuyện gì?” Trình Kiêu không hiểu, trong trí nhớ của anh, cũng không có quá nhiều liên quan với Ninh Cát Sơn.
“Anh Trình, tôi có một người bạn, bị một loại quái bệnh, tìm rất nhiều thần y đều không trị được, bây giờ mỗi lần phát bệnh đều khổ không thể tả, tôi muốn mời Anh Trình đi khám xem!” Ninh Cát Sơn vẻ mặt khẩn cầu.
Hôm nay Trình Kiêu vốn định đến phòng khám bệnh sau đó tách ra Tôn Mạc, tìm một chỗ an tĩnh tu luyện cả ngày, tranh thủ tới Trúc Cơ sơ kì.
Không nghĩ tới Ninh Cát Sơn lại tìm đến nhờ xem bệnh.
Xem ra đây đều là hiệu ứng cánh bướm khi cứu đứa trẻ kia
Nể mặt mũi của Ninh Cát Sơn, Trình Kiêu không đành lòng cự tuyệt, dù là nhân phẩm hay là ơn trợ giúp của đời trước, Ninh Cát Sơn đều là một người đáng tôn kính.
“Được, Viện trưởng Ninh dẫn tôi đi xem sao!” Trình Kiêu đáp ứng nói.
“Thật tốt quá, mau lên xe!”
Ninh Cát Sơn tự mình mở cửa xe cho Trình Kiêu, hai người ngồi ở hàng sau, Ninh Cát Sơn quay ra chỗ tài xế nói: "Lái xe, đến thành phố Nam Lăng!"
“Người bạn kia ở tại Nam Lăng sao?” Trình Kiêu tò mò hỏi.
“Đúng vậy, lát nữa gặp được người bạn này của tôi, cậu đừng giật mình đấy!” Ninh Cát Sơn cười có chút thần bí.
Nam Lăng là thành phố tỉnh Lĩnh Nam, phồn hoa hơn Hà Tây rất nhiều.
Người có thể khiến cho đường đường là viện trưởng bệnh viện nhân dân thành phố Hà Tây tự mình dẫn người tới xem bệnh cho, có thể thấy thân phận tuyệt đối không tầm thường!
Hà Tây cách Nam Lăng hơn 100 km, đi đường cao tốc, hơn hai giờ đến nơi.
Xe ngừng ở khu biệt thự ngoại ô Nam Lăng, Ninh Cát Sơn mang theo Trình Kiêu đi tới chỗ cao nhất, đến trước biệt thự lớn nhất.
“Chính là chỗ này.” Tài xế không cùng đi, chỉ có Trình Kiêu và Ninh Cát Sơn hai người.
Cửa biệt thự là cửa sắt, có thể thấy phong cảnh rất đẹp trong sân, một cô gái mặc váy trắng, đứng trung bình tấn, quay về hướng giàn nho gào thét!