Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 96: Chương 96: Một người chèn ép cả tần châu




Mạc Hoa Đình và Tô Thanh Nham, nhìn ba người Vu Minh Vọng đột nhiên nhận thua, giật mình nói không ra lời.

Hai người bọn họ tài nghệ y thuật không bằng ba người Vu Minh Vọng, còn nhìn không ra sự ảo diệu của thủ đoạn điều trị của Trình Kiêu ở ván thứ hai cùng ván thứ ba.

Nhưng là, nghe Tần Học Minh giải thích xong, ánh mắt hai người Mạc Hoa Đình nhìn về phía Trình Kiêu lập tức tràn đầy chấn kinh!

Xã hội bây giờ, một bác sĩ có thể trị hết bệnh, đã bị vạn chúng coi là thần y. Có thể trong lúc chữa bệnh, cân nhắc đến bệnh nhân thân thể khỏe mạnh, còn có cả hoàn cảnh sinh hoạt, đây quả thực là thần y trong thần y.

Thầy thuốc khác là đang chữa bệnh, chỉ có Trình Kiêu lại là đang cứu mạng!

Xã hội bây giờ tiết tấu quá nhanh, rất nhiều bệnh viện thành lập với dự tính ban đầu, đều không phải là cứu chết phù thương, mà là lấy lợi nhuận làm mục đích.

Với hoàn cảnh quan trọng này, y đức bác sĩ thiếu thốn nghiêm trọng.

Y đức thiếu thốn mang tới chính là y thuật cũng hạ xuống theo, dù sao tất cả mọi người đang theo đuổi lợi ích, còn có người nào vùi đầu nâng cao học vấn?

Mà nghề bác sĩ này, không cóthần y trời sinh, có chỉ là giống Thần Nông nếm tram cỏ, dựa vào từng giờ từng phút tích lũy, nếm trải trăm bệnh, cuối cùng mới có thể trở thành thần y.

Cho nên, giống Mạc Hoa Đình và Tô Thanh Nham, đều đã thu hoạch được vô số danh hiệu giáo sư chuyên gia, ba người Vu Minh Vọng càng là lấy được Giải thưởng vinh dự chung thân Hội Y Học Á Tộc.

Đại biểu cho bọn họ đã là danh y chỉ ít không nhiều trên mảnh đất Á Tộc.

Nhưng bây giờ so sánh với thần y Trình Kiêu, lập tức phân cao thấp!

Trương Nham và một đám học sinh trợn mắt hốc mồm.

Tần Học Minh cũng không hạ giọng, toàn trường đều nghe được.

"Trình Kiêu lúc nào học được y thuật cao minh như vậy?"

"Đúng, sao lại có thể chứ? Tôi nhớ được hắn rõ ràng là học sinh học viện truyền hình điện ảnh Hà Tây mà!"

Trương Nham sắc mặt âm trầm, một câu cũng nói không nên lời.

Một học sinh học viện truyền hình điện ảnh, lại chà đạp bọn họ những thiên tài đại học y khoa này trên y thuật.

Điều này, đúng là vô cùng nhục nhã!

Vẻ ngạo mạn trên mặt Chung Phi Vũ, rốt cục đã biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là một mặt chấn kinh.

"Đây, làm sao có thể! Hắn ta lại có tạo nghệ cao như thế trên y đạo, lúc trước tôi đối với anh ta như thế, vì sao anh ta không nói một câu cho bản thân mình?"

Nhớ tới vừa gặp mặt, mình tỏ ra thái độ ngạo mạn trước mặt Trình Kiêu, Chung Phi Vũ đột nhiên cảm giác được trên mặt nóng lên.

"Lúc ấy anh ta chắc chắn ở trong lòng cười tôi không biết trời cao đất rộng!"

"Tên này thực sự quá xấu rồi, y thuật cao như vậy, khi bị nhiều người xem thường, lại không lên tiếng, chắc chắn là cố ý chờ nhìn mọi người bị vả mặt!"

"Thế nhưng là, anh ta rõ ràng chỉ là một học sinh học viện truyền hình điện ảnh, tại sao lại có thể có y thuật cao như thế?" Chung Phi Vũ trong lòng nghi hoặc.

Lúc này, một y tá mang theo bệnh nhân số một, vội vàng chạy đến.

Bệnh nhân kia mặt xám như tro, vừa nhìn liền biết kết quả kiểm tra chắc chắn có vấn đề.

Cô y tá mang theo hắn ta đi vào trước mặt mọi người, hắn ta trực tiếp quỳ xuống trước Trình Kiêu, khóc lớn nói: "Thần y, cầu xin anh mau cứu tôi đi!"

Nhìn thấy cảnh tượng này, về phần kết quả kiểm tra kia, tự nhiên cũng sẽ không cần hỏi.

Trình Kiêu nhìn về bệnh nhân kia, mặc dù anh có cách điều trị ung thư, nhưng nếu làm như thế sẽ làm bại lộ thân phận tu tiên giả của mình.

Trình Kiêu không phải thiện nhân, tự nhiên không có khả năng bởi vì một người không quan hệ, bại lộ thân phận của mình.

"Ung thư gan giai đoạn đàu nếu như điều trị sớm, vẫn là có khả năng rất lớn có thể chữa trị được, ông không cần cầu xin tôi, đi bệnh viện điều trị theo phương án của bác sĩ đi!" Trình Kiêu thản nhiên nói.

"Thần y, anh có thể nhìn ra tôi bị ung thư gan, khẳng định có biện pháp điều trị đúng không? Van cầu cậu, mau cứu tôi!"

Nghe được mình mắc bệnh ung thư, bệnh nhân sớm đã bối rối, lung tung trong lòng, Trình Kiêu bây giờ tựa như là một cây cỏ cứu mạng cuối cùng ông ta có thể bắt lấy.

Trình Kiêu nhìn bệnh nhân một cái, chậm rãi quay người, chắp tay sau lưng không để ý nữa.

Bệnh nhân lập tức tê liệt trên ghế ngồi, triệt để mất đi hi vọng.

Các bác sĩ còn lại cũng là âm thầm thở dài một tiếng trong lòng, mặc dù là ung thư gan giai đoạn đầu, nhưng vẫn là ung thư, bọn họ cũng bất lực, chỉ có cách trị bệnh bằng hoá chất.

Bệnh nhân bị cô y tá mang đi, mấy ban giám khảo thương lượng một lúc, sau đó đồng thời gật đầu.

"Mọi người, tôi tuyên bố, so đấu cấp đạo sư lần này, Hà Tây thắng!"

"Bên Tần Châu đối với kết quả này có ý kiến gì không?"

Vu Minh Vọng cúi đầu nói: "Không có."

"A!"

Nghe được Vu Minh Vọng không có ý kiến, phía dưới, các học sinh Hà Tây lập tức hưng phấn hét rầm lên.

Hà Tây, đây là lần thứ nhất thắng Tần Châu, hơn nữa còn là so đấu cấp đạo sư.

"Trình Kiêu, cậu quá lợi hại!"

Nói là Hà Tây thắng, không bằng nói là Trình Kiêu thắng.

Điểm này, bất luận ai đều thấy rõ ràng.

"Trình Kiêu, cậu quá tuyệt vời!"

Các bạn học cao giọng lớn tiếng khen hay vì Trình Kiêu, liền ngay cả bọn người Trương Nham lúc trước xem thường Trình Kiêu, giờ phút này cũng là lộ ra khuôn mặt tươi cười, kích động.

"Chúng ta vậy mà thắng Tần Châu, tôi không phải đang nằm mơ chứ?" Một chuyên gia già Hội Y Học Hà Tây đờ đẫn hỏi, dường như còn không dám tin tưởng sự thật trước mắt.

"Lưu lão, chúng ta thắng, ngài không phải đang nằm mơ!" Trợ thủ bên người kích động la lớn.

Ninh Cát Sơn cười ha ha, mặt đắc ý: "Trình thần y, tôi liền biết cậu nhất định có thể thắng!"

Mạc Hoa Đình và Tô Thanh Nham liếc mắt nhìn nhau, trên mặt cùng lộ ra vẻ xấu hổ.

Có điều, hai người dù sao là lứa trước thành danh nhiều năm, bọn họ biết trận so đấu này thắng lợi không dễ, thật ra hoàn toàn là một mình công lao của Trình Kiêu.

Mạc Hoa Đình đi qua, vậy mà khom người hành đại lễ đối với Trình Kiêu.

"Mạc lão, ông làm cái gì vậy?" Trợ thủ giáo sư Mạc, Tiểu Lý vội vàng hô dưới đài.

Phải biết lấy thân phận của Mạc Hoa Đình, ông ta hành đại lễ đối với Trình Kiêu, một người trẻ tuổi hai mươi tuổi, truyền ra đi sẽ có ảnh hưởng không hay.

Có điều, Mạc Hoa Đình lại đưa tay ngăn cản Tiểu Lý tiếp tục nói chuyện, hai mắt nhìn chăm chú vào Trình Kiêu, trầm giọng nói: "Lúc trước tôi bởi vì Trình thần y tuổi trẻ, khinh thường Trình thần y, đều là tôi mắt mờ, ở đây tôi xin lỗi Trình thần y!"

Vừa nói Mạc Hoa Đình lại là cúi người chào.

"Giáo sư Mạc!" Lần này, không chỉ là trợ thủ Tiểu Lý, rất nhiều người đều lo lắng hô lên.

Dù sao, lấy thân phận Mạc Hoa Đình, xin lỗi một hậu bối, đã cho Trình Kiêu mặt mũi lớn nhất. Lại hành đại lễ liên tục, đối với người khác mà nói, Trình Kiêu không chịu đựng nổi.

Nhưng mà, Trình Kiêu lại thản nhiên nhận.

Lấy thân phận đường đường đại đế Thương Sinh, đừng nói là Mạc Hoa Đình, liền xem như người quyền thế lớn nhất trên Địa Cầu, cũng cuối cùng chỉ là phàm nhân, có thể hành lễ với Trình Kiêu, thật ra là vinh hạnh của bọn hắn.

Nhớ ngày đó, có bao nhiêu cường giả chỉ một quyền có thể tuỳ tiện hủy diệt một tinh cầu, muốn gặp Trình Kiêu một mặt cũng khó như người phàm lên trời.

Đối mặt đại lễ của Mạc Hoa Đình, Trình Kiêu không có bất kỳ cảm xúc nào, mà là ở trên cao nhìn xuống Mạc Hoa Đình, mặt không chút thay đổi nói: "Sự cố chấp và thành kiến của ông, đã khiến thành tựu của ông đến cực hạn trên y thuật, đời này khó tiến thêm nữa."

"Luôn khiêm tốn, mới là lòng dạ vốn có khi thân là một thầy thuốc."

Biểu cảm của Trình Kiêu lúc này tựa như là một thầy giáo, đang dạy bảo học sinh của mình.

Thế nhưng là, học sinh của anh, lại là giáo sư Mạc, bất luận thân phận và địa vị, hoặc là tuổi tác đều xa so với anh.

Nếu dưới tình huồng ai không biết nhìn thấy, cũng có chút chả làm sao.

Trợ thủ của Mạc Hoa Đình -Tiểu Lý quát lạnh một tiếng: "Nhóc con, cậu đừng quá mức, giáo sư Mạc lòng dạ rộng lớn, xin lỗi cậu, cậu lại còn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, dám giáo huấn giáo sư Mạc!"

Mạc Hoa Đình bỗng nhiên trừng Tiểu Lý một cái, Tiểu Lý bị hù cũng không dám nói thêm một câu nữa.

"Trình thần y, trợ thủ của tôi vô lễ, xin hãy tha lỗi! Lời vàng ngọc của ngài, tôi tất nhiên sẽ khắc sâu trong lòng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.