Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 175: Chương 175: Một quyền đánh bại phong miên




Trong ánh mắt Điểm Hương nhìn về phía Trình Kiêu, tràn đầy nghi hoặc.

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Anh Trình Kiêu làm sao lại trỏ thành Trình đại sư!"

"Đường đường đại lão Hà Tây Mã Tài, vì sao kính sợ như thế đối với Anh Trình Kiêu?"

Điểm Hương cố suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không thông.

Có điều, cảnh kinh khủng Trình Kiêu giết nhiều người như vậy, trong mắt Điểm Hương, chẳng những cô ta không thấy sợ hãi, ngược lại hơi ấm áp trong lòng.

Anh Trình Kiêu giết người nhiều như vậy đều là vì cô!

Trình Kiêu nhìn cũng không nhìn thi thể của Cung Húc một cái, anh có thể rõ ràng cảm giác được khí tức sinh mệnh Cung Húc đã biến mất.

Trình Kiêu bỗng nhiên nhìn về phía Đao Ba Cường, vẻ mặt đạm mạc.

Đao Ba Cường lập tức lông tơ dựng lên, cung kính cúi đầu chào hỏi: "Xin chào anh Trình!"

Trình Kiêu thản nhiên nói: "Anh, không tệ."

Đao Ba Cường lập tức buông lỏng toàn thân, xém chút nữa tê liệt ngã xuống trên mặt đất.

Nhưng tiếp theo đó nhiệt huyết trong cơ thể anh ta dâng lên. Anh Trình khen tôi rồi! Anh Trình thế mà khen tôi!

Đao Ba Cường có cảm giác như lần đầu tiên gia nhập làm thủ hạ dưới trướng anh Đao, loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào kia.

"Về sau để anh ta làm trợ thủ của ông." Trình Kiêu lạnh lùng nhìn về phía Mã Tài nói.

Mã Tài run lên, vội vàng cúi đầu đáp: "Vâng!"

Đao Ba Cường trực tiếp ngây người.

Tôi không nghe lầm chứ, Trình đại sư vậy mà để tôi làm trợ thủ của Mã đại lão! Đây chính là dưới một người, trên vạn người đấy!

Nghĩ không ra, Đao Ba Cường tôi vậy mà lại có một ngày ra mặt ra vẻ!

Trình Kiêu lại nhìn về phía đôi vợ chồng Điểm Thế Dạ, vẻ mặt hòa hoãn nói: "Thật có lỗi, tôi tới chậm, để các người chịu sợ hãi."

Vợ chồng Điểm Thế Dạ vội vàng căng thẳng lắc đầu: "Không, không muộn, tạ ơn Trình đại sư!"

Thanh âm của họ hơi sợ hãi, Trình Kiêu cũng không để ý, đại đa số người bình thường thấy cảnh này đều sẽ sợ hãi.

Trình Kiêu lại nhìn về Điểm Hương, cô gái tinh thần phấn chấn, cũng không có sợ hãi theo dự liệu của Trình Kiêu.

Trình Kiêu vẻ mặt nhu hòa, thanh âm cũng trở nên ôn hòa lại: "Không có hù dọa em đúng không?"

Điểm Hương lắc đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ kích động.

"Cám ơn anh, anh Trình Kiêu!"

Trình Kiêu tiến lên, vuốt ve mái tóc trên trán Điểm Hương, Điểm Hương hưởng thụ nhắm hai mắt lại.

Động tác này, trong đầu Trình Kiêu đã làm thử vô số lần ở kiếp trước. Chỉ tiếc, luôn không thể thực hiện.

Chờ anh trở lại bên người cha mẹ ruột, có tư cách tiếp nhận tình cảm của Điểm Hương, khi anh trở về tìm kiếm Điểm Hương, cả nhà Điểm Hương đã không biết dọn tới đâu rồi.

Một kiếp này, động tác này cơ hồ đã trở thành một bản năng của Trình Kiêu.

Điểm Hương cũng có thể cảm nhận được sự quan tâm nồng đậm của Trình Kiêu đối với cô từ động tác này.

Nhìn thấy Trình Kiêu vẻ mặt hòa hoãn, Mã Tài sớm đã lòng nóng như lửa đốt, lúc này mới thận trọng mở miệng.

"Trình đại sư, Âm Thi Môn đã bắt đầu tấn công khắp nhiều nơi, Lôi nữ vương họ đã khai chiến với Âm Thi Môn rồi."

"Hi vọng anh có thể nhanh về chủ trì đại cục!"

Trình Kiêu lạnh lùng nhìn Mã Tài, thản nhiên nói: "Không gấp, tôi đã để Tô Lương Tử đi trước."

......

Thành phố Lịch Xuyên, là điểm giao giữa mười thành phố phương bắc và bảy thành phố Phương Nam Lĩnh Nam.

Cũng là chiến trường tiền tuyến do Lôi nữ vương dẫn đầu bảy thành phố Phương Nam khai chiến với mười thành phố mà Âm Thi Môn đã tiếp quản.

Thành phố Lịch Xuyên, là địa bàn của Hàn Quốc Mạnh.

Chỉ là Hàn Quốc Mạnh đã bị Tam Đệ Tử Âm Thi Môn giết chết.

Sáng sớm, Lôi nữ vương liền dẫn theo mấy trăm người của bảy thành phố Phương Nam, hùng hục đi vào dưới chân núi Thanh Nham.

Nơi này là khu ngoại ô thành phố Lịch Xuyên, bình thường ít người đến, hai bên liền đặt địa điểm quyết chiến ở nơi này.

Dù sao bây giờ là xã hội pháp trị, nếu như khai chiến trong nội thành, sẽ khiến chính quyền Á tộc bất mãn.

Nếu như khiến xã hội rung chuyển, Chính quyền Á tộc thậm chí sẽ cử quân đội tới trấn áp.

Đến lúc đó, xem như cường giả đỉnh phong Hóa Cảnh tông sư, cũng chỉ có thể chạy.

Có điều, Chính quyền Á tộc bình thường sẽ không can dự vào việc của giới võ đạo. Dù phái quân đội tới đây, một võ giả Tiên Thiên, cũng có thể tạo ra thành thương vong to lớn cho quân đội.

Đã từng có một lần, một Tiên Thiên võ giả, gây án náo sự khắp nơi, Chính quyền Á tộc đành phải xuất động quân đội, vây khốn tên Tiên Thiên võ giả kia tại trên một ngọn núi nhỏ.

Súng máy, vũ khí nặng đều đã được sử dụng, cuối cùng vẫn bỏ ra cái giá thương vong to lớn.

Cho nên, chỉ cần người giới võ đạo không làm quá ác, chính quyền bình thường sẽ không can thiệp vào.

Bên người Lôi nữ vương, đi theo tứ đại Kim Thoa, sau đó là đại lão bảy thành phố, bởi vì Mã Tài có việc, A Phong tạm thay Mã Tài chỉ huy thủ hạ Hà Tây.

Núi Thanh Nham, trên đất trống dưới chân núi, Lôi nữ vương phất tay nói: "Ngừng!"

Mấy trăm người lập tức dừng lại, nhìn đám người đen nghịt đối diện kia đang chậm rãi đi tới hướng bọn họ.

Hai bên cách xa nhau ba mươi mét, tên thanh niên mặc áo đen cầm đầu đối diện kia, chậm rãi giơ tay lên.

"Ngừng!"

Bên Lôi nữ vương, tất cả mọi người lập tức trong lòng căng như dây đàn, số người của đối phương nhiều gấp đôi so bên mình!

Còn nữa, Lôi nữ vương bị thương, thanh niên mặc áo đen kia bình yên vô sự, một trận đấu này dữ nhiều lành ít đó!

Phía đối diện, tên thanh niên kia mặc áo đen với nói một lão giả áo đen khuôn mặt xấu xí: "Lão tam, ngươi đi!"

Lão giả này là Tam đệ tử của Âm Thi Môn, thực lực bất phàm.

Lão tam đi đến giữa, hô: "Sư tôn nói, nếu như các ngươi thần phục ngay bây giờ thì có thể giữ được tính mạng! Không thì, giết không tha!"

Bên người Lôi nữ vương, một nữ tử thành thục quyền rũ khẽ khom lưng, ôn nhu nói: "Chủ nhân, lần này để cho tôi tới đánh trận đầu đi!"

Lôi nữ vương gật gật đầu: "Phong Miên, cẩn thận một chút!"

Người phụ nữ này chính là Các chủ của Kim Long Các, một trong sáu đại Kim Thoa thủ hạ của Lôi nữ vương, Phong Miên -- Tiếu Lý Trâm.

Phong Miên, cũng là một vị võ giả Tiên Thiên đại thành.

"Tôi đến lĩnh giáo cao chiêu của các hạ!" Phong Miên chắp tay nói với lão tam, phong tình vạn chủng.

Chỉ tiếc, người Âm Thi Môn trước giờ không hiểu thương hoa tiếc ngọc.

Lão tam cười gằn, âm thanh lạnh lùng nói: "Chấp mê bất ngộ, vậy ta làm thịt ngươi trước, giết gà dọa khỉ!"

Nói xong, thân ảnh lão tam lóe lên, một quyền đánh về phía Phong Miên.

Trên mặt Phong Miên biến sắc, vội vàng ngăn cản.

Ầm!

Phong Miên như là một con diều bị đứt dây, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.

"Phong Miên!"

Lôi nữ vương kinh hô, lông mày nhíu lại thật sâu.

Những thủ hạ lập tức nghị luận ầm ĩ.

"Đối phương cũng quá là mạnh! Cô Phong Miên là người giỏi nhất trong sáu Kim Thoa, thậm chí không đỡ nổi cả một chiêu của đối phương!"

"Lần này xong đời, thanh niên mặc áo đen đối diện kia còn không có ra tay, cô Phong Miên biết đánh nhau nhất bên chúng ta đã bại!"

"Xem ra một trận chiến này là dữ nhiều lành ít!"

"Không bằng......"

Có ít người trong lòng đã bắt đầu sinh ý thối lui.

Vẻ mặt Lão tam khát máu cười lạnh, nhìn chằm chằm Phong Miên trên đất: "Thần phục Âm Thi Môn ta thì tha mạng chó của ngươi!"

Trên mặt Phong Miên vẫn tươi cười như hoa như cũ, cho dù bị thương cũng là phong tình vạn chủng: "Ai cha, tôi cũng không thích làm phản đồ, không bằng ông đầu hàng chủ nhân nhà tôi đi, chủ nhân nhà tôi vừa vặn thiếu một con chó!"

"Muốn chết!" Lão tam giận dữ, một cước đá vào vị trí trái tim Phong Miên.

"Dừng tay!"

Một tiếng gầm thét, Tô Lương Tử một thân trường bào màu xanh, lơ lửng trên không, ngự không mà tới với tốc độ cực nhanh.

Nhìn thấy bên Lôi nữ vương còn không có bị thương vong lớn, Tô Lương Tử nhẹ nhàng thở ra một hơi, cuối cùng đuổi kịp!

Lão tam cảm nhận được một đạo khí tức cường đại truyền đến từ sau lưng, cũng không đoái hoài tới việc giết Phong Miên, rất nhanh liền chuồn đến ngoài năm mét có hơn.

Lão tam vẻ mặt hoảng sợ nhìn Tô Lương Tử trên bầu trời: "Lơ lửng hư không, Hóa Cảnh tông sư!"

Khi Phong Miên đang nhắm mắt chờ chết, mở to mắt thấy cảnh này, lập tức trên mặt lộ ra vẻ kinh hỉ!

Lôi nữ vương và các vị đại lão cũng bỗng nhiên trừng to mắt.

Đó là võ đạo tông sư trong truyền thuyết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.