Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 220: Chương 220: Ninh cát sơn đến




Tôn Đại Hải lên tiếng bày tỏ không can thiệp vào vấn đề tình cảm của những người trẻ tuổi, trên thực tế thì chẳng khác nào đang ủng hộ việc làm của Tôn Mạc.

Trong lòng mọi người thầm trào phúng: “Rõ ràng là nhìn trúng quyền thế của nhà họ Lưu người ta, muốn vứt bỏ người con rể đang ở rể tại nhà mình này, lại còn nói gì mà không muốn can thiệp vào vấn đề tình cảm của người trẻ tuổi, Tôn Đại Hải đúng là một lão hồ ly.”

Trong đám người, Ninh Nghi Nghi hơi ngơ ngác nhìn cảnh này, dường như vẫn chưa tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ.

“Chị họ Mạc làm vậy hơi quá đáng rồi?” Ninh Nghi Nghi lẩm bẩm, Trình Kiêu giúp ba cô ta tiến vào tập đoàn Kim Thế, trong lòng cô ta vẫn rất cảm kích Trình Kiêu.

“Ôi, chúng ta đừng để ý đến chuyện này nữa, chị không thấy người đứng bên cạnh chị họ Mạc là ai sao? Đó chính là cậu chủ nhà Phó thị trưởng Lưu đấy!” Em họ của Ninh Nghi Nghi nói.

“Em cảm thấy chị họ Mạc hẳn sẽ chọn cậu Lưu, cậu Lưu có quyền thế hơn anh rể Trình Kiêu nhiều, nếu em là chị họ Mạc, em cũng sẽ không chút do dự vứt bỏ Trình Kiêu.” Một người con gái nhà họ Ninh nói với lẽ đương nhiên.

Ninh Lan che ngực, không dám tin nhìn Tôn Mạc, đau lòng nói: “Tiểu Mạc, con còn là con gái của mẹ không? Sao con có thể làm ra loại chuyện này! Con làm như vậy đã từng nghĩ đến cảm nhận của Trình Kiêu chưa? Con biết con làm như vậy sẽ khiến nó tổn thương biết bao không?”

Tôn Mạc cúi đầu: “Mẹ, xin lỗi! Mẹ chỉ để ý đến cảm nhận của anh ta, vậy mẹ có từng để ý đến cảm nhận của con không? Bắt con sớm chiều ở chung với một đồ bỏ đi như vậy, xin lỗi, con thật sự không làm được!”

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, trong ánh mắt Tôn Mạc mang theo kiên quyết.

Ninh Lan tức đến hai mắt tối sầm, hai chân lảo đảo, suýt nữa ngã sấp xuống.

Trình Kiêu nhanh tay lẹ mắt, vội tiến lên đỡ Ninh Lan: “Dì Lan, dì không sao chứ?”

Ninh Lan đau lòng nhìn Trình Kiêu, nước mắt giàn giụa đầy mặt: “Tiểu Kiêu, mẹ có lỗi với con!”

“Dì Lan, dì đừng đau lòng, con không sao. Thật đó, con không sao cả.” Trình Kiêu mỉm cười, phảng phất như người bị từ hôn trước mặt mọi người, bị nhục nhã trước mặt mọi người, bị bẽ mặt trước mặt mọi người không liên quan gì đến anh vậy.

Ninh Lan thấy Trình Kiêu hiểu chuyện như vậy, trong lòng càng thêm khổ sở: “Tiểu Kiêu, con không cần lo lắng cho mẹ, mẹ nghỉ ngơi một lát là khỏe thôi. Nếu con khổ sở, vậy cứ khóc cứ mắng, trút hết ra ngoài, tuyệt đối đừng nhịn trong lòng, nín nhịn nhiều sẽ khiến trong lòng buồn phiền!”

Trình Kiêu khẽ mỉm cười nói: “Dì Lan, con thật sự không sao. Nếu cô ta muốn ly hôn, vậy ly hôn là được.”

“Con thật sự không sao?” Ninh Lan nghi ngờ nhìn Trình Kiêu, bà cảm thấy Trình Kiêu cũng bình tĩnh quá rồi.

“Thật sự không sao!” Trình Kiêu lại mỉm cười nói.

Ninh Lan tức giận trừng mắt nhìn Tôn Mạc, kéo lấy tay Trình Kiêu nói: “Tiểu Kiêu, con nói đúng, nó muốn ly hôn, vậy thì ly hôn là được!”

“Tiểu Kiêu, con là đứa trẻ tốt. Nó chướng mắt con, đó là tổn thất của nó. Mẹ tin tưởng, tương lai chắc chắn nó sẽ phải hối hận.”

Trình Kiêu mỉm cười: “Dì Lan, con đỡ dì đi nghỉ ngơi!”

“Được.” Ninh Lan vui vẻ trả lời.

Mọi người trong phòng khách đều trợn mắt há hốc miệng.

“Dễ dàng đồng ý như vậy?”

“Nhóc con này cũng dễ nói chuyện quá rồi!”

“Ha ha, cái danh xưng đồ bỏ đi quả nhiên không phải chỉ gọi cho có!”

“Cũng đúng, chỉ đặt sai tên chứ không đặt sai biệt danh! Nhóc con này, mẹ nó đúng là đồ bỏ đi!”

Ánh mắt mọi người nhìn Trình Kiêu càng thêm khinh bỉ.

Tôn Đại Hải ngồi ở vị trí chủ nhà thở phào nhẹ nhõm, ông vốn cho rằng Trình Kiêu sẽ nổi giận đùng đùng, hoặc làm loạn trước mặt mọi người, không ngờ Trình Kiêu lại lập tức đồng ý như vậy.

“Như vậy cũng tốt, giải quyết trong hòa bình, dù sao mọi người vẫn là người một nhà.”

Nhưng mà, trong lòng Tôn Mạc lại không nghĩ như vậy.

Sở dĩ cô ta chọn tuyên bố ly hôn trước mặt tất cả bạn bè và người thân vào ngày hôm nay, chính là vì muốn sỉ nhục Trình Kiêu một cách nặng nề.

Ai bảo Trình Kiêu chế giễu cô ta là con sâu cái kiến, còn nói anh và cô ta là người của hai thế giới.

Không sai, bọn họ quả thật là người của hai thế giới, chỉ là Tôn Mạc cảm thấy cả đời này Trình Kiêu cũng chỉ có thể ngước nhìn thế giới của cô ta.

Loại sỉ nhục to lớn như vậy, cho dù Trình Kiêu là tượng đất thì cũng phải tức điên lên!

Đương nhiên, Trình Kiêu càng tỏ ra tức giận, Tôn Mạc càng có cảm giác thành công, càng thêm vui vẻ.

Nhưng, biểu hiện của Trình Kiêu lại hoàn toàn không giống với suy đoán của Tôn Mạc.

Không những không hề tức giận, trái lại vẫn là dáng vẻ nhẹ như gió mây kia. Giống như thứ anh mất đi không phải người vợ xinh đẹp như hoa như ngọc, mà là một món trang sức có cũng được không có cũng không sao.

Nhìn thấy sắc mặt của Trình Kiêu không hề có chút dao động nào, Tôn Mạc cảm thấy, có lẽ cô ta còn không bằng một món trang sức.

Người càng kiêu ngạo thì càng không cách nào dễ dàng tha thứ cho việc bị coi khinh. Cho dù Trình Kiêu mắng chửi, thậm chí ra tay đánh nhau, Tôn Mạc đều cảm thấy tốt hơn dáng vẻ nhẹ như gió mây lúc này vô số lần.

Khi Trình Kiêu dìu Ninh Lan đi ngang qua bên người Tôn Mạc, Tôn Mạc bỗng nhiên lạnh lùng quát lên một tiếng: “Dừng lại!”

Trình Kiêu còn chưa dừng bước, nhưng Ninh Lan đã dừng lại rồi, tức giận nhìn Tôn Mạc, quát: “Con còn muốn làm gì?”

“Mẹ, nếu như mẹ còn coi con là con gái ruột, vậy mẹ đừng quan tâm đến chuyện này nữa!” Tôn Mạc dứt khoát nói ra.

Sau đó, nhìn sang Trình Kiêu, cười lạnh: “Trình Kiêu, lời tôi vừa nói anh nghe rõ chưa? Chúng ta ly hôn rồi!”

Trình Kiêu nhìn cô ta, coi như trước mắt không có vật gì, giọng điệu bình thản đến cực hạn: “Biết rồi.”

“Bây giờ anh bị tôi đá rồi, chẳng lẽ anh không tức giận? Không muốn đền bù tổn thất sao?” Tôn Mạc nói lời mê hoặc.

“Tại sao phải tức giận? Tôi cầu còn không được.” Trình Kiêu thản nhiên nói.

“Anh…” Sắc mặt Tôn Mạc tái nhợt, trong lòng thầm mắng: “Vậy mà vẫn có thể nhịn, da mặt cái tên này làm bằng sắt à?”

“Tôi không tin, xem anh có thể nhịn đến khi nào!”

Tôn Mạc bỗng nhiên nở nụ cười kỳ lạ, nói: “Đúng rồi Trình Kiêu, tôi còn có chuyện chưa tuyên bố. Vừa hay nhân dịp hôm nay, tuyên bố luôn vậy!”

Ánh mắt Tôn Mạc lộ ra vẻ đắc ý, bước lên kéo lấy cánh tay của Lưu Tào Khang, ánh mắt đảo qua người Trình Kiêu.

“Các vị, quên chưa giới thiệu, vị này là Lưu Tào Khang, chắc rằng mọi người đều đã biết thân phận của anh ấy. Nhưng mà còn một thân phận khác mà có lẽ mọi người vẫn chưa rõ.”

Tôn Mạc hơi dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Trình Kiêu, cất cao giọng nói: “Anh Tào Khang là bạn trai mới của tôi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sắp tới chúng tôi sẽ đính hôn!”

“Đến lúc đó, hi vọng các vị có thể tham gia lễ đính hôn của chúng tôi!”

Nói xong, Tôn Mạc nhìn về phía Trình Kiêu, nở nụ cười lạnh lùng: “Lần này tôi xem anh còn nhịn được không?”

Trong phòng khách, đầu tiên là yên lặng một lát.

Sau đó, bộc phát ra những tràng pháo tay.

“Ha ha, tốt lắm, cháu gái Mạc và cậu Lưu đúng là một đôi trai tài gái sắc, trời đất tạo nên, rất đẹp đôi!”

“Chúc mừng cháu gái Mạc tìm được người chồng như ý, cũng chúc mừng cậu Lưu tìm được cô gái tài mạo song toàn trong lòng!”

“Chúc mừng, chúc mừng! Lão Tôn, chúc mừng ông kén được con rể tốt!”

“Đây quả thật là chàng rể vàng, lão Tôn, sau này phát đạt, cũng đừng quên tôi!”

Lần này chúc mừng Tôn Đại Hải, mọi người cũng không cần kiêng dè nữa, kéo theo cả Lưu Tào Khang vào khen cùng.

Sắc mặt Tôn Đại Hải lúng túng, vừa cảm ơn vừa nói: “Đó là chuyện của đám trẻ bọn nó, tôi cũng không quản đến, tùy bọn nó làm gì thì làm thôi!”

Nhưng tươi cười đắc ý trên mặt đã để lộ vui vẻ trong lòng ông.

Ninh Lan tức đỏ ngầu hai mắt, tức giận quát: “Mẹ không đồng ý!”

Xung quanh yên tĩnh!

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Ninh Lan.

“Tôn Mạc, con muốn khiến mẹ tức chết à!” Ninh Lan che ngực, sắc mặt tái nhợt.

“Dì Lan!” Trình Kiêu vội bước lên trước, nắm chặt lấy tay Ninh Lan, truyền một luồng linh lực vào.

“Dì Lan đừng nóng giận, tất cả cứ để thuận theo tự nhiên đi!” Trình Kiêu dịu dàng khuyên giải.

Ninh Lan kinh ngạc nhìn Trình Kiêu: “Con không tức giận sao?”

Trình Kiêu lắc đầu, dùng hành động thực tế để trả lời Ninh Lan.

Anh nhìn về phía Tôn Mạc đang đắc ý, thản nhiên nói: “Chúc mừng hai vị!”

Tôn Mạc siết chặt hai tay, trong mắt lóe vẻ căm hận: “Trình Kiêu anh giỏi lắm, như vậy cũng nhịn được! Nhưng mà, anh đã mang tiếng rùa đen rút đầu rồi.”

Lúc này, một tiếng cười to sang sảng truyền đến, viện trưởng Ninh Cát Sơn của bệnh viện nhân dân đi đến.

“Chúc lão Tôn phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn!”

“Đồng thời, cũng chúc mừng lão Tôn tìm được con rể tốt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.