Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 40: Chương 40: Thân thủ tốt




“Có dũng khí đó!”

Đương nhiên Mã Tài sẽ không để loại vô danh tiểu tốt như Trình Kiêu lọt vào mắt. Cho dù Lôi Chấn Vũ nói với ông ta như vậy Mã Tài cũng không khách khí.

“Mang theo cả cậu ta cùng về.” Mã Tài ra lệnh A Phong.

“Vâng thưa Mã gia!”

A Phong vung tay với những tên thuộc hạ kia rồi lạnh lùng quát: “Mang đi!”

Lập tức có sáu thanh niên vượt qua đám người chuẩn bị tiến lên bắt giữ bọn Trình Kiêu.

Nhưng mà sáu thanh niên kia vừa tới trước người Trình Kiêu thì đã bị Trình Kiêu dùng từng quyền từng quyền đánh bại toàn bộ.

Nhìn như là không trụ nổi một đòn!

“Chuyện này…”

Bọn Vương Hiểu Hi ở sau lưng Trình Kiêu hết sức sợ hãi.

“Sao Trình Kiêu lợi hại như vậy?” Vương Hiểu Hi nghi ngờ nhìn sang Tôn Mạc.

Tôn Mạc cũng nghi hoặc, cô ta sống cùng Trình Kiêu nhiều năm như vậy, chỉ thấy Trình Kiêu bị người ta đánh chứ chưa từng nhìn thấy anh đánh người khác.

“Tôi cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra nữa.” Tôn Mạc nhíu mày nói.

Y Linh thì không nghĩ nhiều như vậy, vẻ mặt tràn đầy mừng rỡ thầm nghĩ trong lòng: “Tôi vốn cho là Trình Kiêu chỉ dựa vào dũng khí để can thiệp thôi, thì ra anh ta lợi hại như vậy!”

Vẻ mặt Triệu Cương cũng ngây ra, kinh ngạc hô lên: “Từ lúc nào mà Trình Kiêu có thể đánh nhau được thế? Rõ ràng lần trước tôi còn bắt nạt anh ta mà, vì sao lúc ấy anh ta không đánh trả?”

Mã Tài nhìn thấy màn này, vẻ mặt toát lên sự kinh ngạc, nhưng cũng chỉ có chút kinh ngạc mà thôi.

“Chẳng trách lại dám can thiệp vào, thì ra cũng là một người luyện võ. A Phong, giao cho cậu đấy!”

“Vâng Mã gia!”

Một mình A Phong trẻ tuổi quay lại nhìn Trình Kiêu, trong mắt lóe lên chiến ý.

“Tên nhóc này, mày ngông cuồng thật đấy! Chỉ tiếc hôm nay mày đã gặp phải tao!”

Vẻ mặt Trình Kiêu vẫn bình thản nhìn sang A Phong có chút không kiên nhẫn nói: “Đừng nói nhảm nữa, ra tay đi!”

“Muốn chết!” A Phong bị chọc giận, mũi chân bỗng nhiên đạp xuống mặt đất một cái. Cả người giống như mũi tên rời cung, tăng tốc phóng về phía Trình Kiêu.

Tốc độ của A Phong nhanh gấp mười lần so với vận động viên điền kinh quốc gia, đã đạt tới mức độ cực hạn.

“Thật sự rất nhanh, tôi chỉ nhìn thấy một cái bóng!” Vương Hiểu Hi khiếp sợ nói.

“Trình Kiêu có thể đánh thắng được anh ta sao?”

Không một ai có thể nói rõ đáp án, trong mắt của ba cô gái thì A Phong quá mạnh.

Mà Trình Kiêu dù có lợi hại thế nào thì cũng chỉ là một học viên hai mươi tuổi của học viện điện ảnh truyền hình, sao có thể trở thành đối thủ của một vệ sĩ chuyên nghiệp như A Phong được!

Mã Tài nhàn nhã ngồi trên ghế, biểu cảm như nắm chắc thắng lợi trong tay, giọng nói cũng mang theo sự trào phúng.

“Từ nhỏ A Phong đã bái thầy huấn luyện trứ danh Tán Đả, lại theo tôi năm năm lập vô số công lao, trong đó không thiếu những lần quyết chiến với cường giả. Chỉ bằng cậu thì vẫn còn kém xa lắm!”

Thế nhưng, một đòn tấn công tàn nhẫn của A Phong đánh tới, vừa đến cách người của Trình Kiêu một mét thì Trình Kiêu mới cử động.

Không lùi mà tiến lên, nhẹ nhàng tung ra một quyền nghênh đón A Phong.

Răng rắc!

Tất cả mọi người đều nghe thấy âm thanh rạn nứt xương cốt, cả người A Phong trực tiếp bị đánh bay ra ngoài ngã trên mặt đất, cố bò dậy mấy lần cũng không thể đứng lên nổi.

“Cái gì!”

Ba người Tôn Mạc vô cùng hoảng sợ nhìn sang Trình Kiêu với vẻ mặt khó tin.

Lần này đến ngay cả Mã Tài cũng vô cùng bất ngờ!

“Chuyện này sao có thể được!”

“A Phong là một người tài giỏi, thủ hạ đắc lực nhất của tôi, hôm nay lại bị một tên nhóc không rõ lai lịch đánh ngã chỉ bằng một chiêu!”

“Rốt cuộc thực lực của tên nhóc này đã đến mức nào?”

Mã Tài nhìn sang Trình Kiêu, sắc mặt trở nên nghiêm túc, trong lòng không còn một chút khinh thường.

“Đỡ A Phong dậy đi!” Mã Tài quát mấy tên thủ hạ đang đờ đẫn đứng đó.

“… Vâng Mã gia!” Mấy người cuống quýt đỡ A Phong đứng dậy, đưa anh ta tới bên cạnh Mã Tài.

“Bị thương có nghiêm trọng không?” Mã Tài hỏi.

“Mã gia, tôi không sao nhưng mà cánh tay này đã bị đánh gãy!” Vẻ mặt A Phong tràn đầy áy náy nói.

“Rốt cuộc thực lực của cậu ta là gì, ngay cả một chiêu của cậu ta mà cậu cũng không đỡ nổi?” Mã Tài nghi ngờ hỏi.

A Phong nhìn sang Trình Kiêu, trong ánh mắt lộ ra sự kiêng nể: “Mã gia, nếu như tôi đoán không sai thì rất có thể anh ta là một võ giả chân chính!”

Sắc mặt Mã Tài đột ngột thay đổi, vừa căng thẳng lại vừa hưng phấn nói: “Võ giả theo lời cậu nói là người có thể vượt nóc băng tường sao?”

“Không sai!” A Phong nhịn đau thận trọng gật đầu.

Mã Tài nhìn sang Trình Kiêu, vẻ mặt chấn động: “Thật không nghĩ tới tên nhóc này lại là võ giả! Khó trách cậu ta lại có thể bình tĩnh như vậy, đến ngay cả tôi cũng không để vào mắt!”

“Các người đưa A Phong tới bệnh viện đi!” Tường Hùng dặn dò hai tên thuộc hạ.

A Phong cẩn thận nói: “Mã gia, người này không thể địch lại, ngài phải cẩn thận!”

“Yên tâm, tôi tự có chừng mực!” Mã Tài nói.

Mấy người Triệu Cương nhìn Trình Kiêu một hồi lâu mới sực tỉnh.

Triệu Cương giống như gặp được ma quỷ, hét lên đầy quái dị: “Trình Kiêu, sao mày có thể trở nên lợi hại như vậy? Đó không phải là võ công trong tiểu thuyết võ hiệp đấy chứ?”

Vương Hiểu Hi cũng giống anh ta, ánh mắt nhìn Trình Kiêu tràn ngập sự tò mò và kính sợ, giống như là phát hiện ra một đại lục mới, nhưng lại lo lắng trên đại lục này sẽ gặp nguy hiểm.

Muốn hỏi cũng không dám hỏi. Dù sao thì cô ta vẫn luôn đối xử với Trình Kiêu không tốt lắm.

Thần thái trên mặt Y Linh càng phấn khởi hơn nữa, nhìn sang Trình Kiêu, trong mắt đầy tia sáng lấp lánh: “Trình Kiêu, anh luôn khiến mọi người phải bất ngờ! Tôi thật sự rất mong chờ, rốt cuộc anh là người thế nào!”

Thần sắc của Tôn Mạc trở nên phức tạp, nhìn sang Trình Kiêu, trong lòng đủ loại cảm xúc.

“Trình Kiêu, khó trách anh vẫn luôn không chịu thừa nhận là anh ỷ vào nhà họ Lôi, thì ra đây mới chính là thứ anh thực sự dựa vào!”

“Cũng đúng, anh có thân thủ lợi hại như thế thì có gì phải sợ Lôi Chấn Vũ và Mã Tài chứ? Khó trách Lôi Chấn Vũ lại tặng thẻ tử kim cho anh, chắc chắn ông ta đã nhìn trúng thực lực của anh!”

“Khó trách anh nói anh dựa vào chính mình, hẳn đó là sức mạnh cường đại của anh rồi!”

Mã Tài đứng lên nhìn sang Trình Kiêu, trên mặt không còn chút coi thường nào, ngược lại còn có vẻ trang trọng nói: “Anh bạn trẻ, thân thủ thật tốt!”

Trên mặt Trình Kiêu không có biểu cảm gì, lẳng lặng nhìn ông ta.

Thấy Trình Kiêu không trả lời, Mã Tài có chút xấu hổ, cười ha ha nói: “Anh bạn trẻ, cậu đã có thân thủ tốt như thế lẽ nào lại cam tâm để bị mai một? Không bằng như này, cậu đi theo tôi, lương một năm là 3 tỷ được không?”

Vậy mà Mã Tài lại thể hiện lòng yêu tài, muốn biến Trình Kiêu thành người của mình.

Chỉ tiếc đường đường là Thương Khung đại đế, há nào anh lại để mình bị một người bình thường sử dụng?

Triệu Cương đột nhiên hâm mộ nhìn sang Trình Kiêu, 3 tỷ tiền lương thì cũng không tính làm gì, quan trọng nhất chính là có thể trở thành người bên cạnh Mã Tài.

Sau này ra ngoài có thể xông pha cả Hà Tây!

Trên mặt ba người Vương Hiểu Hi và Tôn Mạc cũng tràn đầy sự hâm mộ, có thể được Mã đại lão nhìn trúng thật là một loại vinh hạnh ở Hà Tây này.

Thế nhưng mà Trình Kiêu lại cười nhạt một tiếng nói: “Muốn tôi làm tay chân cho ông? Ông cũng không xứng!”

“…”

Hai mắt Triệu Cương đầy kinh ngạc suýt thì rớt ra ngoài.

Lần đầu tiên nghe thấy có người nói Mã Tài không xứng!

Hai mắt Tôn Mạc trợn trắng: “Cái tên khốn kiếp này thực sự quá cao ngạo rồi. Cho dù thực lực của anh có bất phàm nhưng Mã Tài là nhân vật như nào chứ? Anh cũng không thể đắc tội với ông ta được!”

Y Linh thì ngược lại, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn, cảm thấy Trình Kiêu thực sự đẹp trai đến ngây người!

Sắc mặt Mã Tài nhanh chóng trầm xuống. Ông ta yêu thích thân thủ của Trình Kiêu, nhưng nếu như không thể sử dụng thì đương nhiên ông ta sẽ không nương tay.

“Thằng nhóc, đừng ỷ vào có chút sức mạnh mà không coi ai ra gì. Bây giờ là thời đại khoa học kỹ thuật, cho dù cậu có thể đánh thì chẳng lẽ lại nhanh hơn súng sao?”

Vẻ mặt Mã Tài coi thường cười lạnh, một tay thò vào trong túi quần, chạm vào khẩu súng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.