Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 205: Chương 205: Tôi thích chính là trình kiêu




Trong lòng Trình Kiêu chỉ có Thuần Nguyệt Tiên Tử. Đó mới là người phụ nữ anh yêu nhất, cũng là người phụ nữ có thể ở bên cạnh anh lâu dài cùng trời đất.

Mà Y Linh chung quy chỉ là một bông hoa quỳnh rực rỡ trên con đường tu tiên dài đằng đẵng này.

So với tuổi thọ mấy trăm nghìn năm của Trình Kiêu, Y Linh tồn tại chỉ giống như hoa phù dung sớm nở tối tàn.

Hơn nữa, Thuần Nguyệt vì anh mà sẵn lòng cùng anh nhau rơi vào luân hồi, Trình Kiêu làm sao có thể phụ cô được!

Cố Tu Nhiễm đứng bên cạnh Y Linh nghe cô ta nói vậy, máu trong người đều sôi trào.

"Có hơi lặng lẽ, thích yên tĩnh, trong xương cốt lộ ra một sự cao ngạo..."

Đó không phải là nói Cố Tu Nhiễm anh ta sao?

"Cho dù anh ấy trước mặt người khác tỏ ra rất lãnh đạm, nhưng chỉ cần cô gặp phải nguy hiểm, anh sẽ bảo vệ cô."

Vậy không phải là chuyện anh ta vừa lặng lẽ làm vì cô sao?

Cố Tu Nhiễm kích động đến mức cơ thể run rẩy, ánh mắt nhìn Y Linh càng thêm dịu dàng.

"Y Linh, hóa ra trong lòng em cũng có anh!"

Vương Vũ Hàm nghe Y Linh nói xong, sắc mặt cực kỳ khó coi.

"Hóa ra hồ ly tinh Y Linh này cũng thích cậu Cố! Ban đầu, mình còn tưởng cô ta không có ý với cậu Cố, xem ra mình đã nhìn nhầm rồi."

"Không ngờ mình muốn mượn Y Linh công kích Trình Kiêu giúp cậu Cố, thế mà đánh bậy đánh bạ lại kích thích cho Y Linh nói ra tâm tư với cậu Cố."

"Ha ha, mình đúng là tự mang đá đập lên chân mình!"

Vương Vũ Hàm cảm thấy lần này mình hoàn toàn là khéo quá hóa vụng, may áo cho người khác.

Chỉ là, nếu chuyện đã đến mức này, bất kể thế nào cũng phải tiếp tục diễn nốt vở kịch sau đó.

Nếu không, cô ta vốn không có cách nào ăn nói với Cố Tu Nhiễm.

Người khác nghe Y Linh nói vậy thì âm thầm so sánh với mình, phát hiện ra nam sinh mà Y Linh thích khác mình quá nhiều.

Rất nhiều người lập tức ủ rũ.

Ban đầu, Trương Tư Tổ cũng hơi chán chường. Nhưng anh ta đột nhiên cảm giác hình như mình đã từng gặp kiểu mẫu nam sinh mà Y Linh thích ở đâu đó? Hơn nữa còn rất quen thuộc.

Trương Tư Tổ liếc nhìn Cố Tu Nhiễm đứng bên cạnh Y Linh, vẻ mặt lập tức khó coi: "Mẹ nó, tôi đã cảm giác nam sinh mà Y Linh miêu tả hơi quen, hóa ra là người này!"

"Ôi, nữ thần của tôi vẫn không thể nào thoát khỏi của bàn tay gian ác của tên ngụy quân tử Cố Tu Nhiễm này."

Vương Vũ Hàm cầm lấy một micro khác, cười nói: "Bạn học Y Linh đã trả lời câu hỏi của mọi người, hơn nữa tôi cảm thấy nam sinh mà bạn học Y Linh miêu tả dường như hơi quen!"

Mọi người nghe vậy, đều nhìn về phía Cố Tu Nhiễm bên cạnh Y Linh với vẻ ghen tỵ, sa sầm mặt, không nói lời nào.

Cố Tu Nhiễm kích động tỏ đỏ bừng cả mặt, thậm chí âm thầm quyết định, chờ lát nữa sẽ tỏ tình với Y Linh.

Vương Vũ Hàm thấy không ai phối hợp với cô ta, trong lòng chỉ có thể thầm mắng một tiếng, tiếp tục tự hát tự diễn.

"Bạn học Y Linh, tôi có thể mạo muội hỏi một câu không? Có phải nam sinh mà cô thích xa ở chân trời, gần ngay trước mắt không?"

Vương Vũ Hàm chỉ tay vào Cố Tu Nhiễm bên cạnh Y Linh.

Nhưng ánh mắt Y Linh lại nhìn về phía Trình Kiêu ngồi trước mặt cô, từ đầu tới cuối căn bản chưa từng cân nhắc tới Cố Tu Nhiễm.

Y Linh tưởng Vương Vũ Hàm đã nhìn ra bí mật của cô, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, nhưng vẫn dũng cảm gật đầu: "Đúng vậy."

Tâm trạng các học sinh càng tệ hơn. Quả nhiên là Cố Tu Nhiễm, Y Linh đã đích thân thừa nhận rồi.

Ôi, nghiệp chướng mà!

Ngay cả nữ thần cũng không thể thoát được sự mê hoặc của Cố Tu Nhiễm kia.

Trương Tư Tổ gào khóc luôn: "Trời xanh ơi, sao người có thể làm vậy chứ? Nữ thần à, vì sao cô không đánh bóng con mắt của mình lên? Cô thích ai chẳng được, nhưng tại sao phải thích tên ngụy quân tử Cố Tu Nhiễm kia!"

"Đúng là ông trời không có mắt!"

Vương Vũ Hàm thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, âm mưu của cô ta và Cố Tu Nhiễm cuối cùng đã hoàn thành.

Ban đầu, bọn họ chuẩn bị tạo ra biểu hiện giả là Y Linh thích Cố Tu Nhiễm, dùng điều này để sỉ nhục Trình Kiêu. Không ngờ Y Linh lại thích Cố Tu Nhiễm thật, vậy sẽ bớt được rất nhiều khâu.

Trong lòng Vương Vũ Hàm ghen tuông ngập trời, nhưng ngoài mặt vẫn phải mỉm cười chúc mừng Cố Tu Nhiễm: "Cậu Cố, chúc mừng, chúc mừng cậu có thể nhận được sự ưu ái của hoa khôi!"

Lúc này, quả thật Cố Tu Nhiễm cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, cũng có vài phần kính trọng đối với người bày mưu tính kế là Vương Vũ Hàm.

"Đều là công lao của người dẫn chương trình. Nếu không, bây giờ tôi còn không biết em gái Y Linh có ý với tôi đâu. Sau này, tôi chắc chắn sẽ cố gắng cảm ơn em Vũ Hàm!"

Y Linh hơi bối rối.

Có ý gì?

Cô làm gì có ý gì với Cố Tu Nhiễm!

Chẳng qua, trọng tâm của Y Linh lúc này đều đặt ở trên người Trình Kiêu, đều lựa chọn phớt lờ mọi thứ xung quanh.

Vương Vũ Hàm đắc ý liếc mắt nhìn Trình Kiêu, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ánh mắt hot girl Y Linh của chúng ta thật sự không tệ. Cậu Cố muốn gia thế có gia thế, muốn mặt mũi có mặt mũi, các khóa học đều cầm cờ đi trước, tương lai tuyệt đối không thể đo đếm được."

"Không giống vài người nào đó, ngoại trừ đánh nhau giỏi thì chẳng có gì tốt. Còn cố ý giả vờ không ai bì nổi, làm vậy cho ai xem chứ?"

Lời này cũng quá rõ ràng rồi.

Hai ngày trước, Trình Kiêu liên tục đánh bại Liễu Tinh, Cố Tu Nhiễm và huấn luyện viên trong khóa học võ thuật, đã được truyền ra khắp cả trường.

Cho nên, Vương Vũ Hàm vừa nói ra lời đó, mọi người đều biết cô ta đang ám chỉ Trình Kiêu.

Nhận ra được ý định của Vương Vũ Hàm ý, Điền Thúy Thúy ngồi cách đó không xa đột nhiên đứng lên, cười lạnh nói: "Đương nhiên rồi!"

"Cậu Cố tài hoa hơn người, gia thế hiển hách, mấy kẻ nghèo hèn nào đó làm sao có thể so sánh được! Ánh mắt của em gái Y Linh quả nhiên không tệ!"

Trương Manh cũng bước ra tham dự náo nhiệt, cười lạnh nói: "Các người bị ngốc rồi à? Làm gì cứ lấy tên nghèo hèn đó ra so sánh với cậu Cố. Điều này quả thật là sỉ nhục đối với cậu Cố!"

"Cho dù tên nghèo hèn đó đánh nhau khá tốt nhưng cũng chỉ có số làm vệ sĩ cho người ta thôi. Anh ta có thể có tiền đồ gì chứ? Chờ sau khi cậu Cố tốt nghiệp, tiếp nhận tập đoàn Cố Thị, đến lúc đó muốn thuê bao nhiêu vệ sĩ cũng không thành vấn đề."

Tục ngữ có câu, tường đổ mọi người đẩy, hơn nữa Trương Manh và Điền Thúy Thúy đều ghen ghét Trình Kiêu, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để đả kích Trình Kiêu như vậy.

Y Linh vốn chờ Trình Kiêu trả lời, nhưng càng nghe càng cảm giác không đúng.

Các cô ấy có ý gì?

Cái gì mà gia thế hiển hách?

Cái gì mà ánh mắt tốt?

Chẳng lẽ các cô hiểu nhầm người mình thích là Cố Tu Nhiễm?

Thấy vẻ mặt Trình Kiêu càng lúc càng lạnh, Y Linh còn tưởng Trình Kiêu hiểu nhầm cô, đang giận cô.

Y Linh vội vàng giải thích: "Không, các người hiểu nhầm rồi. Người tôi thích không phải là Cố Tu Nhiễm, các người tuyệt đối đừng nói bậy!"

Vương Vũ Hàm tưởng da mặt cô mỏng, mỉm cười nói: "Em gái Y Linh không cần xấu hổ, thích một người thì phải lớn tiếng nói ra."

"Hơn nữa, cậu Cố đẹp trai tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, gia thế hiển hách, đừng nói là cô, nữ sinh nào trong trường học chúng ta mà chẳng thích cậu Cố chứ?"

Điền Thúy Thúy muốn nhân cơ hội lấy lòng Cố Tu Nhiễm, cũng nói hùa theo: "Vũ Hàm nói rất đúng. Em gái Y Linh đừng xấu hổ nữa. Nam sinh ưu tú như cậu Cố có quá nhiều nữ sinh thích anh ấy. Cho dù em gái Y Linh cũng thích cậu Cố, đây cũng là chuyện thường tình của con người!"

"Thật ra tôi cảm thấy hot girl Y Linh và hot boy là một đôi do trời đất sinh ra! Các người xem hai người bọn họ đứng chung một chỗ, giống một đôi kim đồng ngọc nữ biết bao!" Một nam sinh muốn nịnh bợ Cố Tu Nhiễm hét lớn khen.

Trương Tư Tổ mắng to: "Yêu tinh nịnh bợ. Sao tôi không nhìn ra bọn họ xứng đôi vừa lứa chỗ nào chứ? Không hề xứng đôi vừa lứa!"

Chỉ tiếc là Trương Tư Tổ người nhỏ, lời nhẹ, rất nhanh đã bị đám người ủng hộ do Cố Tu Nhiễm sớm xếp vào bắt đầu la hét ầm ĩ.

"Kim đồng ngọc nữ, một đôi do trời đất sinh ra! Hot girl cùng với hot boy đặc biệt xứng đôi vừa lứa!"

"Cậu Cố, Y Linh, cậu Cố, Y Linh..."

Phía sau màn, lãnh đạo của trường nhìn thấy cảnh tượng này thì tức giận tới tái mặt.

"Hoang đường, còn không đi ngăn cản bọn họ! Chỗ này là trường học, không phải là cái chợ!"

Một người thân tín lặng lẽ ghé sát bên tai lãnh đạo của trường nói nhỏ vài câu, lãnh đạo của trường lập tức ngừng phê bình.

"Hóa ra là con trai của Chủ tịch Cố, vậy thì không cần quản nữa. Đều là người hơn hai mươi tuổi, yêu nhau là chuyện thường tình của con người!"

Y Linh nhìn thấy cảnh tượng này, cô cảm giác mình có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

Làm thế nào đây? Làm thế nào đây?

Dưới tình thế cấp bách, Y Linh cầm mic lên hô to một tiếng: "Ai nói với các người là tôi thích cậu Cố chứ? Người tôi thích chính là Trình Kiêu!"

Y Linh nói xong thì chạy thẳng qua, nhào vào trong lòng Trình Kiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.