Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 240: Chương 240: Vả mặt




Điền Thuý Thuý lại càng khinh thường chế nhạo hơn nữa: “Một thằng nghèo hèn làm thêm ở quán bar mà lại nói có quen với đại minh tinh Dương Oánh, còn gọi cho Dương Oánh nữa!”

“Làm ơn đi, cho dù bốc phét thì cũng phải chuẩn bị trước chứ!”

Mấy người đám Vương Vũ Hàm cùng cười lớn khinh bỉ.

Sắc mặt nhóm Trương Tư Tổ đỏ bừng, họ cũng không tin Trình Kiêu có thể quen biết Dương Oánh.

Trình Kiêu là người thế nào, họ biết rõ hơn ai hết, cậu ấy vốn chẳng thể quen biết Dương Oánh được.

Hơn nữa, nếu Trình Kiêu thật sự quen biết, có thể gọi cho Dương Oánh, gọi Dương Oánh tới bất cứ lúc nào.

Vậy thì mối quan hệ của cậu ấy với Dương Oánh phải vô cùng thân thiết, cần gì phải tham gia buổi tuyển chọn nữa? Gọi một cuộc bảo Dương Oánh phân vai cho cậu ấy chẳng phải là được rồi sao?

“Thôi đi Trình Kiêu, chúng ta về thôi.” Trương Tư Tổ nhỏ giọng khuyên nhủ, anh ta sợ nếu tiếp tục thì Trình Kiêu sẽ không thể hạ màn được.

“Bác Sĩ nói đúng, Trình Kiêu à, chúng ta không so đo chấp nhặt với những kẻ tiểu nhân bợ đỡ này.” Dương Thiên Hữu cũng thuyết phục.

Y Linh lạnh mặt bảo: “Trình Kiêu, chuyện này đều do tôi mà ra, là tôi liên luỵ các cậu. Các cậu về trước đi, để tôi giải quyết.”

Y Linh đã quyết định sẽ đi tìm Lôi nữ vương nhờ giúp.

Vương Vũ Hàm cười lạnh lùng: “Sao? Muốn chạy à? Không có chuyện đó đâu, chúng tôi vẫn đang chờ cậu gọi Dương Oánh tới đây đấy!”

Trình Kiêu lười đấu võ mồm với mấy người này, anh nhìn về nơi xa, yên lặng chờ đợi.

Nhóm Cố Tu Nhiễm liên tục châm chọc khiêu khích, còn nhóm Trương Tư Tổ thì tức giận căm phẫn.

Chẳng mấy chốc, đám đông tham gia tuyển chọn phía trước chợt náo động.

Có người kinh ngạc hô lên: “Dương Oánh, là Dương Oánh, cô ấy đang đi về phía chúng ta!”

“Woa, thật sự đi về phía chúng ta kìa!”

“Dương Oánh, em là fan cứng của chị! Chị nhìn bên này đi, bên này…”

Vô số sinh viên trong buổi tuyển chọn đều hét lên với Dương Oánh, thanh thế áp đảo.

Dương Oánh chỉ gật đầu mỉm cười chào nhóm sinh viên coi như đáp lại, còn cô thì đi về phía buổi tuyển chọn thứ năm dưới sự bảo vệ của người đại diện và mấy nhân viên bảo vệ.

“Không phải chứ? Dương Oánh thật sự đến à?” Trương Tư Tổ hô lên.

Đám Cố Tu Nhiễm cũng sửng sốt!

“Chẳng lẽ vừa rồi Trình Kiêu thật sự gọi cho Dương Oánh?”

“Sao có thể thế được!”

“Trùng hợp, chắc chắn là trùng hợp! Có lẽ Dương Oánh có việc gì đó nên mới tới thôi.”

Nhóm Cố Tu Nhiễm tự an ủi mình trong lòng.

Nhưng Dương Oánh đã tới khu vực buổi tuyển chọn thứ năm, thậm chí còn đi qua buổi tuyển chọn, quan sát một chút rồi cô đi nhanh về phía nhóm của Trình Kiêu.

“Ha ha, Dương Oánh thật sự tới rồi!” Trương Tư Tổ kích động hét lớn.

Sắc mặt đám Cố Tu Nhiễm càng lúc càng khó coi, trong lòng dâng lên dự cảm không lành.

“Cậu Cố, không phải tên kia thật sự quen Dương Oánh đấy chứ?” Vương Vũ Hàm nhỏ giọng hỏi.

Đám Điền Thuý Thuý cũng nhìn Cố Tu Nhiễm, hiển nhiên đây cũng là điều bọn họ muốn hỏi.

Cố Tu Nhiễm buộc mình phải bình tĩnh, trầm giọng nói: “Không thể nào! Nếu một cuộc gọi của cậu ta đã có thể khiến Dương Oánh đích thân tới gặp thì cậu ta cần gì phải tham gia buổi tuyển chọn?”

Mấy người suy nghĩ kỹ lại, cảm thấy Cố Tu Nhiễm nói đúng. Nếu Trình Kiêu thật sự có quan hệ với Dương Oánh thì sao không dùng? Còn phải dựa theo quy tắc để xếp hàng tham gia tuyển chọn nữa?

Thấy Dương Oánh đã tới, Cầm Thú kinh ngạc hỏi: “Trình Kiêu, không phải cậu thật sự quen Dương Oánh đấy chứ?”

Trình Kiêu còn chưa kịp trả lời đã thấy Dương Oánh đi về phía mình, sau đó cô vui mừng gọi: “Ngài Trình, thật sự là ngài!”

Ngài Trình?

Mấy người ở đây chỉ có một mình Trình Kiêu họ Trình.

Nhóm Cố Tu Nhiễm và Cầm Thú đều bị sốc!

Dương Oánh gọi Trình Kiêu là ngài Trình, còn gọi với thái độ kính trọng như vậy thì cũng khoa trương quá!

Trình Kiêu chỉ là một sinh viên bình thường của học viện điện ảnh và truyền hình, còn Dương Oánh là đại minh tinh đang rất nổi tiếng gần đây, dù thế nào cũng phải là Trình Kiêu gọi Dương Oánh với vẻ kính trọng chứ!

“Chị, chị Oánh, em là đom đóm nhỏ của chị! Chị ở ngoài đời còn đẹp hơn trên TV nữa!” Trương Tư Tổ si mê nói.

“Cảm ơn!” Dương Oánh khách sáo mỉm cười rồi nhìn Trình Kiêu: “Ngài Trình, sao ngài lại ở đây?”

Trình Kiêu khẽ đáp: “Tôi là sinh viên trường này, tới tham gia tuyển chọn.”

“Cái gì?” Dương Oánh ngạc nhiên hô lên, người đại diện bên cạnh ho nhẹ một tiếng, lúc này Dương Oánh mới vội vàng bình tĩnh lại.

“Xin lỗi, là tôi thất thố.” Dương Oánh cười xin lỗi, tỉ mỉ quan sát Trình Kiêu.

Đúng là cô không thể liên hệ được thần y nhân từ, tài giỏi ban đầu với sinh viên học viện điện ảnh và truyền hình trước mặt này được.

Theo phỏng đoán của cô tại thời điểm đó thì ít nhất Trình Kiêu cũng là thiên tài của đại học y khoa nổi tiếng.

Nhưng học viện điện ảnh và truyền hình này lại chẳng liên quan chút nào!

Vậy khả năng y học tuyệt vời của Trình Kiêu từ đâu mà có?

Đám Cố Tu Nhiễm đã ngây người.

Một lúc sau mới hoàn hồn.

“Cậu Cố, cậu ta thật sự quen Dương Oánh! Sao có thể thế này!” Vương Vũ Hàm vẫn thấy như mình đang mơ.

Điều này không khoa học chút nào!

Điền Thuý Thuý cũng sửng sốt: “Rốt cuộc Trình Kiêu có bao nhiêu chuyện giấu tôi đây?”

Trương Manh há hốc mồm mãi không khép lại được: “Sao kẻ nghèo hèn Trình Kiêu này lại quen biết Dương Oánh được nhỉ?”

Trong lòng Cố Tu Nhiễm cũng rất khó chịu: “Mẹ kiếp, tên này thật sự có quan hệ với Dương Oánh! Chẳng lẽ cậu ta đã đoán trước được tôi sẽ chèn ép cậu ta trong buổi tuyển chọn nên cố ý dụ tôi mắc bẫy? Sau đó vả mặt tôi trước mặt mọi người?”

“Chắc chắn là như vậy!”

Đột nhiên, ánh mắt Cố Tu Nhiễm nhìn Trình Kiêu lộ ra vẻ dè chừng rõ rệt.

“Trình Kiêu đúng là quá nham hiểm!”

Trợ lý Lưu trên sân khấu nhìn thấy Dương Oánh đi tới chỗ nhóm Trình Kiêu thì sửng sốt, vội vàng gác lại công việc đang làm rồi chạy tới.

Khi Dương Oánh vừa chào hỏi Trình Kiêu thì Lưu Tiểu Cáp đã thở hổn hển chạy tới nơi.

“Tiểu Oánh, sao em lại chạy ra ngoài? Có chuyện gì gọi điện cho chị là được mà!” Lưu Tiểu Cáp lớn hơn Dương Oánh vài tuổi, Dương Oánh tính tình ôn hoà, bình thường đều cho Lưu Tiểu Cáp gọi mình là Tiểu Oánh.

Lâu dần, Lưu Tiểu Cáp cũng sắp ỷ mình lớn tuổi mà lên mặt, trong đoàn đội của Dương Oánh, cô ta cũng rất kiêu ngạo, ngang ngược.

Nhìn thấy Lưu Tiểu Cáp, nhóm Trương Tư Tổ lập tức tỏ vẻ tức giận.

Dương Oánh tinh ý nhận ra sự thay đổi biểu cảm của nhóm Trương Tư Tổ, ánh mắt cô bắt đầu quan sát lại nhóm Cố Tu Nhiễm và Trương Tư Tổ.

Hai bên rõ ràng là hai phe, vẻ thù địch trên mặt họ quá rõ ràng.

Mà khi Trình Kiêu gọi cho cô hiển nhiên là có lý do.

Còn lý do là gì thì Dương Oánh đã đại khái đoán được.

Dương Oánh có thể lên được vị trí ngày hôm nay không chỉ dựa vào vẻ bề ngoài, chắc chắn chỉ số thông minh của cô cũng phải cao hơn rất nhiều người.

Dương Oánh bình tĩnh hỏi: “Trợ lý Lưu, giữa họ xảy ra chuyện gì thế?”

Ánh mắt Lưu Tiểu Cáp lướt qua nhóm Cố Tu Nhiễm và Trình Kiêu, cô ta không biết quan hệ giữa Trình Kiêu và Dương Oánh, chỉ nghĩ rằng Dương Oánh tình cờ đến đây rồi bị nhóm Trình Kiêu ngăn lại.

Mấy người đám Cố Tu Nhiễm ra sức nháy mắt, nhưng Lưu Tiểu Cáp lại không hiểu ý. Hơn nữa cho dù hiểu thì cô ta cũng không thể tin được.

“Tiểu Oánh, là như thế này, mấy người này định hối lộ chị nhưng bị chị từ chối. Sau đó bọn họ gây chuyện, chị đã huỷ bỏ tư cách tham gia tuyển chọn của mấy người họ.” Lưu Tiểu Cáp mỉm cười đổi trắng thay đen, bình thản nói lại.

Mấy người nhóm Cố Tu Nhiễm lập tức đen mặt, lần này thì gay rồi.

“Thật sao ngài Trình? Ngài nói xem có phải như vậy không?” Dương Oánh nhìn Trình Kiêu tươi cười hỏi.

Trong lòng Lưu Tiểu Cáp giật mình: “Dương Oánh nói chuyện sinh viên này với thái độ kính trọng như vậy là sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.