Tiền Gia Hào nhìn Vương Đỗ Lan, vẻ mặt thâm trầm nói: "Chủ tịch Vương, bà muốn quản chuyện của tôi sao?"
Vương Đỗ Lan thản nhiên cười nói: "Tôi thấy rất có duyên với cậu em đây. Cho nên, chủ tịch Tiền có thể nể mặt tôi mà bỏ qua cho bọn họ không?"
Tiền Gia Hào cười lạnh nói: "Bà nói thả là thả à? Vậy chẳng phải tôi sẽ rất mất mặt sao?"
"Cho dù tập đoàn Đông Vương bây giờ rất có danh tiếng, nhưng giải trí Khuynh Thành tôi cũng không phải dễ chọc đâu!"
"Tôi khuyên Chủ tịch Vương đừng xen vào việc của người khác, để tránh phá hỏng tình cảm giữa hai nhà chúng ta!"
Vương Đỗ Lan cười lạnh nói: "Nếu tôi cứ nhất quyết phải quản thì sao?"
Ánh mắt Tiền Gia Hào lập tức trở nên hung hăng: "Vậy đừng trách tôi không khách sáo!"
Mấy người cấp dưới được Lâm Ngọc dẫn theo lập tức tập trung tinh thần đề phòng, nhìn chằm chằm vào Tiền Gia Hào.
Bầu không khí ở đó trở nên giương cung bạt kiếm!
A Lương đột nhiên bước tới, ghé sát tai Tiền Gia Hào nói nhỏ một câu.
Vẻ mặt Tiền Gia Hào lập tức trở nên khó coi, trợn mắt nhìn Vương Đỗ Lan với vẻ không cam lòng.
"Xem ra Chủ tịch Vương quyết tâm muốn xen vào chuyện này, vậy tôi lại cho bà chút mặt mũi."
Tiền Gia Hào thâm trầm nhìn Trình Kiêu: "Thằng nhóc, lần này xem như mày may mắn, lần sau đừng để tao gặp được mày!"
Tiền Gia Hào nói xong, xoay người rời đi.
Vương Đỗ Lan cảm thấy nghi ngờ, Tiền Gia Hào rõ ràng chỉ tạm thời thay đổi ý định.
Dương Oánh cúi người thật sâu về phía Vương Đỗ Lan: "Cảm ơn Chủ tịch Vương giải vây!"
"Không cần khách sáo!"
Ánh mắt Vương Đỗ Lan nhìn qua Trình Kiêu, sau đó không thể nào rời đi.
Trình Kiêu cũng nhìn Vương Đỗ Lan, không hề nhúc nhích.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy suốt một phút.
Lâm Ngọc khẽ nhắc nhở: "Chủ tịch hội đồng quản trị?"
Lúc này, Vương Đỗ Lan mới giật mình tỉnh giấc, nhìn Trình Kiêu mỉm cười nói: "Cậu không sao chứ?"
Trình Kiêu cố nén xúc động, thản nhiên nói: "Tôi không sao, cảm ơn ngài đã ra tay giúp đỡ!"
"Không sao, chỉ là chuyện nhỏ thôi!"
Vương Đỗ Lan nói vài câu lại bắt đầu quan sát Trình Kiêu.
Hơn nữa, ánh mắt càng lúc càng dịu dàng.
Trong lòng Trình Kiêu bồn chồn: "Bây giờ, chắc không phải mẹ đã nhận ra mình chứ?"
"Chủ tịch Vương, sao ngài nhìn tôi như vậy?" Trình Kiêu thử thăm dò hỏi.
Vương Đỗ Lan mỉm cười nói: "Xin lỗi, lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đột nhiên có cảm giác rất thân thiết!"
"Con trai tôi bây giờ chắc hẳn cũng lớn như cậu!"
Vương Đỗ Lan vừa dứt lời, ánh mắt trở nên ảm đạm.
Trình Kiêu suýt nữa đã thừa nhận luôn thân phận mình, nhưng bây giờ không phải lúc.
Lâm Ngọc khuyên: "Chủ tịch, cậu ấy không phải là cậu chủ nhỏ!"
Vương Đỗ Lan ép mình phải tỉnh táo lại: "Xin lỗi, lớn tuổi nên dễ suy nghĩ linh tinh!"
"Đúng rồi, các cậu đã đắc tội Tiền Gia Hào, nhất định phải cẩn thận đấy! Người kia bụng dạ hẹp hòi, tôi đoán cậu ta tuyệt đối sẽ không để yên đâu." Vương Đỗ Lan nói với Dương Oánh.
Dương Oánh gật đầu, nói với vẻ mặt cảm kích: "Tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức gọi người qua giúp đỡ!"
"Ừ!" Vương Đỗ Lan gật đầu, lại liếc nhìn Trình Kiêu dặn dò: "Đặc biệt là cậu, nhất định phải cẩn thận đấy!"
Trình Kiêu gật đầu nói: “Cảm ơn ngài đã nhắc nhở!"
"Đi thôi!" Vương Đỗ Lan dẫn theo đám người Lâm Ngọc quay người rời đi.
Những người xem náo nhiệt xung quanh cũng bắt đầu tản đi.
"Không ngờ tập đoàn Đông Vương đứng ra bảo vệ Dương Oánh, bọn họ không sợ đắc tội giải trí Khuynh Thành sao?"
"Xem ra trong mắt nữ vương bất động sản mới tới này không chứa được một hạt cát!"
Mọi người bàn tán xôn xao.
Nhìn theo bóng lưng mẹ và chị Lâm Ngọc rời đi, trong lòng Trình Kiêu dần bình tĩnh lại.
Dương Oánh nhìn Trình Kiêu, nói với vẻ mặt áy náy: "Ngài Trình, thật ngại quá, tôi lại kéo cả ngài vào chuyện này!"
"Không sao." Trình Kiêu thản nhiên nói.
Người mà Dương Oánh đắc tội ở trong lễ khai mạc kiếp trước chắc hẳn là Tiền Gia Hào.
Có lẽ kiếp trước không có mình ở đây, Dương Oánh nói không chừng đã bị Tiền Gia Hào thực sự làm hại.
Nhưng… Trình Kiêu cảm thấy chuyện này còn chưa kết thúc.
"Cô phải cẩn thận đấy." Trình Kiêu nhìn Dương Oánh, trầm giọng nói.
"Vâng, tôi đã gọi điện thoại bảo nhóm vệ sĩ qua đây." Dương Oánh nói.
"Ngài cứ để chị Phượng đi dạo với ngài. Tôi phải lên trình diễn rồi."
Trình Kiêu nói: "Không cần, cô cứ bảo chị Phượng đi theo cô. Mục tiêu của bọn họ là cô."
Trần Tê Phượng gật đầu nói: "Ngài Trình nói rất đúng, cứ để tôi đi theo cô đi!"
"Vậy được rồi. Ngài Trình cũng phải cẩn thận đấy. Nếu ngài gặp phải rắc rối, tuyệt đối đừng đánh nhau với họ, phải lập tức gọi điện thoại cho tôi."
"Được."
Sau khi rời khỏi Dương Oánh, Trình Kiêu đi dạo một mình ở trong đại sảnh, không rõ vô tình hay cố ý mà đi theo phía sau Vương Đỗ Lan.
Vương Đỗ Lan dẫn theo Lâm Ngọc qua lại giữa một đám tỷ phú nổi tiếng, nâng ly đổi chén với thái độ ung dung tao nhã.
"Xem ra mẹ được gọi là ngôi sao mới nổi trong ngành bất động sản Trung Châu cũng không phải chỉ là hư danh."
Một lát sau, Vương Đỗ Lan nhận được một cuộc điện thoại, sau đó căn dặn Lâm Ngọc vài câu, dẫn theo hai người cấp dưới rời đi trước.
Lâm Ngọc chịu trách nhiệm tiếp mấy tỷ phú mà Vương Đỗ Lan vừa kết giao.
Trình độ giao tiếp của Lâm Ngọc không kém hơn Vương Đỗ Lan, thành thạo ứng phó với mấy tỷ phú kia. Cộng thêm Lâm Ngọc còn trẻ tuổi, xinh đẹp hơn, ứng phó càng như cá gặp nước, hơn hẳn người đi trước.
Lâm Ngọc đi về phía trước, không ngừng chào hỏi mọi người, hiển nhiên là muốn tập đoàn Đông Vương mau chóng hòa nhập vào giới thượng lưu của Trung Châu.
Trình Kiêu vẫn luôn đi theo, thứ nhất là tám trăm năm không gặp, muốn nhìn người thân nhất của mình trong kiếp trước lâu hơn.
Thứ hai là lo lắng Lâm Ngọc gặp phải chuyện gì nguy hiểm. Dù sao, người phụ nữ xinh đẹp còn có tài năng như Lâm Ngọc sẽ khiến rất nhiều người bất chấp thủ đoạn chỉ để có được chị.
Lâm Ngọc đột nhiên bảo mấy người cấp dưới ở lại đại sảnh, một mình đi về phía đại sảnh hành lang bên cạnh.
Trình Kiêu vội vàng đi theo.
Nhưng anh mới bước vào hành lang, một mùi thơm phả vào mặt. Bóng dáng cao gầy của Lâm Ngọc đã xuất hiện ở trước mặt Trình Kiêu.
"Cậu nhóc, cậu cứ đi theo sau tôi làm gì?" Lâm Ngọc cảnh giác hỏi.
Trình Kiêu hơi kinh ngạc, mình không yên tâm, không ngờ bị chị Lâm Ngọc lừa.
Nếu chuyện này bị truyền tới trong hàng nghìn giới tu tiên, sợ rằng anh sẽ bị người ta cười đến rụng răng.
"Tôi không có ý xấu, chị yên tâm." Trình Kiêu mỉm cười, nói với vẻ mặt chân thành.
Lâm Ngọc nghi ngờ nhìn Trình Kiêu, cũng không biết có nên tin anh hay không.
Chỉ là, đôi mắt to phân rõ hai màu đen trắng kia nhìn qua, khiến trong lòng Trình Kiêu thấy sợ hãi. Nếu sau này nhận ra nhau, chị Lâm Ngọc nhớ lại chuyện hôm nay, còn không véo đứt tai Trình Kiêu mới lạ đấy!
Trong lúc Trình Kiêu đang nghĩ xem phải làm sao mới khiến Lâm Ngọc tin tưởng, chị đột nhiên nói: "Tôi thấy cậu đánh bay sáu tên đàn em của Tiền Gia Hào, chắc cậu đánh không không tệ nhỉ?"
Đánh nhau sao? Vậy đương nhiên là rất tốt rồi! Trình Kiêu tối thiểu cảm thấy mình chắc hẳn là vô địch ở trên trái đất!
"Tạm được." Trình Kiêu khiêm tốn nói.
Trong mắt Lâm Ngọc đột nhiên lóe sáng, nhìn Trình Kiêu cười ôn hòa nói: "Dương Oánh trả lương cho cậu bao nhiêu? Tôi trả cậu gấp đôi, cậu tới làm vệ sĩ cho tôi được không?"
Hóa ra chị Lâm Ngọc nhìn trúng khả năng đánh nhau của mình!
Trình Kiêu cười.
Đúng là có mắt nhìn đấy!
Chỉ tiếc là anh không phải vệ sĩ của Dương Oánh, hơn nữa vệ sĩ như anh, sợ rằng không ai có thể thuê nổi.
Chỉ là, anh làm vệ sĩ cho chị Lâm Ngọc hình như cũng không tệ.
Kiếp trước, chị Lâm Ngọc vẫn luôn bảo vệ tôi, lần này nên đổi lại thành tôi bảo vệ chị Lâm Ngọc.
"Được, Dương Oánh trả tôi một ngày một triệu rưỡi, chị ít nhất cũng phải cho tôi một triệu tám." Trình Kiêu nghiêm trang mặc cả.
"Ba triệu!" Lâm Ngọc quyết đoán nói.
"Chỉ là cậu phải nghe theo sự sắp xếp của tôi, không có lệnh của tôi, cậu không thể tự ý quyết định."
"Được!" Trình Kiêu đồng ý.
Lúc này, trên sân khấu vọng đến tiếng hát quen thuộc.
Lâm Ngọc nhìn Dương Oánh trên sân khấu giống như tiên nữ giáng trần, nói vởi vẻ hâm mộ: "Dương Oánh thật đẹp, thảo nào Tiền Gia Hào vì cô ấy mà không tiếc chó cùng rứt giậu!"