Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 71: Chương 71: Xem liên biết




ên ngoài Sòng bạc bị thủ hạ hai bên và bảo vệ của Đại Hoa Thế Kỷ cách ly ra, người đến xem náo nhiệt làm thành một vòng tròn ở bên ngoài.

Đám Vương Hiểu Hi và Tôn Mạc vất vả chui vào, tìm vị trí đứng vững.

"Không phải đã dọn hiện trường rồi sao? Sao lại nhiều người như vậy!" Lý Ngôn bất mãn lầm bầm nói.

"Mọi ngươi xem, Trình Kiêu ở bên trong!" Vương Hiểu Hi chỉ vào Trình Kiêu và Y Linh ngồi cùng một chỗ, thấp giọng kinh hô.

Triệu Cương kinh ngạc hỏi: "Trình Kiêu sao lại cùng Đổ thần sáu ngón ngồi cùng một chỗ? Hắn ta xứng sao?"

Lưu Tào Khang âm trầm vẻ mặt nói: "Mọi người đừng quên, lần trước chúng ta đánh cược cùng hắn ta, Đổ thần sáu ngón tự mình ra mặt lôi kéo hắn ta!"

Lý Ngôn và Triệu Cương hai mặt nhìn nhau.

Bỗng nhiên, Triệu Cương hoảng sợ nói: "Cậu Lưu nói là Đổ thần sáu ngón nhìn trúng kỹ thuật cá cược của Trình Kiêu, mời hắn hỗ trợ Tạ đại lão sao!"

Lưu Tào Khang vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ngoại trừ điểm này, tôi thực sự không đoán ra hắn ta còn có chỗ nào đáng giá để Đổ thần sáu ngón ra mặt vì hắn!"

Lý Ngôn cười lạnh nói: "Liền biết tý kĩ năng cá cược, đối phó những này người ngoài ngành còn tạm được, đụng phải cao thủ, không đủ tư cách!"

Lưu Tào Khang lắc đầu, nghiê túc nói: "Ta cũng hi vọng như thế, nhưng, Đổ thần sáu ngón xuống nước chủ động lấy long hắn, chắc chắn là thấy được giá trị trên người hắn!"

Triệu Cương ha ha cười nói: "Cậu Lưu cũng đừng quá đề cao hắn quá, công tử Vô Song chẳng những tướng mạo tài hoa vô song, ngay cả trình độ đánh bạc cũng danh xưng vô song. Chỉ chút thủ đoạn đó của Trình Kiêu, làm sao có thể là đối thủ Tần Vô Song!"

"Mà Cậu Lưu chẳng lẽ không chú ý, Trình Kiêu là ngồi ở phía sau, bên người Tạ đại lão đã có một vị cao thủ!"

Lý Ngôn một mặt khinh bỉ, cười lạnh, tiếp lời nói: "Nói cách khác, Trình Kiêu một đồ bỏ đi chỉ là một lốp xe dự phòng, Tạ đại lão căn bản không cọi trọng hắn ta!"

Lưu Tào Khang nhìn về Trình Kiêu vẻ mặt lạnh nhạt đang ngồi trên ghế. Sắc mặt nghiêm túc, không nói gì.

Anh ta tất nhiên nhìn ra Trình Kiêu bị Tạ Thiên Hoa lạnh nhạt. Nhưng là, anh ta luôn cảm thấy sự việc có lẽ không đơn giản như vậy.

Tôn Mạc nhìn Trình Kiêu, trong ánh mắt lóe lên tia ghen ghét, bất tri bất giác, một đồ bỏ đi, vậy mà đã có thể ngồi phía sau đại lão Tạ Thiên Hoa.

Trong sòng bạc, người hồ lì bắt đầu chia bài, dựa theo ước định, ván đầu tiên, chơi bài poker.

Ngô Quốc Thuận đụng Trình Kiêu, nhỏ giọng nói: "Anh Trình, bắt đầu rồi!"

"Thấy rồi." Trình Kiêu thản nhiên nói, thái độ rất tùy ý, không khẩn trưởng như Ngô Quốc Thuận.

Thấy người hồ lì tẩy bài, Đổ thần Vương Thuận bên Tạ Thiên Hoa nghiêm túc lại, hai mắt chăm chú nhìn những lá bài.

Cao thủ bên người hai tên đại lão còn lại cũng giống Vương Thuận, thậm chí càng thêm phí sức.

Chỉ có Tần Vô Song vẫn như cũ vẻ mặt nhẹ nhõm, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, lộ ra khinh thường.

Cái gọi là đổ thần, nói trắng ra là chính là trí nhớ siêu cường, lúc chia bài bọn họ bằng vào trí nhớ, suy tính ra những lá bài đã bị đảo lộn, đi đến vị trí nào, chia cho người nào.

Trình độ thấp chỉ nhớ kỹ được những lá bài lớn, chia vào trong tay ai, từ đó suy tính ra bài của đối thủ.

Trình độ siêu cao, trên cơ bản có thể tính ra tất cả lá bài.

Có điều, quá trình chia bài rất nhanh, trí nhớ và tốc độ suy tính cuối cùng có hạn, cho nên dù là những đổ thần này, cũng không có khả năng tính toán hoàn toàn chuẩn xác.

Trừ phi là siêu nhân, đã gặp qua là không quên được, thậm chí tốc độ tính như siêu máy tính, mới có thể làm đến chuẩn xác trăm phần trăm.

Chia bài xong, người hồ lì để bài lên bàn.

Tạ Thiên Hoa nhìn về phía Vương Thuận, giống như đang trưng cầu ý ông ta.

Vương Thuận gật gật đầu, Tạ Thiên Hoa mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía Tần Vô Song đối diện, cười đắc ý, nói: "Tôi đã chuẩn bị xong, có thể chia bài chưa?"

Tần Vô Song cười lạnh nói: "Tạ đại lão, ông mới chuẩn bị xong à! Tôi thì chờ đã lâu!"

Tạ Thiên Hoa hừ lạnh một tiếng, kêu lên: "Chia bài!"

Bốn người cầm tới lượt bài thứ nhất, Tạ Thiên Hoa nhìn về phía Vương Thuận, Vương Thuận gật đầu.

"Phương mập, lá bài mở của ông lớn nhất, ông nói đi!" Tạ Thiên Hoa tự tin cười nói.

Đại lão Thanh Dương Phương Việt cười ha ha, trực tiếp ném bài: "Bỏ."

Đến phiên Tạ Thiên Hoa, ông ta trực tiếp đẩy đi ra toàn bộ thẻ đánh bạc trên bàn, kêu lên: "Thẳng thắn chút, một lần quyết thắng thua!"

Đại lão La Sơn Tề Dân Vọng cười ha ha, cũng vứt bài: "Bỏ."

Bây giờ, chỉ còn lại Tần Vô Song.

Tạ Thiên Hoa cười đắc ý, khiêu khích nói: "Công tử Vô Song, cậu có phải cũng bỏ bài không?"

Tần Vô Song giương khóe miệng, nói: "Lá bài mở của ông rất lớn, bốn lá cơ. Nhưng mà lá bài tẩy của ông chỉ là một tấm K bích."

"Cho nên, bài của ông không phải là sảnh, cũng không phải Thùng. Ông chỉ có một đôi K."

Vương Thuân bên người Tạ Thiên Hoa vẻ mặt hơi kinh hãi, hiển nhiên, Tần Vô Song đoán hoàn toàn chính xác.

Tạ Thiên Hoa lập tức chột dạ, nhìn về phía Vương Thuận.

Vương Thuận nói nhỏi bên tai Tạ Thiên Hoa: "Tạ gia yên tâm, lá bài tẩy của cậu ta là 8 cơ, bài mở của cậu ta chỉ một đôi 9. Cho nên, ván này là ngài thắng!"

Nghe Vương Thuận nói xong, Tạ Thiên Hoa lập tức lại lòng tin tràn đầy: "Thì ra đại danh đỉnh đỉnh công tử Vô Song, chỉ biết khua môi múa mép! Thống khoái nói, có dám theo hay không!"

Tần Vô Song cười nói: "Trợ thủ của ông vừa rồi nói cho ông, lá bài tẩy của tôi là một lá 8 cơ. Thật ra, ông ta sai rồi."

"Ta theo!"

Nói xong, Tần Vô Song đẩy tất cả thẻ đánh bạc trên bàn ra.

Tạ Thiên Hoa và Vương Thuận đồng thời giật mình, giọng bọn họ vừa rồi nhỏ như vậy, Tần Vô Song vậy mà có thể nghe được!

Thính lực quá khoa trương!

Ngô Quốc Thuận ngồi phía sau nhíu mày, ông ta cảm thấy ván này Tạ Thiên Hoa rất nguy hiểm.

Bởi vì Ngô Quốc Thuận từng giao thủ với Tần Vô Song, biết Tần Vô Song không nắm chắc không đánh, cậu ta đã dám theo, mà lại biết lá bài tẩy của Tạ Thiên Hoa, chứng minh cậu ta hoàn toàn chắc thắng.

"Anh Trình, anh cảm thấy ván này ai sẽ thắng?" Ngô Quốc Thuận làm bộ thuận miệng hỏi thăm, thật ra mục đích thực sự làthăm dò Trình Kiêu.

Mặc dù Ngô Quốc Thuận từng thấy Trình Kiêu đánh bạc, nhưng lần trước dù sao cũng là cược nhỏ giữa mấy người trẻ tuổi, khó mà đến được nơi cao to.

Trình Kiêu hoàn toàn không nhìn bài trên bàn, trực tiếp quả quyết nói: "Họ Tạ thua."

Ngô Quốc Thuận giật mình, nhìn về phía Trình Kiêu, nghi ngờ hỏi: "Anh Trình làm thế nào để phán đoán?"

Trình Kiêu thản nhiên nói: "Xem liền biết."

Ngô Quốc Thuận theo ánh mắt Trình Kiêu nhìn về phía chiếu bạc. Phát hiện Tạ Thiên Hoa và Vương Thuận nghiêm mặt, như lâm đại địch.

Thế nhưng là, Tần Vô Song lại là mỉm cười, vững như núi thái.

Ai thua ai thắng xem xét liền biết!

"Anh Trình quả nhiên cao minh, hoàn toán không cần nhìn bài, về mặt khí thế liền có thể phân biệt ra được thắng thua, Ngô mỗ bội phục!" Ngô Quốc Thuận một mặt sùng bái nói.

Trình Kiêu lườm ông ta một cái, không nói gì. Thật ra Trình Kiêu nói xem xét liền biết, không phải nhìn khí thế gì, mà là nhìn con bài tẩy.

Đã từng được vạn giới tôn xưng đại đế Thương Sinh, nếu như ngay cả thuật thấu thị cũng không biết, truyền ra đi chẳng phải là bị người khác chê cười đến rụng răng?

Nói cách khác Trình Kiêu có thể nhìn ra bài tẩy của hai người, ai thua ai thắng còn không rõ ràng sao?

Y Linh Bên cạnh, trên khuôn mặt xinh đẹp cũng là lộ ra vẻ sùng bái: "Trình Kiêu, anh thật sự là quá lợi hại! Lại có thể dung bản lĩnh nhìn mặt nói chuyện trên bàn đánh bạc, thật là bội phục anh!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.