Chàng Sói Hấp Dẫn

Chương 73: Chương 73: Biến hình




“Giúp ta chứng thực một chuyện, có sự thật này, Kim Minh vĩnh viễn không thoát khỏi bàn tay của ta!” Cô gái lạnh nhạt cười, ánh mắt sắc bén khác thường.

Tiên Vu ngẩn ra lo lắng nhìn Ngọc Triệt: “Chứng thực Kim Minh có phải là hài tử bị nguyền rủa sao?”

Ngọc Triệt nhìn Tiên Vu, chau mày: “Ngươi tin vào những thứ trong truyền thuyết kia sao? Những truyền thuyết kia chỉ để lừa gạt người đời, người biến thành sói? Ngươi tin sao?”

Nàng nhướng mày, mang theo sự châm biếm.

Tiên Vu kinh ngạc, không lên tiếng, lừa gạt người đời? Có thể lừa gạt cả ngàn năm hay sao? Nếu nó chỉ là một truyền thuyết, vì sao lầu bốn Tàng thư các phải bảo vệ nghiêm ngặt như vậy?

“Kim Nhật chỉ là một loại bệnh, được thể tạo bởi Kim Minh, như vậy, Kim Lang cũng chỉ là một loại bệnh mà thôi, là người đời đem mọi chuyện phóng đại!” Bên trong giọng nói của Ngọc Triệt đầy vẻ chắc chắn, nàng tin chắc Kim Nhật là có thật, mà Minh Minh cũng chỉ là một con rối của Kim Nhật mà thôi.

“Thật sao?” Tiên Vu bị lời nói của Ngọc Triệt làm cho hồ đồ, rốt cuộc có phải sói biến thành người hay không, tối nay sẽ biết.

Ăn qua bữa tối, đến giờ hợi, trong cung yên tĩnh dị thường, ngự hoa viên bao năm qua vẫn như vậy, sau khi đốt đèn, trừ khi cần thiết, nếu không cũng không có gì thay đổi.

Bên trong Ngưng Hương cư, Liễu Nha đem quần áo sửa chữa lại một chút, làm vạt áo phức tạp ngắn lại, lộ ra hai chân trắng nõn, giờ lại cuối mùa thu, dù có chút lạnh, nhưng đi lại dễ dàng hơn nhiều.

Thời gian từng phút trôi qua, trong lòng Liễu Nha có chút hối hận, nàng đưa mắt nhìn ngọn đèn dầu, a Hà cũng Tiền Dung không biết đi đâu, cả tẩm cung giường như trống rỗng.

Liễu Nha đứng dậy, đem cửa sổ trong phòng đóng lại, cánh cửa sơn đỏ của Ngưng Hương cư bị đẩy ra, ánh nến chập chờn chiếu xuống, Liễu Nha liền nhận ra Kana và Mina lâu rồi không gặp.

“Là các ngươi?” Liễu Nha có chút giận mình, tại sao không nhìn thấy Kim Huy? Chẳng nhẽ hắn vẫn đang tức giận hay sao?

“Huy vương gia ở trong Thanh Huy viên chờ Thanh cô nương!” Mina tiến lên, nhẹ nhàng hành lễ, âm thanh có chút nghẹn ngào.

Với tính cách lạnh nhạt của Kana, nàng lạnh lùng liếc nàng một cái, ánh mắt khiến cho nàng tỉnh táo lại.

“Thanh cô nương, xin mời!” Kana nhàn nhạt mở miệng, làm một tư thế xin mời.

Liễu Nha nhìn sang Duẫn Thiên cung, không có động tĩnh gì, Kim Minh không biết sao? Như vậy cũng tốt, ít nhất Kim Nhật không có nguy hiểm gì! Nàng khẽ thở dài một hơi, trong lòng hiểu được suy nghĩ của Mạc Thương và Kim Huy, thì ra bọn họ một mực muốn bảo vệ Kim Nhật.

Kim Huy đứng trước Thanh Huy viên, lạnh lùng nhìn cô gái trước mặt. Cô gái đứng trong giá rét, làn da trắng nõn dưới ánh trăng gần như trong suốt, hiện lên mấy phần tiều tụy cùng ưu thương. Ánh trăng màu bạc qua cành cây hắt xuống, chiếu qua cằm nàng, sắc mặt nàng tái nhợt càng làm cho người khác đau lòng.

Hắn đột nhiên cau mày, ép mình phải nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn vào mặt cô gái, sợ mình không chịu được mà kéo cô gái này ra khỏi Hoàng cung tàn nhẫn.

“Ta đã tới!” Liễu Nha đứng trước mặt Kim Huy, giọng nói nhẹ nhàng, cả người đang thả lỏng, Mina đột nhiên đứng sau lưng khóc lên, nàng đột nhiên tiến đến ôm chặt Liễu Nha, vừa kêu vừa đẩy nàng ra sau: “Cô nương, ngài đi đi, nhanh đi đi, không cần đến, không cần đến!” Nàng nói xong, xoay người quỳ trước mặt Kim Huy: “Vương gia, Thanh cô nương là người tốt, chằng nhẽ người nhẫn tâm nhìn Thanh cô nương đi chịu chết hay sao? Vương gia, cầu xin ngài, cứu Thanh Thanh cô nương đi!”

Kana đứng một bên muốn ngăn cản, nhưng do dự một lúc liền quỳ trên mặt đất cùng Mina quỳ chung một chỗ: “Vương gia, chúng tôi không muốn mai táng thi thể Thanh cô nương!”

“…” Một câu nói này khiến Liễu Nha mở to mắt, mai táng? Sắc mặt nàng tái nhợt nhìn Kim Huy một cái, thân thể run rẩy, mai táng? Có ý gì?

“Các ngươi nói linh tinh gì vậy?” Kim Huy lạnh lùng quát, hung hăng đá Mina sang một bên, nụ cười dối trá hàng ngày đã sớm không còn, thay vào đó là gương mặt nặng nề.

“Chúng ta không nói linh tinh, Vương gia, ngài tìm tỷ muội chúng ta không phải đến nhặt xác cho nữ nhân đáng thương kia sao? Mỗi tháng một lần, mỗi khi nhìn những cô gái đáng thương ngã trong vũng máu, tỷ muội chúng ta…” Mina khóc càng to hơn, thân thể run rẩy.

Sắc mặt Kim Huy trở nên khó coi, hắn lạnh lùng nhìn Nhung Thiên, Nhung Thiên tiến lên, cùng thị vệ khác đem Mina kéo ra khỏi Thanh Huy viên. Kana quỳ gối tại chỗ khóc thút thít, nhưng tỉnh táo hơn Mina.

Liễu Nha thở phào nhẹ nhõm, những chuyện tàn nhẫn kia chẳng qua là nghe nói, có lẽ là trùng hợp, hôm nay nói chuyện này trước mặt nàng, đột nhiên nàng thấy mệt mỏi, trong lòng càng lo sợ, tinh thần thấp thỏm nhìn Kim Huy, liếm liếm môi anh đào khô khốc, không biết lúc này nói với Kim Huy mang nàng đi, có thể có khí phách hay không?

Nam tử bước tới khẽ mỉm cười, nụ cười dịu dàng như làn nước mùa thu, làm cho Liễu Nha có chút yên tâm. “Nếu ngươi hối hận, ta có thể…” Giống như nhìn thấy tâm tư của Liễu Nha, cúi người xuống, nhỏ giọng thì thầm bên tay Liễu Nha.

Liễu Nha thở phào, ưỡn ngực, nếu đây là số mệnh của Mặc Thanh Thanh, đó cũng là mệnh của nàng, nàng kiên định lắc đầu một cái, lướt qua nam tử, đặt tay lên cánh cửa lạnh băng, ngay lúc cửa sắp bị đẩy ra, Liễu Nha xoay người lại: “Ngươi có thể nói cho ta biết, Kim Nhật có phải là Kim Lang hay không?”

Kim Huy ngẩn ra, suy nghĩ một hồi, gật đầu một cái: “Mọi chuyện đều không gạt được ngươi, qua đêm nay, ngươi sẽ biết tất cả, nhưng mà ta hy vọng ngươi có thể ở lại, chỉ có ngươi Kim Lang vương mới có thể tồn tại được!”

Kim Huy nhìn sắc mặt tái nhợt của cô gái dưới ánh trăng, khó khăn mở miệng.

“Hãy giúp ta ngăn Kim Minh lại, nếu Kim Nhật là Kim Lang, nếu ta có thể hóa giải Huyết chú, xin hãy giúp ta ngăn Kim Minh lại!” Liễu Nha suy nghĩ một lúc, mở miệng cầu xin.

Kim Huy há mồm, muốn nói gì đó nhưng không biết phải nói như thế nào chỉ cụp mắt, có lẽ mọi chuyện nên để nàng tự phát hiện.

Bàn tay nhỏ bé của Liễu Nha nhẹ nhàng đẩy cửa lớn, tiếng của két một tiếng vang vọng trọng Thanh Huy viên, đã tới đây lần thứ ba, Liễu Nha có chút quen thuộc, nàng bước lên tấm đá xanh, từ từ bước vào.

Ở ngoài viện, thị vệ đứng hai bên cửa, Kim Huy phất tay một cái, để thị vệ lui ra, khi nhìn thấy viện chỉ còn mình hắn, hắn đột nhiên mở cửa, nhìn không khí quỷ dị tràn ngập trong Thanh Huy viên, ánh mắt đầy lo âu.

Liễu Nha đứng trước cửa viện, quan sát cung điện chìm trong bóng tối, tưởng tượng dáng vẻ Kim Nhật chịu đựng khổ sở, nàng khẽ cắn răng, tiến lên, gọi Kim Nhật.

“Tiểu Nhật? Là ta, ta là Nha Nha, ta đã tới!” Nàng kêu lên, đôi tay đặt ở cửa, cửa không khóa, nàng nhẹ nhàng đẩy ra, cửa liền mở.

Bên trong không có ai, không có bày biện thứ gì, vừa vào cửa, mùi máu tanh từ mặt đất xông lên, làm cho nàng không chịu được phải bịt mũi.

“Tiểu Nhật nhi? Ta đây. Ngươi có ở đây không?” Cung điện to lớn chỉ còn vang vọng thanh âm run rẩy của Liễu Nha, mãi cũng không có ai trả lời.

“Không có ai, chắc là chưa tới giờ!” Liễu Nha lấy can đảm đi một vòng trong tẩm điện, tẩm điện to lớn, xem xét mãi nhưng không có gì khác thường, chỉ có bóng cây đung đưa ngoài cửa sổ, không biết vật liệu gì ở dưới ánh trăng phát ra ánh sáng yếu ớt, làm cho người ta có một cảm giác không chân thực.

Ngồi dựa vào cây cột trong tẩm điện, đôi tay đặt trước ngực, đôi mắt quan sát toàn bộ xung quanh.

Sàn nhà trong tẩm điện được lát bằng đá xanh, không biết có phải do tâm lý hay không, Liễu Nha luôn cảm giác dính đầy máu tanh, không ngồi được nữa, đứng dậy đi về phía cửa, lộ ra nửa cái đầu, hít thở một chút không khí trong lành.

Đột nhiên, Liễu Nha cảm thấy sau lưng có tiếng động, giống như tiếng giường bị đẩy, thân thể nàng cứng đờ, đứng một chỗ không dám động.

Tiếng giường di chuyển thật lâu, mấy phút sau rốt cuộc cũng yên tĩnh, sau lưng đột nhiên có ánh nến, mũi cũng ngửi được mùi đàn hương, nhàn nhạt, hòa với mùi máu tanh.

Cung điện như vậy so với vẻ trống rỗng ban đầu càng khác thường hơn, sau lưng rốt cuộc có chuyện gì? Là ai? Liễu Nha suy đoán, dán chặt thân thể vào cánh cửa gỗ màu đỏ khắc hoa, nhìn bóng dáng in hình dưới mặt đất, cảm giác sợ hãi chưa bao giờ có, khiến cho nàng cắn chặt hàm răng không ngừng run rẩy, nàng muốn di chuyển nhưng hai chân giống như bị dính trên mặt đất, không thể nào động.

Trong không khó đột nhiên vang lên tiếng ngọc bội ca chạm, âm thanh lanh lảnh, dễ nghe, nhưng giờ phút này xuất hiện ở đây càng làm cho người ta thêm sợ hãi, Liễu Nha muốn quay đầu lại nhìn, nhưng chiếc cổ giống như không nghe lời.

Nàng chỉ có thể đứng ngây người ở cửa, không nhúc nhích.

“Đi, gọi Thái Tử phi tới đây, nói ta muốn gặp nàng!”

Sau lưng, giọng nói nam tử vang lên, âm thanh trầm thấp hấp dẫn mà lạnh đạm, mang theo sự sai bảo.

Trong lòng Liễu Nha vừa động, âm thanh này, nàng xoay người, dù đã chuẩn bị xong tâm lý, nhưng vẫn bị cảnh tượng sau lưng dọa sợ.

Cung điện vừa rồi còn trống rỗng, giờ lại có thêm một chiếc giường, bốn phía buông màn gấm màu xanh, Lưu tô màu mật ong, áo khoác mỏng như cánh ve, dùng sợi chỉ vàng viền hoa văn. Trên giường thấy được bóng dáng mông lung, đèn trong cung điện sớm được thắp lên., làm cho căn phòng trở nên sáng sủa như ban ngày.

“Nhanh lên, nhanh gọi Thái Tử phi tới đây, ta muốn gặp nàng!” Bên trong chiếc giường, nam tử lẩm bẩm, tấm rèm lay động giống như chờ người đẩy ra.

Liễu Nha khẽ cắn răng, tiến vào loan trướng, nhìn thấy tình hình bên trong không nhịn được sự ngạc nhiên, kêu nhỏ một tiếng, dung nhan tuyệt thế, ngũ quan xinh đẹp, những sợi tóc rũ trên vai, đôi mắt xanh quyến rũ. “Kim Minh?” Nàng gọi nhẹ một tiếng, không ngờ Kim Minh lại xuất hiện ở đây, vừa muốn tiến lên, lại nhìn thấy nam tử kinh ngạc đến bất động.

Nam tử cởi trần, lười nhác tựa vào đầu giường, sắc mặt bao trùm một màu hồng, giống như bị tình dục quấy nhiễu, hắn hé nửa con mắt xanh, khóe môi nở một nụ cười nhẹ, giống như đóa mai nở trong ngày đông.

Nàng chưa bao giờ gặp một nam tử có nụ cười như vậy, đôi mắt cười giống như mùa xuân, trong lành mát mẻ.

“Kim Minh? Vì sao ngươi ở đây?” Liễu Nha tiến lên, muốn chạm vào nam tử nhưng lại bị đẩy ra: “Đi, đi gọi nhanh, tối nay ta muốn nàng!”

Giống như có người không nghe lời hắn, nam tử chu miệng, nằm trên giường uốn éo thân mình, bộ dáng làm nũng, ánh mắt trở nên quyến rũ.

Liễu Nha giật mình, nhìn phía sau mình, không có ai, nhưng tại sao nàng cảm giác được mình như tàng hình, giống như nam tử không nhìn thấy được nàng.

Không đợi nàng từ mặt đất bò dậy, Kim Minh quay đầu, hướng cửa điện mím môi cười một tiếng, giống như tìm được trân bảo, cười vui vẻ.

Liễu Nha nghi ngờ đứng trước mặt Kim Minh, nhìn ánh mắt mong chờ của hắn, không biết làm gì, đột nhiên nam tử nhếch môi, ánh mặt đầy dục vọng, hắn kéo tay Liễu Nha, lôi nàng đến giường.

“A!” Liễu Nha kêu lên một tiếng, nam tử bắt đầu cởi áo nàng, “Vân nhi, lần sau đến mặc một cái áo là được rồi, không cần mặc nhiều như vậy!” Nam nhân giống như tức giận, vừa nói vừa cởi áo nàng ra.

“Vân nhi?” Liễu Nha ngẩn ra, sự sợ hãi dâng lên, lan dần tứ chi, Vân nhi? Thượng Quan Vân Nghê, như vậy, mọi chuyện đã xảy ra… Đột nhiên mở to mắt, nàng sợ hãi kêu lên, muốn đẩy nam tử ra, lại bị thân thể to lớn của nam tử đặt ở trên giường, bàn tay từ từ dao động trên người nàng, nàng ngước mắt, nhìn khuôn mặt nam tử, đôi mắt xanh càng lộ ra sự quyến rũ, giống như bị mê hoặc, để cho nàng hãm sâu vào trong đó.

Bàn tay nam tử ở trên người nàng, nàng run nhẹ, đột nhiên nhớ tới cái chết đêm đó của Thượng Quan Vân Nghê, có phải cũng cùng nam nhân này triền miên như vậy.

Nàng trợn mắt, động tác giãy giụa cũng không ảnh hưởng đến nam tử, hắn vuốt ve da thịt nàng, gầm nhẹ một tiếng, hôn nàng, hôn lên hàng mi dài, mũi, rồi đến môi. Mái tóc dài bay toán loạn trên mặt nàng, ngứa ngứa, làm cho nàng có cảm giác chân thật.

Nam tử hôn nàng nhưng nàng không kích động, chỉ có sợ hãi, không biết tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra, chỉ biết bi kịch đêm hôm đó sẽ xảy ra trên người nàng.

Nàng tìm kiếm cơ hội, lặng lẽ đặt đùi phải lên ngực nam tử, thừa dịp hắn đứng dậy, nàng hung hằng đạp một cước, phịch một tiếng, nam tử bị đá bay xuống đất, sau đó nhắm mắt lại.

Nam tử nằm trên mặt đất hồi lâu cũng không có động tĩnh, Liễu Nha cẩn thận từ trên giường ngồi xuống, trong lòng sợ hãi nhìn vào nam tử, lại phát hiện hắn đang ngủ ngon trên mặt đất, tiếng hít thở trầm đều.

Ngủ rồi! Liễu Nha không thể tin được, dụi dụi mắt nhìn, nam tử lẳng lặng nằm trên mặt đất, thở dốc vì mệt mỏi, ngủ một cách ngon lành.

“Kim Minh? Kim Minh!” Liễu Nha bò dậy, lắc lắc hắn, nam tử mở mắt, nhìn sắc mặt lo lắng của Liễu Nha, hai hàng lông mày nhíu lại, nhìn bốn phía, ánh mắt lạnh lùng.

“Cheng cheng cheng…!” âm thanh gõ mõ truyền đến: giờ Tý, đêm khuya vắng người, màn đêm yên tĩnh, ánh trăng quỷ dị, sáng ngời, chiếu sáng cả vùng đất.

Nam tử mệt mỏi nhắm mắt lại, không đợi Liễu Nha mở miệng, nam tử mở mắt, màu mắt làm cho nàng không thốt ra lời.

Mái tóc dài của nam tử bay toán loạn trên khủy tay Liễu Nha, hôm nay trời đen càng thêm đen, màu tím dưới ánh nến không khác màu đen là mấy.

Liễu Nha đỡ đầu nam tử, có một loại sợ hãi sởn cả tóc gáy, nàng kinh ngạc nhìn nam tử trong ngực đang cười ngây ngô, đôi môi anh đào không còn sức mở ra.

Kim Nhật chính là Kim Minh? Nàng ngây dại, để nam tử trong ngực ngồi dậy, ôm nàng vào trong ngực, khóe môi nam tử cười xinh đẹp, mang theo sự chờ đợi, đầy vui vẻ.

Tâm tình Liễu Nha kích động, để mặc cho nam tử ôm mình, đôi mắt nhìn chiếc giường, sự bi thương từ trong mắt tràn ra. Kim Minh đâu? Nàng cắn chặt môi, không để cho mình khóc thành tiếng.

Gió lạnh thổi vào, làm cho tinh thần hoảng hốt của nàng ổn định lại, nàng cử động, muốn thoát khỏi ngực nam tử, lại bị nam tử hung hăng đẩy qua một bên.

“Tiểu Nhật nhi?!” Liễu Nha kinh ngạc, không hiểu vì sao hắn làm vậy với mình, đưa mắt nhìn, lại giật mình không lên tiếng.

Màu xanh dịch chuyển trong mắt nam tử, màu da mật ong từ từ rịn đầy mồ hôi, Kim Nhật khổ sở, lăn lộn trên mặt đất, một trận gió đánh tới, thổi tắt toàn bộ ánh nến trong phòng, một màu đen bao phủ quanh người Liễu Nha, ánh trăng mới là nguồn sáng duy nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.