Chỉ là một ý nghĩ chợt loé lên, U Dạ La đưa tay giật màn che màu xanh sau lưng xuống, bao trùm ở trên người Liễu Nha. Vẻ mặt hắn nghiêm túc tới cực điểm.
Không khí trong phòng nhất thời đóng băng, Liễu Nha bởi vì trên người có vật che đậy nên cũng từ từ ngẩng đầu lên từ trong ngực U Dạ La, ngoái đầu nhìn lại, sau lưng, Thái tử đã là khoác long bào, dải lụa màu đỏ tía, hoa văn chim hạc uốn lượn, sợi tóc đỏ nhạt ẩn nấp như cũ hơi có vẻ xốc xếch khoác lên đầu vai, tròng mắt màu xanh cười yếu ớt tràn đầy ác ý trêu đùa.
Giờ phút này người đàn ông này đang vô cùng hưởng thụ vẻ mặt Liễu Nha ngây người như phỗng, khóe môi vui vẻ nhếch lên.
"Các hạ chính là Thái tử Tiên Vu của Tiên Nô?" U Dạ La nặng nề mở miệng, nhưng cũng không hành lễ.
"Không sai, hiện tại ngươi đã biết chọc phải nhân vật nào rồi chứ?" Nam nhân lãnh ngạo (lạnh lùng kiêu ngạo) phất nhẹ ống tay áo, một đôi mắt như có điều suy nghĩ không rời Liễu Nha nửa bước.
"Không sai, hiện tại chúng ta rốt cuộc cũng biết, hóa ra nước Tiên Nô lại dùng lễ nghi như vậy để đối đãi với Sứ giả Kim Lang Vương triều! Thanh phi nương nương, người không sao chứ!" U Dạ La cung kính hành lễ với Liễu Nha, hơn nữa cố ý nhấn mạnh bốn chữ "Thanh phi nương nương".
Liễu Nha ngẩn ra, lập tức hiểu ý tứ trong lời nói của U Dạ La, lôi kéo lụa mỏng màu xanh hướng trên khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi môi hé ra lập tức che miệng mà khóc: "Không có việc gì mới là lạ, nếu như Hoàng thượng mà biết chuyện thân thể Bổn cung bị. . . . . ." Nàng xoay người lại chỉ Tiên Vu Thái tử, cả người khóc run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc hoa lê đẫm mưa, thiền lộ thu cành, vô hạn làm người ta thương yêu.
"Thanh phi?" Tiên Vu ngẩn ra, mặt hơi biến sắc, Thủ lĩnh Thị vệ bên cạnh cũng luống cuống tay chân.
Gần đây thế lực của Kim Lang Vương triều không thể khinh thường, trăm ngàn năm qua, vẫn luôn nhòm ngó nước Tiên Nô, hôm nay nước Tiên Nô đùa giỡn Tần phi của Kim Lang Vương triều. . . . . . Hậu quả sao chịu nổi!
"U Tướng quân, chúng ta trở về nước, Thái tử nước Tiên Nô dưới một người trên vạn người mà còn không hiểu được lễ nghĩa liêm sỉ, nước ta sao có thể kết thân cùng quốc gia như vậy, chúng ta hãy trở về thôi!" Liễu Nha xoay người rời đi, nàng kiên quyết lại làm cho ánh mắt Thái tử mới vừa còn vênh váo hống hách bỗng tối sầm lại.
"Thanh phi nương nương. . . . . ." Trong lòng hắn xoay chuyển, bước nhanh đến phía trước ngăn cản đường đi của Liễu Nha, con mắt xanh trong trẻo lạnh lùng cùng tốc độ lời nói ưu nhã mới vừa rồi mơ hồ tản ra cái gọi là khí chất cao quý.
"Còn có gì dạy bảo?" Liễu Nha không kiên nhẫn giương mắt nhìn hắn, nam tử sáng sủa anh tuấn, nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy, nàng quả quyết sẽ không tin tưởng, nam tử trước mắt chính là người kinh khủng như vậy.
"Mới vừa thật sự là hiểu lầm!" Tiên Vu nhỏ giọng nói, vừa dứt lời, người hầu cận thân lại cẩn thận dẫn theo một cô nương áo đỏ vào phòng, thấy tình cảnh này, không khỏi có chút sửng sốt: "Thái tử, rốt cuộc cũng tìm được vũ nương bỏ trốn . . . . . ."
Liễu Nha vừa thấy nữ tử trang dung xinh đẹp, thân thể lập tức lui về phía sau hai bước, giữ vững khoảng cách an toàn cùng xú Thái tử này.
Hóa ra thật sự là một hiểu lầm!
U Dạ La ở bên cũng không kiên nhẫn nhíu mày.
Khóe miệng Tiên Vu kéo nhẹ, giữa con ngươi sáng ngời phóng ra băng hoa, "Đều tại ngươi, trễ như thế mới đến!"
Người hầu cận thân lập tức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Liễu Nha lập tức cảm nhận được một hồi lúng túng, nàng mím môi thật chặt, kéo U Dạ La bước đi.
"Thanh phi nương nương, ta thật là có lý do không thể nói!" Tiên Vu ở phía sau sâu kín mở miệng, âm thanh có chút khàn khàn, giống như ẩn nhẫn cái gì.
"Đây là vấn đề của ngươi, hiện tại ta chỉ muốn trở về nói chuyện này cho Hoàng thượng!" Liễu Nha che mặt lần nữa, cau mày.
Tiên Vu không ngăn trở nữa, chỉ là trầm mặc nhìn Liễu Nha đi ra khỏi gian phòng.
"Các ngươi lui xuống đi!" Tiên Vu lạnh lùng phất tay một cái, Thị vệ cận thân chau mày, không nhịn được tiến lên: "Thái tử điện hạ, độc của người. . . . . ."
"Không cần!" Hai mắt hắn tối sầm lại, lạnh lùng mở miệng, trực tiếp tiến lên nhặt áo Liễu Nha dưới đất lên, đợi sau khi cửa phòng đóng lại, nhẹ nhàng đem áo đặt ở dưới mũi ngửi nhẹ.
"Thanh phi nương nương? Tại sao trong cung của ta không có người thú vị như vậy!" Hắn cười một tiếng, tự lẩm bẩm.
Vừa tiến ra gian phòng, thần kinh căng thẳng khắp người Liễu Nha lập tức trở nên lỏng, Tử Đằng tiến lên, thấy dáng vẻ nàng nhếch nhác hơi giật mình, nhanh chóng dẫn nàng vào trong phòng sửa sang lại áo.
Khi Liễu Nha bước ra từ trong phòng lần nữa thì nàng bắt gặp gương mặt tuấn tú của U Dạ La bởi vì giận dữ mà nhíu chặt, hắn mím chặt môi trầm giọng nói: "Rốt cuộc ngươi còn muốn gây phiền toái cho ta tới khi nào? Tại sao ngươi không thể nhận rõ đây là mệnh của ngươi!"
Khi hắn nói lời này, hai mắt đen như mực của hắn thõng xuống, sáng lóng lánh, ướt át giống như có thứ gì vỡ vụn, lại có cái gì chảy vào trong lòng hắn.
Liễu Nha đối mặt với chỉ trích của hắn đột nhiên lửa giận tăng mạnh, muôn vàn uất ức phải lấy ra phát tiết vào giờ khắc này, nàng giẫm mấy bước tiến lên, đứng ở trước mặt U Dạ La, đầu lông mày nổi lên gân xanh: "Cái gì gọi là mệnh của ta, chẳng lẽ vào cung, xuất cung, thậm chí lần lượt mạo hiểm đều là mệnh của ta sao? Không phải, người khởi xướng hết thảy đều là ngươi, nếu như đêm đó ngươi không giao ta cho Kim Huy, ta đã sớm cùng Lục Ánh chạy ra khỏi thành rồi, tất cả đều là ngươi tạo thành! Tại sao muốn ta chấp nhận? Chẳng lẽ mệnh của ta phải vật lộn trong trần thế này sao? Ta không phục, mệnh của ta do ta tự mình làm chủ!"
Đối mặt với sự bộc phát của Liễu Nha, U Dạ La không có mở miệng, hắn chỉ kinh ngạc nhìn nàng, thường ngày trong mắt hắn tỉnh táo tĩnh mịch nay xen lẫn vẻ mặt phức tạp, không chỉ có tức giận, hình như còn có rất nhiều cảm xúc không nói ra được.
"Lần này cũng giống như vậy, thật vất vả ta mới trốn thoát khỏi nhà tù, vậy mà ngươi lại bắt ta trở lại! U Dạ La, ngươi có lập trường gì mà chỉ trích ta? Con kiến hôi còn muốn sống, huống chi ta là một con người!"
U Dạ La nhàn nhạt xoay người, trên trán từ từ nhíu ại, có chút bất lực, tuy nhiên giọng hắn lành lạnh như cũ. "Ngươi mệt mỏi rồi, vẫn nên nghỉ ngơi đi!"
". . . . . ." Tràn đầy oán giận, thiếu đối tượng phát tiết.
Hắn bước nhanh đến phía trước, lúc bước đến cửa phòng, hắn đột nhiên nhẹ nhàng mở miệng: "Nếu như ta đoán không sai, nhất định ngày mai Tiên Vu Thái tử sẽ phái người tới lấy lòng, có lẽ lần này đối với ngươi là phúc, không phải họa!" Hắn khẽ thở dài một hơi, đầu nhẹ rủ xuống, ra khỏi gian phòng.
Bên ngoài, mưa rơi càng lớn, hạt mưa không ngừng đập vào mái hiên, phát ra tiếp lộp độp, làm cho trong lòng người càng thêm phiền muộn.
"Cô nương, người không nên trách cứ Tướng quân, hắn trở lại, biết người lại len lén chạy ra ngoài, sắc mặt cũng thay đổi, bởi vì. . . . . ." Tử Đằng do dự tiến lên, "Nghe nói Thái tử nước Tiên Nô trúng độc, Thái tử đã hạ lệnh, không cho phép tất cả nữ tử trong dịch quán bước ra cửa phòng nửa bước!"
Liễu Nha không ngoái đầu lại, thân thể nằm ở trên lan can bạch ngọc, dựa vào lan can nghe tiếng mưa rơi.
Mệnh. . . . . . Cái gì gọi là mệnh? Mệnh là do ta không phải do trời!
Một đêm bình an vô sự, nhưng sáng sớm hôm sau, Tử Đằng liền đi vào bẩm báo, nói là có vị công tử muốn gặp Liễu Nha, Liễu Nha ngẩn ra, có chút nghi ngờ, nhưng dù sao cũng rảnh rỗi không có gì làm, vì vậy kêu Tử Đằng dẫn người đi vào.
Khi bóng dáng cao lớn đi vào phòng, Liễu Nha có chút hốt hoảng, là hắn, xú Thái tử, không nghĩ tới thật bị U Dạ La nói trúng.
Hắn đứng ở dưới ánh nắng mới lên hướng nàng mỉm cười, nụ cười kia, đã bớt vài phần giận dữ, khát máu, tối tăm, lại trong sáng hơn rất nhiều.
"Chúng ta vẫn nên đi ra ngoài tán gẫu!" Cùng hắn ở một phòng, Liễu Nha như có như không cảm nhận được cảm giác bị áp bức, có lẽ là ánh mắt nam tử luôn hữu ý vô ý di chuyển ở trên mặt nàng.
Nam tử cũng thoải mái, chỉ nhỏ giọng nói nhỏ cái gì ở bên tai người hầu cận thân hôm qua, khi Liễu Nha đi ra khỏi gian phòng, trong phòng khách đã sớm chuẩn bị tốt rượu ngon món ăn ngon, ánh mặt trời mới lên, không khí trong sạch, tất cả đều rất vừa lòng, trừ thái độ khó hiểu của Thái tử bên cạnh.
Sau khi ngồi, Thái tử cũng dứt khoát lời đầu tiên uống 3 chén, để Mạc rượu xuống, hắn khẽ nhấp khóe môi mỉm cười: "Ba ly rượu này bởi vì chuyện hôm qua có nhiều mạo phạm đối với Thanh phi nương nương!"
Liễu Nha nhàn nhạt gật đầu, chuyện hôm qua dĩ nhiên không truy cứu, vì vậy cũng bưng ly rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, xem như lấy lệ.
"Nghe nói Kim Lang Vương triều nghiêm cẩn, không biết vì sao Thanh phi nương nương có thể xuất cung, hơn nữa vượt qua Thiên Sơn, lội qua vạn thủy, ngàn dặm xa xôi tới nước Tiên Nô ta?" Hắn nhìn Liễu Nha cười nhạt, nhưng ánh mắt quan sát cũng khiến trong lòng Liễu Nha không vui.
"Chỉ là ngoài ý muốn!" Nàng nhàn nhạt mở miệng, không nguyện ý mở miệng nữa. Tiên Vu thấy nàng mất hứng, nên cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ tự mình rót rượu, mấy chén xuống bụng, chỉ thấy U Dạ La nhíu chặt mày từ trước viện mà đến.
Nhìn thấy hai người chuyện trò vui vẻ, U Dạ La có chút kinh ngạc, hoàn thành nhiệm vụ là mục đích cuối cùng trong chuyến đi này của hắn, hắn tiến lên, đứng ở bên cạnh Liễu Nha, mặt không biến sắc.
"U Tướng quân đúng không? Ngươi đã trở lại? Vào cung có gặp được phụ hoàng ta không?" Tiên Vu để ly rượu xuống, mày rậm hơi giương lên.
U Dạ La nhẹ nhàng gật đầu một cái.
"Vậy cũng gặp qua hoàng muội của ta sao, không biết hoàng muội của ta cho Tướng quân đề gì?" Hắn cười càng thêm vui vẻ.
Vẻ mặt U Dạ La đột nhiên trở nên nặng nề.
"Nhìn vẻ mặt Tướng quân, vấn đề nhất định không đơn giản, không bằng nói ra nghe xem, có lẽ thân là hoàng huynh ta sẽ biết ý định của muội muội cũng không chừng!" Hắn hơi dừng một chút, tiếp tục nói: "Coi như đây là bồi tội vì chuyện ngày hôm qua với Thanh phi nương nương!"
U Dạ La hơi nhíu mày, quả nhiên, Tiên Vu đang lấy lòng, hắn cũng không có khách khí, đem đề khó của Tiên Vu Công chúa đặt trong ngực ra bày tại trên bàn đá.
Vừa nhìn xuống, Tiên Vu Thái tử hơi kinh ngạc, trên mặt lập tức hiện ra vẻ lẫn lộn.