Chẳng Thể Nói Lời Yêu

Chương 12: Chương 12: CHƯƠNG 12




Nhận được điện thoại, Lập Hạ hấp tấp chạy tới bệnh viện. Cố An Sênh đã đi theo y tá lấy thuốc, chỉ còn Tô Mạch phờ phạc nằm trên giường bệnh.

Lửa giận trong lòng lại bùng lên, Lập Hạ đặt túi hoa quả lên tủ đầu giường, cốc nhẹ vào đầu Tô Mạch: “Cậu có não không thế hả? Giải thích lúc nào chẳng được, sao phải khổ sở giữa trời nắng chang chang như thế? Có phải muốn thể hiện mình rất vô tư, rất vĩ đại hay không? Xem phim với đọc truyện nhiều quá nên nhiễm rồi hả?”.

Biết bạn đang lo lắng cho mình, cũng biết mình đuối lý, Tô Mạch chẳng thể phản bác, cô chỉ khẽ kêu lên: “Cậu nhẹ tay thôi chứ…”.

Lập Hạ thấy thế cũng không nỡ trách mắng Tô Mạch nữa. Cô kéo ghế đẩu, ngồi xuống cạnh giường rồi cầm quả táo gọt lấy gọt để.

Tô Mạch lấy làm kinh hãi: “Lập Hạ, cậu đừng như thế, trông cậu cứ như đang coi quả táo là đầu ai không bằng…”.

“Đầu cậu chứ còn ai vào đây!”

Đúng lúc này điện thoại của Lập Hạ đổ chuông, giải vây cho Tô Mạch. Lập Hạ vội vàng nghe máy, ông chủ quán bar hỏi cô có muốn tiếp tục làm nữa không, nếu có thì tối nay đến tăng ca vì có một đoàn khách quan trọng. Lập Hạ chần chừ, cô đương nhiên muốn làm, tiền lương ở đó trả tuy không đến mức cao lắm nhưng vẫn tốt hơn những công việc khác. Nhưng hiện giờ Tô Mạch cần người chăm sóc, cô không yên tâm rời đi.

Cố An Sênh không biết đã trở về từ khi nào, anh đứng ngoài cửa phòng, thấy vẻ khó xử của Lập Hạ, bèn chủ động nói: “Lập Hạ, cậu có việc bận thì cứ đi, tớ sẽ ở lại chăm sóc Tô Mạch”.

Bấy giờ, Lập Hạ mới yên tâm rời khỏi bệnh viện.

Lập Hạ đi rồi, Cố An Sênh và Tô Mạch rơi vào trầm mặc, không ai hé răng nói một câu. Lát sau, y tá vào kiểm tra phòng bệnh, trông thấy gói thuốc vẫn bị Cố An Sênh giữ khư khư trong tay, chị ta khó hiểu nhắc nhở: “Gần đi ngủ phải uống thuốc đấy nhé”.

Nghe vậy, Cố An Sênh mới nhớ ra, anh đặt túi thuốc xuống tủ rồi đi rót nước cho Tô Mạch.

Từ nhỏ tới lớn, Tô Mạch sợ nhất là uống thuốc, cảm giác như vạn mũi tên xuyên qua tim. May mà thể chất cô không đến nỗi nào, ngay cả cảm cúm cũng ít khi nhiễm.

Nhìn cô nhăn mặt nhăn mày cố nuốt cho bằng được viên thuốc, Cố An Sênh chợt thấy buồn cười. Anh đứng dậy, ra khỏi phòng bệnh. Một lúc sau, anh quay về đưa cho cô một gói kẹo Thỏ trắng.

“Tô Mạch, ăn kẹo cho bớt đắng.”

Đó là câu nói cảm động nhất mà Tô Mạch từng nghe, nhưng cô không hề biết rằng, mình sẽ chẳng bao giờ được nghe nó thêm lần nào nữa. Giây phút ấy, cô chỉ cầu mong một đời bình yên, giống như cái tên của Cố An Sênh.

Thời gian không ngừng trôi, chớp mắt đã tới cuối kỳ.

Tô Mạch và Lập Hạ đang thu dọn phòng trọ, bỏ đi những món đồ không dùng nữa. Cửa sổ đã kéo rèm che nhưng ánh mặt trời gay gắt vẫn rọi được vào. Tô Mạch ngoảnh lại nhìn Lập Hạ mồ hôi mướt mải, đột nhiên hỏi: “Cậu làm ở quán bar hơn một năm rồi, còn thiếu bao nhiêu nữa mới đạt tới con số kia?”.

Lập Hạ đang sắp xếp lại đống giấy tờ, ngừng lại một chút rồi đáp: “Còn thiếu nhiều, trong tay bây giờ chưa đến hai mươi nghìn tệ”.

Cô đã từng cho rằng rất đơn giản, chỉ cần nỗ lực hết mình là sẽ nhanh chóng trả được hết khoản nợ kia. Sau đó, cô mới có thể đường hoàng theo đuổi Chu Gia Ngôn. Nhưng bây giờ xem ra thật sự quá khó, chẳng biết khi nào mới trả hết.

“Sao tiền lại khó kiếm thế cơ chứ? Ngày nào cũng thấy một đống tiền nhưng mà của người khác chứ không phải của mình, sốt ruột chết đi được. Tớ cũng phải dấn thân vào hàng ngũ ấy, chưa biết chừng đến một ngày nào đó sẽ trúng số độc đắc!”.

Tô Mạch lắc đầu: “Hay là thôi đi, cái hố kia tớ sợ cậu càng lấp càng sâu”.

Lập Hạ lườm cô một cái, hai người không nói gì nữa, tiếp tục dọn dẹp đồ đạc. Phải một lúc lâu sau, Lập Hạ mới đột ngột ngẩng đầu lên, lặng im quan sát Tô Mạch rồi dò hỏi: “Học kỳ sau giờ học của cậu rải rác cả tuần phải không? Hay là đến quán bar làm với tớ đi? Làm ở nhà ăn của trường lương chẳng được bao nhiêu, trang trải sinh hoạt phí còn không đủ, nói gì đến tiết kiệm. Hai đứa mình làm cùng chỗ còn có thể chăm sóc lẫn nhau”.

“Không được đâu! Khó khăn lắm tớ mới giấu được Cố An Sênh chuyện cậu đi làm thêm ở quán bar, giờ tớ mà đi nữa, kiểu gì cũng bị cậu ấy phát hiện…”

Lập Hạ ngắt lời: “Chẳng lẽ tớ lại rủ cậu nhảy vào hố lửa hay sao? Yên tâm đi, quán bar đấy rất nghiêm chỉnh, không hỗn tạp như những nơi khác đâu. Bây giờ vào kỳ nghỉ rồi, ở đó lại đang thiếu người, cậu cứ thử đi xem sao. Dù thế nào chúng ta cũng không thể so bì với đám cậu ấm cô chiêu kia được, Cố An Sênh lo lắng chẳng qua là vì cậu ấy chưa hiểu rõ những thứ này, hoặc là về vấn đề kinh tế, cậu ấy không phải lo nghĩ gì. Với cả, cậu không việc gì phải nhất nhất nghe theo lời Cố An Sênh, cậu ấy là gì của cậu mà cậu cứ phải cung phụng như thần linh thế?”



Vì không chịu nổi sự lải nhải của Lập Hạ nên tối hôm ấy, Tô Mạch cùng Lập Hạ đến quán Moment.

Vừa vào cửa, Lập Hạ đã kéo cô đến quầy pha chế gặp quản lý Tony. Ông ta là người nước ngoài nhưng nói tiếng Trung rất chuẩn, lại có vẻ dễ gần và tốt tính. Sau đó, hai người vào phòng thay đồ, chuẩn bị ra ngoài làm việc. Đúng lúc ấy Tô Mạch nhận được điện thoại của Cố An Sênh. Anh hỏi cô có thời gian ra ngoài đi ăn cơm với mình không. Tô Mạch không biết phải viện cớ gì, đành nói là không muốn ăn, chỉ cảm thấy buồn ngủ. Lúc này, quán đã bắt đầu đông khách. Nghe thấy nhiều âm thanh ồn ào, Cố An Sênh lại hỏi: “Cậu đang ở đâu? Không muốn ăn có phải lại ốm rồi không? Hay để tớ mang thuốc đến cho cậu?”.

Cái gì? Cô có nghe nhầm không?

Tô Mạch nghĩ mình sắp phát điên.

“Tớ…tớ đang ở trong “thời kỳ đặc biệt”, nên tron người không… thoải mái cho lắm…” Nói ra câu này, hai má Tô Mạch đỏ bừng bừng. Có một người khách đi về phía cô, cô vội vàng dập máy.

Cố An Sênh còn muốn nói thêm vài câu nhưng đầu kia đã vang lên tiếng tút tút liên hồi, một cảm giác hụt hẫng thoáng qua trong lòng anh.

Quán bar này làm ăn rất được, khách đến khách đi nườm nượp không ngớt. Tô Mạch đang đứng ngoài sảnh lớn chờ khách gọi đồ uống thì một nhân viên phục vụ khác hớt hải chạy ra gọi cô: “Lập Hạ hình như gặp rắc rối rồi, đang ở Văn Các”.

Cô lập tức quẳng lại giấy bút rồi vội vàng chạy vào trong.

Trước khi tới làm, Tô Mạch đã nghe Lập Hạ nói qua về khu vực Văn Các. Lượng khách đặt phòng riêng ở đây khá ít, phần lớn đều là những nhân vật có máu mặt. Lập Hạ nói với cô, nếu được phục vụ ở Văn Các, sẽ có cơ hội nhận tiền boa bằng cả tháng lương. Ban nãy khi quản lý yêu cầu Lập Hạ phục vụ trong Văn Các, Tô Mạch đã nghĩ, Lập Hạ thật may mắn. Thế nhưng có vẻ như cái may mắn ấy đã hóa thành sao Chổi mất rồi.

Cửa phòng khép hờ, Tô Mạch đẩy cửa đi vào, đúng lúc Lập Hạ đang hớt hải lao ra ngoài, vẻ mặt hoang mang.

Lập Hạ tóm lấy tay Tô Mạch, hai cô ngước nhìn người đàn ông trung niên trước mặt. Chiếc áo vest của ông ta có một mảng ướt sũng màu đỏ nhạt, trông như vừa bị rượu đổ vào. Nhìn thoáng qua cũng có thể đoán được ở đây vừa xảy ra chuyện gì.

Tô Mạch biết nhãn hiệu chiếc áo kia. Còn nhớ lần hai người đi ngang qua cửa hàng thời trang, Lập Hạ đã chỉ vào nó mà thề thốt rằng: “Sau này chị phát tài, chị nhất định sẽ mua mày về cho Chu Gia Ngôn mặc làm áo ngủ, mỗi ngày ba bộ”.

Còn hiện giờ, công dụng của nó là gì không quan trọng, chỉ biết là, vị khách kia khăng khăng đòi bồi thường.

Đám người trong phòng ngồi xem trò vui. Tô Mạch vô cùng tức giận, rốt cuộc đã hiểu thế nào gọi là mặt người dạ thú. Lập Hạ cũng phẫn nộ không kém, cô chỉ muốn cầm chai rượu trên bàn đổ hết vào người gã kia, chẳng phải chỉ là một chiếc áo vớ vẩn thôi sao? Nhưng nếu làm thật thì công việc khó khăn lắm mới xin được này sẽ không còn nữa, vì thế cô buộc phải nhẫn nhịn.

Tô Mạch liều lĩnh lên tiếng: “Chúng tôi sẽ bồi thường quý khách, xin ông cho biết giá chiếc áo này?”.

Đối phương rõ ràng chỉ muốn làm khó hai cô nên mới cố tình dây dưa như vậy. Ông ta ung dung ngồi xuống sofa, khinh miệt nói: “Bồi thường? Các cô lấy gì bồi thường? Bán mình đi cũng không đủ đâu”.

Trong lòng Tô Mạch thầm hỏi thăm tổ tông mười tám đời gã kia. Bỗng nhiên, cô cảm giác có ánh mắt dán vào lưng mình khiến toàn thân cô nóng ran. Đang định quay đầu lại nhìn thì một giọng nói lười nhác vang lên: “Vậy ông nói đi, bao nhiêu mới đủ?”.

Đối với Tô Mạch, cảm giác khi trông thấy sự xuất hiện của Tần Sở chỉ có thể khái quát trong một câu: Giá như đừng gặp anh.

Có phải quá trùng hợp rồi hay không? Thế giới rộng lớn như vậy cơ mà, rộng lớn đến nỗi hai người lúc nào cũng có thể chia cách đôi ngả, mất hút giữa biển người mênh mông và mãi mãi chẳng thể tìm lại nhau.

Nhưng nếu có thành ý thì sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.