Chẳng Thể Nói Lời Yêu

Chương 14: Chương 14: CHƯƠNG 14




Tránh để Tô Mạch mở miệng ra dọa người, Tần Sở đành phải đưa cô về trước khi dạ tiệc kết thúc. Anh đi đằng trước, cô lững thững theo sau. Tiếng gót giày lộc cộc gõ xuống mặt đường, bước đi loạng choạng không vững. Nghe thấy “Á!” một tiếng, Tần Sở giật mình quay đầu lại. Tô Mạch đang nằm sõng soài, má phải áp xuống mặt đất, vậy mà có vẻ như cô không hề có ý định đứng lên, trong miệng lẩm bẩm câu gì đó. Tần Sở vốn định cứ mặc kệ cô, nhưng đột nhiên thấy cô chống tay ngồi dậy, vừa cởi giày cao gót ra, vừa nhìn anh oán giận: “Đau quá!”.

Ánh mắt ấm ức và tủi hờn.

Tần Sở vô thức tiến lại gần, chìa tay ra.

Đó là lần thứ hai anh bế Tô Mạch. Vẫn nhẹ như trước.

Tần Sở giật mình, vì sao anh vẫn còn nhớ cảm giác lần đầu tiên bế cô gái này?

Thấy cô phụng phịu nói gì đó, anh cúi đầu xuống nghe cho rõ. Bỗng dưng, Tô Mạch hét to một câu khiến anh sợ đến nỗi suýt buông tay ra. Nhưng lần này thì anh đã nghe rõ mồn một.

Cô nói: Cố An Sênh, cậu nhất định phải hạnh phúc.

Chẳng hiểu sao khi nghe vậy, Tần Sở chỉ muốn quẳng cô lại bên vệ đường.

Ngoài quyền uy và vật chất ra, anh không còn gì khác. Hạnh phúc đối với anh mà nói là một thứ quá xa xỉ. Có lẽ, nhiều người khi sở hữu hai thứ kia đã cảm thấy hạnh phúc, nhưng anh thì không. Cũng chưa bao giờ có người nói với anh: em mong anh hạnh phúc.

Hóa ra trên thế gian này, thật sự có những thứ không liên quan gì tới anh.

Đôi mắt Tần Sở thoáng trở nên lạnh lùng và tối sẫm lại, che giấu đi tất cả cảm xúc, dường như đây mới chính là con người anh – một Tần Sở xảo quyệt và tinh ranh chốn thương trường.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tô Mạch cảm thấy đầu đau muốn nứt toác. Cô rên rỉ gọi: “Lập Hạ!”.

Không thấy ai trả lời.

Cô kêu to hơn: “Lập Hạ!”.

Lúc này, Tần Sở mở cửa WC đi ra, nhìn Tô Mạch vẫn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê: “Gọi cái gì mà gọi. Ở đây không có Lập Hạ! Chỉ có Lập Bang[*]”.

[*] Tên tiếng Hán của nhãn hiệu sơn Nippon.

Nghe thấy tiếng đàn ông trong phòng, Tô Mạch hoàn toàn tỉnh ngủ. Phản ứng đầu tiên là vén chăn lên nhìn người mình. Không có gì bất thường, quần áo còn nguyên vẹn. Dù vậy, cô vẫn không quên kéo chăn che kín tới tận cổ, hốt hoảng nói: “Sao anh lại ở đây?”.

Tần Sở khinh bỉ không thèm trả lời mà đi thẳng ra ngoài phòng khách.

Tô Mạch vội vàng quan sát xung quanh, bấy giờ mới nhận ra đây không phải nhà mình. Căn phòng rất rộng và thoáng, giấy dán tường mang hơi hướng cổ xưa với những hoa văn rườm rà phức tạp. Trong phòng chỉ có một chiếc ti vi tinh thể lỏng 42 inch, một tủ quần áo gần cửa ra vào và chiếc giường to đến mức cả cô và Lập Hạ cùng nằm, lăn qua lăn lại cũng không sợ ngã. Sau khi hồi tưởng lại những chuyện xảy ra đêm qua, Tô Mạch phỏng đoán đây là nhà riêng của Tần Sở, không xa hoa như trong tưởng tượng của cô.

Chỉnh đốn lại quần áo, đầu tóc, Tô Mạch xấu hổ ra khỏi phòng ngủ. Tần Sở đang đứng trong bếp loay hoay làm bữa sáng.

“Sao anh không đưa tôi về nhà tôi?”

“Tôi cũng muốn quẳng cô về nhà cô lắm chứ! Nhưng đáng tiếc tôi không biết nhà cô ở đâu cả, lại càng không muốn lãng phí thời gian đi tìm”.

Sau đó cả hai im lặng.

Bữa sáng kiểu phương Tây có bánh mì gối cắt lát ăn kèm mứt hoa quả và một hộp sữa bò rất to.

Nhìn thấy đồ ăn, Tô Mạch mới có cảm giác đói, nhưng cô không thích ăn mấy thứ này, bèn hỏi Tần Sở: “Tần Sở, nhà anh có cơm nguội không?”.

Tần Sở buông dao nĩa xuống, mặt lạnh tanh.

“Tôi không ăn ở nhà”. Anh chỉ tay vào tủ tường: “Trong đó có mì, cô ăn không?”.

Lớn lên ở nông thôn, Tô Mạch từ nhỏ đã học được từ mẹ rất nhiều thứ, đặc biệt là nữ công gia chánh. Cô thường hay tìm tòi những công thức nấu nướng mới, cách kết hợp nguyên liệu để tạo ra những mùi vị khác biệt. Khi Tô Mạch bưng đĩa mì xào thơm phức đặt xuống bàn ăn, Tần Sở hơi khựng lại. Nhưng làm sao anh có thể mất mặt đi hỏi cô? Thế nên anh đành cúi đầu, tiếp tục ăn miếng bánh mì khô khốc trong miệng.

Tô Mạch thừa sức nhìn ra tâm tư của anh. Cô lẳng lặng quay vào kệ bếp, lấy thêm một cái bát rồi san nửa đĩa mì xào của mình sang, đẩy tới trước mặt Tần Sở.

“Tôi làm nhiều quá, ăn không hết. Anh ăn giúp tôi đi.”

Biết mình bị cô gái nhỏ này đi guốc trong bụng, Tần Sở buồn bực, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ bưng bát mì lên ăn.

Hai người lại rơi vào trầm mặc.

Ăn xong, Tần Sở đặt bát xuống bàn, bất động nhìn chằm chằm Tô Mạch. Đột nhiên anh lên tiếng: “Nguyễn Tô Mạch! Cô đừng như thế!”.

Tô Mạch khó hiểu ngẩng lên: “Hả?”.

Tần Sở trốn tránh cái nhìn của cô, nhưng rồi ngay lập tức anh quay đầu lại: “Cô còn tỏ ra hiền lành ngoan ngoãn thế này, sẽ khiến tôi muốn “lấy thân báo đáp” đấy. Nguyễn Tô Mạch, cô có muốn không?”.

Cô có muốn không?

Có muốn không?

Có muốn không?

Sau này, thỉnh thoảng Tô Mạch nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó.

Ánh ban mai bị tấm rèm cửa sổ ngăn lại bên ngoài, đèn trong phòng khách mờ nhạt, gương mặt nửa nghiêm túc, nửa đùa giỡn của Tần Sở.

Lúc ấy, cô đã trả lời thế nào?

“Được thôi Tần Sở. Anh đã muốn lấy thân báo đáp thì tôi sẽ giúp anh thực hiện cái yêu cầu vô lý này.”

Sao có thể chứ!

Thực tế, giây phút ấy cô còn chưa kịp lên tiếng thì Tần Sở đã chấm dứt đề tài. Anh đứng dậy, đẩy bát đĩa về phía cô: “Tưởng thật chắc? Cô nghĩ cô đẹp lắm hả? Đi rửa bát đi!”.

Thế là Tô Mạch lại một lần nữa được lĩnh giáo năng khiếu trời cho của Tần Sở - làm người khác mất hứng!

Tô Mạch đùng đùng nổi giận, mang bát đĩa vào bếp rửa. Sự tức giận của cô không phải vì phải rửa mấy cái bát cỏn con này, mà nhiều hơn thế, cô tức giận chính bản thân mình. Vì sao giờ phút ấy, cô lại có thể nghiêm túc suy nghĩ tới câu hỏi của Tần Sở? Nhất định là do sợ quá nên dây thần kinh não bộ có vấn đề. Cả thế giới này đều biết, cô một lòng với người con trai có tên Cố An Sênh kia mà.

Đúng, Cố An Sênh.

Sau khi Tần Sở nhận xong một cuộc điện thoại bèn đi ra cửa, anh quay đầu lại nói với Tô Mạch vẫn đang loay hoay trong bếp: “Tôi có việc phải tới công ty bây giờ, sáng nay cô phải học không? Đợi lát tôi về sẽ đưa cô đến trường”.

Tô Mạch rầu rĩ đáp: “Không cần, tôi tự đi được”.

Tần Sở nhếch môi: “Thế cô biết chỗ này là chỗ nào không?”.

Bấy giờ Tô Mạch mới ngẩn ra. Không biết câu trả lời, cô chỉ có thể cọ mạnh mấy chiếc bát, cho chúng va chạm vào nhau tạo ra những tiếng leng keng.

Tần Sở thở dài, đi vào bếp, cầm lấy tay cô lau sạch bằng khăn mặt.

“Thôi để tôi đưa cô về trước”.

Ngồi trên chiếc xe đắt tiền, nhưng Tô Mạch không hề cảm thấy thoải mái. Gây sự chú ý cho người khác thật sự không phải chuyện gì hay ho. Người ta vẫn nói, có của cũng không nên khoe khoang, nhưng điều này với Tần Sở có vẻ như hoàn toàn vô dụng.

Đến nơi, Tô Mạch đang định xuống xe thì bị Tần Sở gọi lại. Một chiếc chìa khóa chìa ra trước mặt cô. Tô Mạch khó hiểu nhìn người đàn ông bên cạnh.

“Chẳng phải cô cần công việc sao? Quán bar là nơi rất phức tạp, đừng đến đó nữa. Lần sau ngộ nhỡ xảy ra chuyện chắc gì đã gặp người tốt bụng như tôi cứu cô? Dù sao tôi cũng chán cảnh ăn cơm ở ngoài lắm rồi, cuối tuần cô đến nấu cơm cho tôi, tiền công cao, còn được bảo đảm an toàn!”.

Tô Mạch càng nghe càng mơ hồ, có cảm giác mình bị ép bán thân! Cái gì mà bảo đảm an toàn? Ở bên cạnh người đàn ông này mới là không an toàn!

Đang định từ chối, Tô Mạch lại nghe thấy câu nói tiếp theo của Tần Sở: “Nếu cô không đến, tôi không được ăn cơm nóng canh ngọt, tâm trạng không tốt, công việc của cô cũng chẳng được yên ổn đâu!”.

Cuối cùng, Tô Mạch buộc phải thốt ra một câu: “Được!”.

Nhận được câu trả lời như ý, Tần Sở liền phóng xe đi.

Lúc ấy, Tô Mạch cũng không nghĩ tới chuyện vì sao nhất định phải là mình đi chăm sóc cái dạ dày của Tần Sở. Cô không phải là đầu bếp tài giỏi, chẳng phải tiên nữ giáng trần, thậm chí có lượn lờ liên tục trước mặt Tần Sở cũng sẽ không lọt vào mắt anh ta.

Tô Mạch vừa vào tới cửa lớp đã trông thấy vẻ mặt giận dữ của Cố An Sênh.

“Tối qua cậu đi đâu?”

Anh có vẻ không khống chế được tâm trạng. Hôm qua trông thấy Tô Mạch đi cùng một người đàn ông, anh gọi điện cho cô cả tối mà không ai nghe, Lập Hạ thì tắt máy. Anh lo lắng chạy tới nhà trọ của hai người nhưng cũng không thấy ai ở nhà. Lập Hạ đi làm ở quán bar mãi gần sáng mới về. Còn anh thì sốt ruột cả đêm không ngủ được. Đến tận lúc này trông thấy Tô Mạch, anh mới nhẹ nhõm được một chút, nhưng nỗi tức giận đã lập tức kéo đến thế chân.

“Cậu đi đâu hả?”

Thấy sắc mặt Cố An Sênh không tốt, Tô Mạch hoảng hốt kể hết mọi chuyện, từ việc cô và Lập Hạ đi làm thêm ở quán bar, gặp rắc rối, được Tần Sở giúp đỡ, dự dạ tiệc,…

Về sau có lần Lập Hạ cốc đầu cô, mắng: “Nguyễn Tô Mạch! Cố An Sênh là ông trời của cậu hả? Cậu nói dối cậu ta một phút thì sẽ dùng cả nửa đời còn lại để sám hối phải không?”. Tô Mạch cũng từng nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này. Cuối cùng, cô rút ra kết luận, mình hoàn toàn có thể nói dối. Ví dụ như sau khi đã chơi thân với Lưu Minh Nghĩa, có lần cậu ta hỏi: “Tô Mạch, cậu thấy tớ có đẹp trai không?”.

Không muốn đả kích sự tự tin của cậu bạn, Tô Mạch chớp mắt hai cái ra chiều suy nghĩ rồi đáp: “Lưu Minh Nghĩa, cậu không đẹp trai, mà là đẹp trai một cách tự nhiên, đẹp đến nỗi mất cả cá tính. Chính vì cậu đẹp trai đến nỗi đánh mất cá tính nên Lập Hạ mới không thích cậu. Vì thế, cậu có thể đừng đẹp trai như thế nữa được không?”.

Lưu Minh Nghĩa nghe mà thấy rối tinh rối mù, hoàn toàn không hiểu ra ý tứ sâu xa trong câu trả lời của Tô Mạch. Chỉ có từ “đẹp trai” chui lọt vào tai cậu ta, thế là cậu ta vui vẻ bá vai cô: “Tô Mạch, có câu này của cậu, dù là núi đao biển lửa gì, chỉ cần cậu gọi một tiếng, tớ nhất định sẽ có mặt!”.

Còn hiện tại, Cố An Sênh đang vô cùng phẫn nộ. Tô Mạch chưa bao giờ tự hỏi bản thân, rằng vì sao mình phải báo cáo mọi thứ với anh? Cho dù chơi thân đến mức nào thì mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình cơ mà? Có lẽ nguyên do chỉ là một chữ - thích.

Đúng thế, người con trai này, cô đã thích rất lâu, rất lâu rồi. Còn anh, cũng đã khép cửa trái tim rất lâu, rất lâu rồi.

Nghe Tô Mạch giải thích xong, Cố An Sênh tuy chưa nguôi giận, nhưng cũng cảm thấy bớt lo lắng, vẻ mặt đã không còn cau có như trước.

“Hai cậu đừng đến quán bar đó làm nữa. Công ty của ba tớ gần đây làm ăn thuận lợi, sắp tới sẽ mở chi nhánh ở thành phố B. Đến lúc ấy, cậu với Lập Hạ vào làm chân thư ký văn phòng chắc không thành vấn đề.”

“Hôm nay về tớ sẽ bảo Lập Hạ xin cho tớ thôi việc. Cậu đừng giận nữa!”.

Tô Mạch rất hiếm khi thấy Cố An Sênh giận dữ như thế. Cô không muốn làm những việc mà anh không thích. Vậy còn chuyện đến nhà Tần Sở làm thì sao?

Chẳng còn bao lâu nữa sẽ đến kỳ nghỉ hè. Tô Mạch và Lập Hạ nằm trên giường bàn chuyện kiếm việc làm thêm.

Vừa nghe Tô Mạch kể Tần Sở đưa chìa khóa cho cô, Lập Hạ đã thốt lên: “Có phải anh ta thích cậu rồi không?”.

Tô Mạch lắc đầu: “Không đâu. Tớ có cái gì mà anh ta thích chứ! Tớ chỉ đến nấu cơm cho anh ta thôi mà”.

Lập Hạ không tin: “Dở hơi! Có cả tá phụ nữ xếp hàng chờ anh ta “khâm điểm” ấy chứ! Hiền lành có, ngây thơ có, hoang dại có, … anh ta muốn kiểu nào mà chẳng được. Nếu không phải có ý gì đó với cậu thì anh ta gọi cậu đến nấu cơm làm khỉ gì? Sao không gọi tớ đi?”.

“Ý cậu là sai? Cậu tự nhận mình là hiền lành, ngây thơ, hay hoang dại?”

Hai người đang mải tranh luận thì Cố An Sênh gọi điện rủ đi hát karaoke. Tô Mạch vui vẻ đồng ý không chút do dự. Cảm thấy hổ thẹn với Lưu Minh Nghĩa về chuyện lần trước, cô bèn bảo Lập Hạ gọi cậu ta đi cùng.

Vừa vào cửa, cả đám liền trông thấy một bó hoa cực lớn đặt ở chính giữa, thẳng bên trên là chiếc đèn chùm sáng lung linh. Lưu Minh Nghĩa không biết giữ ý, lắc đầu nói: “Haizz.. sao mà tầm thường thế!”.

Tô Mạch, Lập Hạ, Cố An Sênh đều không lên tiếng. Lưu Minh Nghĩa cứ một mình thao thao bất tuyệt, nhân viên phục vụ đi đằng trước khó chịu quá liền quay đầu lại liếc cậu ta một cái như muốn nói: “Mày không tầm thường thì sao lại đến cái nơi tầm thường này?”.

Bốn người vào một căn phòng riêng, nhân viên mang đồ ăn vặt và đồ uống lên rồi rời đi. Lưu Minh Nghĩa nhìn thấy máy chọn bài, mắt liền sáng như đèn pha, bổ nhào tới chọn một danh sách bài thật dài. Thấy danh sách toàn mấy bài sến sẩm, Tô Mạch ngán ngẩm vô cùng, vì thế cô ngồi xuống vị trí gần máy chọn bài, nhân lúc Lưu Minh Nghĩa đang “nghỉ giải lao”, liền xóa hết những bài anh ta chọn đi, thay bằng một ca khúc hát đôi kinh điển Chuyện tình Hiroshima.

Tô Mạch muốn hát chung với Cố An Sênh, nhưng Lưu Minh Nghĩa không biết điều cứ giữ micro không chịu buông, đã thế còn lớn tiếng nói: “Tô Mạch, bài này tớ cũng thích lắm. Tụi mình hát đôi đi!”.

Tô Mạch tức giận lao tới cướp micro. Hai người giằng co một hồi không phân thắng bại, ấy vậy mà chỉ cần ba chữ “Lưu Minh Nghĩa!” được Lập Hạ gằn giọng, anh chàng họ Lưu kia đã ngoan ngoãn đầu hàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.