Chẳng Thể Nói Lời Yêu

Chương 17: Chương 17: CHƯƠNG 17




Cùng thời điểm đó, Tần Sở ngồi trong phòng khách chăm chú nghiên cứu giá cổ phiếu. Thấy Tô Mạch thỉnh thoảng liếc nhìn mình như thăm dò, anh bèn buông tờ báo xuống, nheo mắt nhìn cô: “Có chuyện gì?”.

“Không có gì, Lập Hạ nhờ tôi chuyển lời cảm ơn tới anh.”

Tần Sở cầm tờ báo lên, “ừ” một tiếng rồi tiếp tục đọc. Tô Mạch vẫn đứng yên, không có ý định rời đi.

Lát sau, Tần Sở lại buông tờ báo xuống, thở dài: “Nguyễn Tô Mạch!”.

Nhân lúc anh còn chưa nổi giận, Tô Mạch vội vàng dò hỏi: “Ngày mai…tôi có thể nghỉ làm được không? Chỉ một ngày thôi, được không?”. Vừa nói, cô vừa chắp tay giả vờ cầu xin.

Mai là sinh nhật tròn hai mươi tuổi của Cố An Sênh, cô rất muốn cùng anh tổ chức tiệc mừng.

Tần Sở có vẻ rất hứng thú với việc này: “Chà! Đúng là kỳ lạ! Chuyện gì quan trọng đến nỗi khiến cô phải ăn nói khép nép như thế?”.

Tô Mạch phớt lờ giọng châm chọc của anh: “Anh nói đi, đồng ý hay không?”.

Tần Sở nhướng mày, ung dung ngả lưng ra thành ghế.

“Cho tôi một lý do!”.

Tô Mạch sốt ruột.

“Cầu xin anh đấy! Chuyện này có liên quan tới hạnh phúc cả đời của tôi!”.

Tần Sở trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thốt ra một câu: “Thời buổi này, kiểu con gái nào cũng có thể mơ mộng được nhỉ?”.

Mối tình đầu đẹp đẽ của mình bị người khác nói thành “mơ mộng”, Tô Mạch rốt cuộc không thể nhịn được nữa, cô vo viên tờ báo ném về phía người đàn ông trước mặt. Tần Sở nhanh nhẹn né được. Tô Mạch càng giận giữ, cô lao tới vừa đấm vừa đánh anh.

Thấy cô không có ý định chịu thua, Tần Sở mới bất đắc dĩ tóm lấy hai cổ tay cô. Không dùng được tay, Tô Mạch dùng đến chân, Tần Sở lại cố định chân cô bằng đầu gối của mình, đè cô xuống sofa.

Đến khi Tô Mạch hoàn toàn không nhúc nhích nổi, dừng trò phản bác vô dụng này lại, hai người mới ý thức được tư thế hiện tại cực kỳ mờ ám.

Mùa hè, bảy rưỡi mà trời vẫn chưa tối hẳn, những tia nắng muộn lặng lẽ chiếu qua rèm cửa. Thời gian cứ thế trôi, mang theo vô vàn nỗi đau thương không thể diễn tả bằng lời.

Tần Sở chậm rãi cúi đầu.

Dù trong thâm tâm biết rõ chuyện có khả năng xảy ra tiếp theo là gì nhưng không hiểu sao, Tô Mạch lại không cử động. Gương mặt anh càng gần, cơ thể cô càng run lên.

Tần Sở cảm nhận rõ điều đó, khi chỉ còn cách chóp mũi cô năm centimet, anh dừng lại, thấp giọng nói: “Cô sợ?”.

Tô Mạch quả nhiên sợ đến nỗi không dám động đậy.

Cuối cùng, Tần Sở ngồi thẳng người, nâng ly trà lên uống. Một lúc sau, anh mới nhàn nhã nói: “Sáng mai cô mua thức ăn về để sẵn trong tủ lạnh, sẽ có người đến nấu”.

Tô Mạch bấy giờ mới hoàn hồn, đứng bật dậy khỏi sofa. Câu nói của Tần Sở khiến cô có cảm giác mình vừa nhận được thù lao bán thân!

Cô ghét người đàn ông này, vô cùng ghét!

“Sầm” một tiếng, Tần Sở biến mất sau cánh cửa phòng sách cuối hành lang. Anh đứng tựa lưng vào cửa, lấy một điếu thuốc từ trong hộp ra. Thoáng cái, làn khói trắng nhàn nhạt đã lượn lờ trước gương mặt cương nghị của anh.

Ngày thứ hai ở Anh, Lập Hạ ngủ thỏa thích cho đến lúc tự nhiên tỉnh dậy. Không phải đi học, không phải đi làm, cảm giác thật tuyệt vời. Trước kia thấy bạn bè xung quanh không phải lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền, cô cũng cảm thấy thèm muốn, nhưng rồi cô lại nghĩ, đây là cuộc sống của chính mình, cho dù có trách trời oán đất cũng vô dụng. Nếu than thở có thể làm vận mệnh thay đổi thì đã chẳng có nhiều người chết đói đến thế.

Lập Hạ ngồi dậy, vươn vai một cái, chuẩn bị ra ngoài dạo phố. Đã tới đây rồi, không thể ngày nào cũng chết dí trong phòng được, uổng phí bao nhiêu tiền của, hơn nữa, cơ hội như thế này không phải lúc nào cũng có.

Lập Hạ đeo ba lô vừa đi thang máy vừa buộc tạm mái tóc dài và thẳng của mình lên. Từ khi hẹn hò với Chu Gia Ngôn, suốt mấy năm qua, cô chưa từng cắt tóc. Tất cả chỉ vì Chu Gia Ngôn thích con gái có mái tóc thẳng và dài tới thắt lưng. Anh từng nói, cắt tóc là cắt mối tương tư. Giờ cô đã hiểu, tóc có thể cắt, tương tư chẳng thể ngừng.

Kể cũng lạ, tóc cô rất khó dài, mấy năm trời không động kéo mà chẳng dài ra bao nhiêu. Có lần nghe Tô Mạch kể, người già ở quê cô ấy nói những ai tóc khó dài thường phúc mỏng, Lập Hạ đã mắng Tô Mạch một trận, sau đó còn sống chết bắt Tô Mạch cắt tóc ngắn bằng mình. Vậy mà bây giờ, tóc Tô Mạch đã dài hơn cô rất nhiều rồi.

Có lẽ, thật sự là như vậy, số trời đã định cô phúc mỏng.

Ra khỏi cửa xoay của khách sạn, Lập Hạ tùy tiện leo lên một chiếc xe buýt, trùng hợp làm sao, tuyến xe này chạy qua danh thắng đồng hồ BigBen. Nhớ tới lời hứa với Lưu Minh Nghĩa, cô bèn dừng lại, chụp một kiểu ảnh ở đây. Lúc người thợ chụp ảnh giơ ống kính lên, cô cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên. Cô vốn là người không thích chụp ảnh, bức ảnh duy nhất trong ký ức cũng là chụp cùng Tô Mạch, Cố An Sênh, và Chu Gia Ngôn.

Lúng túng một hồi vẫn không biết phải tạo dáng thế nào, Lập Hạ bèn bắt chước số đông mọi người, giơ hai ngón tay lê tạo hình chữ V. Nhưng trước đó, thợ ảnh đã nhanh chóng chụp lại dáng vẻ nghiêng đầu suy nghĩ của cô. Cuối cùng, anh ta đưa cho cô cả hai tấm ảnh, nhưng chỉ lấy tiền một tấm. Hành động nhỏ bé ấy phần nào giúp Lập Hạ cảm thấy ấm áp giữa nơi đất khách quê người.

Trạm tiếp theo là quảng trường Trafalgar, nằm ở phía nam Bảo tàng Nghệ thuật Quốc Gia. Chính giữa quảng trường là cột Nelson, chân đế của nó được bảo vệ bởi vốn bức tượng sư tử. Bình thường nơi này có rất nhiều chim bồ câu nên còn có tên gọi khác là “quảng trường bồ câu”.

Lập Hạ đứng nhìn một đôi tình nhân đang nắm tay nhau đi dạo đằng xa, trong lòng ngập tràn sự ngưỡng mộ.

Điểm đến tiếp theo là công viên Hyde nằm ở trung tâm khu vực phía đông dòng sông Thames, phía đông bắc công viên là Khải Hoàn Môn được xây bằng đá cẩm thạch, phía đông nam là cổng vòm Wellington.

Sau đó cô tiếp tục đi trong vô định, không mục đích, không phương hướng. Sắc trời đã dần tối, người ta nói, lạc đường ở London là chuyện vô cùng lãng mạn. Khi lững thững đi trên vỉa hè, bắt gặp những nghê sĩ đường phố với gương mặt hài hước, Lập Hạ chợt cảm thấy câu nói kia rất chính xác.

Em tới thành phố của anh, đi trên con đường anh đi.

Nhưng thành phố này thuộc về anh và cô ấy.

Rõ ràng đang mỉm cười, vậy mà đôi mắt lại rưng rưng, nỗi bi ai trong lòng cuộc trào như thủy triều. Lập Hạ đứng ngây ra, thầm cảm thấy mình may mắn.

Ở nơi đây, không ai biết cô, không ai nhận ra cô, rốt cuộc cũng có thể mềm yếu một lần.

Cùng lúc ấy, Chu Gia Ngôn đang lái xe đi gặp một người bạn, vừa quay đầu ra ngoài cửa kính liền bắt gặp bóng dáng quen thuộc kia. Chuyện cũ trong ký ức nối đuôi nhau ùa về.

Bạch Lâm ngồi ở ghế lái phụ, gọi mấy câu không thấy Chu Gia Ngôn trả lời, không khỏi tò mò nhìn vào gương chiếu hậu. Đằng xa là một cô gái mặc quần jean và áo phông, mái tóc không quá dài buộc cao sau đầu. Tuổi trẻ quả là không gì sánh được, dưới vòm trời xanh trong, bóng dáng lẻ loi của cô gái ấy lại toát lên một vẻ trẻ trung thanh thoát.

Bạch Lâm cất cao giọng gọi: “Gia Ngôn!”.

Bấy giờ Chu Gia Ngôn mới trở về thực tại.

“À… đột nhiên nhớ ra có một đường khác đi nhanh hơn”.

“Vậy thì đi thôi”.

Sau đó, Chu Gia Ngôn lặng lẽ xoay vô lăng chuyển hướng xe.

Anh và cô, giống như chưa từng gặp gỡ. Nhưng trong đầu anh vẫn quẩn quanh vô vàn hình ảnh của một khoảng ký ức xưa cũ.

Trong con ngõ nhỏ hai bên tường loang lổ, nụ hôn dưới bóng chiều tà có chút ngây ngô vụng dại.

Lập Hạ, sau này nếu không có tiền làm đám cưới, chỉ cần hai chúng ta mỗi người vài đồng, đến cục dân chính đăng ký kết hôn là được.

Ý nghĩ giản đơn và thuần khiết ấy đã bị năm tháng làm cho vỡ vụn. Chu Gia Ngôn biết, những thứ đó một khi đánh mất thì cả đời này sẽ chẳng thể nào tìm lại.

Sáng sớm hôm sau, Tô Mạch nhận được điện thoại từ Cố An Sênh. Anh hẹn cô sáu rưỡi chiều đến nhà hàng cơm Tây có tên Thế Giới Hai Người. Mới nghe cái tên ấy, Tô Mạch đã thích thú mà cười ngây ngốc hồi lâu. Cô ôm tâm trạng phấn khích chạy đến siêu thị, mua thật nhiều đồ ăn và hoa quả.

Đến nhà Tần Sở, cô kinh ngạc nhìn phòng bếp hỗn độn như bãi chiến trường. Xưa nay Tần Sở vốn mắc bệnh sạch sẽ, trong nhà một hạt bụi cũng không có, không hiểu sao hôm nay lại bừa bộn như thế?

Tô Mạch oán giận thầm mắng Tần Sở, nhưng rồi vẫn xắn tay áo lên thu dọn gọn gàng. Xong xuôi mọi thứ, đang nịnh ra về thì cô phát hiện cửa phòng sách khép hờ. Cho rằng Tần Sở chưa đi làm, cô cảm thấy nên vào chào hỏi anh ta một câu thì hơn.

Nội thất trong phòng sách mang phong cách u ám ưa thích của Tần Sở, ngay cả rèm cửa sổ cũng kéo kín mít. Tô Mạch bị thu hút bởi một khung ảnh đặt trên bàn làm việc. Cô cầm lên xem, trong ảnh là một người phụ nữ có gương mặt hờ hững, phong thái nhã nhặn và thanh cao, thần sắc hệt như ánh trăng ban đêm, lạnh lẽo và tĩnh mịch.

Tô Mạch cảm thấy người này rất quen mắt, nhưng nhìn mãi vẫn không nhớ ra là ai.

Đang mải suy nghĩ thì có tiếng đóng cửa vang lên, Tô Mạch giật mình, cuống quýt đặt khung ảnh về vị trí cũ, nhưng Tần Sở đã bước tới trước mặt cô. Anh nhíu mày: “Tôi nhớ rõ tôi chưa từng nói cho phép cô tùy tiện vào đây”.

Tô Mạch lẩm nhẩm một câu “đồ nhỏ mọn” rồi đặt bức ảnh lên bàn.

Tần Sở không thèm tranh cãi, anh nhận ra hôm nay cô rất khác thường này, chẳng những trở nên thục nữ hơn mà gương mặt còn trang điểm nhẹ.

“Hôm nay cô xuất giá đấy à?”

Trong lòng anh biết rõ Tô Mạch định đi gặp ai. Ánh mắt anh bỗng tối sầm lại, u ám như bầu trời đêm không một ngôi sao.

Tô Mạch không phát hiện ra thái độ khác lạ lùng của Tần Sở, cô vẫn đứng yên, dáng vẻ ngượng ngùng vì câu hỏi vừa rồi của anh.

Hồi lâu không ai nói gì, đến khi Tô Mạch ngẩng đầu lên, Tần Sở đã không còn ở đó.

“Đến không một câu, đi không một lời! Tần Sở! Anh đúng là đồ mất lịch sự!”.

Người đàn ông này đúng là có bản lĩnh chọc giận cô.

Khách đến nhà hàng Thế Giới Hai Người này phần lớn đều là những đôi tình nhân. Vừa bước vào cửa, Tô Mạch đã vội vàng chạy đến trước tấm gương lớn để chỉnh lại quần áo, đầu tóc. Quà sinh nhật cũng đã chuẩn bị sẵn từ lâu. Ban đầu, cô không biết nên tặng gì, về sau quyết định dùng một nửa số tiền làm thêm để mua một lọ nước hoa Adidas, cô cảm thấy rất hợp với Cố An Sênh.

Tô Mạch đến bên bàn ăn, Cố An Sênh đã ngồi đó. Sau khi liên tiếp nhận được điện thoại chúc mừng từ Chu Gia Ngôn và Lập Hạ, hai người tiếp tục lẳng lặng ăn cơm. Thực ra, Tô Mạch có rấ nhiều điều muốn nói với anh, nhưng từ đầu tới cuối chẳng thể nào mở miệng. Cô muốn thời khắc này phải thật hoàn hảo, vậy nên cô gắng kìm nén tất cả những lời lẽ thừa thãi xuống đáy lòng.

Hai người dùng món chính xong, nhân viên phục vụ mới mang bánh gatô ra. Lúc này, Tô Mạch rốt cuộc đã có thể nghe thấy giọng nói của Cố An Sênh.

“Bọn mình hình như chưa bao giờ ăn sinh nhật mà chỉ có hai người thế này, cảm giác hơi là lạ”.

Tô Mạch gật đầu tán thành: “Châm nến đi đã”.

Cố An Sênh cầm chiếc bật lửa, thắp sang hai mươi cây nến nhỏ cắm trên bánh gatô. Tô Mạch hát mừng sinh nhật anh bằng cả tiếng Trung lẫn tiếng Anh. Dưới ánh nến, gương mặt thuần khiết của Cố An Sênh sáng lạ thường. Đột nhiên Tô Mạch có cảm giác sợ hãi. Cô sợ sau này anh sẽ không còn là Cố An Sênh đơn thuần nữa, càng sợ anh vẫn đơn thuần nhưng không phải ở trước mặt cô. Ngần ấy năm trời thầm mến anh, từng có lúc cô nghiêm túc tự hỏi bản thân, liệu có phải mình thật sự vô duyên vô phận với anh hay không? Nhưng hễ giữa hai người nảy sinh một vài điều mập mờ, cô lại chờ mong. Biết đâu đấy, vẫn còn cơ hội…

Tâm trạng phấn khởi, Tô Mạch càng hát càng vui.

Cố An Sênh lấy làm lạ: “Mình có cảm giác hôm nay giống sinh nhật cậu hơn”.

Tô Mạch dùng tay khẽ quệt ngang mặt, đè nén nỗi xúc động trong lòng.

“Không có gì, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, bọn mình đã chơi với nhau ngần ấy năm rồi.”

Cố An Sênh cười: “Cậu thế này tớ cứ tưởng cậu bị làm sao”.

Dứt lời, anh vươn tay gạt những sợi tóc lòa xòa trước trán cô.

Cử chỉ quá đỗi dịu dàng của Cố An Sênh khiến Tô Mạch cảm thấy vô cùng ấm áp. Cô thậm chí còn nghĩ, cho dù trước mặt là một ly rượu độc, cô cũng cam tâm tình nguyện uống vì người con trai này.

Buổi tối hôm ấy, trăng rất mờ, ánh sáng nhợt nhạt và lạnh lẽo. Có lẽ do cảnh vật ảnh hưởng tới tâm trạng, ngón tay Cố An Sênh chạm vào gương mặt Tô Mạch mãi vẫn chưa định rút về. Sắc mặt anh lộ rõ vẻ xúc động.

Đột nhiên, điện thoại của Tô Mạch vang lên âm báo tin nhắn. Hai người giật mình quay trở về thực tại. Tô Mạch luống cuống mở điện thoại ra xem, tin nhắn của Tần Sở.

“Tôi đang ở ngoài cửa nhà hàng”.

Tô Mạch ngạc nhiên, hỏi: “Làm gì?”.

Tần Sở không trả lời câu hỏi của cô, mà chỉ nhắn lại ngắn gọn: “Cô có ba phút!”.

Tô Mạch chưa kịp hồi âm thì tin nhắn tiếp theo của anh đã tới: “Đừng quên cô bạn tốt của cô còn đang ở Anh!”.

Tô Mạch cả kinh. Cô rất sợ, ngộ nhỡ Tần Sở tức giận gây ra chuyện gì, Lập Hạ một mình ở Anh sẽ ra sao? Nhưng cô thật sự không muốn bỏ dở bữa tiệc sinh nhật của Cố An Sênh, vì thế cô kiên nhẫn nhắn tin cho Tần Sở.

“Có chuyện gì xảy ra? Lập Hạ bị làm sao?”

Lần này, Tần Sở không trả lời.

Mười giây sau, Tô Mạch nghe tiếng động cơ ô tô bên ngoài nhà hàng vang lên. Gần như ngay lập tức, cô lao ra ngoài mà không kịp giải thích bất cứ điều gì.

Thấy Tô Mạch có vẻ hốt hoảng, Cố An Sênh lo lắng nắm lấy tay cô nhưng chỉ kịp chạm tới những ngón tay lạnh băng. Anh vội vàng đứng dậy đuổi theo, ra tới cửa, anh trông thấy cô lên chiếc xe thể thao màu bạc mà anh đã từng bắt gặp vô số lần. Chiếc xe lao đi vun vút, để mặc anh đứng đó cùng với nỗi hụt hẫng.

Từ lúc xe rời khỏi nhà hàng đến khi về tới nhà Tần Sở, Tô Mạch đã hỏi không biết bao nhiêu câu, Tần Sở chỉ một mực duy trì sự im lặng. Anh mở cửa, thay giày, cởi áo khoác, pha một ly café rồi thư thái ngồi xuống sofa nhâm nhi.

Tô Mạch tức giận lao tới cướp ly café khỏi tay Tần Sở.

“Anh mau trả lời đi!”.

Tần Sở muốn lấy lại ly café, Tô Mạch tiếp tục giơ qua chỗ khác. Hai người giằng cô một lúc, cuối cùng toàn bộ café chui hết vào trong dạ dày Tô Mạch. Cô đặt cốc xuống bàn.

“Anh bị thần kinh hả? Hùng hùng hổ hổ lôi tôi về đây, hỏi thì không nói! Tôi biết ngay mà, lời anh nói nửa câu cũng không thể tin!”.

Tần Sở nhướng mày: “Thế sao cô còn tin?”.

Tô Mạch á khẩu. Cơn tức giận sôi sùng sục trong lòng. Hiếm hoi lắm cô mới có cơ hội ở bên cạnh Cố An Sênh, hơn nữa, cô rõ ràng cảm nhận được anh sắp nói ra những điều có liên quan tới sự chờ đợi của mình. Tất cả đã bị người đàn ông đáng ghét này phá hỏng chỉ bằng ba tin nhắn. Vậy mà anh ta vẫn có thể ung dung thản nhiên như không, chẳng một lời giải thích, chẳng một chút áy náy.

“Tôi ngu, được chưa! Tôi ngu nên mới tin anh!” Tô Mạch hét toáng lên.

Tần Sở đột nhiên đứng bật dậy. Tô Mạch sợ quá bất giác lùi lại phía sau, nhưng vẫn không chịu kém cạnh mà trừng to mắt đầy thách thức.

“Lườm cái gì mà lườm? Thẹn quá hóa giận à? Muốn giết người diệt khẩu sao?”

Tô Mạch đang định lên tiếng thì Tần Sở đã tiến lại gần cô. Thoáng cái, cô bị rơi vào cái ôm mang theo mùi vị thuốc lá của anh. Tô Mạch cả kinh. Cô ghét mùi thuốc, may mà xưa nay Cố An Sênh chưa từng hút thuốc, hoặc giả có hút nhưng không phải ở trước mặt cô. Còn người đàn ông này, anh ta luôn tự ý hành động mà không thèm đếm xỉa tới cảm xúc của cô.

Cằm cũng bị giữ lấy, Tô Mạch giãy giụa vô ích.

Tần Sở đột nhiên cúi xuống.

Khoảnh khắc ấy, trời đất như xoay chuyển. Tô Mạch sững sờ, mở to mắt nhìn chằm chằm hàng lông mi gần trong gang tấc.

Trước đây khi nghe Lập Hạ kể lại sự kiện “cưỡng hôn” Chu Gia Ngôn, cô đã nghĩ cảnh tượng ấy thật lãng mạn. Nhưng lúc này, cô chỉ cảm thấy toàn thân như bị yểm bùa, bị điểm huyệt bất động, quên mất phải kháng cự.

Từng giây chậm chạp trôi qua, mãi đến khi tiếng chuông điện thoại reo ầm ĩ lôi hai người trở về thực tại.

Chớp mắt, cả thế giới như bừng sáng. Trong câu chuyện cổ tích xa xưa, cô bé Lọ Lem không ngồi xe ngựa, gương mặt cô vẫn lấm lem bụi bẩn, nhưng đã được hoàng tử đưa đi ngắm một màn pháo hoa rực rỡ.

Sau này, Tô Mạch nghĩ có thể dùng những câu miêu tả kia để hình dung về khoảnh khắc đó. Tuy rằng Tần Sở không có phong độ nhã nhặn như hoàng tử, nhưng ít nhất thì anh cũng được một nửa. Chỉ có điều, ngay lúc ấy, cô chỉ có một cảm giác duy nhất là kinh ngạc.

Tô Mạch đẩy người đàn ông trước mặt ra. Tần Sở cũng tự giác lùi lại mấy bước, sau đó thản nhiên chỉnh đốn lại trang phục.

“Thôi om sòm ngay lập tức cho tôi! Còn nữa Tô Mạch, tôi phát hiện ra, cô thật sự không có khả năng quyến rũ người khác…”

Tô Mạch nắm chặt tay, kiềm chế để không xông tới đấm người đàn ông kia. Cô biết, ở trước mặt Tần Sở, mình chỉ là một con mèo nhỏ cho người ta đùa giỡn.

Chuông điện thoại chưa ngừng reo. Tô Mạch vội bắt máy.

“Tớ xin lỗi. Vừa nãy có việc gấp nên phải đi ngay.”

Cố An Sênh không lên tiếng. Tô Mạch nghe thấy đầu dây bên kia có rất nhiều tiếng ồn.

“Sao cậu không nói gì?”

Vẫn im lặng.

Tô Mạch sốt ruột liếc nhìn Tần Sở đang đứng tựa lưng vào tường.

Cô lại nhỏ giọng nói vào điện thoại: “Cậu vẫn ở nhà hàng hả? Đợi chút, tớ quay lại ngay”.

Rốt cuộc Cố An Sênh cũng chịu mở miệng: “Tớ ở Cánh Buồm”.

Thấy Tô Mạch tắt máy xong liền chạy ra phía cửa, Tần Sở không do dự tóm lấy tay cô: “Tiền của tôi không dễ cho người khác như thế đâu! Cơm tối của tôi cô còn chưa làm, không được đi”.

Tô Mạch trợn mắt: “Tần Sở, anh nói không giữ lời! Rõ ràng hôm qua anh đã đồng ý cho tôi nghỉ làm hôm nay”.

Tần Sở bình thản đáp: “Tôi đồng ý, nhưng là cho phép nghỉ ban ngày, không phải tối”.

Tô Mạch giận run người: “Mặc kệ anh!”.

Tần Sở không nói thêm, cũng không nhúc nhích. Sự im lặng đáng sợ ấy khiến Tô Mạch không khỏi chột dạ. Nghĩ đến Cố An Sênh còn đang chờ mình, cô lấy dũng khí, cả gan nói: “Mời anh tránh đường!”.

Tần Sở đứng yên, ý vào chiều cao, anh cúi đầu để cằm chạm vào trán cô.

“Cô đi thì đừng có hối hận”.

Nghe vậy, Tô Mạch rất muốn học theo điệu cười khẩy của Tần Sở, đáng tiếc, khóe miệng cô như bị đóng băng, không thể nào nhúc nhích. Cuối cùng, cô mỉm cười một cách châm chọc, dùng móng tay bấm vào bả vai Tần Sở, đẩy anh ta sang một bên rồi nói: “Tôi sẽ không hối hận. Anh yên tâm, nếu hối hận thì tôi sẽ mang họ của anh”.

Nào ngờ, Tần Sở đắc ý đáp: “Ồ, đã muốn mang họ chồng nhanh như vậy rồi ư?”.

Tô Mạch á khẩu vì cái lý lẽ này. Cô không tiếp tục tranh cãi vô ích nữa, đẩy cửa chạy ra ngoài. Vốn tưởng Tần Sở sẽ tiếp tục ngăn cản, nhưng khi cô ra khỏi cửa, chỉ nghe thấy người đàn ông bên trong nói lớn: “Nguyễn Tô Mạch, bất cứ ai cũng đều phải chịu trách nhiệm với lời mình nói, hy vọng cô may mắn không có ngày đó”.

Tô Mạch xì một tiếng khinh bỉ, sau đó đi thẳng không quay đầu lại.

Căn nhà rộng lớn thoáng cái chìm vào tĩnh lặng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.