Chẳng Thể Nói Lời Yêu

Chương 19: Chương 19: CHƯƠNG 19




Đám người vây xem dần tản ra. Tần Sở dùng hai ngón tay nâng cằm Tô Mạch lên. Hệ thống đèn trong quán bỗng bật sáng, vết thương trên mặt Tô Mạch lộ rõ mồn một. Thần sắc Tần Sở vốn lạnh lung lại càng trở nên u ám.

“Có phải dung nhan của tôi bị huỷ rồi không? Sao tôi cứ thấy như đây không phải mặt mình thế này? Anh nói xem có phải rất xấu không…”

Tần Sở quan sát kỹ gương mặt cô, hết bên trái rồi đến bên phải, sau đó anh nhìn thẳng cô và kết luận: “Không sao đâu! Dung nhan của cô lúc này chẳng khác phẫu thuật thẩm mỹ là mấy, nhìn còn khiến người ta thích hơn trước kia rất nhiều!”.

Lúc này, một người đàn ông trung niên đi vào, kính cẩn lên tiếng: “Cậu chủ! Không kẻ nào lọt lưới, có điều…một trong số họ là con trai của ông chủ Hoàn Vũ! Cậu xem…”

Tần Sở trầm ngâm giây lát rồi từ tốn nói: “Đều xử lý như nhau!”.

Sau khi đã hiểu rõ chủ ý của Tần Sở, người đàn ông trung niên kia liền đi ra. Tô Mạch ngơ ngác hỏi: “Chẳng phải anh là thương nhân đứng đắn không dính vào xã hội đen ư?”.

Tần Sở gật đầu: “Mấy người đó không phải xã hội đen, mà là cảnh sát mặc thường phục!”.

Sau khi biết Cố An Sênh được đưa đến bệnh viện, Tô Mạch sống chết đòi đến thăm. Tần Sở không nói nhiều, chỉ bảo cô lên xe rồi đưa cô đi.

Lúc khởi động xe, anh thấy cô giơ tay lên che miệng, mặt nhăn mày nhíu, xem ra rất đau. Lòng anh chợt quặn thắt, nhưng bề ngoài lại mỉm cười buông lời châm chọc: “Với cái tính của cô ấy à, cứ phải ăn đòn mới biết sợ!”.

Tô Mạch bất mãn: “Tôi sửa là được chứ gì! Thực ra tôi thấy mình đâu đến nỗi quá đáng ghét. Anh ghét tôi là bởi vì tính cách chúng ta không hợp nhau mà thôi. Tần Sở, anh làm bao nhiêu chuyện xấu xa như vậy, sao vẫn ung dung tự tại đến tận bây giờ thế?”.

“Vậy cô trả lời tôi đi, vì sao đồ thiểu năng như cô vẫn có thể bình yên vô sự sống đến giờ?”

Tô Mạch bị nói đến nghẹn lời hết đường phản bác.

Xe lao đi băng băng trên đường cao tốc. Bầu trời đêm nay vắng sao, phong cảnh hai bên đường lướt qua nhanh thoăn thoắt.

Thấy phố xá nhà cửa mỗi lúc một xa lạ, Tô Mạch giật giật cánh tay Tần Sở: “Anh đang đưa tôi đi đâu thế này? Sao tôi lại có cảm giác mình vừa ra khỏi hang hùm đã chui vào miệng cọp thế?”.

Bất ngờ bị tóm, tay Tần Sở trượt khỏi vô lăng. Anh khẩn cấp giẫm phanh, xoay vô lăng để xe tấp vào lề đường. Xe vừa dừng lại, một chiếc xe khác từ phía sau đã vượt lên, người lái xe giơ nắm tay ra ngoài cửa sổ dứ dứ đầy khiêu khích.

Tô Mạch hoàn toàn không ngờ hành động vô ý của mình suýt nữa gây ra tai nạn. Cô ngẩn người. Tần Sở day day hai bên thái dương, đè nén cơn tức giận, anh gằn giọng: “Đi bệnh viện! Đến bệnh viện mà cậu bạn trai của cô đang nằm! Đã vừa ý chưa hả đồ lắm lời?”.

Tô Mạch thầm oán Tần Sở không nói sớm, hại cô phải lo lắng vớ vẩn. Nhưng sau đó cô thật sự không dám mở miệng nữa, rất sợ một câu nói hay hành động vô tình nào đó của mình sẽ hại cả hai.

Không bị quấy rầy, Tần Sở lái xe một mạch tới bệnh viện.

Vì không rõ thương tích của Tô Mạch là ngoài da hay chấn thương bên trong, anh bèn mời cả hai vị chuyên gia đến để chẩn đoán, hơn nữa còn đăng ký điều trị gấp nên có rất nhiều y tá đứng quanh phục vụ. Đối với các bác sĩ đã từng gặp vô vàn kiểu chấn thương thì vết thương cỏn con của Tô Mạch chẳng là gì, cùng lắm chỉ bôi thuốc tiêu sưng và uống thuốc giảm đau là được.

Sau khi bôi thuốc, khoé miệng Tô Mạch vẫn còn một chút tê nhức. Cô dùng đầu ngón tay xoa nhẹ, dè dặt hỏi: “Tôi hỏi anh một chuyện được không?”.

Tần Sở dừng chân, nhìn bộ dạng cô lúc này không khỏi buồn cười: “Cái gì?”.

“Đây…là bệnh viện nhà anh hả?”

Tần Sở nửa đừa nửa thật đáp: “Ừm, bệnh viện nhà chúng ta!”.

Hoàn toàn không nghe ra ẩn ý đằng sau hai chữ “chúng ta”, Tô Mạch vận động cánh tay đau nhức, nói tiếp: “Chẳng trách! Mà nhà anh không phải dân làm ăn ư? Sao còn nhúng tay vào cả ngành y thế? Muốn một tay che trời hả? Tiền của người sống người chết, một đồng anh cũng không từ bỏ, đúng là đồ tư bản”.

Tần Sở không giận mà còn bật cười, khiến Tô Mạch sợ đến run người. Anh nói: “Đúng thế, Tần Tô Mạch, nhà chúng ta lĩnh vực nào cũng xí một chỗ. À bệnh viện Phụ sản nhà chúng ta cũng rất có tiếng đấy, bao giờ cô cần đến chỉ cần nói một câu, mặc dù không miễn phí hoàn toàn nhưng chắc chắn sẽ giảm giá!”.

Dứt lời, anh còn liếc nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Bấy giờ Tô Mạch mới phát hiện ra hai chữ “chúng ta” từ trong miệng anh là có liên quan tới sự việc tối nay. Thoáng cái, mặt cô đỏ đến tận mang tai.

“Ai là người của nhà anh! Vô duyên!”

“Ai vô duyên? Cô quên mất lúc nãy đã lớn tiếng thề trước cửa nhà tôi rằng nếu cô hối hận thì sẽ đổi sang họ của tôi à? Bây giờ tôi có thể trả lời, tôi đồng ý để cô mang họ của tôi! Sao? Không thích cái tên Tần Tô Mạch hả? Thế thì thay một cái biệt danh khác nhé, ban nãy ở quán bar cô gọi tôi là gì? Cầm thú? OK, vậy gọi cô là Tiểu cầm thú?”.

“Thần kinh!”



Y tá dẫn hai người đến phòng bệnh của Cố An Sênh. Bác sĩ nói tình trạng của anh không có gì đáng ngại, đều là vết thương ngoài da, không quá nghiêm trọng.

Tần Sở và Tô Mạch dọc đường đi không ngừng đấu võ mồm, ồn ào khiến người nhà bệnh nhân vô cùng khó chịu. Đến bên ngoài phòng bệnh của Cố An Sênh, Tô Mạch mới chịu giữ im lặng. Cô cúi đầu kiểm tra lại quần áo, tháo dây buộc tóc và buông xoã tóc để che đi vết thương trên mặt.

Tần Sở đứng phía sau, trông bộ dạng lóng ngóng của cô, tâm trạng vốn đang vui vẻ bỗng trở nên mất hứng. Tô Mạch kiễng chân nhìn qua ô kính nhỏ trên cửa, bàn tay đặt trên tay xoay chợt khựng lại. Tần Sở lấy làm lại, bèn đi tới xem. Anh cao hơn cô nên có thể dễ dàng nhìn thấy toàn bộ tình hình bên trong.

Hà Huân vừa nói chuyện vừa gọt táo. Cố An Sênh nằm thẫn thờ trên giường bệnh, có lẽ đang mải suy nghĩ điều gì, ánh mắt không dịch chuyển.

Nói mấy câu mà không thấy Cố An Sênh đáp lại, Hà Huân bỏ quả táo xuống, đứng dậy đi tới trước mặt anh. Hai người cứ thế lặng im. Sau đó, Hà Huân cúi đầu, đặt một nụ hôn lên đôi môi bầm tím của Cố An Sênh. Anh không hề né tránh.

Giữa phòng bệnh trắng xoá, tuấn nam mỹ nữ trao nhau nụ hôn hẹn ước, cảnh tượng ấy trong mắt Tô Mạch đẹp đến mức khiến người khác phải rơi lệ.

Cô đã ôm hy vọng viển vông rồi sao?

Rõ rang tối nay Cố An Sênh đã định nói gì đó với cô cơ mà.

Nhìn hai người họ tình nồng ý đậm, Tô Mạch dường như đã hiểu ra tất cả.

Nếu không có sự xuất hiện của Hà Huân, cô đúng là sẽ có cơ hội. Tương tự như khi còn học cấp ba, nếu Hà Huân không lọt vào mắt Cố An Sênh, có lẽ anh đã để ý tới sự tồn tại của cô. Vậy nên, điều kiện tiên quyết là: không có Hà Huân.

Hoá ra, trong lòng anh, cô vĩnh viễn là sự lựa chọn số hai!

Đúng vậy không, Cố An Sênh?

Giây phút ấy, Tô Mạch thật sự muốn xông vào trong phòng hỏi Cố An Sênh điều đó. Nhưng cô không làm, có một số việc không thể nói ra thành lời, vì khi nói ra, kết quả không ai có thể lường được.

Đường nhìn bỗng bị che khuất. Tô Mạch gạt bàn tay đang chắn trước mắt mình đi, nhưng chỉ tóm được đầu ngón tay của đối phương. Giống như rơi xuống đầm lầy được người đến cứu, cô ngoan ngoãn để Tần Sở lôi đi.

Tần Sở những tưởng Tô Mạch sẽ khóc, nhưng nhìn kỹ vào mắt cô, không thấy giọt nước mắt nào.

Yêu phải người không yêu mình, bất kể bạn có làm bao nhiêu việc vì anh ta, thậm chí sẵn sàng chết vì anh ta, thì tất cả những gì anh ta có thể cho bạn chỉ là vài giọt nước mắt hổ thẹn, sau đó, sẽ lãng quên bạn theo dòng chảy của thời gian.

Tối nay, Tần Sở đặc biệt hào hứng, trên đường lái xe về nhà còn mở đài. Sau lời giới thiệu của người dẫn chương trình có giọng nói ấm áp là giai điệu bi thương của bản tình ca buồn da diết. Từng câu từng chữ, như khắc vào trái tim Tô Mạch, rất hợp với tâm trạng cô lúc này.

Ngang qua một cửa hang tiện lợi mở cửa 24/24, Tần Sở dừng xe, vào mua hai chai nước. Lúc ra xe, anh thấy Tô Mạch đang khom lưng tìm kiếm gì đó, vẻ mặt cáu kỉnh không vui.

Anh gõ cửa kính: “Tìm hồn về đấy à?”, rồi mở cửa lên xe.

Tô Mạch ngẩng đầu: “Tôi đang muốn tắt đài đi!”.

Tần Sở nhìn cô nói: “Không tắt được đâu, sáu giờ sáng nó sẽ tự động tắt. Không hề hao điện mà còn chống trộm nữa”.

Tô Mạch kinh ngạc há hốc miệng, nhưng vừa nhếch môi lên liền cảm thấy đau. Cô xuýt xoa một tiếng rồi mới nói: “Thật á? Xịn như vậy cơ à?”.

“Ừ!” Tần Sở nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của cô. Một giây, hai giây, ba giây. Sau đó anh bật cười: “Đúng thật là! Tôi lừa cô đấy! Nguyễn Tô Mạch, bảo cô là đồ ngốc cô còn không chịu nhận”.

Dứt lời, anh ấn nhẹ một phím, âm thanh tắt ngấm, trong xe trở lại trạng thái yên tĩnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.