Chẳng Thể Nói Lời Yêu

Chương 24: Chương 24: CHƯƠNG 24




Đại học năm thứ tư đến và đi vội vã không đợi chờ ai.

Ngày diễn ra lễ tốt nghiệp, Tần Sở xuất hiện ở trường đại học Q trong bộ âu phục sang trọng, thu hút sự chú ý của mọi người.

Khi đó, Tô Mạch đang ngồi ở hàng ghế thứ ba trong hội trường. Nghe thấy tiếng xì xào bàn tán đằng sau, cô quay lại, trông thấy Tần Sở đang đứng ngoài cửa, đưa ánh mắt dò xét bên trong. Mấy hôm nay, Tô Mạch để ý thấy điện thoại của anh reo liên tục, đoán là công việc ở công ty bận rộn nên cô không nói với anh về lễ tốt nghiệp. Nào ngờ, hôm nay anh lại đến đây.

Vui mừng thật đấy, nhưng Tô Mạch cảm thấy khó xử nhiều hơn. Cô chẳng thích bị mọi người dò xét chút nào. Cô cúi đầu gửi tin nhắn cho Lập Hạ: “Chết tớ rồi! Tần Sở xuất hiện”.

Lập Hạ trả lời tức khắc: “Anh ấy xuất hiện là chuyện rất bình thường mà, cậu làm gì mà kích động đến thế?”.

“Nhưng mà đây là trường học! Người ta để ý phiền chết đi được.”

“Mấy giờ rồi mà cậu còn xấu với chả hổ? Giả điên giả dại không phải là thế mạnh của cậu sao? Cứ coi như cậu là nữ chính trong mấy bộ phim thần tượng chiếu lúc tám giờ tối đi! Mọi người xung quanh đều là khán giả hết, thế là OK mà!”

Lần thứ hai Tô Mạch ngẩng đầu nhìn ra phía cửa thì Tần Sở đã chú ý đến cô. Anh không di chuyển, chỉ lặng yên chờ xem cô có phản ứng gì hay không, thế mà Tô Mạch dám phớt lờ anh.

Nghe trợ lý nói đại học Q tổ chức lễ tốt nghiệp vào hôm nay, anh đã gạt hết mọi chuyện sang một bên để đến tham dự. Anh đã có thành ý như vậy, nhưng lại bị cô lơ đi.

Buổi lễ đến hồi kết thúc cũng là lúc cơn giận hiện rõ mồn một trên mặt Tần Sở. Vị giáo sư già bước lên bục phát biểu bằng giọng run run, cảm xúc ngổn ngang trăm mối. Tần Sở rút điện thoại ra gọi cho Tô Mạch.

Bình thường, Tô Mạch chỉ có thói quen tắt nguồn trong giờ học, chứ chẳng mấy khi để chế độ rung. Vậy nên lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên giữa hội trường yên tĩnh trở nên cực kỳ vô duyên.

Tô Mạch luống cuống tắt máy. Tần Sở lại gọi. Cứ như thế mấy lần, cuối cùng Tô Mạch dứt khoát tắt nguồn. Tần Sở chẳng vừa, đi thẳng vào trong không hề kiêng dè.

Cả hội trường yên tĩnh bỗng xôn xao hẳn lên vì sự xuất hiện của anh. Tô Mạch không dám quay lại nhìn. Nghe tiếng bước chân mỗi lúc một gần, cô đoán chắc 99,9% là Tần Sở, nhưng vẫn cứng đầu không chịu đứng dậy, mãi đến khi giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu.

“Bạn gì ơi, tôi có thể ngồi bên cạnh bạn được không? Tôi bị bạn gái bỏ rơi!”

Tần Sở! Anh đúng là yêu ma!

Tô Mạch thầm nguyền rủa trong lòng.

Thấy cô hờ hững nhìn về phía trước làm như không nghe thấy, Tần Sở cũng không vội vạch trần. Anh nhàn nhã ngồi xuống vị trí còn trống cạnh cô.

Thực ra Tô Mạch đang rất căng thẳng, cô dịch sang chỗ khác cách Tần Sở mấy ghế, nào ngờ anh cũng dịch theo. Sợ anh sẽ nổi khùng lên mà kéo cô ra khỏi đây trước mặt bao nhiêu người, cô đành ngoan ngoãn ngồi im.

Thế nhưng, thái độ này của Tô Mạch càng khiến Tần Sở thêm hào hứng. Anh chậm rãi nghiêng đầu xuống vai cô. Tô Mạch liếc mắt thấy đói phương định tựa vào vai mình, bèn nghiêng người tránh. Sau đó cô mới phát hiện, Tần Sở không hề tựa vào vai mình, anh chỉ thay đổi tư thế ngồi mà thôi! Tô Mạch vô cùng xấu hổ, tiếp tục “nghiêm túc” nhìn lên sân khấu. Đáng tiếc, Tần Sở lặp đi lặp lại trờ cũ, cô không chịu nổi trò “tâm lý” này, một lát sau liền hét lên: “Tần Sở!”.

Toàn bộ hội trường đồng loạt hướng ánh mắt về phía hai người.

Tần Sở ngơ ngác nhìn Tô Mạch, nói: “Bạn quen tôi à?”.



Lễ tốt nghiệp kết thúc trong những tiếng khóc thút thít đầy quyến luyến.

Lúc rời khỏi trường, Tô Mạch mếu máo như có chuyện muốn nói, còn Tần Sở thì từ đầu tới cuối phát huy tác phong vốn có của Tần gia, không mở miệng nói nửa lời. Đến khi ngồi vào xe, Tô Mạch mới lên tiếng: “Hôm nay cuối cùng cũng công đức viên mãn rồi, anh cho em được…nổi loạn một chút được không?”.

Tần Sở khó hiểu hỏi lại: “Là sao?”.

“Trước giờ em chưa từng đi khu vui chơi!”.

Thế là sau đó, dưới cái nắng hè gay gắt, hai người một nam một nữ xuất hiện trước cổng công viên trò chơi. Đôi mắt cô gái sáng long lanh, nhìn thứ gì cũng đầy thèm muốn. Khác với cô, sắc mặt chàng trai sa sầm, tỏ rõ sự chán ghét.

Vừa mua vé vào cửa, Tô Mạch đã chạy biến đi đâu mất, lát sau quay về với hai que kem. Cô giữ lại một que, đưa cho Tần Sở một que. Thấy vẻ mặt ngán ngẩm và chịu đựng của anh, cô bật cười khúc khích. Tần Sở chẳng buồn nhìn cô, que kem trên tay cứ chảy dần nhưng anh vẫn không chịu ăn dù chỉ một miếng. Tô Mạch tức giận mắng anh hoang phí của trời rồi thẳng thằng lấy lại que kem, ăn sạch sẽ.

Tần Sở bấy giờ mới chịu mở miệng: “Nguyễn Tô Mạch, em cầm tinh con heo à? Nghề nghiệp của em là trộm cướp sao?”.

Tâm trạng khá tốt nên Tô Mạch không thèm cãi cọ với Tần Sở, chỉ lườm anh một cái. Nhớ lại trước đây từng nghe loáng thoáng chuyện anh sợ độ cao, cô bèn rủ anh đi chơi vòng quay khổng lồ. Tần Sở không nói hai lời liền từ chối.

Tô Mạch đắc ý cười nhạo: “Tần đại thiếu gia, anh sợ độ cao phải không? Thú nhận đi, em sẽ không cười anh đâu!”.

Chiêu khích tướng này quả nhiên rất có tác dụng. Tần Sở chần chừ giây lát rồi đi theo Tô Mạch, vẻ mặt không sợ trời không sợ đất.

Thực lòng mà nói, Tô Mạch cũng hơi sợ độ cao. Chẳng qua vừa rồi nổi hứng trêu chọc Tần Sở nên cô bất chấp tất cả. Đến khi đã ở trên cao, cô mới phát hiện ra, chứng sợ độ cao của mình không phải chỉ là “hơi hơi”.

Hai người ngồi bất động, quay mặt vào nhau.

Cao rồi lại thấp, thấp rồi lại cao.

Căng thẳng nối tiếp căng thẳng.

Rốt cuộc, Tô Mạch đành lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

“Tần Sở, không biết anh đã từng nghe về thuyết pháp này chưa?”

“Em không nói sao anh biết?”

“Vội cái gì chứ! Em nghe nói, nếu một đôi tình nhân hôn nhau ở điểm cao nhất của vòng quay khổng lồ thì cả đời sẽ không chia lìa, anh có tin chuyện này không?”

Tần Sở nhíu mày: “Em nói gì?”

“Hôn ấy!”

Tô Mạch trả lời theo phản xạ tự nhiên, dứt lời mới ý thức được mình vừa làm một chuyên điên rồ.

Hai má cô từ từ ửng đỏ.

Mặc dù lời nói vô ý, nhưng trong tình huống này nó rất dễ gây hiểu lầm.

Tô Mạch ngẩng đầu lên, định giải thích thì lại thấy Tần Sở đang nhìn mình bằng vẻ mặt mờ mịt: “Em là họ hàng với kiến đấy à? Nói lí nha lí nhí, nói to lên xem!”.

Tô Mạch mừng quýnh vì anh không nghe thấy. Đương nhiên cô chẳng dại gì mà nhắc lại câu vừa rồi, bèn khôn ngoan ngậm miệng lại.

Nhưng Tần Sở tỏ ra tức giận: “Lại gần đây, nói nhanh!”.

Tô Mạch vô tư nghiêng người về phía trước, nói lớn: “Tần Sở, không chỉ đầu óc anh có vấn đề mà cả lỗ tau cũng có vấn đề!”.

Nào ngờ, Tần Sở đột nhiên mỉm cười, hơi nhổm người dậy, vươn một tay ra giữ lấy cổ Tô Mạch, cúi đầu xuống…

Niêm phong đôi môi cô bằng một nụ hôn…

Lúc này, vòng quay đã đưa hai người lên điểm cao nhất. Cả thành phố rộng lớn ở dưới chân, nụ hôn say đắm cõi hồng trần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.