Chẳng Thể Nói Lời Yêu

Chương 37: Chương 37: Ngoại Truyện Lập Hạ: Chẳng bao giờ gặp lại




Lập Hạ còn nhớ rõ, khi Tần Sở tìm đến cô, đó là một ngày hè nóng nực. Cô vừa nhận được tiền lương ở quán bar liền hí hửng gọi điện cho Tô Mạch để rủ đi ăn khao, nhưng lúc ấy, Tô Mạch đã chạy đến đại học B tìm Hà Huân. Lập Hạ nghĩ, có một vài chuyện, nhất là những chuyện liên quan đến hai chữ “tình cảm”, đâu có thể dễ dàng để người ngoài nhúng tay vào? Vì vậy, cô không suy xét quá nhiều, lập tức gọi điện cho Cố An Sênh.

“Cậu mau đi xem xem, tớ sợ hai người họ sẽ xảy ra xô xát!”.

Nhận được tin Tô Mạch nhập viện, Lập Hạ lòng như lửa đốt, bắt xe đến ngay. Trên đường đi cô nghĩ, một cô gái tiết kiệm như Tô Mạch, bình thường ốm đến mấy cũng chẳng chịu uống thuốc, còn giả bộ hùng hồn nói: “Thuốc nào cũng có tác dung phụ, nếu không uống thuốc mà cố chịu đựng cho đến khi bệnh tự khỏi thì sức đề kháng sẽ được tăng cường!”.

Ấy vậy mà, lần này đã đến mức phải vào viện, hẳn là rất nghiêm trọng rồi!

Dọc đường, Lập Hạ đã nghĩ ra rất nhiều kế hoạch trả thù giúp Tô Mạch. Nào ngờ, vào tới nơi mới biết, Tô Mạch chỉ bị cảm nắng nên ngất xiu. Cô cầm túi hoa quả vừa mua dưới tầng, quẳng lên tủ đầu giường, mắng vài câu tỏ vẻ tức giận, thấy Tô Mạch gục đầu chịu trận mới thôi. Đúng lúc đó, quản lý ở quán bar gọi điện, yêu cầu cô phải tới ngay. Cô đành để Cố An Sênh ở lại chăm sóc Tô Mạch, rồi vội vội vàng vàng tới quán bar.

Đến nơi, cô được người ta dẫn vào môt phòng bao hạng sang. Tần Sở ngồi trên ghế sofa, tóm gọn mục đích của mình bằng ba chữ “Nguyễn Tô Mạch”.

“Tại sao?

“Thích.”

Lời ít ý nhiều.

Đương nhiên, Tần Sở đã chuẩn bị kỹ trước khi tìm gặp Lập Hạ. Vì thế sau khi bị cô cười nhạo cự tuyệt, anh đã đưa ra con át chủ bài.

“Nếu mẹ cô phải thay thận mới giữ được mạng sống thì số tiền này hẳn là vừa đủ.”

Chẳng cần thêm mắm thêm muối vào để khuyên bảo hay đe dọa, chỉ cần một câu nói đơn giản như vậy cũng đủ khiến Lập Hạ phải khuất phục hoàn toàn và cam tâm tình nguyện.

Sau đó, cuộc đời Tô Mạch đã rẽ sang một hướng khác.

Mặc dù ban đầu không rõ mục đích thật sự của Tần Sở là gì, nhưng suy cho cùng thì hành động của cô chính là bán đứng bạn vì tiền. Vậy nên, ở trên tòa, sau khi bị Bạch Lâm vạch trần, Lập Hạ không dám nhìn Tô Mạch, sợ bắt gặp sự khinh thường và thất vọng trong ánh mắt của bạn. Mãi đến khi về tới nhà trọ, tinh thần của Lập Hạ mưới ổn định lại một chút, bắt đầu làm công tác tư tưởng cho bản thân: Không sao, chỉ bị Tô Mạch mắng một trận là cùng, dỗ dành cô ấy một chút là được ngay, cô không tin Tô Mạch sẽ không bỏ qua cho cái lỗi nhỏ đó.

Tự an ủi mình xong, Lập Hạ soi gương và mỉm cười một cái, đúng lúc chuông điện thoại vang lên. Là mẹ cô gọi.

“Lần trước con nói con và Tô Mạch sẽ về nhà mình ăn Tết. Bố mẹ đợi mãi không thấy hai đứa gọi điện về, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”

Năm đó, khi gửi số tiền kia về nhà để mẹ thay thận, Lập Hạ đã nói dối là tiền Tô Mạch vay của bạn trai, sau này đi làm sẽ trả dần. Cô còn dặn bố mẹ tránh nhắc đến chuyện này trước mặt Tô Mạch. Bố mẹ cô vì thế vẫn luôn cảm kích Tô Mạch, coi như con cháu trong nhà.

Nghe mẹ hỏi, Lập Hạ nhất thời không biết nói gì, ấp úng mãi mới trả lời: “Tô Mạch đang học nghiên cứu sinh, bài vở bận rộn lắm mẹ ạ. Con vừa tiếp nhận công việc ở tòa soạn, phải tranh thủ tăng ca để được đánh giá tốt. Chắc tạm thời tụi con chưa về được”.

Mẹ Lập có phần thất vọng. Nhưng thương con gái bận rộn, bà cũng không gượng ép: “Đành vậy, bố mẹ sẽ để phần đồ ăn cho hai đứa, vẫn gửi đến địa chỉ cũ hả? Lâu rồi bố mẹ không gặp con, qua Tết nhớ thu xếp công việc rồi đưa Tô Mạch về nhà chơi nhé.”

Lập Hạ bỗng nhiên nhớ đến giờ này năm ngoái. Hai cô cuộn tròn trong chăn, cùng bàn xem bữa tối ăn gì, ai nấu. Đúng lúc đó thì mẹ Lập gọi điện, hỏi han ân cần đôi ba câu rồi nói sẽ gửi quà Tết cho. Lập Hạ mở loa ngoài, Tô Mạch vừa nghe thấy vậy liền ngồi phắt dậy, bổ nhào về phía cô để giành lấy điện thoại: “Cô ơi, cô gửi nhiều nhiều vào nhé!”. Lúc đó, cô đã quẳng cho Tô Mạch một cái nhìn nảy lửa rồi bịt ống nghe điện thoại lại, tránh những lời nói không hay lọt vào.

“Cậu bị bỏ đói bao lâu rồi hả?”

Hôm nay, cô cũng đang nghe điện thoại của mẹ, cũng nói về chuyện gửi quà Tết, chỉ có điều, cô bạn lém lỉnh kia đã không còn ở bên cạnh.

Thực ra Lập Hạ biết, cho dù nút thắt trong chuyện này được gỡ bỏ thì trở ngại giữa hai người mãi mãi sẽ không bao giờ biến mất. Có lẽ đúng như những gì cô vừa tự an ủi, chỉ cần nỗ lực bù đắp, Tô Mạch sẽ tha thứ. Nhưng chỉ dừng lại ở tha thứ mà thôi, cô sẽ không thể nào có được sự tin tưởng hoàn toàn của Tô Mạch nữa.

Vì quá quan trọng, nên không chấp nhận một tì vết nào.

Cuối cùng, Lập Hạ lựa chọn ra đi. Cô để lại lá thư ngắn gọn và chiếc ốp điện thoại có kiểu dáng giống của Tô Mạch.

Lúc kéo va li hành lý ra cửa. Lập Hạ gặp bác gái chủ nhà đang bưng một đĩa lạp xường. Bác tươi cười hỏi chuyện: “Cháu về nhà ăn Tết đấy à? Bác tưởng hai đứa đều không về chứ? Mấy hôm trước cháu gái kia đã mua rất nhiều đồ Tết gửi ở chỗ bác, con bé nói đều là những thứ cháu thích, nhưng mấy hôm nay bác đến gõ cửa phòng thì không thấy ai trả lời”.

Mùa đông năm nay dường như nắng đẹp hơn năm ngoái rất nhiều.

Lập Hạ đột nhiên ngồi xổm xuống, nước mắt lăn dài trên má.

Cô chợt nhớ tới cái ngày Tô Mạch đưa tấm visa cho mình. Lúc đó, cô đã nói đùa: “Cậu là người mà tớ tin tưởng nhất, sao cậu lại có thể lừa dối tớ?”.

Thực ra Lập Hạ biết đó là điều mà Tô Mạch muốn nói, mặc dù trước giờ cô ấy chưa từng nói ra. Cô ấy chỉ làm, chỉ chứng minh bằng hành động thực tế.

Trong cuộc đời, chúng ta sẽ gặp rất nhiều người bạn, tốt có, xấu có, nhưng vị trí tốt đẹp nhất thì chỉ có một. Chúng ta coi nó quan trọng hơn bất kì điều gì, nhưng đến một thời điểm nào đó, khi mọi thứ đều bị phá vỡ, bạn mới hiểu thế nào là cõi lòng nguội lạnh.

Lập Hạ biết, cho dù có tìm kiếm bao lâu đi chăng nữa, cô cũng chẳng thể nào gặp được một Tô Mạch thứ hai.

Tô Mạch, cô gái đã thầm yêu Cố An Sênh nhiều năm.

Cô gái hay tỏ ra mạnh mẽ.

Cô gái hay cãi nhau với Tần Sở.

Cô gái hay nói với cô: “Lập Hạ, cậu là đứa con gái khiến người khác phải yêu quý”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.