Chàng Thiếu Niên Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1: Chương 1: Chuông bạc




Đêm từ thiện minh tinh Dandyi

Trên sân khấu, người dẫn chương trình Trịnh Uyển mở màn, cô mặc chiếc váy dài màu trắng, ánh đèn chói mắt chiếu xuống làm Trịnh Uyển thêm mấy phần tư thái, nhiều thêm chút xinh đẹp.

Nhưng hôm nay người ăn mặc ấn tượng nhất lại không phải cô ấy.

Giang Bái Y, năm nay vừa mới trở thành một trong bốn tiểu hoa đán, không quá 24 tuổi, đang lúc độ tuổi hoa nở đua sắc, tương lai rộng mở.

Cô mặc một bộ lễ phục được đặt làm cao cấp, một bộ sườn xám cổ điển, bất kể là họa tiết thêu thùa hay đường nét thân hình đều tinh xảo, thướt tha.

Nữ minh tinh ngồi cùng bàn với cô đã hỏi thăm xem chiếc áo này là kỹ thuật của nhà nào.

Giang Bái Y biểu hiện lịch sự ý bảo là một đàn chị thân thiết làm cho, ngay cả địa chỉ cũng không tiện tiết lộ.#Kithara_team#

Đàm Tịch là người lớn tuổi nhất trong bốn tiểu hoa đán nhưng địa vị không tăng mà còn giảm, đã loáng thoáng có xu thế bị người mới đè ép, nghe lời của Giang Bái Y, sửa sang lại chiếc váy sang trọng, trong lúc lơ đãng bắt đầu châm ngòi ly gián: “Bái Y! Cô vẫn còn quá trẻ tuổi rồi, tới nơi này sao có thể mặc thường phục, nhìn xem đồ San San mặc hôm nay là của nhà E, váy sườn xám này của cô sợ đến ngay đuôi váy trân châu của cô ấy cũng không bằng đâu.

Bạch San San bị điểm danh, bối rối không thôi, căn cơ của cô ta chưa vững, hai phía đều không thể đắc tội, đành phải khen ngợi: “Chị Tịch nói đùa rồi, chị Bái Y xinh đẹp như vậy mặc cái gì cũng xinh.”

Đàm Tịch nhân cơ hội khiêu khích Giang Bái Y, hỏi: “Bái Y, chị gái cô may sườn xán quả thực đẹp, có thể hỗ trợ cho tôi một bộ không, tôi có thể ra giá cao, mười vạn thế nào?”

Giang Bái Y vốn lười cùng cô ta làm loạn trong trường hợp này, khiến người khác chê cười, chỉ là chuyện đã tới nước này, tóm lại không thể nhường nhịn nữa.

Cô cầm ly lên khẽ nhấp một ngụm rượu, mỉm cười nhìn Đàm Tịch, hỏi: “Chị Đàm Tịch có biết nữ sĩ Liêu Âm Lê Liêu không?”#Kithara_team#

“Cô lấy chị cô so sánh với Liêu nữ sĩ?”, Đàm Tịch kinh thường.

Nữ sĩ Liêu Âm Lê Liêu là nhà may sườn xám lớn, lâu rồi không xuất hiện, từ mười mấy năm trước đã gả cho lão tiền bối Vương gia.

- ------ còn phải xem mặt mũi của Vương gia.

Giang Bái Y làm như lơ đãng nói: “Quả thật không thể so, chị nuôi của tôi cũng không muốn đi so sánh với sư phụ của mình.”

Đến lúc này, Đàm Tịch đã ngây người, nếu lời của Giang Bái Y là thật, vừa rồi cô ta ra giá mười vạn kia, sợ rằng ngay cả tạ lễ cũng không đủ, chưa nói đến một bộ sườn xám do đệ tử chân truyền của Liêu Âm Lê Liêu đích thân làm.

Tất cả mọi người trầm mặc không lên tiếng, bầu không khí đột nhiên trở nên gượng gạo, may lúc này Trịnh Uyển trên sân khấu bắt đầu mời khách quý lên phát biểu.

Đây là vở kịch lớn mỗi năm, về cơ bản người quyên tiền nhiều nhất mới có đặc quyền, vẫn luôn cùng một quy trình, đèn hội trường tắt, đèn tụ quang chiếu vào người kia, theo từng bước chân chậm rãi của anh ta lên tới sân khấu.

#Kithara_team#

Như vậy mới đủ trang trọng.

Nhưng thật không khéo, năm nay không giống vậy.

Một thân ảnh cao to đĩnh đạc, chàng trai trẻ tuổi mặc bộ vest màu đen từ phía bên hông sân khấu trực tiếp bước nhanh đến vị trí trung tâm của sân khấu.

Toàn hội trường yên ắng, không tiếng động.

Có lẽ ánh đèn sân khấu quá mạnh, từ phía dưới chiếu qua khiến gương mặt chàng trai trẻ tuổi có chút không rõ ràng, không ít người theo bản năng nheo mắt lại muốn nhìn cho rõ ràng hơn.

Anh mở miệng, giọng nói thanh lãnh đạm mạc: “Chào buổi tối, tôi là Tạ Ngọc Võng.”

Quả nhiên là anh ấy.

Phía dưới đã có người bàn tán, tính cách của Tạ Ngọc Võng này quái gở, trừ khi đóng phim còn lại rất ít khi nhìn thấy anh trong những trường hợp như thế này, anh thậm chí không tham gia qua bất kỳ gameshow nào.

Là Trịnh Uyển mời anh đến, nhưng anh chỉ nói đơn giản hai câu rồi đi xuống.

Trong lòng Giang Bái Y không khỏi cảm thán, haizz, quả nhiên là Thiếu gia Tạ gia, giới giải trí hỗn tạp mà vẫn có thể giữ phong thái như vậy thật không dễ.

Vất vả lắm mới kết thúc buổi tiệc, Giang Bái Y bây giờ chỉ muốn thay đôi chân của mình mà hận trời cao độc ác sau đó tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ một giấc.

Trong phòng hoá trang của hậu trường, cô có riêng một gian phòng, nhưng lúc này người đại diện lại đang đứng canh bên ngoài, vẻ mặt không biết làm sao.

“Sao vậy?” Giang Bái Y hỏi.

Người đại diện chỉ chỉ vào cửa, vừa hưng phấn lại vừa hoảng loại, cô thấp giọng nói: “Tạ Ngọc Võng ở bên trong, đợi em hai tiếng rồi!”

Tạ Ngọc Võng?

Giang Bái Y cau mày, vị Phật gia này tới đây làm gì?

Đẩy cửa ra, Tạ Ngọc Võng nửa dựa trên sofa, cầm điện thoại di động cũng không biết đang xem cái gì, trên gương mặt có chút ý cười.#Kithara_team#

Đây đúng là khó có được.

Có lẽ không nghĩ có người đột nhiên đẩy cửa vào, Tạ Ngọc Võng vô thức nhíu mày, vừa ngẩng đầu nhìn, là Giang Bái Y.

“Chào anh, tôi là Giang Bái Y.” Cô chủ động duỗi tay về phía trước.

Tuy tính cách Tạ Ngọc Võng có chút lãnh đạm, nhưng lễ nghĩa từ trước tới nay vẫn rất tốt, anh nhẹ nhàng nắm ngón tay của Giang Bái Y rồi lập tức buông ra, mở miệng khen cô vài lời.

“Sườn xám của Giang tiểu thư quả là xảo đoạt thiên công*.”

*Xảo đoạt thiên công: Ý nói những việc cực kỳ khéo léo tinh xảo đến mức độ tuyệt hảo sánh với trời

......

Quay trở lại xe.

Người đại diện lái xe, cô nhìn Giang Bái Y đang nửa nằm ở ghế sau qua kính chiếu hậu.

Giang Bái Y thấy vậy liền hỏi: “Chị Thịnh, chị muối nói gì?”

Thịnh Nghi cũng không khách sáo, trực tiếp hỏi: “Bái Y, em và Tạ Ngọc Võng...”

Lời còn chưa nói hết Giang Bái Y đã cười nói: “Chị Thịnh, gốc gác gì đó của em chị không rõ sao? Có thể cùng Tạ Ngọc Võng có một chân thì em còn vào cái vòng này làm gì?”

Thịnh Nghi thở dài một hơi, nghĩ cũng thấy có lý, chỉ là vẫn cảm thấy đáng tiếc.

Đó là Tạ Ngọc Võng đấy.

Đừng nói tới giới giải trí, trường hợp như hôm nay, người không chịu khinh thường thì vẫn đi qua biển rộng, ném xuống một cục gạch cũng có thể đập chết dăm ba ảnh đế.#Kithara_team#

Nhưng Tạ Ngọc Võng không giống, phía sau anh có nhân lực cùng quan hệ, trong tay còn nắm giữ tài nguyên lớn khiến người ta đỏ mắt.

Đừng nói nữ minh tinh, nam minh tinh “tự mình tiến cử” cũng không ít.

Đáng tiếc tính khí Tạ Ngọc Võng này quá xấu, quái gở cực kì, không phải ai cũng có thể thật sự đáp lên chiếc thuyền lớn này của anh ta.

“Anh ta đợi em lâu như vậy làm gì?”

“Anh ta hỏi em sườn xám làm ở đâu.”

“...”

- ---------------------

Giang Bái Y trộm nhìn Tạ Ngọc Võng đang nhắm mắt ngồi ở phía sau của xe bảo mẫu, làm thế nào cũng không nghĩ ra sự việc lại tới bước này.

Chỉ là mặc áo sườn xám đi tham dự tiệc đêm từ thiện, vị Gia này nói với cô cái gì mà gần đây có phim điện ảnh, anh cần diễn một cảnh khâu may, nên nhờ cô dẫn tới chỗ đệ tử của Liêu nữ sĩ, chỉ dạy một thời gian.

Cuối cùng còn hơi nhướng mắt, giống như nửa uy hiếp, ngữ khí bình đạm: “Nghe nói gần đây Giang tiểu thư đang tranh thủ bộ “Hình xăm” của đạo diễn Triệu?”

“Hình xăm” vốn là một bộ phim Giang Bái Y nhất định phải giành được, cô còn đang trông cậy hết vào bộ này để chuyển mình.

Đánh rắn đánh bảy tấc, mà bảy tấc của cô bị người ta nắm trong tay, Giang Bái Y sao dám cự tuyệt?

Chỉ là sợ chị Kinh Di tức giận.

Cô không biết vị Tạ tiên sinh ngồi phía sau kia, sâu trong đôi mắt đẹp đẽ thoáng hiện lên sự hoảng loạn, không biết là do căng thẳng hay vì hưng phấn.

Tay Tạ Ngọc Võng không ngăn được mà run lên, hai mắt nhắm chặt, trong đầu đều là cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy người kia:

Hoàng hôn ngày hạ, bầu trời như buông thấp xuống che lấp màn mây màu vàng cam, anh ta gõ cửa nhà mình.

Cửa mở, một thiếu nữ xa lạ với làn da trắng nõn lọt vào tầm mắt, cô có gương mặt dịu dàng, mái tóc màu đen thấm ướt, mượt mà thuận theo rũ xuống bờ vai, vừa nhìn đã biết là vừa tắm gội xong.

“Võng Võng?” Thanh âm của thiếu nữ mềm mại, nụ cười tươi sáng.

Anh ta trong khoảnh khắc ấy, trái tim đã đập “thịch” một cái.

- ---------------------

Xe bảo mẫu không vào được ngõ nhỏ, Tạ Ngọc Võng và Giang Bái Y xuống xe đi bộ, địa hình nơi này vốn không bằng phẳng, hơn nữa ngõ nhỏ này người ít nhà ít, hai người cũng không có ý mang khẩu trang, đi hai bước là đến cửa nhà của Kinh Di.

Giang Bái Y nhìn thoáng qua Tạ Ngọc Võng không biết tại sao lại căng thẳng như vậy, thật sự khó hiểu, ma xui quỷ khiến lại lắm miệng hỏi một câu: “Tạ tiên sinh, tôi gõ cửa đây, được chứ?”

Tạ Ngọc Võng gật đầu, “Ừ” một tiếng.

Giang Bái Y cầm vòng tròn chỗ mặt thú bằng đồng trên cổng, gõ xuống ba cái.

Một người đàn ông bộ dạng bình thường, chính trực mở cửa.#Kithara_team#

“Thường Thăng ca!”, Giang Bái Y cười hỏi thăm.

Thường Thăng nhìn Bái Y gọi một tiếng, nói: “Bái Y tới rồi à.“. Sau đó lại nhìn thấy Tạ Ngọc Võng phía sau cô, hỏi: “Đây là...?”

Giang Bái Y nhìn Tạ Ngọc Võng đang thất thần, chủ động giới thiệu giúp: “Đây là... một người bạn của em, cái đó, Thường Thăng ca, chị Kinh Di ở đây không?”

“Cô giáo đang ở hậu viện.”

Giang Bái Y đưa Tạ Ngọc Võng đi thẳng vào hậu viện.

Bên cạnh, Giang Bái Y đang giới thiệu về tứ hợp viện này.

Đây là một toà Tứ hợp viện tam tiến hoàn chỉnh.

Sau khi đi qua phòng phía nam (đảo toà phòng), kết cấu sân viện nhỏ hẹp với cửa thuỳ hoa của dãy đầu tiên tới dãy thứ hai. Dãy thứ hai bao gồm phòng chính, nhạn phòng, nội viện và hành lang. Vì yêu cầu thực tế, bên phòng chính của toà tứ hợp viện này cố ý nhiều hơn hai phòng bên (nhĩ phòng), phòng bên phía Đông mở nhiều cửa hơn, thông với dãy thứ hai và dãy thứ ba. Sau dãy thứ ba chính là nhà sau và hậu viện, không giống như dùng tiếp khách, là phòng riêng của Kinh Di.

Giang Bái Y và Tạ Ngọc Võng đi qua phòng bên phía Đông thẳng tới hậu viện, hậu viện so với nội viện nhỏ hơn nhiều, nhưng cũng tinh xảo hơn nhiều, hậu viện này còn có cây Hoè già, giờ không phải mùa trổ hoa, Tạ Ngọc Võng vừa bước vào cửa đã ngửi thấy hương thơm, trong nhất thời, anh lại cảm thấy có chút hoảng hốt, không rõ đây là mộng hay thực.

Tới hậu viện, bóng dáng một cô gái trẻ tuổi thoáng ẩn thoáng hiện trong tấm rèm.

Kinh Di mặc một bộ trà phục màu thanh thiên* rộng thùng thình được cải tiến, chỉ lộ ra cổ chân tinh tế trắng như tuyết, trên cổ chân có đeo một chiếc vòng chỉ thêu hồng khảm chuông bạc, khi mũi chân giẫm lên ghế dây mây, bàn tay mĩ lệ vươn ra ngắt một cành hoa Hòe, từng đốt ngón tay tinh tế vô cùng, một đoá hoa Hoè màu trắng rơi xuống, phất qua váy, xẹt qua mái tóc dài đen nhánh của cô rơi xuống dưới chân.#Kithara_team#

*Màu thanh thiên: Màu xanh da trời

“Chị Kinh Di.”, Giang Bái Y gọi cô, cười giống như đứa trẻ.

Kinh Di quay đầu, đem mấy sợi tóc phiền toái vén ra sau tai, trên vành tai đeo một viên trân châu đẹp đẽ quý giá, lại cẩn thận nhìn, bên dưới dáng núi xa xa là một đôi mắt đào hoa mênh mông sương mù, môi không tô mà hồng, mặt không trang điểm mà nhuận sắc, một gương mặt vô cùng dịu dàng, khiến người vừa thấy liền kinh tâm.

“Bái Y tới rồi!” Kinh Di mở miệng, ngữ điệu mang theo âm sắc mềm mại, dịu dàng.

Cô lại liếc mắt nhìn một cái, phía sau Giang Bái Y còn có một chàng trai trẻ tuổi, anh cúi đầu, không nói một lời.

Hành động thập phần không lịch sự, nhưng sao lại... có chút quen mắt?

Kinh Di nhảy xuống ghế, tới gần, càng nhìn người đó càng thấy quen mắt, cuối cùng, cô gọi: “Võng Võng?”

Đôi mắt Giang Bái Y nhìn vị đại gia lãnh mạc quái gỡ- Tạ Ngọc Võng cởi bỏ mũ xuống, lộ ra một gương mặt như hoa đào, ngượng ngùng cười, run rẩy nói: “Chị Kinh Di, đã lâu không gặp!”

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.