Chàng Thiếu Niên Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 8: Chương 8: Cơm hoa Hoè




Truyện đã hoàn trên Fb page: Kithara_team ♥️

——————————————

Kinh Di không nghĩ tới sẽ gặp lại chàng trai này như vậy, cô vốn tính toán sau khi làm xong việc của bản thân mới đi tìm Tạ Ngọc Ngô, nào ngờ âm sai mà dương cũng sai khiến bọn họ mấy năm không gặp, nha đầu đó sẽ không dễ tha thứ cho cô, mà giờ không ngờ lại gặp Tạ Ngọc Võng trước.

Chàng trai ngày trước đã trở nên cao lớn, mặc dù đứng lặng im, một lời không nói cũng quang phong tễ nguyệt, không giận tự uy, bớt đi tính khí trẻ con của thiếu niên, khiến người ta không dám nhìn trực diện.

Kinh Di cũng không quá ngoài ý muốn, Tạ gia gia phong như vậy, bản thân Tạ Ngọc Võng cũng chẳng tầm thường, nhưng cô kinh ngạc chính là, cậu bé ấy như thế nào sẽ vào giới showbiz, ở nhà vậy mà cho phép? Mấy năm nay cô bị bà ngoại bức ở nhà, những chuyện bên ngoài đều không biết, vừa nhìn thấy Tạ Ngọc Võng và Bái Y tiến vào, vẫn cho rằng đây là bạn trai của Bái Y. #Kithata_team#

Chỉ là dù sao đó là cũng là gia thế người ta, Kinh Di dù hiếu kỳ nhưng không hỏi ra miệng.

“Cậu muốn học làm sườn xám?” Kinh Di pha hai tách trà nóng cho Giang Bái Y và Tạ Ngọc Võng.

Tạ Ngọc Võng nhìn cô gái đang mặc trà phục trước mặt, vốn cho rằng lần đầu gặp lại cô, thế nào bản thân cũng sẽ không kiềm lòng được, nhưng kỳ quái là tuy kích động hắn lại thêm an tâm, như chim mỏi về tổ, ở nơi có cố, toàn thân đều cảm thấy thoải mái.

Nhịn không được, muốn nhìn cô một cái, lại muốn nhìn một cái nữa.

Hắn đắm chìm trong thế giới có cô, nhất thời một câu cũng không nói ra.

Giang Bái Y vẫn cho rằng Tạ Ngọc Võng là vì chuyện công việc, không tiện để cô nghe thấy, liền cười nói: “Chị Kinh Di, em đi xem Ngâm Hàng, lần trước kéo chị ấy làm một bộ áo, cũng không biết làm có ổn không.”#Kithata_team#

Kinh Di gật đầu, Giang Bái Y mới ra hậu viện.

“Võng Võng?”, Kinh Di nhìn Tạ Ngọc Võng không biết đang nghĩ gì mà cười ngây ngô, thầm nghĩ chàng trai này thích bần thần không phải tốt, lại hỏi một lần: “Cậu muốn học làm sườn xám?”

Tạ Ngọc Võng định thần trở lại, buộc chính mình không nhìn mặt cô, không trả lời câu hỏi của cô, rũ mắt, khàn giọng hỏi một câu: “Chị Kinh Di, sáu năm không gặp, chị liệu có nhớ em?”

Ánh mặt trời vàng cam xuyên qua gốc cây Hoè cao lớn, nơi khoé mắt của Tạ Ngọc Võng lưu lại vụn sát nhỏ, anh nháy mắt, ánh sáng kia liền nhoáng lên, nửa trầm giọng nói, Kinh Di vậy mà nghe ra chút uỷ khuất. #Kithata_team#

Rốt cuộc là cô trước đây không đúng, trước khi đi đã nói rằng sẽ cùng người ta trò chuyện thường xuyên, thường gặp mặt, lại không ngờ cuối cùng cái gì cũng không làm được.

Vừa nãy vẫn cảm thấy chàng trai này trưởng thành rồi, thì ra so với trước đây vẫn vậy, ánh nhìn lạnh băng, thực ra là quỷ làm nũng.

Đành phải dỗ một chút.

Bước hai bước, đứng trước mặt cậu, giơ tay lên, lại hạ xuống, nói với cậu: “Võng Võng, cậu cúi xuống một chút.”

Tạ Ngọc Võng mơ hồ cúi xuống, không hiểu cô muốn làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời. #Kithata_team#

Kinh Di giơ tay, xoa xoa mái tóc của Tạ Ngọc Võng, dịu dàng dỗ: “Sáu năm không gặp, Võng Võng, chị rất nhớ cậu.”

Một câu, mười chữ, Tạ Ngọc Võng cong lưng, rũ mắt cười, cuối cùng nhịn không được đứng dậy ôm cô vào lòng, không để cô nhìn thấy khoé mắt phiếm đỏ của mình.

- ------------------------

Kinh Di cùng cha của cô trải qua sóng gió xuất môn, đều là đồ đệ của đại sư sườn xám Liêu Âm, chưa kể Kinh Di còn phải gọi cha mình một câu “đại sư huynh“.

Người khác ít nhiều đều biết Kinh Di là đệ tử bí ẩn của Liêu Âm Lê chứ thật ra không mấy người biết cô là cháu gái ngoại của Liêu Âm Lê. #Kithata_team#

Mẹ của Kinh Di là con cháu duy nhất của Liêu Âm Lê, không thích may vá dệt hồng trang linh tinh, thích kinh doanh, tính cách mạnh mẽ, ba của Kinh Di tính tình ôn hoà, là đại đồ đệ của Liêu Âm Lê, tình cảm vợ chồng rất tốt, đến già rồi vẫn yêu thương nhau như cũ, con cháu từ trước tới nay không quản không hỏi, còn nhỏ đã ném cho bà ngoại. Cho nên Kinh Di từ ngày biết nghe biết nói đã tiếp xúc với tiếng máy may “lộc cộc” quanh năm mà lớn lên, được đủ công thức thợ thủ công hun đúc. Khi rất nhỏ đã đi theo bà ngoại, 21 tuổi chính thức bái sư học nghệ, năm nay mới xuất sư, bị bà ngoại từ Tô Châu đuổi tới Bắc Kinh, độc thụ nhất xí (*)

(*) Độc thụ nhất xí: riêng một ngọn cờ, sáng tạo ra phong cách, trường phái riêng, không lặp lại bất kỳ ai.

Ba tháng trước Kinh Di mới hạ quyết tâm mua Tứ hợp viện này, hoa là của người thân cô, cùng với tiền của mẹ mượn được, giờ vẫn nợ ngập đầu.

Môn hạ của Kinh Di hiện giờ có hai người một nam một nữ, cô gái gọi là Hà Ngâm Hàng, là học trò duy nhất của cô, năm nay chưa tới 17 tuổi, thiên phú cực tốt, thiên về làm nút bấm, kiên trì lâu dài nhất định có thành tựu. #Kithata_team#

Người con trai khác tên Thường Thăng, so với Kinh Di lớn hơn mấy tuổi, đã 30 rồi, nói ra, Thường Thăng cũng là nghệ nhân thủ công sườn xám trẻ tuổi cực kỳ xuất sắc, là người làm áo sườn xám xuất sắc thuộc “kinh phái” (**), hai năm trước tình cờ xem qua bộ “Nhất tai yên vũ” liền một mực bái vào môn hạ của Kinh Di, Kinh Di nào đồng ý thu nhận anh, chỉ là cọ xát không qua anh ta, mới đồng ý anh ta tuỳ bản thân làm một nửa đệ tử mà thôi.

(**) Kinh phái: phái kinh đô.

Cho nên Hà Ngâm Hàng với Thường Thăng vẫn là không giống nhau, Hà Ngâm Hàng chưa xuất sư nên chuyện lớn nhỏ hết thảy là Kinh Di làm chủ, toàn bộ “thu vào” cũng muốn đưa về sư môn, Thường Thăng lại tự do hơn nhiều, Kinh Di cũng không muốn thay anh làm chủ.

Thường Thăng thấy vậy là đủ, anh ta có thể được Kinh Di chỉ điểm một ít đã không dễ, ngày thường giúp đỡ làm một ít việc như quét tước quanh quanh.

Điều này Tạ Ngọc Võng đều biết, chỉ là lúc Kinh Di ôn tồn nhỏ nhẹ như vậy cho cậu nghe, cậu vẫn có loại cảm giác thoả mãn khó có thể diễn tả.

Tới giữa trưa tự nhiên hai người ở lại cùng dùng cơm trưa.

Kinh Di dùng cành hoa Hoè mới hái xuống làm cơm hoa Hoè, một chén cơm ngọt dính dính đưa tới trước mặt Tạ Ngọc Võng, trên bàn cũng đều là cơm nhà, có lẽ không tinh tế lắm, nhưng đủ ăn với cơm. #Kithata_team#

Giang Bái Y không nghĩ rằng bản thân vẫn có thể có cơ hội cùng Tạ Ngọc Võng ngồi chung bàn ăn, chị Thịnh nếu biết chắc chắn sẽ bức ép cô đi ôm đùi Tạ Ngọc Võng, lúc cô nhìn thấy chị Kinh Di gặp rau vào chén Tạ Ngọc Võng, còn Tạ Ngọc Võng thập phần hưởng thụ, trông như chú cún con được chủ nhân sủng ái, thiếu chút nữa chết sặc trên bàn.

Đây thật sự, là Tạ Ngọc Võng sao?

Giang Bái Y cúi đầu ăn cơm, nỗ lực hạ cảm giác tồn tại xuống, Thường Thăng vốn cũng là người trầm mặc ít lời, chỉ là lúc nhận ra Tạ Ngọc Võng thì nháy mắt kinh ngạc một chút, sau vẫn là bộ dạng vân đạm phong kinh, mà Hà Ngâm Hàng, cô gái này cuộc sống thường nhật buồn chán ở trong phòng mấy ngày không ra, cũng chưa kịp chào hỏi Tạ Ngọc Võng.

Kinh Di có thể cảm giác được sự khác thường của Giang Bái Y, ngày thường cô tới đều nói không hết lời, hôm nay kiệm lời như hóa thành người khác, Kinh Di gắp một con lươn mà Bái Y thích đặt vào bát, hỏi: “Bái Y và Võng Võng là bạn tốt sao?”

Thực ra lời của Kinh Di không có ý gì khác, chỉ là hoàn cảnh công việc bọn họ tương đồng, Bái Y lại dẫn Võng Võng đến đây, có lẽ hai người quan hệ không bình thường? #Kithata_team#

Nghĩ vậy, Kinh Di nhìn hai người, cũng cảm thấy xứng đôi.

Giang Bái Y không dám nhìn sắc mặt của Tạ Ngọc Võng, ngượng ngùng cười một tiếng, cô nào dám làm bạn tốt với Tạ Ngọc Võng, hôm nay còn có lần trước, cô với anh chỉ mới gặp mặt hai lần, liền nói: “Tạ tiên sinh giúp đỡ công việc của em.”

Là bộ “Hình xăm”, Tạ Ngọc Võng bên kia hẳn có nói chuyện qua, cô cùng đạo diễn Trần ký hợp đồng, nói là anh giúp đỡ công việc, cũng không tính là nói dối, lời nói thập phần rõ ràng, cô cùng Tạ Ngọc Võng không thân quen, lần này dẫn tới thuần tuý vì còn nợ một mối nhân tình mà thôi.

Kinh Di gật đầu, hoặc là nhìn ra cái gì, lại không hỏi gì.

- -------------------------

Nếu Tạ Ngọc Võng chỉ học một ít công phu cắt may đơn giản lợi cho việc quay chụp, Kinh Di sao có thể không đồng ý, vốn dĩ không cần giống với Thường Thăng ở lại chỗ Kinh Di, chỉ là nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của chàng trai này, Kinh Di cũng không nói thêm gì nữa, cũng lắm là nhiều hơn một cái chén, không phải việc khó. #Kithata_team#

Chỉ là đêm nay không ở được, phòng ốc phải thu dọn một chút, Tạ Ngọc Võng cũng muốn dọn một ít đồ.

“Chị Kinh Di, sáng mai em tới.”

Chuẩn bị trở về thu dọn đồ, vừa đi, Tạ Ngọc Võng vừa đưa ra yêu cầu với Kinh Di, trong ngữ khí của anh mang theo sự hưng phấn rõ ràng, sự đợi chờ trong ánh mắt nhìn không sót cái gì.

Kinh Di nhẫn nại ứng tiếng, nói được.

“Em muốn ở hậu viện.”, hậu viện giờ chỉ có mình Kinh Di ở, Hà Ngâm Hàng và Thường hăng đều ở dãy thứ hai.

“Được!”, Kinh Di gật đầu.

Đi gần tới cửa, Tạ Ngọc Võng vẫn không có ý vào trong xe, Giang Bái Y vô duyên vô cớ cảm thấy bản thân đứng ở chỗ này tay chân không biết đặt chỗ nào, nhưng rõ ràng cô mới là em gái của chị Kinh Di, tình nghĩa quen biết từ nhỏ, sao lại bị em trai Tạ Ngọc Võng của bạn chị Kinh Di làm cho thành giống người ngoài như vậy? #Kithata_team#

Thật là làm ấn tượng của cô với Tạ Ngọc Võng nảy ra cái mới.

Lằng nhằng một lúc, Tạ Ngọc Võng mới mò lên xe, Kinh Di đối với chàng trai này đều là kiên nhẫn, cũng không cảm thấy phiền, chỉ là hôm nay gặp lại Võng Võng, khó tránh khỏi xem nhẹ Bái Y, trong lòng có chút áy nấá, liền ôn tồn mềm giọng nói vài câu.

Giang Bái Y không biết phải ảo giác hay không, khi cô cùng chị Kinh Di bắt tay, có cảm giác ánh mắt của Tạ Ngọc Võng âm trầm không thích.

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.