Một đêm này Kinh Di ngủ cực ít, nằm nghỉ được mấy tiếng nhưng cô hoàn toàn không ngủ được, nhìn lên thời gian thấy mới 6 giờ.
Cô dứt khoát rời giường để làm việc.
Lúc Hà Ngâm Hàng qua gọi Kinh Di ăn sáng thì cô đã ở trong phòng làm việc được hai tiếng rồi.
“Sư phụ!”, Hà Ngâm Hàng nhìn kiện đồ trong tay Kinh Di nhanh chóng thành hình dáng sườn xám, kinh ngạc hỏi: “Cô dậy lúc nào vậy ạ?”
Kinh Di ngưng động tác đang làm, nói: “Hình như là sáu giờ, chị không ăn sáng, bữa trưa cũng đừng gọi chị.”
Hà Ngâm Hàng nhìn gương mặt Kinh Di không có biểu tình gì, không dám khuyên, sư phụ một khi ương bướng rồi, Liêu lão thái thái cũng không ngăn được, tay chân nhanh nhẹn ra khỏi cửa, không dám quấy rầy.
Lúc Hà Ngâm Hàng qua đưa trà, giữa trưa đặc biệt dặn dò dì làm loại rau Kinh Di thích, Hà Ngâm Hàng đi khuyên, nhưng Kinh Di vẫn không ra khỏi cửa phòng làm việc.
Thường Thăng ở trong viện đợi, thấy Hà Ngâm Hàng vẫn một mình trở lại, không khỏi thở dài.
Mãi tới buổi chiều, điện thoại từ nhà cũ ở Tô Châu gọi tới cho cô.
Là bà ngoại Liêu Âm Lê của Kinh Di.
“Cháu gái, cháu với thằng bé Tạ Gia kia là chuyện gì vậy?”, bà ngoại hỏi thẳng vấn đề.
Kinh Di hơi ngẩn ngơ,vẫn không hiểu bà ngoại ở Tô Châu xa xôi sao lại biết chuyện này, lấp lửng hỏi: “Bà ngoại, bà sao biết được?”
Chất giọng của Liêu Âm Lê vui vẻ: “Sao có thể không biết được, Đơn Đơn cho bà xem đấy, đều đã ầm ĩ trên mạng rồi. Nếu bà ngoại biết cháu có đối tượng, cũng sẽ không mãi thúc giục cháu, cháu sao lại không nói với bà.”
Bên Liêu Âm Lê nói chưa hết, Thường Thăng đẩy cửa bước vào, gương mặt đầy sốt ruột, hiển nhiên có chuyện gấp, nhưng thấy Kinh Di đang nghe điện thoại, chỉ có thể tạm thời ra ngoài phòng.
Kinh Di phỏng đoán cũng biết anh muốn nói cái gì.
Không dễ gì trấn an được bà ngoại, Thường Thăng và Hà Ngâm Hàng lại đẩy cửa bước vào, hai người họ cũng vì chuyện trên mạng mà tới.
Kinh Di nhận qua điện thoại của Thường Thăng xem, phía sau hastag #bạn gái bí mật của Tạ Ngọc Võng# là mấy dòng chữ HOT đỏ rực, mấy đầu đề phía dưới đều có liên quan tới Tạ Ngọc Võng, tuỳ ý lướt đều là bàn luận vấn đề này.
Nguyên do bởi một nick là “Bạn trên mạng” Soga phát weibo, nói đi ngang qua đường XX, vậy mà gặp Tạ Ngọc Võng che chắn kín mít cũng bạn gái của anh. Nhìn tấm ảnh thì đó là lần Tạ Ngọc Võng đưa A Quất về, anh quấn lấy Kinh Di đưa tới trước ngõ, ảnh chụp cảnh hai người ôm nhau.
Một bộ phận fans của Tạ Ngọc Võng nói người đàn ông trong ảnh không phải Tạ Ngọc Võng, một bộ phận fans sống chết không tin, nói là gặp gỡ bạn bè bình thường, chủ thớt nghĩ quá nhiều.
Fans đổ thêm dầu vào lửa, Soga này tung ra video, video tuy mờ, nhưng ghi hình hoàn chỉnh Tạ Ngọc Võng quấn quýt ôm A Quất và Kinh Di như thế nào. Trước tiên, Tạ Ngọc Võng cúi người xuống hôn cái đầu nhỏ của A Quất, sau lại chủ động ôm Kinh Di không buông, vẫn là A Quất bị kẹp giữa hai người.
A Quất trở thành chứng cứ xác thực.
Fans một câu cũng nói không ra.
Cũng may trong video Kinh Di vẫn chưa bị lộ ra, từ đầu đề cuối đều mờ mờ ảo ảo, chỉ là người quen biết liếc một cái có thể nhìn ra.
“Làm sao đây sư phụ?”, Hà Ngâm Hàng hỏi.
Trên mặt Kinh Di không nhìn ra vui giận, cô vội vàng xem vài phút, bộ dạng giống như không đem chuyện này để trong lòng, rất lâu sau mới nói một câu.
“Võng Võng chắc bị doạ sợ rồi.”
Tạ Ngọc Võng thực sự bị doạ sợ rồi.
Hôm nay anh phải quay một cảnh mưa, vốn dĩ bồn chở nước đã chuẩn bị xong, nhưng ông trờ “thương tình”, buổi sáng nắng trải dài vạn dặm, giữa trưa bắt đầu cuồng phong gào thét, không lâu sau liền mưa.
Toàn bộ tổ phim bắt đầu rộn lên, lão Dương lần này đi theo tổ, lúc biết xảy ra chuyện Tạ Ngọc Võng đang quay đại cảnh, toàn tổ hơn 200 người đều đang bận, anh ta cắn môi, không dám làm phiền Tạ Ngọc Võng, chính mình cùng phía phòng công tác khẩn trương nghĩ phương án.
Đợi khi quay xong cũng đã 6 giờ chiều.
“Anh nói cái gì?!”, Tạ Ngọc Võng cơ hồ cướp lấy di động của lão Dương, anh càng xem trong lòng càng loạn, sau khi trấn tĩnh lại chuyện đầu tiên nói với Lão Dương là bảo mật thông tin cá nhân của Kinh Di.
Lão Dương biết mức độ quan trọng của cô gái này đối với Tạ Ngọc Võng, việc này anh ta sớm đã phân phó xuống dưới.
Tạ Ngọc Võng ngồi xuống ghế, thật sự sợ hãi, phía bên Kinh Di mới có chút chuyển biến, lại xuất hiện loại chuyện này, cuộc sống của cô sẽ không bị ảnh hưởng chứ, cô có cảm thấy là do anh cố ý để lộ không? Cô có cảm thấy phản cảm với tin tức giải trí như vậy?
Trong đầu anh suy nghĩ rối loạn cả lên, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Vẫn là lão Dương nhắc nhở anh: “Ngọc Võng, trước tiên gọi điện giải thích với cô ấy một chút đi.”
Tạ Ngọc Võng nắm chặt di động trong tay, lần đầu tiên không dám lướt tới dãy số kia, vất vả lấy hết can đảm, giọng nữ trong điện thoại lại là “Thuê bao quý khách vừa gọi...”
Xong rồi, anh nghĩ, chị Kinh Di đem anh vào danh sách đen rồi.
Tạ Ngọc Võng vốn là người vô cùng điềm tĩnh tự chủ, nhưng gặp chuyện của Kinh Di sẽ trở nên hoảng loạn khác thường.
Lão Dương nghĩ, đây là quan tâm thân thiết, vì yêu mà lo sợ.
10 phút sau, Tạ Ngọc Võng mới bắt đầu giải quyết tốt hậu quả của từng việc từng việc.
Trong lúc anh gọi điện cho Tạ Ngọc Ngô, năn nỉ cô gọi điện hỏi thăm Kinh Di, Tạ Ngọc Ngô nói đang bận rồi gác điện thoại, khi Tạ Ngọc Võng tuyệt vọng, vẫn không biết được phía bên kia điện thoại Tạ Ngọc Ngô nghĩ thầm: Đoạt người của bà chị ngươi, doạ chết tiểu tử nhà ngươi, đáng đời!
7 giờ, lúc Tạ Ngọc Võng đang chuẩn bị phát video thanh minh, Kinh Di gọi điện tới.
Anh bị doạ tới mức thiếu chút nữa ném điện thoại.
“...chị Kinh Di!”, âm thanh của chàng trai hơn run run.
Kinh Di ừ một tiếng, nghe không ra vui giận, sau đó hỏi: “Giờ cậu đang ở đâu?”
Tạ Ngọc Võng ngốc ngếch báo cáo chỗ ở, đúng luôn số nhà.
Kinh Di nghe xong gác điện thoại.
Tạ Ngọc Võng không rõ ý của cô là gì, trong lòng loạn không thôi, lập tức quyết định mua vé máy bay về Bắc Kinh, anh không dám kéo dài.
Lão Dương một bên lo lắng, lại không dám khuyên, tình trạng hiện giờ của Tạ Ngọc Võng rất không ổn, bao nhiêu cánh truyền thông nhìn chằm chằm vào hành tung của anh? Chỉ là anh ta biết bản thân khuyên cũng không được, dứt khoát không mở miệng.
Nửa giờ sau, Tạ Ngọc Võng đã tới sân bay.
Trong phòng chờ VIP, lúc anh lấy hết can đảm chuẩn bị gọi cho Kinh Di lần nữa, nhận được điện thoại Kinh Di báo.
Người kia trong điện thoại nói: “Võng Võng, chị đang ở quán rượu dưới lầu chỗ em ở.”
Vậy nên trong màn đêm buông xuống ở sân bay Quốc tế Xương Bắc- Nam Xương, có một chàng trai tạo hình quái dị điên cuồng chạy một đoạn đường dài 1000m.
Nửa giờ sau, quán cafe bên ngoài khách sạn ấy.
Tạ Ngọc Võng, nam diễn viên đang lên, được xưng là tình nhân trong mộng của muôn vàn thiếu nữ, một bên chống bàn thở dốc, một bên vội vội vàng vàng giải thích với Kinh Di.
“Chị Kinh Di, chị nghe em nói chuyện này, là trợ lý của Đàm Tịch, cô ta vì sợ bị phát chuyện phơi bày Đàm Tịch nuôi tiểu quỷ sau lưng, nên đẩy tội lên đầu em, khi Đàm Tịch tới chỗ chị nhìn thấy em, sớm đã phái người tới gần đó chụp ảnh, giờ chó cùng dứt giậu mới phơi chuyện của chúng ta ra.”
Anh nói nửa ngày, Kinh Di vẫn an tĩnh ngồi, gương mặt nhìn anh không có biểu tình, một lời không nói.
Tạ Ngọc Võng luống cuống tay chân, trong giọng nói mang theo tiếng khóc: “Chị Kinh Di, chị tin em, thật sự không phải em.”
Nửa buổi sau, Kinh Di mới nói: Ừ, chị tin cậu.”
Tạ Ngọc Võng thở phào nhẹ nhỏm, thiếu điều quỳ xuống với cô, anh chầm chậm hỏi: “Chị Kinh Di, vậy lần này chị tới đây là...”
Kinh Di lúc này mới lộ ra ý cười, phía bên phải lộ ra má lún đồng tiền, xinh đẹp không gì sánh được, giống như lần đầu tiên Tạ Ngọc Võng và cô gặp nhau.
Cô nói: “Người khác đều nói với chị, chị có một anh bạn trai rất đẹp, vậy nên chị qua đây gặp cậu ấy.”
Tạ Ngọc Võng ngây ngốc, nước mắt không kìm được đã rơi xuống.
...............
Đêm đó, Tạ Ngọc Võng ở chỗ ghi chép của Hoàng Viễn thăm dò ra, nháy mắt khiến cho thảo luận hot lên, bởi vì tiết mục cuối cùng, bài hát đầu tiên Tạ Ngọc Võng hát từ khi xuất đạo tới nay.
Là “Bài hát dành cho bản thân“.
Anh ngồi trên ghế sofa, ôm đàn ghita gỗ, chậm rãi cất lời.
“Muốn có lại chẳng được, đời người phải làm sao.
Điều nên từ bỏ lại mãi luyến tiếc, cứ chăm chăm nhắc chuyện quá khứ.
Đợi người phát hiện thời gian là kẻ trộm, nó sớm trộm hết lựa chọn của người.”
Không ai biết Tạ Ngọc Võng vẫn sẽ hát, dáng vẻ hát lại đẹp như vậy.
Thanh âm trầm thấp mỉm cười hát ra, giống như kể lại một câu chuyện thâm tình xa xưa, anh nhớ nhung chứ không oán giận, thâm tình không hối hận, giống như một người đợi chờ tình yêu không biết mệt mỏi, an tĩnh, dịu dàng, vĩnh viễn không oán hận, chờ đợi.
Hoàng Viễn hỏi anh: Tại sao lại chọn bài hát này, có nguyên do đặc biệt gì sao?
Anh ngẩn người một giây, hình như trong nháy mắt có sự mê man, mở miệng nói: Bởi vì...
Rốt cuộc không nói nguyên do, Tạ Ngọc Võng rũ mắt cười cười, nói: cũng không có gì.
Sau khi tiết mục phát sóng, Tạ Ngọc Võng phát weibo.
Lập tức hastag #Tạ Ngọc Võng công bố yêu đương# được đẩy lên hàng đầu.
Anh đăng một tấm ảnh, là bức ảnh Kinh Di năm 21 tuổi và anh.
Lúc ấy, bọn họ ngồi ở sofa ở biệt thự Tây Sơn của Tạ gia, Kinh Di dựa vào sofa xem TV, Tạ Ngọc Võng vẫn là một đầu tóc quăn xù xù, đôi tay ôm đầu gốc ngồi cạnh Kinh Di, nghiêng mặt ngắm trộm cô, ngoan ngoãn vô cùng, mà Kinh Di lại không hề phát hiện chuyện này.
Mà mỗi người đều nhìn ra ánh mắt của Tạ Ngọc Võng khi đó, tình ý dạt dào, dịu dàng lưu luyến.
Trạng thái là: 17 tuổi, em nhìn chị, biết chị là một đời của em.
................
Hôm qua, Hà Ngâm Hàng hỏi Kinh Di, mẹ của Tạ Ngọc Võng rốt cuộc nói gì với cô.
Kinh Di nói: “Dì đưa chị tới phòng làm việc của Võng Võng một chuyến.”
Trong phòng làm việc của Tạ Ngọc Võng có một gian phòng ai đều không được vào, mật mã gian phòng này là ngày đầu tiên Kinh Di tới Tạ gia 6 năm trước.
Bên trong gian phòng toàn sườn xám, toàn bộ đều từ tay Kinh Di làm, là tác phẩm cô học nghề 6 năm nay.
Từ bộ đầu tiên sai sót, đến bộ sau cùng thành thục, toàn bộ đều ở trong gian phòng này, một cái không thiếu.
Không ai biết Tạ Ngọc Võng dốc sức lực lớn bao nhiêu mới cất giữ được nhiều sườn xám như vậy, mà từng cái từng cái đều trân trọng.
Hà Ngâm Hàng nghe vậy, mắt chữ A miệng chữ O.
Kinh Di vỗ vỗ vai cô, dịu dàng cười, nói: “Ngâm Hàng, sư đệ có thể phải trở thành “sư nương” rồi, em và Thường Thăng thích nghi sớm một chút nha.”
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง
Like page Kithara_ team để được đọc nhiều chap mới hơn nha <3 <3 <3
Truyện “Chàng thiếu niên xinh đẹp của tôi” đã đi hết chặng đường của mình. Cảm ơn mọi người đã đồng hành & dõi theo bộ truyện trong suốt thời gian qua.
Nhân truyện hết tớ cũng xin đính chính một xíu, một số ảnh bìa trong truyện có sự nhầm lẫn về tên tác giả khi thì là Hải Tiêu Bì Bì Tương, khi lại là Hải Tiên Bì Bì Thương. Đây là sai sót của tớ và bạn des. Nay tớ xin đính chính lại: tác giả của bộ “Chàng thiếu niên xinh đẹp của tôi” (我的漂亮男孩) là Hải Tiên Bì Bì Tương (海鲜皮皮酱).
Một lần nữa cảm ơn mọi người đã theo dõi bộ truyện trong suốt thời gian qua. Hy vọng mọi người sẽ tiếp tục đồng hành cùng chúng tớ trong các bộ truyện khác của nhóm.
Chào tạm biệt, hẹn gặp lại!