Đàm Tịch phí công phí sức bao nhiêu lâu mới tìm đến được tứ hợp viện của Kinh Di.
Giang Bái Y dựa vào bộ sườn xám kia không chỉ nổi bật trong buổi tiệc tối hôm đó, còn nằm trên hot search mấy ngày, được phong cái gì mà “Ngôi sao nữ mặc sườn xám đẹp nhất“.
Đàm Tịch sao có thể nuốt cục tức này, hai năm trước lúc diễn trong phim dân quốc “Nữ đặc vụ”, có ai không khen phục trang sườn xám của cô, loại nha đầu miệng còn hôi sữa như Giang Bái Y, sao có thể tôn lên vẻ đẹp của sườn xám?
Vậy mà còn lọt vào mắt của đạo diễn Triệu, được đóng bộ “Hình xăm”!
Xe đến đầu hẻm thì dừng lại, trợ lý ngồi ở ghế lái nhìn đường, nói: “Chị Tịch, phía trước quá hẹp, xe không vào được, chị xem?”#Kithata_team#
Đàm Tịch nhìn xuyên qua cửa sổ xe, con hẻm vừa hẹp lại vừa cũ, lẩm bẩm một câu mắng nơi này rách nát, cau mày nói với trợ lý: “Cô đi gõ cửa trước xem sao.”
Trợ lý đáp vâng một tiếng, chưa kịp xuống xe thì Đàm Tịch bỗng hối hận: “Bỏ đi! Tôi cùng cô xuống.”
Nếu quả thật đúng như Giang Bái Y nói, vị làm áo sườn xám này là đồ đệ của Liêu Âm Lê, vậy cô ta tất phải tự mình thăm hỏi, tính tình người làm đồ thủ công trước nay đều rất kỳ quái.
Mang mũ lên, đeo khẩu trang màu đen, Đàm Tịch cùng trợ lý đi thẳng vào ngõ nhỏ, càng đi càng cảm thấy tứ hợp viện này không đơn giản như vậy.
Lúc ở đầu hẻm nhìn không ra, vào trong mới nhìn rõ tường vây quanh tứ hợp viện này của Kinh Di rất dài, không gian bên trong chắc chắn không nhỏ, dựa vào giá nhà địa giới, phòng chủ nhân, phi phú tức quý [1].
[1] Phi phú tức quý: không phải người giàu có thì cũng là người có địa vị.
Có điều không biết là thuê hay là mua, trong chốc lát đã dò ra đường.
Trợ lý gõ cửa, vòng cửa đầu thú được chế tác từ đồng, bên ngoài có lớp sơn đồng đã bong tróc, lộ ra màu đen bên trong, cửa gỗ lại hồng đẹp rực rỡ, giống như có lớp sơn mới quét qua, hai bên cửa là hai con sư tử đá ngồi nghiêm túc uy vũ.
Một người phụ nữ trung niên mở cửa, quần áo bình thường, eo còn đeo tạp dề, là dì Trần đang làm cơm, nồi của bà đang hầm canh, nôn nóng hỏi: “Cô tìm ai?”
Đàm Tịch nhìn cách ăn mặc của người phụ nữ trung niên này, tránh ra sau trợ lý, dùng khuỷ tay thúc nhẹ cô ta một cái.
Trợ lý lập tức hiểu, Đàm Tịch cảm thấy đây không phải là chủ nhà, không muốn cùng người ta nói chuyện: “Xin hỏi chỗ này có phải làm sườn xám không?”
Dì Trần sống từng tuổi này, có thể nhìn không ra cô gái đeo kính lớn màu đen kia coi thường người khác sao? Miễn cưỡng cười cười, dì Trần nói câu “chờ đi” rồi lập tức đóng cửa lại. #Kithata_team#
Trợ lý xoa xoa mũi, không dám nhìn biểu tình Đàm Tịch, chuyện mất mặt như vậy, sợ rằng Đàm Tịch đã lâu không gặp qua.
Quả nhiên, Đàm Tịch bắt đầu mắng người, tức giận dùng chân đá vào sư tử đá, kẻ đau đương nhiên là tự cô ta, sư tử đá sừng sững bất động, cô ta lại đau tới nhe răng trợn mắt.
Trợ lý vội vàng đỡ, lại bị Đàm Tịch đẩy ra: “Đến một câu cũng không nói, để bảo mẫu mở cửa, cần cô có tác dụng gì.”
Tính khí của Đàm Tịch trước này không tốt, trợ lý ở một bên cúi đầu chịu tội, không dám nói lại điều gì.
Dì Trần theo lệ mà hỏi Thường Thăng, Thường Thăng trong lòng buồn bực, tuy nói cô giáo tới đã đây ba tháng nhưng vẫn chưa chính thức công khai bên ngoài, khách ở đâu tới?
“Dì đi làm đi, tôi đi xem sao.”
“Được rồi!”
- --------------------------
Kinh Di hôm nay mặc một bộ sườn xám sắc hoa Hải đường, là bà ngoại cô đích thân làm, ngàn vàng khó cầu, trong tủ quần áo của cô có không biết bao nhiêu.
Tạ Ngọc Võng mê mệt nhìn, Hải đường hồng xinh đẹp e thẹn hợp với dáng người cô, xinh đẹp lại không diễm tục [2], càng tôn lên dáng người thướt tha của cô, trong lung linh có tinh tế, càng không nói đến đôi chân lộ ra kia, trơn bóng non mền, trắng nõn mảnh mai, tựa như noãn ngọc vậy. #Kithata_team#
[2] Diễm tục: chỉ vẻ đẹp thô tục tầm thường.
“Chú ý nghe, đừng thất thần.”, Kinh Di cong tay lại, búng trán Tạ Ngọc Võng: “Nghĩ cái gì vậy?”
Tạ Ngọc Võng sờ trán một cái, chỗ bị cô búng kia phảng phất vẫn còn chút nóng: “Học trò đang nhớ một bài thơ.”
“Thơ gì?”
“Bài “Thiếu niên du” của Trần Duẫn Bình. [3]”
[3] Trần Duẫn Bình: tự Quân Hành, hiệu Tây Lộc là một nhà thơ đồng thời cũng là một vị quan cuối thời Nam Tống. Sau Mông Cổ tràn vào Trung Nguyên, lập nên nhà Nguyên, triệu ông vào kinh nhưng ông không chịu ra làm quan.
Kinh Di đem vải sa- tanh trải ra trên bàn cắt, vừa dùng kéo cắt, vừa dịu dàng ngâm: “Thuý la quần giải lâu kim ty. La phiến yểm phương tư. Liễn sắc ngưng hàn, hoa tình thế vũ, sinh phách đạp thanh trì. Bích sa song ngoại oanh thanh nộn, xuân tại Hải đường chi. Biệt hậu tương tư, hứa đa tiều tuỵ, duy hữu lạc hồng tri. [4]”
[4] Thiếu niên du của Trần Duẫn Bình theo schicimingju.com có 5 bài gồm: “Quang phong hoài bào ngọc tinh thần”, “Lan bình hương huyên”, “Tà dương nhiễm nhiễm thuỷ biên lâu”, “Hoạ lâu thâm ánh tiểu bình sơn“. Bài thơ Kinh Di ngâm là bài “Thuý la quần giải lâu kim ty“. Dịch nghĩa:
“Váy thuý la tháo sợi chỉ vàng.
Quạt vải che tư thái.
Sắc liễu đọng hơi lạnh, hoa tình tàn trong mưa, sợ rằng đạp thanh muộn.
Ngoài khung cửa sổ bích sa tiếng oanh e thẹn, xuân trên cành Hải đường.
Sau từ biệt (là) tương tư, tiều tuỵ nhường nào, duy có cánh hồng rơi biết.”
Ngâm xong mới cảm giác không thích hợp, Kinh Di chau mày, động tác trong tay dừng lại, nghiêm mặt răn dạy: “Võng Võng! Tuy cậu không thực sự học làm sườn xám, nhưng cũng phải nghiêm túc, hiểu không?”#Kithata_team#
Tạ Ngọc Võng vẫn cười, bị mắng cũng không thấy xấu hổ: “Sư phụ mắng hay, học trò nhất định chú ý nghe sư phụ giảng bài, chỉ là... chỉ là hôm nay sư phụ mặc bộ sườn xám này thật sự rất đẹp.”
Kinh Di lúc này mới hiểu rõ cậu trai này tại sao lại nhớ tới bài thơ này, thì ra là vì cô mặc sườn xám hoa Hải đường, đối với một câu - Bích sa song ngoại oanh thanh nộn, xuân tại Hải đường chi.
Chàng trai này, văn thơ kỳ thực biết không ít...
Lúc đang nói chuyện, Thường Thăng từ bên ngoài tiến vào: “Cô giáo, có khác ở ngoài cửa, nói muốn gặp cô.”
Kinh Di hỏi: “Khách? Có nói tới làm gì không?”
Thường Thăng: “Là một nữ minh tinh, tên Đàm Tịch, hình như tới làm sườn xám.”
Câu nữ minh tinh vừa nói ra, Kinh Di và Tạ Ngọc Võng đồng thời ngẩng đầu lên nhìn Thường Thăng, hai người nghi hoặc, Kinh Di vẫn còn chưa chính thức khai trương, đến cả một ít khách quen của Liêu gia cũng không rõ chuyện này, làm sao có một nữ minh tinh tìm tới cửa trước rồi? #Kithata_team#
“Thường ca, anh quen?”, mấy ngày nay Tạ Ngọc Võng với Thường Thăng đã trở nên quen thuộc.
Thường Thăng đáp một tiếng, nói: “Mấy năm trước có hợp tác qua một lần.”
Vai nữ đặc vụ dân quốc của Đàm Tịch diễn được nhiều lời khen, trong đó mấy bộ sườn xám đều do chỗ của Thường Thăng làm ra, hôm nay nhìn thấy cô ta, Thường Thăng cũng kinh ngạc một hồi.
“Cậu cũng quen?”, Kinh Di hỏi Tạ Ngọc Võng.
Mặt mũi Tạ Ngọc Võng đột nhiên khẩn trương, liều xua tay nói: “Chỉ biết có người này, chưa từng tiếp xúc, thật đó!”
Kinh Di dở khóc dở cười: “Võng Võng, cậu khẩn trương làm gì? Hai người đều là nghệ sĩ, chị thuận miệng hỏi một câu thôi.”#Kithata_team#
Tạ Ngọc Võng cũng phát giác phản ứng của bản thân có quá lên, muốn nói gì đó, ậm ừ nửa ngày, cũng không nói ra cái gì.
Vẫn là Kinh Di khuyên giải cậu, nói: “Yên tâm, có chuyện gì, chị sẽ không nói với chị cậu.”
Cậu làm gì có gì sợ chị mình biết, chỉ sợ cô hiểu nhầm thôi, một chút, dù chỉ một chút cũng không muốn khiến cô cảm thấy cậu và người khác có liên quan gì đó.
Thường Thăng nhìn Tạ Ngọc Võng lỗ tai đỏ ửng, lại nhìn sang biểu tình ngây thơ của cô giáo, trong lòng suy nghĩ, cười nhẹ, không nói gì, chỉ hỏi: “Cô giáo, cần đi gặp không?”
Kinh Di nghĩ lại, hỏi Tạ Ngọc Võng: “Võng Võng, Đàm Tịch đó là thế nào?”
Là thế nào? Minh tinh của giới giải trí, bất kể nam nữ, bám víu đi lên, tám phần đều bẩn thỉu, còn Đàm Tịch này càng hoang đường.
Chuyện như vậy, Tạ Ngọc Võng không muốn nói với Kinh Di, chỉ lắc lắc đầu.
Kinh Di hiểu rõ, chỉ bảo Thường Thăng ra ngoài khéo léo từ chối.
................
Đàm Tịch bị từ chối lại không nơi phát tác, ra cửa mới dám tức giận, trợ lý nhỏ cẩn thận phục vụ, sợ cô ta lại đem cái tính khí tính lên trên đầu mình. #Kithata_team#
Còn chưa ra khỏi ngõ nhỏ, trước mặt đã nhìn thấy một cô gái xinh đẹp.
Cô cũng mang kính đen, nhìn không ra toàn vẹn vẻ xinh đẹp của gương mặt, nhưng khí chất cả người cực kì xuất chúng, khoan, Đàm Tịch nhận ra váy đen số lượng có hạn của nhà C mà cô ta mặc trên người, cô trước kia cũng nhờ người mua nhưng lại vô tật nhi chung [5].
[5] Vô tật nhi chung: chỉ sự việc không có nguyên nhân gì đặc biệt mà chấm dứt, cũng chỉ không có bệnh mà chết, thường dùng chỉ người già chết vì già chứ không phải chết vì bệnh tật nghiêm trọng.
Chẳng lẽ cũng là tới làm sườn xám?
Lúc nhìn thoáng qua, Đàm Tịch vô thức gọi cô gái kia lại: “Vị tiểu thư này cũng tới làm sườn xám?”
Cô gái dừng bước, hơi cau mày, kính râm không tháo, cũng không nói lời nào.
Đàm Tịch có cảm giác bị đè nén, tựa hồ ánh mắt nghiêm khắc của cô gái này xuyên qua kính râm nhìn thẳng vào cô ta, cô ta không thoải mái lùi về sau một bước, rồi nói: “Chân thành khuyên một câu, người nhà này rất nóng tính, Bắc Kinh bao nhiêu hiệu làm sườn xám lâu đời, cô không cần đến nhà này rước bực bội.”
Cô gái cười giễu cợt: “Cô đây là bản thân chưa vào cửa đã bị từ chối, ngoảnh mặt giáo huấn người khác?”
Sắc mặt Đàm Tịch cực kỳ khó coi, cũng không rảnh mà quan tâm, nói: “Tin hay không thì tuỳ, nói với cô một câu là cho cô thể diện biết không?”
Trợ lý len lén kéo Đàm Tịch, muốn cô ta kiềm bớt tính tình, cô ta là nhân vật công chúng, không thể cùng người khác xung đột. #Kithata_team#
Đàm Tịch dẫy trợ lý ra, la mắng: “Đừng kéo tôi! Nuôi chó còn biết bảo vệ chủ, tiền lương mỗi tháng nuôi cô có tác dụng gì? Rốt cuộc cũng từ nông thôn mà ra, không chút mắt nhìn.”
Trợ lý nào dám nói gì, chỉ biết vâng vâng dạ dạ.
Đôi mày cô gái lạ không cau lại, khinh thường mắng một câu “ngu ngốc” sau đó nghênh ngang bỏ đi.
Hôm nay hết thảy đều không thuận lợi, Đàm Tịch tức giận bốc hỏa, sau khi chui vào trong xe cũng không bảo trợ lý lái xe, cô ta muốn nhìn xem cô gái kia bị đuổi ra thế nào.
Chỉ là, ai biết được cô ta đợi một giờ đồng hồ vẫn không thấy bóng người đi ra.
Sao lại cho cô gái kia vào? Càng nghĩ càng phát hoả, Đàm Tịch gào với trợ lý: “Lái xe!”
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง