CHƯƠNG 6 – LẦN ĐẦU TIÊN HÔN MÔI.
Lần đầu tiên hôn môi.
Tinh Anh và sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm quen nhau không được bao lâu, có một lần hai người gặp nhau ở chính phủ quốc dân, Tinh Anh thân thiết tiến lên trước trìu mến kề vào gò má anh, đồng thời phát ra tiếng hôn môi.
Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm hoảng sợ, lùi về sau ba bước, ôm gò má còn lưu lại nhiệt khí của Tinh Anh, ánh nhìn đầy kinh hãi, không biết rốt cuộc ban nãy Tinh Anh có thật sự hôn mình hay không, cảm giác không giống như chạm môi vào, nhưng rõ ràng anh nghe thấy tiếng hôn.
Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm: Con bà nó cậu…
Anh muốn mắng hắn là đồ phóng đãng, nhưng lại cảm thấy không hợp, dù sao anh cũng đâu phải con gái.
Tinh Anh ngạc nhiên: Tham mưu Bùi, sao vậy?
Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm: Tôi còn đang muốn hỏi cậu làm sao đây!!!
Tinh Anh: Đây là nghi lễ của người Pháp, bạn bè gặp nhau có thể thân thiết kề mặt. Không phải em đã đồng ý làm bạn với anh rồi hay sao?
Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm nhìn vẻ mặt ủy khuất tội nghiệp của Tinh Anh, có chút không đành lòng, lầm bầm nói: Tên Tây rởm, ông đây rõ ràng là người Trung Quốc mà lại đi làm ba cái trò gì gì đó của nước ngoài.
Nói xong sĩ quan nhà ta lại thấy không ổn, như vậy khác nào tự nhận mình lạc hậu chứ, thế là anh đỏ mặt nghểnh cổ lên: Được được, cho cậu hành lễ.
Thế là Tinh Anh lại ghé mặt tới, “Chụt chụt, chụt chụt” mấy tiếng.
Sau đó, cứ mỗi lần Tinh Anh nhìn thấy sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm đều làm động tác kề mặt.
Lại sau đó, khi hai người đã thân thiết hơn, Tinh Anh mời sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm tới nhà làm khách, vừa thấy anh đã dán tới kề mặt hành lễ, sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm tập mãi cũng thành thói quen, tự động đưa mặt ra, chỉ nghe thấy chụt chụt hai tiếng, lần này Tinh Anh thật sự hôn lên mặt anh.
Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm sửng sốt: Sao, không phải nói là chỉ ghé mặt thôi sao? Sao giờ lại hôn rồi?
Tinh Anh cười nói: Đây cũng là nghi lễ của người Pháp. Bạn bè thì ghé mặt, bạn bè thân thiết hơn lúc gặp nhau có thể trực tiếp hôn lên mặt để tỏ sự thân thiết.
Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm nửa tin nửa ngờ nhìn hắn. Dù sao thì cũng là phong tục nước ngoài, Tây rởm nói cái gì thì là cái đó, anh cũng không xác thực được.
Thế là Tinh Anh và sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm chuyển sang ôm eo và đặt nụ hôn thuần khiết lên mặt nhau.
Lại qua một thời gian nữa, hai người thân thiết hơn, nhưng quan hệ vẫn dậm chân tại chỗ không tiến triển.
Có một ngày Tinh Anh thấy sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm, tiến tới hôn lên mặt anh, hôn chụt chụt mãi nhưng vẫn chưa thỏa mãn, không nỡ buông tay ra. Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm không nhịn được, quay đầu một cái, trực tiếp hôn lên môi hắn.
Tinh Anh sửng sốt.
Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm: Nhìn gì mà nhìn, tôi đang hành lễ, đây là nghi lễ quê tôi, quan hệ hai ta đến đây là có thể hành lễ như vậy rồi. Sao, ý kiến ý cò gì?
Tinh Anh nở nụ cười: Không, tham mưu Bùi đúng là rất tuân thủ lễ tiết.
Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm lầm bầm hừ hừ.
Một lúc sau, Tinh Anh nở nụ cười đen tối: Tham mưu Bùi, khi nào chúng ta mới có thể chuyển sang nghi lễ tiếp theo?
Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm: Còn nghi lễ gì nữa?
Tinh Anh: Lễ động phòng hoa chúc.
Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm: ……………………..
Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm nhìn chòng chọc gương mặt Tinh Anh, ánh mắt có vẻ cổ quái.
Tinh Anh: Sao vậy, tham mưu Bùi không vui sao?
Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm: Không, chỉ là tôi đang suy nghĩ, con mợ nó rốt cuộc cậu có bao nhiêu cách rủ rê dụ dỗ đòi ngủ?!!!