CHƯƠNG 3: TINH ANH: ANH MUỐN NGỦ VỚI EM.
Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm bị phái đi đánh một trận tuyệt hậu, trước khi lên đường nói với Tinh Anh: Nếu tôi chết, không cần lập bia mộ cho tôi, dù sao thì tôi cũng không cha không mẹ, quê hương cũng đã mất.
Lần đầu tiên Tinh Anh ăn nói thô tục với sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm: Chết cái con bà em!
Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm cười cười, lại nói, không thì lập một tấm bia cũng được.
Tinh Anh lại mắng: Lập cái con bà em!
Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm đành phải dịu giọng nói: Này, đừng bắt chước cách nói chuyện của tôi nữa, nghe tôi nói này, có ai muốn chết đâu cơ chứ, tôi sẽ cố gắng sống sót quay về gặp cậu…
Tinh Anh nói: Phải sống đấy!
Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm: Được được được, phải sống chứ, nhưng mà, nếu một ngày tôi chết trước cậu, cậu giúp tôi lập một tấm bia, tự tay viết mộ chí cho tôi, viết gì tôi cũng đã nghĩ cả rồi!
Tinh Anh nhìn anh không nói lời nào.
Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm nói tiếp: Viết là “Nếu bạn nhìn thấy tấm bia này, tôi đã không chết vô con bà nó ích.”
Tinh Anh sửng sốt: Nếu bạn có thể nhìn thấy bia mộ của tôi, như vậy Trung Quốc đã chiến thắng. Giặc không cho phép lập bia cho những chiến sĩ kháng mình, chỉ khi nào Trung Quốc thắng lợi, các liệt sĩ đã hy sinh mới được nhân dân tưởng niệm.
Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm nói: Nếu cậu chết trước tôi, tôi cũng sẽ viết mộ chí cho cậu, tuy rằng tôi không biết chữ, nhưng tôi sẽ học.
Tinh Anh: … Phải sống sót quay về gặp anh.
——- tui là đường phân cách ‘bạn nghĩ tui là FLAG nhưng tui không phải FLAG’ ——–
Lúc sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm ra tiền tuyến chiến đấu, ngày nào Tinh Anh cũng viết thư tình cho anh, nhưng viết xong không có nơi để gửi, hắn lại giữ cho mình. Một phong thư, hai phong thư, ba phong thư… Một chiếc hộp, hai chiếc hộp, ba chiếc hộp… Số thư một tháng hắn viết cho anh đầy kín một chiếc hộp, đến khi đủ sáu chiếc hộp, cuối cùng cũng nghe tin đoàn của sĩ quan trở về.
Tinh Anh chạy vội đến ga xe lửa tìm người, người trên xe đều đã xuống hết, Tinh Anh vẫn không trông thấy sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm đâu, hắn sốt ruột chạy quanh nhà ga mấy vòng. Đột nhiên sau lưng có người vỗ vai hắn, hắn quay đầu nhìn lại, chính là sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm.
Tinh Anh giật mình: Em xuống khi nào mà anh không phát hiện ra?
Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm: À, tôi nóng ruột quá, xe chưa dừng hẳn đã xuống rồi, chạy vội đi gặp cậu, lúc chạy ra ngoài trông thấy tài xế của cậu, nói cậu vào trong rồi, tôi lại chạy vội vào.
Tinh Anh thấy mặt sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm lún phún râu, còn gầy đi rất nhiều, đau lòng ôm lấy anh, lâu thật lâu vẫn không chịu buông tay.
Tinh Anh: Anh muốn ngủ với em.
Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm kinh hãi, nắm vai Tinh Anh nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt: Con bà nó cậu bị con gì nhập vậy?! Không phải cậu thơ văn lai láng, chỉ ngủ thôi cũng miên man tới tận trăng sao sao?
Tinh Anh nở nụ cười: À, không đợi được nữa rồi.