Ngày đó sau khi bắt được tên trộm, Tô Trí Nhược để cho
đồng nghiệp ở cục cảnh sát đến bắt kẻ trộm về, tiện thể tự mình làm ghi chép.
Lục Tiểu Phong hỏi anh ta vì sao không trực tiếp lái xe đưa tên trộm đó đến cục
cảnh sát, nhưng Tô Trí Nhược lại nói xe bảo bối của anh ta như thế nào lại có
thể để tên trộm vặt kia ngồi được.
Ý nói, Lục Tiểu Phong có thể ngồi trên xe của anh ta
là vinh dự và may mắn đến thế nào.
Sau khi về nhà, Tô Trí Nhược chế biến một bàn thức ăn
ngon, lại khiến cho Lục Tiểu Phong một phen thay đổi cách nhìn, trên bàn cơm
kia yêu nghiệt cũng không khoe khoang khả năng của mình như thế nào, nhưng
ngược lại càng làm Lục Tiểu Phong nhìn với con mắt khác. Nàng hỏi đầy nghi
hoặc, tên yêu nghiệt này hết sức xem thường nói việc loại chuyện nhỏ như thế
này Tô đại gia hắn không coi vào đâu. Lúc sau, miễn cưỡng bị tên yêu nghiệt này
châm chọc một chút, nhưng mà Lục Tiểu Phong ăn vẫn thật vui sướng. Tuy rằng
không có ý soi mói, nhưng Tô Trí Nhược vẫn phát hiện ra tay phải của cô ấy khi
gắp rau hơi hơi phát run, hỏi tại sao lại thế, Lục Tiểu Phong thản nhiên trả
lời nói bị tên trộm kia làm sái tay, không việc gì. Tô đại gia cũng không phải
người đa nghi, chỉ bỏ thêm một câu, không phải tôi quan tâm đến cô. Lục Tiểu
Phong liên tục gật đầu đồng ý.
Cuộc sống bắt đầu từ lúc này, trong khoảng thời gian
này hai người cũng sống yên ổn với nhau, dựa theo tiêu chí trong thỏa thuận
rành mạch phân minh tiếp tục cuộc sống ở chung.
Trải qua bữa cơm chung lần trước, Lục Tiểu Phong nếm
thử tay nghề của Tô Trí Nhược liền lưu lại ấn tượng bắt đầu chú ý đến phương
diện này. Chỉ có điều, công việc của Tô Trí Nhược thật sự bận rộn, mấy ngày nay
đã không về qua nhà, cho nên cho dù hắn chỉ bỗng nhiên ghé qua nhà một hai lần,
Lục Tiểu Phong cũng không thể bỏ qua. Nàng phát hiện ra tên yêu nghiệt này chỉ
thích ăn mềm không thích ăn cứng (Thích nịnh), vì
thế thường nói một vài lời hay, liền thỉnh thoảng được ăn một bữa cơm ngon.
Tuy rằng trong quá trình luôn phải chịu ức hiếp của
yêu nghiệt, nhưng không có cách nào khác, ai kêu nàng chỉ biết nấu mỗi mì tôm
đây?
Tối hôm đó, Tô Trí Nhược thi hành xong nhiệm vụ trở
về, trên mặt coi như sạch sẽ, nhưng quần áo trên người trông rất thê
thảm, hắn dùng tốc độ nhanh chư chớp cầm quần áo khăn mặt vọt vào phòng tắm
hùng hổ tắm gội một trận.
Lục Tiểu Phong ngấm ngầm tính thời gian, sau một giờ
mười phút, cuối cùng hắn cũng mò ra. Sau đó, Lục Tiểu Phong mở ra một quyển sổ
bí mật, mang kỉ lục hoàn toàn mới này ghi lại.
Tô Trí Nhược nhấc chân trở về phòng, nhìn Lục Tiểu
Phong nói: “Này cô, tôi đi ngủ, không cho phép dùng bất cứ lí do gì đánh thức
tôi.”
“Đã biết.”
Lục Tiểu Phong tiếp tục đánh chữ, thời gian vẫn còn
cớm, nàng tính toán đêm nay viết xong nốt nửa quyển cuối cũng của bộ tiểu
thuyết về cảnh sát. Đang lúc nàng đặc biệt tập trung, chuông cửa vang
lên, Lục Tiểu Phong khẽ buồn bực bắt máy điện thoại: “Uy, ai vậy?”
“Xin hỏi có phải Tô Trí Nhược ở đây không?” Là tiếng
của con gái, trong trẻo nhưng lạnh lùng lại mang chút lười biếng.
Lục Tiểu Phong không khỏi kinh ngạc, ở trong đầu hiện
lên bộ dạng của một con mèo quý tộc, nhưng bằng thính giác nhạy cảm của mình,
nàng biết cô gái này không phải là Diệp Nhuận An.
“Xin chờ một chút.” Lục Tiểu Phong mở cửa cho cô gái
kia.
Tiếp đó tiếng gõ cửa vang lên.
Lục Tiểu Phong mở cửa, theo thói quen nàng nhìn từ
chân dần lên trên, đôi giày bệt tinh xảo bằng da cừu màu đỏ, tất chân màu đen,
váy ngắn đến gối màu đỏ, áo sơ mi bằng lụa bóng màu trắng, bên hông thắt dâu
lưng nhỏ màu đen, trên vai đeo một chiếc túi xách màu đen dài đến ngang thắt
lưng, trước ngực đeo một chuỗi vòng vàng khảm đá quý cân xứng, lại hướng lên
nhìn tiếp… Lục Tiểu Phong âm thần hít vào một hơi, nàng nhận lấy thị giác mạnh
mẽ đập vào, trong đầu nàng nhanh chóng lật lại những tiểu thuyết ngôn tình mình
đã từng viết qua, nhưng không có lần nào miêu tả được vẻ đẹp như cô gái đang
đứng trước mặt này, cô ấy giống như kim cương vụt tỏa sáng trong đêm tối vậy.
Có cô gái gọi là tao nhã, nhưng cũng không đủ xinh
đẹp, có cô gái gọi là xinh đẹp, nhưng không đủ tao nhã, mà cô gái này lại xinh
đẹp đồng thời tao nhã. Trang phục của cô ấy theo mốt mới, tăng một chút thì
dung tục, bớt một chút thì bình thường, vừa đúng mức tôn lên khí chất không
giống người thường của cô ấy.
Cô gái kia thật sự cũng không vội, giống như thói quen
nhận sự chăm chú si mê của người khác nhìn vào, đợi đến khi Lục Tiểu Phong kịp
nhận ra là mình thất lễ, sau đó vội vội vàng vàng mời cô ấy vào nhà.
“Cám ơn.” Mỹ nữ ung dung thay dép đi vào nhà.
Tuy rằng cô ấy lễ phép nói cám ơn, nhung giữa lông mày
vẫn toát ra một ít ngạo khí, chỉ có điều là ngạo khí, không phải ngạo mạn. (Ngạo
khí là bản thân đã có nét kiêu kì, còn ngạo mạn thì là thái độ kiêu căng.)
Mỹ nữ bao giờ cũng có chút ngạo khí, Lục Tiểu Phong có
thể hiểu được, huống chi là một mỹ nữ bậc nhất như thế này, ngạo khí là trời
sinh. Chỉ dựa vào khí chất khi cô ấy giơ tay nhấc chân và trong lời nói, Lục
Tiểu Phong đoán vị này chắc hẳn cũng là một tiểu thư khuê các.
“Mời ngồi.”
Mỹ nữ khé cười ngồi xuống, tiện tay xoay xoay lọn tóc
xoăn dài tới eo, nhất thời vô cũng xinh đẹp.
Lục Tiểu Phong vội vàng đi pha trà, sau đó cẩn thận
đặt trà trên bàn trước mặt mỹ nữ.
“Cám ơn.” Mỹ nữ nhìn bốn phía hơi hơi đánh giá, nói:
“Rất có phong cách của Tô Trí Nhược.”
“Cái gì?”
“Không có một hạt bụi.”
“Ah, đúng vậy, sạch sẽ đã ăn vào trong máu của anh ta.”
Sau khi nói xong Lục Tiểu Phong có chút hối hận, nàng còn không biết rõ quan hệ
của cô gái đẹp này cũng Tô Trí Nhược, không nên nói xấu sau lưng người ta.
Mỹ nữ không trả lời, đôi mi thanh tú khẽ động, ánh mắt
như có suy nghĩ gì thản nhiên đảo qua trên mặt Lục Tiểu Phong, lại thu hồi
không để lại dấu vết: “Cô là chủ cho thuê nhà của anh ta?”
“Đúng, Tôi là chủ cho thuê nhà của anh ta tên là Lục
Tiểu Phong.”
Đối mắt đẹp của mỹ nữ híp lại, tươi cười lóa cả mắt:
“Tôi là Lương Thiển Thâm. Hiện tại anh ta đang ở đâu?”
Lục Tiểu Phong chỉ về hướng phòng Tô Trí Nhược: “Ah,
anh ta ngủ ở bên trong, hôm nay mới thi hành xong nghiệm vụ trở về, đêm nay cô
có thể không gặp được anh ta. Cô có chuyện gì có thể nhắn lại với tôi, tôi
chuyển lời thay cô, hoặc là hai ngày nữa cô lại tới.”
“Không sao, tôi ngồi được.” Lương Thiển Thâm trả lời
lấp lửng.
Chẳng biết tại sao, nói chuyện cùng đại mỹ nữ này nàng
đúng là khẩn trương không nhịn được, có thể do đối phương quá mức lóa mắt, Lục
Tiểu Phong tự nhận không phải là loại phụ nữ mê gái đẹp như Hạ Kỳ, nhưng vẫn
nhịn không được lưu luyến nhìn mỗi một hành động của mỹ nữ, sau đó nhịn không
được nghĩ tới Tô Trí Nhược thật tốt số, bên người đều là mỹ nữ. Chỉ có điều,
tuy rằng Diệp Nhuận An cũng rất được, nhưng không cùng đẳng cấp với vị đang ở
trước mặt này. Lúc này tưởng tượng để cô ấy đứng cùng một chỗ với Tô Trí Nhược,
Lục Tiểu Phong ân thần cảm thấy như vậy nhất định là một đợt nổ tung, đi đến
nơi nào, nơi đó sáng lên.
Nghĩ đi nghĩ lại, tầm mắt Lục Tiểu Phong lướt qua ngón
tay Lương Thiển Thâm, sửng sốt, ngạc nhiên rất nhiều: “Cô đã kết hôn?”
Lương Thiển Thâm đưa mắt nhìn lên chiếc nhẫn trên ngón
áp út: “Có gì không hợp lí sao?”
“Không phải cô…” Lục Tiểu Phong tạm dừng vế dưới lại.
“Lục tiểu thư, sức tưởng tượng của cô thật phong phú.”
Lương Thiển Thâm nhích lùi về phía sau, một tay khẽ chống cằm, tùy tiện nói một
câu rất có khí thế: ‘Tiểu Quai không phải là “gu” của tôi, mà chồng của tôi
không ai có thể so sánh được.” (Quai là thông minh, lém
lỉnh)
Tiểu Quai? Lục Tiểu Phong tiếp tục liên tưởng, cuối
cùng chắp nối với tên yêu nghiệt, cách gọi này rất thân mật.
“Không phải tôi là người thích chõ mõm vào việc của
người khác, chỉ có điều Tiểu Quai là người thân nhất của tôi, tính cách của anh
ta rất giống tôi, có chút tự do phóng khoáng, cũng có chút lòng dạ hẹp hòi, cô
nhất định bị bực tức không ít.”
“Không không không, so với anh ta cô tốt hơn nhiều.”
Lục Tiểu Phong thành thật nói.
Lương mỹ nữ cười cười: “Cám ơn. Chỉ có điều anh ta
cũng chỉ là khẩu xà tâm phật, thật ra… Vẫn rất đơn giản, mong cô tha thứ nhiều
hơn.” Cô ấy lấy từ trong túi xách ra một cái phong thư. “Làm phiền cô đưa thứ
này lại cho anh ta, nói anh ta giúp tôi thu xếp, tôi trả lại anh ta, nếu anh ta
tức giận, cô cứ nói không nhận lấy chính là đối địch với Lương Thiên Thâm. Như
vậy, tôi xin phép về trước, đã quấy rầy.”
Lương Thiển Thâm đi tới cửa đột nhiên xoay người:
“Đúng rồi, cái tên Tiểu Quai này tốt nhất cô không cần gọi, người ngoài gọi anh
ta như vậy, anh ta sẽ rất tức giận. Nhưng mà, anh ta cũng có nhược điểm.”
Lương Thiển Thâm đi đến bên tai Lục Tiểu Phong nói khẽ
một câu, Lục Tiểu Phong lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Thật vậy sao?”
“Nếu anh ta bắt nạt cô quá đáng, cô có thể làm như
vậy.”
Lương đại mỹ nữ đi rồi lưu lại trong mắt nàng ấn tương
tốt đẹp, cảm hứng của Lục Tiểu Phong trào dâng mãnh liệt, đột nhiên có khái
niệm hình tượng nữ chính trong cuốn tiểu thuyết tiếp theo.
Ngày hôm sau, Tô Trí Nhược cũng không ỷ lại, thói quen
làm việc và nghỉ ngơi của anh ta tốt lắm, sau khi tập thể dục buổi sáng xong đi
tắm qua một cái, lúc này Lục Tiểu Phong còn dính mặt vào trước máy vi tính, đầu
gật gù như gà mổ thóc, đeo kính mắt, tiếng bàn phím vang lên hết đợt này lại
đợt khác.
“Trên bàn trà là phong thư đưa cho anh, tối hôm qua có
một cô gái tên là Lương Thiển Thâm tới tìm anh.” Màn hình máy tính chiếu sáng
khuôn mặt có chút ý xấu của Lục Tiểu Phong, nhìn qua thực quỷ dị.
Tô Trí Nhược cầm lấy phong thư kia nghĩ nghĩ, trong
giọng nói có chút vui vẻ: “Nữ Vương tìm tôi, sao cô không gọi tôi dậy?”
Nữ Vương? Đây là kiểu xưng hô gì vậy, có kinh nghiệm
từ lần trước, Lục Tiểu Phong lập tức xác nhận Nữ Vương này là Lương Thiển Thâm.
Trong khi đang viết tiểu thuyết ngôn tình, Lục Tiểu Phong hình như nghe thấy
được gì đó.
“Chính anh nói không cho phép đánh thức anh, tôi cũng
không dám làm trái, anh để ý như vậy, hay cô ấy là bạn gái cũ của anh.” Tối hôm
qua nàng gặp cô ấy liền cả gan phỏng đoán, Lương Thiển Thâm là bạn gái cũ của
Tô Trí Nhược, hai bên tranh chấp nhất định có tổn thương, Lương mỹ nữ cuối rùng
không chịu nổi anh ta, đá bay anh ta, lấy một người chồng thật tốt, nhưng nhớ
nhung tình cũ nên lại tới đây tìm anh ta, ví dụ như thế.
“ Nói bậy nói bạ gì đó, quan hệ của chúng tôi không
phải như vậy.” Tô Trí Nhược lập tức nhướng mày.
“Vậy là quan hệ như thế nào?”
“Chúng tôi là…” Tô Trí Nhược đột nhiên dừng lại, mắt
hồ ly liếc xéo qua Lục Tiểu Phong: “Không liên quan gì tới cô đi.”
Lục Tiểu Phong không quan tâm quay đầu, tiếp tục đánh
chữ.
“Lương tiểu thư kia còn nhờ tôi nhắn lại, nói anh giúp
cô ấy thu xếp, đây là cô ấy trả cho anh, nếu anh không nhận, chính là đối địch
với cô ấy.”
Quả nhiên, những lời này vừa nói ra làm cho Tô Trí
Nhược bùng lên tức giận, hắn túm chặt phong thư trở về phòng, ăn mặc quần áo
chỉnh tề đi làm.
Xem ra quan hệ quả thật không tầm thường, mặc gì không
biết trong phong thư kia là cái gì, nhưng một câu nói của cô ấy liền chặn lại
dáng vẻ kiêu căng của tên yêu nghiệt kia, Tô Trí Nhược rất sợ cô gái tên là
Lương Thiển Thâm này, thái độ của anh ta đối với Lương Thiển Thâm khác hẳn với
đối với Diệp Nhuận An, Lục Tiểu Phong cắn cắn đầu bút rút ra kết luận.