Chàng Tô Đại Chiến Bạch Cốt Tinh

Chương 40: Chương 40




Thời tiết vẫn không chuyển biến tốt hơn, âm u, mưa phùn, cả ngày trời âm u và đổ mưa liên tục làm cho cái lạnh trong không khí càng thấu đến tận xương, Lục Tiểu Phong thử một lần chỉ cần tác phong không cần ấm áp, nhưng tay chân của nàng thật sự không hợp với loại trào lưu mới này. Váy màu lam, áo khoác màu xám, nhưng so với áo lông, áo lên dạ lúc này thật sự chưa đủ ấm, may mà trên chân còn có đôi giày cao gót chắn gió. Bình thường loại thời tiết ác liệt này nàng nhất định ở trong nhà, nhiều năm trước nàng cũng có thể mặc một chiếc áo T-shirt bên ngoài là một chiếc áo khoác không dày lắm, nhưng mấy năm nay thông thường thì cửa chính không ra, cửa phụ không bước, cơ thể yếu đi không ít.

Lúc trước khi đi, Tô Trí Nhược dẫn nàng đi làm đầu, nói thật ngồi ở đó trên cái ghế da bị thợ cắt tóc cầm cây kéo tiếc nuối tức giận răn dạy và quở mắng: “Chất tóc tốt như vậy không chăm sóc thật tốt, quả thực là phí của trời” cảm thấy vẫn còn có chút kinh sợ. Cuối cùng Lục Tiểu Phong kiên quyết yêu cầu không nên chuyển đổi kiểu tóc một cách thái quá, chỉ cắt ngắn một chút, lại cuốn xoăn lọn tóc một chút, tóc mái tân trang lại chỉnh tề. Lục Tiểu Phong cũng không phải thực sự thích loại thay đổi này, cảm giác quen thuộc ở trong gương lan tràn ra, nàng chỉ cần vươn ngón tay ra là có thể kéo quá khứ ra ngoài.

Tô Trí Nhược đang ở bên ngoài gọi điện thoại, trong khoảnh khắc nhìn thấy Lục Tiểu Phong đi ra trong đầu cuồn cuộn nổi lên cảnh tượng hoa anh đào thổi qua, tiếp đó sửng sốt rất lâu, di động đặt ở bên tai bị chủ nhân của nó hoàn toàn quên mất, khi trong điện thoại có tiếng người quát lên hắn mới lấy lại tinh thần.

“Ah, Anh chắc chắn. Uhm, không lừa em… Được rồi, cứ vậy đi.”

Tô Trí Nhược buông điện thoại di động xuống, cao giọng xoay người lại đối diện với Lục Tiểu Phong: “Xong rồi?”

“Có thể đi được rồi.”

“Chờ một chút, tháo cái này xuống.” Tô Trí Nhược tiến lên vài bước, đưa tay muốn tháo kính mắt trên mặt Lục Tiểu Phong xuống.

Lục Tiểu Phong vội vàng nhạy cảm lui ra phía vài bước, hơi có vẻ căng thẳng nâng kính mắt lên lắc đầu nói: “Không được.”

“Cách ăn mặc này của cô không hợp với đeo kính, chúng ta mua kính áp tròng đi.”

“Không.” Thái độ của Lục Tiểu Phong rất kiên quyết: “Tôi có thói quen đeo nó.”

Tô Trí Nhược bước lên một bước: “Chỉ một ngày.”

“Không được.” Lục Tiểu Phong lui lại, gót chân đã muốn chạm vào cửa kính của hiệu cắt tóc ở phía sau.

Hai người giương mắt nhìn nhau, cuối cùng Tô Trí Nhược thua cuộc nói: “Thôi.”

Sở dĩ Tô Trí Nhược không bắt ép Lục Tiểu Phong, bởi vì hắn cảm thấy Lục Tiểu Phong có ý nghĩ rất kiên quyết đối với chiếc kính này. Hắn nhớ lại thời gian lúc cô ấy bị bệnh cũng không có tháo kính xuống, từng nghe người khác nói qua có một số người sẽ có một ít đồ tùy thân, mặc dù không phải là bùa hộ mệnh gì đó, nhưng lại có tác dụng giống như bùa hộ mệnh, có thể làm cho bọn họ có cảm giác an toàn. Đại khái Lục Tiểu Phong chính là loại người này, không có kính mắt sẽ không có cảm giác an toàn.

Nhưng mà, ở trong lòng Lục Tiểu Phong, kính mắt không phải có gì huyền diệu như vậy, nó chỉ là một vật trang trí, mỗi khi nàng đeo kính nàng có thể luôn luôn nhắc nhở chính mình, nàng là ai.

Xe đang đi về phía Tây thành phố, Lục Tiểu Phong không hề biết mục đích, nơi này nàng cũng không quen thuộc, cho nên nàng chỉ nhìn từng giọt nước mưa chảy từ trên cửa kính xe xuống, một số giọt nước nhỏ trong suốt đi qua cùng một quỹ đạo, sau đó tập trung lại ở song cửa rồi biến mất.

“Vẫn chưa tới sao?”

Cuối tuần, đường ở phía tây thành phố cũng không hồn loạn, nhưng mà đồng hồ cây số còn chưa chỉ tới 50km/h, thậm chí càng lúc càng chậm, Lục Tiểu Phong không nhịn được đặt câu hỏi.

“Sắp rồi.”

“Đây là muốn đi đâu?”

“Tới sẽ biết.”

Tô Trí Nhược vẫn dấu mấu chốt sự việc, Lục Tiểu Phong nghiêng đầu lại phát hiện trên mặt anh ta có chút căng thẳng khác thường, môi mím lại rất chặt, cằm cũng căng ra, nhìn từ trên trán đến dưới cằm giống hình dạng một cây cung, hay là trạng thái chuẩn bị cho chiến tranh.

“Anh… rất căng thẳng?” Lục Tiểu Phong có chút khó hiểu, bên trong xe không có mở hệ thống sưởi, nhưng mà anh ta lại lại cởi bỏ hai nút cúc cổ áo.

Hai hàng lông này thanh tú của Tô Trí Nhược lập tức dựng thẳng: “Không có, tại sao tôi lại căng thẳng.”

Lục Tiểu Phong không trả lời, một tay chống cằm tiếp tục ngắm giọt mưa, đầu của nàng nhanh chóng quay một vòng, nghĩ đến bữa tiệc lát nữa có thể thoải mái hay không.

Một lát sau, tốc độ xe chậm lại, trời đã tối hẳn, đèn đường bị màn mưa bao lấy trong sương mù, Lục Tiểu Phong nheo mắt mới nhìn rõ đây là một villa cao cấp, ở khu vực ngoại ô. Tô Trí Nhược lái đến giữa lưng núi, dừng lại trước một cánh cổng sắt, một lát sau, cổng chính tự động mở ra. Xe lái tiến thẳng vào một bãi cỏ lớn, thấp thoáng có thể nhìn thấy đài phun nước, đi qua một cái dốc nhỏ đến trước một tòa nhà đậm chất Trung Quốc thì dừng lại. Mới vừa dừng lại, lập tức có người mở cửa nghênh đón.

Sau khi xuống xe Lục Tiểu Phong mới nhìn rõ nơi này to đến dọa người, phong cách đậm chất Giang Nam. Hai người hầu cung kính lễ độ đừng ở cửa cúi người chào hai người bọn họ, chính xác phải nói là chào Tô Trí Nhược: “Nhị thiếu gia, dạ tiệc còn thiếu ngài.”

Tô Trí Nhược ung dung tự nhiên nói: “Nói như vậy tôi đến muộn nhất? Anh đi thông báo, tôi lập tức đi vào.”

Đối với tình huống trước mặt Lục Tiểu Phong nhanh chóng phân tích, nếu từ Nhị thiếu gia trong miệng người hầu kia chỉ Tô Trí Nhược, như vậy đây là nhà Tô Trí Nhược?

Lục Tiểu Phong nghiêng đầu nhìn thấy chẳng biết từ lúc nào trong tay Tô Trí Nhược có thêm hai chiếc túi to, anh ta đang cởi bỏ áo khoác ngoài, cử chỉ mất tự nhiên hiếm thấy, sau đó anh ta nói với nàng: “Không cần căng thẳng, vào đi thôi.”

“Đợi một chút.” Lục Tiểu Phong giữ anh ta lại, “Đây là nhà của anh?”

“Đúng… à, không phải.”

“Rốt cuộc là phải hay không phải.”

Tô Trí Nhược giống như là không biết thế nào cứ rối rắm nói: “Nơi này là nhà của tôi, nhưng mà không phải là nhà chính của tôi, mà là biệt viện của nhà tôi…”

“Tiểu Quai!”

Ngay khi Tô Trí Nhược đang mất công giải thích địa chỉ gia đình phức tạp của anh ta thì giọng nói vui mừng xen lẫn không có căn cứ của phụ nữ chen vào.

Lục Tiểu Phong cùng Tô Trí Nhược đều sửng sốt, quay đầu lại, sau đó vẻ mặt của người đối diện kia cứng ngắc lại trước tiên.

Bà Tô cười được một nửa đột nhiên mắc kẹt, hai tay dang ra muốn làm tư thế ôm cũng dừng ở giữ không trung, bà gần như ngạc nhiên nhìn thấy Lục Tiểu Phong, sau đó lại dùng vẻ mặt không thể tin được nhìn về phía con trai bà. Gương mặt được trang điểm cẩn thận lập tức hiện ra vẻ bị tức giận làm cho đỏ ửng, thần sắc thay đổi mấy lần, cuối cùng khống chế tính cách lại, không nóng không lạnh nói với Lục Tiểu Phong: “Tại sao Lục tiểu thư lại đến? Tôi không nghe thấy trong nhà nói có mời người ngoài.”

Cần nói đến hết hồn, Lục Tiểu Phong tuyệt đối cũng không thua kém bà Tô, trong lúc khi nàng bước qua cảnh cửa lớn này cũng cảm thấy có chút khác thường, quả thực nàng có biết đây là một buổi tiệc tư nhân, nàng đoán lát nữa sẽ gặp bạn bè của Tô Trí Nhược, hoặc là bạn học của anh ta, nhưng trăm triệu lần nàng cũng không đoán được Tô Trí Nhược dẫn nàng về nhà, càng căn bản không biết đây là “Bữa, tiệc, gia, đình!”Nàng không trả lời, tuy rằng trong lòng khiếp sợ, nhưng ở trên mặt cũng không lộ ra quá nhiều cảm xúc, nghĩ một lát nàng đưa ánh mắt chiều thẳng về phía Tô Trí Nhược.

Tô Trí Nhược lập tức bước lên trước cô ấy, ngăn chặn ánh mắt không thân thiện của mẹ hắn: “Con đưa cô ấy tới.”

“Cái gì?” bà Tô vừa nghe xong thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Con điên rồi, dẫn cô gái này tới đây làm cái gì? Con biết bà ngoại con hôm nay ở đây hay không, tất cả mọi người cũng ở đây, tại sao lúc này con lại dẫn cô gái này về… Tiểu Quai, con, con bị hồ đồ?”

“Mẹ, không nên gọi cô gái này cô gái nọ, thật không lễ phép. Mẹ cũng biết tên của cô ấy, Lục Tiểu Phong.” Tô Trí Nhược mơ hồ không vui, trịnh trọng đính chính lại.

Ánh mắt bà Tô trợn lên so với mắt lạc đà còn lớn hơn, đoán chừng đã thở hổn hển không nói nên lời nữa.

Lục Tiểu Phong cân nhắc trước sau, cuối cùng đứng ra nói chuyện: “Tôi nghĩ tôi nên…”

“Cô câm mồm, ở nơi này không tới phiên cô nói chuyện.” Bà Tô hùng hổ, giống như muốn ăn tươi nuốt sống Lục Tiểu Phong.

“Mẹ!”

“Dì cả!” Từng tiếng lạnh lẽo đâm thủng không khí căng thẳng, “Lục Tiểu thư là con mời đến.”

Lục Tiểu Phong nghe thấy giọng nói quen thuộc lập tức nhìn về phía trước, là em họ của Tô Trí Nhược, Lương Thiển Thâm. Cô ấy chỉ đứng xa xa thì khí thế cũng không có người nào tồn tại có thể so sánh được, xinh đẹp tao nhã, sắc sảo lóa mắt, khe khẽ cưỡi một tiếng cũng làm cho gian phòng trong phút chốc ngời sáng lên, khó trách Tô Trí Nhược gọi cô ấy là Nữ Vương. Chỉ là, Lục Tiểu Phong phát hiện ngày hôm nay Lương Thiển Thâm vô cũng khách biệt, là cái gì nhỉ, tầm mắt của nàng tập trung ở phần bụng nhô lên của cô ấy, đúng rồi, cô ấy có thai.

Bà Tô vừa nhìn thấy Lương Thiển Thâm, lại nghe thấy lời nói của Lương Thiển Thân, sắc mặt khó coi lại càng khó coi hơn, nhưng mà Lục Tiểu Phong thấy bà ấy lập tức thu lại không ít tính tình.

“Ah, đúng không, là khách của Thiển Thâm, không có nghe con nhắc tới qua, tại sao Thiển Thâm lại quen biết với Lục tiểu thư đây?”

“Tiểu Phong là bạn tốt của con, là con bảo Tiểu Quai dẫn cô ấy tới.” Lời Lương Thiển Thâm nói ít mà ý nghĩa nhiều.

Lục Tiểu Phong nhìn thấy bà Tô lại nhịn xuống, lớp phấn lót cũng không che được sắc mặt biến hóa của bà ta, sau đó đầu bà cũng không quay lại, đi thẳng về nhà ăn.

Lục Tiểu Phong khẽ nhạc nhiên với lực ảnh hưởng của Lương Thiển Thâm.

Lương Thiển Thâm đi đến trước mặt Lục Tiểu Phong, trong đôi mắt to tỏa ra ánh sáng dịu dàng, tươi cười làm cho tầm mắt người ta không có chỗ để dời đi: “Ngại quá, để cô chê cười, bữa cơm hôm nay tổ chức vì tôi, Lục tiểu thư, không cần cảm thấy gò bó, mời đi theo tôi về bên này.”

Lục Tiểu Phong vẫn cảm thấy không ổn, bản thân mình là người ngoài bỗng nhiên vô cớ tới tới tham gia buổi dạ tiệc tối của đại gia đình nhà người ta đã rất kỳ dị, chính là… ánh mắt hồ ly của Tô Trí Nhược đang lóe ra tia sáng khó hiểu, khuôn mặt xinh đẹp lại cúi xuống.

Nói thật, nàng cũng không nghĩ rằng Lương Thiển Thâm sẽ nhớ nàng như vậy, có chút được yêu quý mà lo sợ, nếu đã đến đây, lại đồng ý với Tô Trí Nhược rồi, chỉ là tiệc gia đình, chắc hẳn không có vấn đề gì lớn, Lục Tiểu Phong quyết định ở lại xem một chút.

Bọn họ đi theo Lương Thiển Thâm xuyên qua mấy hành lang, bố cục ở nơi này thật khéo léo, nhìn qua bình thường không có gì lạ, thật ra chẳng khác chốn bồng lai, Lục Tiểu Phong đi theo, càng đi càng kinh ngạc. Nàng nghĩ rằng Tô Trí Nhược chỉ là đứa trẻ có hoàn cảnh gia đình khá một chút, cùng lắm là một cậu ấm nho nhỏ. Nhưng mà mọi thứ trước mắt nói cho nàng biết, ý nghĩ của nàng thật sự rất chật hẹp rất ngây thơ, đây rõ ràng là nhà giàu có! Cùng ở chung với nàng dưới một mái nhà, Tô Trí Nhược cứ mỗi kỳ đóng tiền thuê nhà còn cùng nàng cò kè tính toán, là con cháu nhà giàu.

Sự thật luôn ngoài dự đoán của mọi người, cũng may Lục Tiểu Phong đã sớm rèn luyện thành quen, trong lòng vẫn đang dậy sóng, trên khuôn mặt ngoại trừ mỉm cười vẫn là mỉm cười.

Lương Thiển Thâm nghiêng nửa mặt qua nói: “Đây là biệt viện tôi thích nhất, cho nên đi dời địa điểm tổ chức ở nhà chính tới đây, đường đi hơi xa, vất vả cho Lục Tiểu thư.”

“Không sao.” Lục Tiểu Phong cười cười, hỏi tiếp: “Nhà mấy người có rất nhiều biệt viện?”

“Tàm tạm, trong nước có chừng mấy chục nơi, nước ngoài cũng có một ít, không nhớ rõ.”

Lục Tiểu Phong cong khóe miệng, quả nhiên là người nhà giàu, cái này cũng bảo là tàm tạm. Đương nhiên, Lương Thiển Thâm nói như bậy tuyệt đối không phải đang khoe khoang, trong lần tiếp xúc trước nàng kết luận Lương đại mỹ nữ cũng không phải loại người giả vờ giả vịt.

Nhưng mà, cái này cũng có chút khoa trương, nghĩ tới Tô Trí Nhược sai bảo nàng này nọ rất tự nhiên, giống như trời sinh chính là bộ dạng ông chủ, mua đồ này đồ nọ cũng không chùn tay. Lúc này Lục Tiểu Phong đã hiểu rõ, hóa ra thật sự là trời sinh, sinh ở kiểu gia đình này, Tô Trí Nhược có thể tự mình giặt quần áo nấu cơm đã là kỳ tích.

Lục Tiểu Phong cười cười, không thể nói rõ là vui vẻ hay không, nàng nhìn lướt qua Tô Trí Nhược, Tô Trí Nhược cảm giác được có ánh mắt, cúi đầu ngẩn ra, trên khuôn mặt trắng nõn xuất hiện màu đỏ khả nghi, lập tức tiến gần đến bên tai nàng nói: “Lúc về tôi sẽ giải thích với cô.”

Lục Tiểu Phong vẫn cười, nàng cho rằng lý do nàng mời anh ta chuyển đi càng thêm chính đáng. Anh ta có tiền như vậy, không đến mức không tìm thấy chỗ ở.

Cuối cùng Lương Thiển Thâm cũng dẫn bọn họ tới nhà ăn, ngay khi Lục Tiểu Phong đứng ở dưới ánh đèn chói lọi trước một bàn đầy người nhận được một đống ánh mắt thách thức ý tứ không rõ thì nàng đột nhiên cảm thấy bữa cơm này không dễ dàng nuốt trôi được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.