Khi Tô Trí Nhược … tỉnh lại, mơ màng trong nháy mắt,
trần nhà xa lạ, căn phòng xa lạ, dụi dụi con ngươi mắt vài phút đồng hồ mời kịp
phản ứng, đây là nhà thuê mới của hắn.
Tuy rằng không suy đồi tới mức phải ngủ trong xe
mới,nhưng mà nới này hắn thật sự không dám khen tặng, ngoại trừ diện tích có
lớn hơn ra, những cái khác cũng không gọi là vừa ý hắn, kể cả cái chủ nhà cho
thuê kia.
Tối hôm qua giống như một cơn ác mộng dài, rốt cuộc là
loại người gì mới có thể gây ra một phòng toàn rác như vậy, lại rốt cuộc là
loại người gì còn có thể sống sót ở một nơi như thế này. Vải bọc sô pha còn có
thể gọi là vải bọc sô pha sao, mặt trên còn rơi rớt lại không biết là dấu vết
cà phê hay nước tương quyện vào nhau thành từng vệt nhỏ. Bên dưới sô pha hắn
bới ra được không biết bao nhiêu thứ, ngay cả đồ lót hắn đều có thể tìm được ở
dưới bàn trà phòng khách. Trên sàn nhà kẹo cao su dính chặt đã muốn biến thành
màu đen, trên chân ghế dính không biết cái gì kết lại như keo, vỏ hộp mỳ tôm
xếp chồng chất lăn lóc trên mặt đất, nước canh để trong một ngăn đựng các tờ
báo tỏa ra vị chua bất thường… (khổ cho Nhược ca
>”)
Nhớ tới liền ghê tởm làm cho người ta buồn nôn, Tô Trí
Nhược thật vất vả mới làm cho mình không nhớ lại cảnh tượng đáng sợ này, sau
khi rời khỏi giường lập tức tháo ngay ga trải giường chạy ra bên ngoài. Tối hôm
qua hắn thực sự lo lắng giường phòng này không sạch sẽ, đành phải trải lên tấm
thảm chính mình mang đến, mặc đồ ngủ không đắp chăn ngủ một đêm, có trời mới
biết ngoại trừ so sánh với khi làm nhiệm vụ khó khăn gian khổ, Tô đại gia hắn
chưa từng chịu khốn khổ như thế này.
Năm giờ rưỡi sáng, Lục Tiểu Phong bị tiếng đập cửa làm
giật mình, bị kéo ra khỏi tình tiết của cuốn tiểu thuyết, vừa quay đầu lại híp
mắt nhìn thấy Tô Trí Nhược ôm túi chữ nhật đựng chăn ga vọt vào phòng bếp.
“Uy, anh đang làm gì thế?” Lục Tiểu Phong chạy tới
phòng bếp thấy Tô Trí Nhược đem cái chăn nàng mới mua nhét vào máy giặt.
“Làm cái gì? Cô không có mắt sao?” Tô trí nhược cũng
không quay đầu lại, mùi nấm mốc của chăn ga trên giường này quả thực có thể
xông chết người.
Lục Tiểu Phong đối với hành vi của hắn hoàn toàn không
hiểu nổi: “Tôi vừa mới giặt qua, anh làm gì mà phải giặt lại?”
“Mới?” Tô Trí Nhược đậy nắp lại, nhấn công tắc, máy
giặt chuyển động, hắn quay đầu lại nhìn khuôn mắt tái nhợt của Lục Tiểu Phong
cười nhạo: “Cô gái, cái cô gọi là mới là bao lâu?”
“. . .”
Nàng vì căn phòng cho thuê mua riêng một chiếc giường
cũ, lại mua chăn đệm mới, chủ quán đưa nàng một bộ gồm bốn món, tính ra, tầm
hai tháng đi…
Người đàn bà kia cứ đứng ở đó không trả lời, xem ra là
không dám trả lời đi.
“Nhường đường một chút.”
Lục Tiểu Phong dán vào cánh cửa nhường cho vị đại gia
này đi qua, năm phút đồng hồ sau lại thấy vị đại gia này từ trong phòng riêng
đi ra, trong tay trái cầm hai chiếc khăn tắm lớn, trên tay phải mang theo một
cái rổ, đầy các vật dụng dùng để tắm gội.
“Tắm gội?” Lục Tiểu Phong rốt cuộc mở to mắt.
“Nói thừa.”
“Không phải tối hôm qua anh đã tắm rồi sao?”
Nói chuyện với người đà bà kém thông minh thật là mệt:
“Tôi sớm tối đều phải tắm gội.”
Cửa phòng tắm đóng lại “oành” một tiếng.
Lục Tiểu Phong bị chắn ở ngoài cửa, quả thực khó có
thể dùng những từ ngữ trong trí óc phong phú của nàng hình dung tâm tình chính
mình giờ phút này. Có phải nàng đã đụng phải một tên biến thái hay không?
Sau 30 phút, đúng vậy, nàng bấm đốt tính toán, sau
đúng 30 phút, người đàn ông cuối cùng cũng rời khỏi phòng tắm đi ra ngoài.
“Anh tắm gội một lần cần những nửa giờ sao?”
Tô Trí Nhược cầm cái khăn tắm cực lớn lau tóc, rất
không kiên nhẫn quay lại: “Bao gồm cả đánh răng rửa mặt cạo râu.”
Tuy vậy, chẳng lẽ anh ta cho rằng là rất nhanh sao?
Mặc dù đã đoán được, nhưng Lục Tiểu Phong vẫn không
nhịn được hỏi một câu: “Đống khăn mặt kia dùng để làm chi vậy?”
Lúc này Tô Trí Nhược ngẩng đầu lên, sửa lại tóc một
chút, nghiêng qua phía nàng liếc mắt một cái: “Chẳng lẽ cô lau đầu và lau người
đều dùng một cái khăn mặt sao?”
Nàng rất muốn nói đúng vậy, nhưng nhìn đến trong mắt
tên kia rõ ràng xem thường, Lục Tiểu Phong nuốt nước miếng, cố gắng đem hai chữ
này nuốt vào trong bụng.
Lúc sau, chuyện gì nàng cũng không làm, cứ ngồi như
vậy trên ghế sô pha nhìn vị Tô địa gia kia liên tiếp có những hành vi nàng
không thể tưởng tượng được, tận đến 7h20 phút, anh ta mới mặc xong xuôi quần áo
của mình.
Sau đó nàng nhìn thấy anh ta giống như đang nổi trận
lôi đình từ phòng bếp đi ra, hướng về phía nàng mắng: “Tại sao trong tủ lạnh
cái gì ăn được cũng không có?”
Lục Tiểu Phong không chịu nổi rụt bả vai lại, nhưng
nàng không thể hiểu được trong tủ lạnh không có cái gì tại sao lại khiến cho
anh ta gay gắt như vậy.
“Tôi chưa bao giờ ăn bữa sáng.”
Tô Trí Nhược trợn mắt nhìn cô ta trừng trừng, cuối
cùng mắng một câu TMD (câu
chửi tục của TQ), tiếp theo chạy về phỏng ngủ đeo kính râm, cầm cái
chìa khóa xe ra ngoài ăn sáng.
Trước khi đi, hắn chỉ vào cái mũi Lục Tiểu Phong nói:
“Cô kia, tối hôm nay chúng ta cần phải nói chuyện.”
Lục Tiểu Phong suy nghĩ nát óc, nhưng mà nghĩ mãi cũng
không rõ vì sao người này có thể có cách ăn mặc như chó đội lốt người, có thể
có những lời nói cử chỉ hoàn toàn trái ngược, rõ ràng là sói đội lốt cừu, thô
lỗ không văn minh đạt tới cực điểm. (đoạn này k hiểu lắm, có
thể ý của chị ấy là anh đẹp zai mà thô lỗ)
Người đàn ông như vậy có thực là cảnh sát không, rõ
ràng đúng là một tên lưu manh.
Lục Tiểu Phong vỗ vỗ cái trán trở lại trên giường,
nàng cần phải ngủ một giấc để ứng phó với trận chiến ác liệt buổi tối.
Tô Trí Nhược mở cửa xe thể thao ra đi tản bộ một vòng,
nghĩ tới trong túi hắn cực kì khó xử, cho nên đành phải tới cửa hành đồ ăn
nhanh 24h mua một cái sandwich ăn. Cuộc sống trước mắt thật sự với hắn là bất
đắc dĩ, vì cỗ xe bảo bối dưới mông đít này, hắn đem tiền bao nhiêu năm tích góp
ra xài hết. Và vì không muốn mụ già ở nhà kia bắt được nhược điểm của hắn, hắn
không lấy một phần giúp đỡ từ gia đình.
Nhưng mà, cách cuối tháng lĩnh lương còn hơn nửa
tháng, trong túi chỉ còn lại hơn năm trăm đồng, nếu đem năm trăm đồng đưa cho
người đàn bà kia, thật sự hắn sẽ nghèo rớt mùng tơi. Đừng nói là tiền xăng,
tiền cơm đều không có, còn có tiền điện thoại, tiền giải trí…
Tô Trí Nhược vô cùng căm phẫn lái xe đi vào trong cục,
vừa vào cửa rất nhiều người đã thấy trên người hắn có mùi thuốc súng cùng vị
không hay ho gì.
“Ui, lại có ai dám tìm anh chọc giận vậy, Cường ca?”
Tô Trí Nhược đem cánh tay Ma Thú khoát trên vai hắn
kéo xuống: “Tôi hỏi có phải cái miếu gì đó ở trên đường Tây Sơn rất linh nghiệm
không?”
Ma Thú cợt nhả chạy đến trước mặt hắn: “Nha… Như thế
nào, anh muốn đi cầu xâm nhân duyên sao?” (kiểu
xin quẻ)
“Biến, cậu mới nên đi cầu xâm nhân duyên, lão tử tuấn
tú lịch sự, cần cầu cái xâm kia làm gì?” Hắn muốn đến cầu cái xâm tài vận.
Văn Nam cầm ly cà phê đi tới nói: “Đừng ngồi đó đờ ra
nữa, Nghiêm Đội* nói anh trực tiếp tới văn phòng của ông ấy.”
(*): Nghiêm Đội là Nghiêm Đội trưởng, tên
thật là Nghiêm Chính
“Tôi?” Tô Trí Nhược lập tức nhíu mày, hắn không nhớ rõ
hai ngày này nhận được lời trách cứ nào a.
Đi từ từ đến trước văn phòng Nghiêm Đội, gõ cửa, bên
trong vang lên một âm thanh có chút nghiêm túc: “Vào đi.”
Tô Trí Nhược điều chỉnh sắc mặt, đẩy cửa vào.
“Lão Đại, tìm tôi?”
Nghiêm Đội cũng chẳng liếc nhìn cậu ta lấy một cái,
trực tiếp chỉ chỉ tới trước mắt nói: “Ngồi đi.”
Nghiêm Đội Nghiêm Đội, quả nhiên không phụ lòng cái
tên của ông ấy, bộ dạng nghiêm túc, làm việc lại càng nghiêm túc.
“Lão Đại, tìm tôi có chuyện gì? Gần đây tôi rất biết
điều, hoàn toàn không có nhận được một lời trách cứ nào.”
Nghiêm Đội cười khẽ một chút: “Cậu cứ không nghĩ tới
tiền đồ như vậy, chỉ lo có bị trách cứ hay không? Bộ dáng này của cậu chỉ sợ
cách thần tượng của mình ngày càng xa…”
Tô Trí Nhược không phục nói: “Khi nào tôi lại không
nghĩ tới tiền đồ, mỗi ngày tôi đều luyện bắn súng, mỗi ngày nghĩ đến phá đại án
mà.”
“Vậy sao? Vậy thì thật là tốt, vụ án hai ngày trước
cậu đem nó làm cho xong đi.”
Tô Trí Nhược vui mừng một phen: “Vụ án gì thế?”
Nghiêm Đội ném cho cậu ta một tập tài liệu: “Gần đây
nhà ga bên cạnh xuất hiện một ổ nhóm tội phạm, chuyên trộm cắp, hai ngày gần
đây càng lúc càng ngang ngược, cướp đoạt ngay giữa ban ngày, cậu dẫn người đi
bắt bọn chúng.”
Tô Trí Nhược nhìn tập tài liệu nửa ngày không nói lời
nào.
Nghiêm Đội nhìn thấy lão đại phía đối diện kia xem ra
mặt mất hứng hỏi: “Làm sao, có vấn đề gì à?”
“… Cũng không phải là vụ án lớn gì, vẫn là vụ án cái
người đàn bà kia…” Vặn vẹo nửa ngày, Tô Trí Nhược nói một câu hàm hồ.
Nghiêm Đội vỗ mạnh bàn: “Đố khốn, bình thường cậu chỉ
biết luyện súng luyện súng, kỹ thuật bắn súng lại để cho cậu có thể một cũng
cũng không chú trọng tích lũy kinh nghiệm phá án thì có ích lời gì, ngộ nhỡ gặp
phải vụ án lớn tôi thấy cậu một chút cũng không có tác dụng gì.”
Tô Trí Nhược mồm mép co giật, sắc mặt không tốt, rốt
cuộc chua chát nói một câu: “Tôi đã hiểu, tôi sẽ đi làm.”
“Đề cao hiệu quả, nhưng không cần đánh rắn động cỏ.”
“Đã biết.”
Tô Trí Nhược vừa ra khỏi cửa, Nghiêm Chính bỏ bút
xuống tựa lưng vào ghế lâm vào trầm tư.
Đứa trẻ này, khi ông vẫn còn làm ở trường cảnh sát lập
tức đã chú ý tới cậu ta. Lộ ra bộ mặt trắng nõn rất tuần tú, tuy rằng trong văn
phòng rất nhiều nữ cảnh sát yêu thích khen ngợi cậu ta xinh đẹp, nhưng bất kể
như thế nào cậu ta cũng khiến ông lấy làm kinh hãi. Gia đình phía sau vô cùng
giàu có, điều kiện bản thân cũng rất tốt, chỉ là một đứa trẻ được nuông chiều
từ bé như vậy rốt cuộc lại chọn ghi tên làm cảnh sát.
Ông cũng từng hỏi vì sao cậu ta lại làm cảnh sát, như
vậy sẽ rất vất vả, khi đó đứa trẻ Tô Trí Nhược này đã trả lời cậu ta muốn có
thể trở thành một người đàn ông nổi tiếng, còn nữa chính là không muốn vào công
ty của nhà mình,thật phiền phức.
Sau khi tốt nghiệp Tô Trí Nhược nhiều lần được bố trí
công tác nhưng vẫn chưa được vào đội phòng chống ma túy mà cậu ta mong uốn
nhất. Tại sao lại là đội Phòng chống ma túy, bởi vì nơi đó có thần tượng của
cậu ta —— Mông Sa. (mông sa nghĩa là che mặt)
Khi còn ở trường cảnh sát Tô Trí Nhược chính là tay
súng thiện xạ bất bại, kỹ thuật bắn súng chính xác, nhưng như thế nào cậu ta
cũng không phá được kỉ lục của một người, người đó chính là Mông Sa, là một nữ
cảnh sát huyền thoại. Khi Tô Trí Nhược vẫn đang ngồi trên giảng đường, Mông Sa
đã là nhân vật nòng cốt của đội phòng chống ma túy, lúc ấy Nghiêm Chính mới là
đội phó đội phòng chống ma túy, có quen biết với Mông Sa, cô ấy cũng là đệ tử
rất đắc ý của Nghiêm Chính. Vốn muốn giới thiệu cho Mông Sa quen biết với Tô
Trí Nhược, nhưng bởi vì có một chuyện ngoài ý muốn làm cho hai người vĩnh viễn
không có duyên gặp mặt. Đến nay Tô Trí Nhược vẫn rất sùng bái Mông Sa, bởi vì
có thể trở thành một nữ cảnh sát có thuật bắn súng như thần đã không nói, lại
còn có những sự tích phá án làm cho người ta phải kinh ngạc, đúng là không dễ.
Mông Sa tách khỏi ngành tuy rằng thật sự đáng tiếc, nhưng lại có thể nhìn thấy
đứa trẻ này không quá khôn ngoan, đôi khi tính tình còn tương đối tỏ ra là ông
lớn, thậm chí sẽ vi phạm quy củ từ từ trưởng thành, ông vẫn thấy vô cùng vui
mừng.
Cho nên, khi ông được điều đến làm đội trưởng đội hình
sự thì cũng đem Tô Trí Nhược điều đến làm cấp dưới, nay đã trở thành một người
đàn ông thì không nên để cho ong thất vọng.
Nhưng mà, bởi vì rất muốn làm nên chuyện lớn ngược lại
đã che mắt của cậu ta, để cho cậu ta không nhìn thấy được trước mắt những
chuyện có ý nghĩa một chút, tư tưởng của cậu ta đang đi lệch hướng cần phải có
người giúp cậu ta sửa chữa lại. Đại án không phải là không có, nhưng mà trước
mắt tâm tính Tô Trí Nhược không được, nên ông mới không cho cậu ta đụng vào đại
án, cần phải mài giữa sức chịu đựng cùng kinh nghiệm thực tiễn của cậu ta thật
tốt đã.
Đàn ông muốn trưởng thành cần phải trải qua thất bại
cùng thử thách, nhất là người như Tô Trí Nhược từ nhỏ đã là một đại thiếu gia
không phải nếm qua bất cứ mùi vị thất bại gì.