Khi Tô Trí Nhược về đến nhà đã khoảng 12 giờ, hiếm khi
có ngày được buông thả một lần, cho dù khả năng uống rượu của hắn có tốt lắm
cũng bị đám người kia chuốc cho có chút không tìm thấy phương hướng. Khi về đến
nhà nhìn thấy trong phòng khách tối đen cho rằng là mình say nên nhìn không rõ,
thật lâu mới nhận ra được trong phòng khách quả thật không có người.
Tô Trí Nhược lảo đảo bật đèn lên, nghĩ thầm cái người
đàn bà kia không phải nói rằng buổi tối đều ngồi làm việc suốt đêm hay sao?
Tô Trí Nhược cởi giày đi vào trong phòng khách, Lap
top đặt trên bàn đọc sách vẫn còn đang mở, bảo vệ màn hình đang thay đổi những
màu sắc khác nhau (cái này tự như để máy tính mấy phút k dùng
có cái hình nhảy nhảy ấy), cái kính mắt ếch kia vẫn còn đặt
trên bàn phím. Bàn học toàn chữ là chữ, bên trên là giá sách được sắp xếp
nghiêm chỉnh, đủ loại sách được nhét cho đầy, giống như chủ nhân của bọn nó
lung tung lộn xộn, có vài cuốn sách ở chỗ này lung lay sắp đổ.
Hắn cầm lấy một quyển sách bìa màu hồng ở trên bàn,
tiêu đề là 《 ái tình
mê dược 》, tác
giả: Lục Tiểu Phong.
Tô Trí Nhược cười khẽ: “Lại còn có thể xuất bản sách.”
Tiện tay lục lọi, là các cô gái thích tiểu thuyết ngôn
tình, đã từ rất lâu trước kia Tô Trí Nhược bắt đầu nghi ngờ vì cái gì mà các cô
gái đề thích xem loại truyện rõ ràng là lừa gạt người khác như thế? Ví dụ như
mấy người… nữ sinh vừa mới tốt nghiệp ra ở trong cục, tay cầm một quyển tiểu
thuyết ngôn tình có thể khóc hơn nửa giờ, sau đó cả ngày tinh thần làm việc đều
không có, cả ngày hô lên rất thích nam chủ “phúc hắc”.
Đàn ông “phúc hắc” có cái gì tốt, nói như thế nào đều
phải là so sánh tương tự như hắn được hoan nghênh mới đúng chứ.
Tô Trí Nhược ở trong phòng tắm tắm gội thật kỹ, hai
ngày nay nằm vùng mai phục làm khổ hắn quá thể, dường như kì cọ lột sạch một
lớp da của chính mình Tô Trí Nhược mới rời phòng tắm đi ra ngoài. Nhưng mà chất
cồn làm tê liệt thần kinh lại đúng dịp làm tay hắn run lên hại hắn cầm quần lót
làm rơi vào trong bồn tắm ướt hết. Trong lúc khốn cùng hắn đành phải đem khăn
tắm vây quanh nửa dưới thân mình, cứ như vậy đi ra khỏi phòng tắm.
Tình hình vốn là như vậy, không lâu sau khi Lục Tiểu
Phong trở về nhà không có tâm trạng gì để đánh chữ, trở về phòng ngủ, nửa đêm
đột nhiên muốn uống nước đi từ trong phòng ra liền nhìn thấy người nào đó thân
thể trần chuồng tóc tai ẩm ướt từ trong phòng tắm đi tới, đi thẳng đến phòng
khách vẫn không phát hiện ra sự tồn tại của nàng. Nàng không thể không cố ý ho
khan một tiếng, cái người dễ coi kia đột nhiên giật mình tự hiểu ra trong phòng
khách không chỉ có một mình hắn.
“Cô… Cô đi ra từ khi nào vậy!” Nhìn thấy Lục Tiểu
Phong đang vắt tay trước ngực đứng cách chỗ mình xa không đến hai thước, Tô Trí
Nhược tỉnh rượu quá nửa: “Cô nhìn cái gì vậy, quay đầu đi!”
Lục Tiểu Phong không hiểu ra làm sao cứ nhìn thấy gã
đàn ông này quơ hai tay che lên mặt lại muốn che phía dưới, che được bên dưới
lại cảm thấy được trên mặt không an toàn, một người cao như vậy cứ đứng khom
lưng, cánh tay lắc lư từ trên xuống dưới, khích động giống như thiếu nữ bị sắc
lang nhìn thấy hết sạch vậy. (khụ khụ… mắc cười quá)
“Cô còn nhìn, cô có đạo đức hay không, nhắm mắt lại!”
Tại sao có thể có chuyện dọa người như thế, Tô Trí
Nhược cảm giác máu trong huyết quản muốn bùng lên. Nhưng mà người đàn bà này vẻ
mặt tê dại đứng ở đằng kia bất cứ động tác gì cũng không có, cầm cốc nước thoải
mái nhàn nhã uống, hai con mắt quét trên người hắn giống như tia la-de quét
hình.
Cuối cùng, Lục Tiểu Phong từ từ mở miệng: “Đến mức
kích động như vậy sao, chẳng có gì để nhìn cả.” Nói xong hai mắt còn tiếp tục
quét qua hắn.
Tô Trí Nhược đột nhiên đứng bất động ở nơi này, há to
miệng, mở to hai mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Lục Tiểu Phong,
ngay cả động tác che cũng đều quên mất.
Cô gái này vừa mới nói cái gì? Đem toàn thân trên dưới
của hắn nhìn mấy lần còn dám đứng ở đây nói không có gì để xem!
Thật sự là nực cười, dáng người của Tô đại gia hắn
không chỉ nói ở đồn cảnh sát, đi đến nới nào cũng là hạng nhất, bao nhiêu công
ty giải trí đào tạo ngôi sao đuổi theo thăm dò theo đuôi hắn nói hết nước miếng
muốn để hắn làm người mẫu.
Nhìn thấy tên con trai kia trợn mắt há hốc mồm bất
động, lúc bình thường miệng lập tức sẽ bắt đầu phun ra không biết bao nhiêu
lời, Lục Tiểu Phong cảm thấy được có loại cảm giác làm tinh thần sảng khoái.
Đương nhiên, nàng cũng không thể thái quá, ngẫu nhiên tới một lần là đủ rồi, gã
đàn ông này lòng dạ rất hẹp hòi, vì sau này bình yên, Lục Tiểu Phong cố ý nheo
mắt lại, hắng giọng một cái nói: “Tôi bị cận thị, nhìn cái gì cũng không thấy
rõ.”
Sau đó, Lục Tiểu Phong nhìn Tô Trí Nhược chỉ chỉ vào
hai mắt của mình, quay đầu yên lặng trở về phòng, để lại một mình hắn đứng ở
phòng khách với tư thế quái dị.
Sau khi trở về phòng, Lục Tiểu Phong im lặng áp tai
vào cửa nghe tiếng động bên ngoài, quả nhiên, một lát sau truyền đến tiếng đóng
cửa đinh tai nhức óc. Giờ phút này không biết tại sao, nàng rất muốn cười,
dường như cái loại áp lực cùng buồn bã vừa quấy nhiễu đến nàng trong nháy mắt
được thoát hết ra ngoài.
“Có điều là, dáng người quả thật không tệ.” Lục Tiểu
Phong nhớ lại khối thân thể vừa rồi kia, làn da rất trắng, cơ bắp rõ ràng, nhìn
qua người quả có hơi yếu ớt thực ra thì ẩn dấu đường nét cơ thể lưu loát, không
phải kẻ cơ bắp phát triển cũng rất lão luyện, còn nữa ngay cả tỉ lệ tương xứng
với dáng người cũng rất hoàn mỹ.
Nếu không phải là cái loại tính cách thối rữa này,
thật sự nàng muốn đem tên con trai này trở thành nam chính trong quyển sách mới
của nàng.
Sáng sớm hôm sau, Tô Trí Nhược day day huyệt thái
dương từ trong phòng đi ra, cửa phòng Lục Tiểu Phong vẫn còn đóng chặt lại.
“Xú nữ nhân chết tiệt.”
Không biết là cảm thấy bị nhục nhiều một ít hay là tức
giận nhiều một ít, tóm lại cả đêm hắn ngủ không ngon. Cô ta dám nói bị cận thị,
ngay lúc đầu hắn không kịp phản ứng, rõ ràng trên mắt cô ta có đeo kính, rõ
ràng đem hắn nhìn hết nhẵn, còn đứng ở chỗ này trâng tráo nói mình bị cận thị.
Hình ảnh Lục Tiểu Phong là người đàn bà ngu xuẩn lại
tăng thêm sắc nữ lưu lại trong ấn tượng của Tô Trí Nhược.
Cho dù phá xong một vụ án cũng không có nghĩa có thể
lười biếng, sáng sớm Tô Trí Nhược uống hết một cốc cà phê lớn mà vẫn cảm thấy
tinh thần không được tốt. Mà cửa phòng Lục Tiểu Phong vẫn đóng chặt lại, Tô Trí
Nhược đối với phòng khách dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi thật sự không nhìn
được nữa, đóng cửa lại chạy mất dạng.
“Trí Nhược, làm sao mà khí sắc không tốt lắm? Ngày hôm
qua đi uống rượu mừng phá vụ án lớn cũng không mời tôi?”
Tô Trí Nhược vừa quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt Hứa
Thạch lộ ra, hắn nhìn thấy người này là tháo chạy khỏi cửa, người khác nhìn hắn
còn tưởng rằng hắn chẳng phải hình sự đâu. “Anh cũng không phải không biết tình
trạng hiện tại của tôi, nào có nhiều tiền dư giả như vậy.”
“Không phải chứ, Tô đại thiếu gia lại không có tiền?”
Hứa Thạch chỉ chỉ Lamborghini bên cạnh: “Bán đi không phải là có tiền sao?”
“Biến, chính vì nó mà tôi khuynh gia bại sản.”
Thảo nào rất nhiều người nói đàn ông yêu xe hơn yêu
vợ.
“Chỗ ở hiện tại của cậu không phải rất tiện nghi hay
sao?”
“Đừng nói nữa, nói tới sẽ tức giận.” Tô Trí Nhược dài
chân gác ở trên bàn: “Tôi chưa gặp qua loại đàn bà nào như thế này.”
“Đàn bà?” Con ngươi mắt Hứa Thạch lập tức tỏa sáng.
“Cậu được a, cùng ở chung với đàn bà?”
“Anh im miệng đi.” Tô Trí Nhược trừng mắt liếc anh ta
một cái, lập tức nhìn hai bên một chút, may mà không có ai. “Không phải cái
loại đàn bà mà anh nghĩ tới đâu, tóm lại chỗ quỷ quái đó không phải chỗ của
người ở, nếu không phải tình hình kinh tế của tôi khó khăn…”
“Tình hình kinh tế thực sự khó khăn sao?”
Một tiếng này thiếu chút nữa làm cho Tô Trí Nhược sợ
tới mức ngã vật xuống băng ghế, hắn vừa quay đầu lại, một bà lớn lộng lẫy khoan
thai liền chói lọi đứng trước mặt hắn.
Tô Trí Nhược cứng đầu kêu một tiếng: “Mẹ, sao mẹ lại
tới đây?”
Hứa Thạch chuồn thật nhanh, Tô Trí Nhược đành phải một
mình đối phó với Tô thị đứng trước mặt được đứng thứ hai trên bảng xếp hạng
những người phụ nữ đáng ghét nhất.
“Mẹ không thể tới hay sao, con mẹ phá được án mẹ còn
phải nói chuyện với người khác mới được biết.” Lương Tuyết Du đối với đứa con
trai này của mình không có biện pháp nào, bỏ nhà trốn đi, thi vào trường cảnh
sát, bà làm ầm ỹ cuối cùng đành phải thỏa hiệp, nhưng lần này: “Những thứ khác
hiện tại mẹ không muốn nói con, thế nhưng cuối tuần này con phải cùng Tiểu An đi
ra ngoài.”
“Cái gì!” Tô Trí Nhược cả kinh nói.
Bà Tô hung hăng: “Không nghe thấy sao, con cũng đã
trưởng thành, những thứ khác mẹ không quản được, cũng không muốn quản, nhưng mà
chuyện này con nhất định phải nghe lời mẹ.”
“Anh hai đến bây giờ vẫn còn chưa kết hôn cơ mà. Mẹ
gấp làm cái gì nha.”
“Anh hai con không kết hôn không có nghĩa là nó không
có bạn gái, con thì sao, tìm bạn gái cho mẹ xem!”
Tô Trí Nhược không muốn ầm ỹ cùng mẹ, mỗi lần cãi nhau
đều kết thúc bằng việc hắn chạy trối chết: “Mẹ, coi như con xin người có được
hay không, con của mẹ chẳng lẽ lại không có người muốn.”
Bà Tô nhìn chằm chằm gương mặt tinh tế xinh đẹp của Tô
Trí Nhược lại sửng sốt, bỗng nhiên ầm ỹ khóc lóc kể lể: “Tên tiểu tử này,
con nói thật cho mẹ biết, nếu con có ý nghĩ khác hãy nói thẳng với mẹ, cũng để
cho mẹ cắt đứt ý niệm được bồng cháu ở trong đầu.”
Tô Trí Nhược đứng ngây ra hai giây, cuối cùng luẩn
quẩn đem ba chữ “ý nghĩ khác” hiểu được, trời nóng như vậy, mẹ hắn còn muốn con
của bà hộc máu tức chết ngay tại chỗ.
“Mẹ! Con không phải là đồng tính luyến ái, con đã nói
rất nhiều lần rồi!” Thật sự muốn điên rồi, ngay cả mẹ hắn cũng cho rằng hắn là
đồng tính.
“Tốt lắm.” Bà Tô tốc độ kinh người khôi phục lại bình
thường: “Mẹ đã hẹn gặp giúp con, cuối tuần cùng Tiểu An đi một cái party, đừng
để cho con gái nhà người ta phải gọi điện cho con, nhớ kỹ!”
Bà Tô nói xong rời đi rất nhanh, Tô Trí Nhược từ đầu
đến cuối không có cơ hội từ chối. Một lát sau hắn nhận được tin nhắn của mẹ:
“Nghe lời đi cùng Tiểu An, chiếc xe kia của con xem như mẹ mua cho con.”
“Một cuộc hẹn đổi một chiếc xe…” Nếu muốn nhờ vả tới
trong nhà thì hắn cũng không cần phải vất vả góp tiền như vậy , Tô Trí Nhược
không chút do dự gửi lại cho bà Tô hai chữ: “Không cần.”