Em đang mãi rong ruổi chạy theo những thứ mà bản thân ngộ nhận...
Em không nhìn thấy món quà to lớn mà thượng đế đã mang đến cho em...
Em không nhìn thấy những điều tuyệt vời mà anh đã dành cho em...
Anh đã chờ đợi em trong khi em luôn vô tâm với anh.
Anh đã không bỏ mặc em vào những lúc em tuyệt vọng nhất.
Anh đã tìm thấy em giữa hàng trăm, hàng nghìn người.
Em đã từng nghĩ...
Sau này em nhất định phải tìm một chàng hoàng tử.
Em đã từng nghĩ...
Công chúa và hoàng tử có thể hạnh phúc bên nhau đến những giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Nhưng không!
Khi cô bé lọ lem xuất hiện.
Tiếng chuông đồng hồ lúc nửa đêm vang lên.
Đó là lúc mà em bại trận.
Mọi thứ tưởng chừng như đều là của em.
Dần sẽ biến mất...
Chỉ có anh...
Chàng kị sĩ của em...
Không phải là hoàng tử sánh đôi cùng công chúa.
Mà là công chúa sánh đôi cùng kị sĩ.
Chàng kị sĩ của em.
Chàng trai ấy... Và em!