10.
Tôi nghĩ thầm: Đây là chuyện có thể nói ra được sao?
Nghĩ kiểu gì cũng thấy khó mở miệng, thế là tôi vờ như chức năng mắt âm dương của mình tạm thời mất linh nên không nghe được yêu cầu Tô Tiếu Ương đưa ra.
Nhưng tôi không nói thì Tô Tiếu Ương lại đưa tay lên miệng làm loa rồi bay lơ lửng quanh tôi lặp đi lặp lại “chim giả chim giả chim giả”, nếu không đáp ứng cậu e là đêm nay tôi sẽ toàn mơ thấy một bầy chim giả nhảy múa.
Đúng là không thể trông mặt bắt hình dong được, nhìn cậu ngây thơ thanh thuần thế kia mà nói chuyện lại bạo dạn như vậy.
“Sư phụ à, làm ma chán lắm! Tôi phải nắm bắt cơ hội tìm thú vui chứ.” Tô Tiếu Ương lượn quanh tôi bẻ ngón tay nói, “Anh nhìn xem, tôi không thể ra cửa, Dương Hà Hàn không thấy tôi không nghe được tôi nói, ngủ chung giường cũng không thể đụng vào tôi. Tình yêu Plato không thể mang lại hạnh phúc cho tôi nên đành phải tự thân vận động thôi!”
11.
Tôi im lặng một lát rồi quay sang nói với Dương Hà Hàn: “Cậu ấy bảo dưa hấu ngon lắm.”
Dương Hà Hàn mừng rỡ nhìn theo ánh mắt tôi hướng về phía Tô Tiếu Ương. Tuy chẳng thấy được gì nhưng anh cũng không hề nghi ngờ tôi.
Tôi nghe anh thì thầm gọi tên Tô Tiếu Ương, thanh âm rất khẽ, còn hơi run rẩy.
Tôi nghĩ không phải anh tin tôi mà vì hy vọng linh hồn Tô Tiếu Ương vẫn còn ở đây nên mới tin lời tôi nói.
Dương Hà Hàn hỏi tôi: “Em ấy còn nói gì nữa không?”
12.
Tôi: “Ừm......”
Hai mắt Tô Tiếu Ương lóe sáng như sao nhìn tôi chằm chằm.
Hai phút sau, tôi đầu hàng.
Đành phải nói với Dương Hà Hàn rằng vợ anh muốn anh đốt con chim giả.
13.
Rất khó mô tả biểu cảm của Dương Hà Hàn sau khi nghe câu này.
Dường như anh vừa đau lòng vừa vui vẻ lại vừa tức giận, vẻ mặt hết sức vi diệu, khóe môi nhếch lên nhưng lông mày lại nhíu chặt, đôi mắt hơi ửng đỏ.
Tô Tiếu Ương vẫn đang ôm bụng cười trên nỗi đau của người khác: “Nhìn mặt ảnh y chang trái mướp đắng vậy, ha ha ha ha!”
Dương Hà Hàn im lặng một lát rồi bảo tôi: “Đây đúng là lời em ấy sẽ nói.”
Nói xong đột nhiên anh cúi đầu nhìn hạ bộ của mình như nảy ra ý nghĩ nguy hiểm gì đó.
Tôi nhịn không được khuyên nhủ anh: “Anh bạn, anh làm mô hình đốt cho vợ là được rồi, không cần đốt đồ thật đâu.......”
14.
Tôi lấy cớ gọi Tô Tiếu Ương ra phòng khách để bảo Dương Hà Hàn vào phòng làm việc đợi một lát, rốt cuộc tìm được cơ hội ở riêng với anh chàng sắc quỷ này.
Tô Tiếu Ương cãi lại: “Tôi đâu phải sắc quỷ, Dương Hà Hàn mới là sắc quỷ ấy, nhìn di ảnh của tôi cũng cương được cơ mà!”
Tôi muốn nói lại thôi.
Đồng thời cảm thấy lời Tô Tiếu Ương nói là sự thật.
“Mặc dù chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài nhưng tôi thấy buồn cười quá cơ......” Tô Tiếu Ương ngồi xếp bằng trên ghế salon cười khúc khích rồi thở hổn hển nói tiếp, “Tôi ngủm củ tỏi rồi nên Dương Hà Hàn đành phải tự giải quyết nhu cầu sinh lý, ví dụ như ban đêm nằm trên giường nhìn ảnh tôi tự sướng, nhưng cứ tuốt nửa chừng thì anh ấy lại bắt đầu khóc. Tôi ở bên cạnh mà cạn lời luôn! Có ai vừa quay tay vừa khóc không chứ! Có phải hội chứng đau buồn khi quay tay đâu.”
15.
Cười xong Tô Tiếu Ương yên tĩnh lại rồi nhìn về hướng phòng làm việc nói khẽ: “Anh ấy khóc rất hài nhưng tôi cười xong thì lại cảm thấy anh ấy thật tội nghiệp. Yêu một người đã chết...... chắc là vô vọng lắm nhỉ?”
16.
Tôi đang định an ủi Tô Tiếu Ương thì cậu lại bắt đầu nói năng hạ lưu: “Lúc ấy tôi muốn hôn chim anh ấy để an ủi nhưng chẳng thể nào hôn được cả!”