24.
Tô Tiếu Ương ghét mùi thuốc lá, trước kia Dương Hà Hàn không hút thuốc, mãi sau này mới thành nghiện.
Lo liệu xong hậu sự cho vợ, cuộc sống của anh trở lại quỹ đạo, mỗi ngày đi làm, gửi tiền về quê cho mẹ, cứ hai tháng lại dành ra một ngày đi ăn cơm với cha mẹ vợ.
Anh cố gắng hết sức để mọi thứ trở lại như xưa, nhưng mỗi khi về nhà thấy hình bóng Tô Tiếu Ương qua những vật nhỏ bé nhất thì nỗi đau vô bờ lại đè nặng lên ngực anh, mỗi lần hít thở như có một đôi tay vô hình đang đẩy anh tới gần mép vực sụp đổ.
Chỉ còn một mình anh mà thôi.
Trong nhà hoàn toàn tĩnh mịch. Dương Hà Hàn không nghe nhạc, cũng không xem TV, sau khi Tô Tiếu Ương mất cũng chẳng còn chơi game.
Anh kìm lại tiếng thở hổn hển, nghe tim mình đập lúc nhanh lúc chậm như một cỗ máy sắp hư.
Không có Tô Tiếu Ương, nơi này chẳng còn là nhà anh nữa.
25.
Có lần anh uống rất nhiều rượu, mơ hồ nghe thấy Tô Tiếu Ương gọi mình. Anh nửa mê nửa tỉnh ngồi dậy ôm chặt vợ rồi ấm ức thổ lộ hết mọi đau khổ trong lòng, nói mình gặp ác mộng.
Tô Tiếu Ương hỏi anh mơ thấy gì.
Anh nghẹn ngào nói: “Mơ thấy em đột nhiên bỏ anh đi xa, bặt vô âm tín không bao giờ về nữa.”
Tô Tiếu Ương nhịn không được cười khúc khích rồi vỗ lưng anh an ủi: “Không sao, mơ khác với thực mà.”
26.
Sau cơn say, đầu Dương Hà Hàn đau như sắp nứt, tỉnh lại mới phát hiện toàn thân mình nồng nặc mùi rượu nằm trên sàn phòng khách.
Giờ không có Tô Tiếu Ương thay đồ cho anh, cũng chẳng ai nấu canh giải rượu, cả căn phòng lạnh tanh, anh chỉ nghe được tiếng mình ho khan và hít thở.
Mơ và thực đúng là khác nhau.
Tô Tiếu Ương không hề bỏ anh đi.
27.
Tô Tiếu Ương chỉ chết mà thôi.
28.
Một năm sau, mẹ anh ở quê cũng qua đời.
Tinh thần Dương Hà Hàn càng thêm suy sụp, giả vờ làm người bình thường ở công ty đã hao hết toàn bộ sức lực của anh nên không thể tham gia bất kỳ hoạt động xã giao nào khác nữa.
Đôi khi anh lại oán trách Tô Tiếu Ương bỏ mình lại trên cõi đời này.
Nhưng anh càng hận mình nhiều hơn.
Khi ánh nắng cuối ngày sắp tàn, anh đứng trên ban công hút điếu thuốc cuối cùng rồi âm thầm đo khoảng cách từ ban công xuống sân.
Anh nghĩ chờ hút xong điếu thuốc này thì mọi chuyện có thể kết thúc rồi.
Nhưng mới hút được một nửa, Dương Hà Hàn chợt nghe trong phòng khách vang lên tiếng nhạc rộn rã. TV đã tắt đột nhiên bật lên, tự động chiếu một bộ phim hài từng rất ăn khách.
Anh nhớ khi Tô Tiếu Ương nằm trên giường bệnh đã nhắc đến bộ phim này mấy lần, còn nói hôm xuất viện muốn hẹn hò với anh ở rạp phim.
“Vợ chồng già cũng phải hẹn hò chứ,“ Tô Tiếu Ương ngoéo tay ước hẹn với anh rồi chân thành nói, “Em muốn để anh luôn có cảm giác mới mẻ với em, muốn anh vĩnh viễn thích em nhất.”
Một lát sau, Tô Tiếu Ương lấy ra chiếc túi phúc nhỏ xíu dưới gối nhét vào tay anh, hôn lên đôi mắt đỏ hoe của anh rồi cười nói: “Cứ thế đi, anh chỉ cần thích em khi còn sống là đủ rồi, sau này miễn cưỡng cho phép anh thích người khác đó.”
29.
Dương Hà Hàn sắp điên mất rồi.
Chẳng ai thấu được nỗi bi thương và nhớ nhung sắp hạ gục anh.
Anh không tháo nhẫn cưới, trên cặp táp vẫn còn hình mướp đắng Tô Tiếu Ương vẽ cho anh. Đồ trong nhà đều là đồ đôi, khi rửa mặt anh có thể thấy cốc đựng bàn chải đánh răng của Tô Tiếu Ương, lúc ra cửa sẽ thấy dép lê nhỏ hơn một size của Tô Tiếu Ương trong tủ giày, trên giường ngủ vẫn đặt hai cái gối.
Nếu hóa điên có thể gặp Tô Tiếu Ương thì Dương Hà Hàn cảm thấy biến thành tên điên cũng không tệ lắm.