Mộc Miên cảm thấy, dạo gần đây Lâm Mộ An im ắng tới mức như muốn cùng cô so đo về tính khí, xem ai khó ở hơn.
Vô cùng lãnh đạm, lúc ăn cơm mặt cũng không có cảm giác, khóe mắt chân mày đều tỏa ra sự lạnh lẽo.
Ngay cả Mộc Miên có lúc nói với anh cũng không muốn nói đến vẻ bề ngoài.
Trọng điểm là, buổi chiều nào cũng ngửi thấy trên người anh có mùi thuốc lá nhạt.
Đây không phải một hiện tượng tốt.
Tiếng chuông hết giờ vang lên, chủ nhiệm Lý viết giao xong đề thi cuối cùng, Mộc Miên đứng lên hoạt động chân tay, sau đó ngắm nhìn bốn phía.
Lâm Mộ An đang đứng ngoài hành lang, tựa vào cột, không biết suy nghĩ gì.
Ánh mắt...
Sáng rỡ mà ưu thương?
Cô khẽ mỉm cười, đi tới.
Bên ngoài chỉ có vài người hóng mát, cấp ba học rất nặng, mỗi giây mỗi phút đều căng thẳng học tập.
Hoặc là trong thời gian ngắn ngủ này nằm nghỉ ngơi tại chỗ, hồi phục tinh thần.
Lâm Mộ An đứng một mình, hai tay đút vào túi áo, ánh mắt mông lung, không biết đang suy nghĩ gì.
Mộc Miên bước đến trước người anh, sau đó nghiêng người, đưa mặt đến sát anh.
Ngửi ngửi hai cái.
“Cậu lại hút thuốc lá.”
Lâm Mộ An nhàn nhạt nhìn cô, rất mau thu hồi tầm mắt lại.
Anh không trả lời.
Mộc Miên lập tức đưa tay sờ túi áo khoác anh, đúng như dự đoán ở bên trong có một vật vuông vắn, còn có bật lửa.
Cô vừa chạm vào, cổ tay đã bị nắm chặt.
“Mộc Miên...”
Anh thấp giọng cảnh cáo.
Mộc Miên nhìn anh chằm chằm, ánh mắt không nhượng bộ.
Ánh mắt Lâm Mộ An u ám, đưa tay vào túi kéo tay cô ra.
Mộc Miên khẽ kêu, cau mày nhìn anh, ánh mắt ướt ướt như vừa bị bắt nạt.
Lâm Mộ An cúi đầu, cổ tay trắng nõn đã bị đỏ một mảng lớn.
Trong lòng thoáng qua tia ảo não, anh hơi mất tự nhiên nghiêng đầu qua.
“Cuối tuần cậu làm gì vậy?...”
Mộc Miên xoa tay, cố tìm đề tài để điều hòa không khí.
“Hôm nay là thứ tư rồi.”
Sắc mặt Lâm Mộ An vừa khá lên một chút đã sa sầm xuống.
“Ô, gần đây tớ đã quá bận rộn.”
Mộc Miên nghiêng về phía trước, gục đầu vào ngực anh, giọng nói mềm mại như đang làm nũng.
“Từ nãy đến giờ làm đề chưa được nghỉ, mệt quá, tớ sắp mệt chết mất thôi...”
Lâm Mộ An cúi đầu, nhìn người trong ngực, ngón tay đang đút trong túi áo anh hơi khựng lại, ánh mắt dâng lên sự nghi ngờ.
Anh đang tức giận, không muốn để ý đến cô, không muốn cùng cô nói chuyện.
Nhưng cô lại chui vào ngực anh, nhẹ giọng oán trách, khiến anh cảm thấy đau lòng.
Muốn... ôm cô một cái.
Anh mím môi, không lên tiếng, mặc cho cô dựa vào.
Thời gian như ngưng đọng lại, mạch đập của tình yêu từ từ chảy trong không gian.
Mộc Miên nhắm mắt thư giãn mấy phút, sau đó thò tay đến túi áo anh, nhanh như cắt rút ra hộp thuốc lá với bật lửa.
Sau đó cô xoay người rời đi, quơ quơ hộp thuốc lá với bật lửa trong tay, cười đắc thắng nhìn anh.
Tiếng chuông báo hiệu giờ học vang lên.
Trái tim Lâm Mộ An hơi loạn nhịp, nhìn theo bóng lưng cô.
Anh cúi đầu, khóe môi chậm rãi cong lên.
Thời gian thi đấu vào sáng chủ nhật ở thành phố B. Buổi sáng thứ bảy đã bắt đầu xuất phát, chiều thi xong sẽ quay về.
Chuyến đi diễn ra thuận lợi, phải đi xe bốn tiếng đồng hồ, lúc đến thành phố B đã gần buổi trưa.
Sau khi dừng chân tại địa điểm thi, kiểm tra một số hành lý, thầy Lý dẫn bọn họ đi thăm quan một chút.
Đi dạo một vòng, ăn cơm trưa rồi tiếp tục chạy đua với thời gian để ôn thi, đến tận hơn chín giờ tối mới được quay về nghỉ ngơi.
Mộc Miên cầm điện thoại, nhìn tin nhắn mà buổi trưa cô nhắn cho anh, anh đã đọc nhưng chỉ trả lời mỗi một câu.
[Tớ đến nơi rồi (≧∀≦) trường học rất đẹp, thời tiết thuận lợi. Cậu ở nhà nhớ đi ra ngoài chơi nha!]
[Ừm.]
Mộc Miên chậm chạp vuốt màn hình mấy cái, tự nhiên cảm thấy rất yên tâm.
Có tiến bộ, so với trước đây thì nhiều hơn một chữ.
Mộc Miên thi xong mới biết bố mẹ mình cũng đang ở thành phố B để đi khảo sát.
Ra khỏi trường thi, một người thận trọng như cô cũng cảm thấy hơi nôn nao. Cô suy nghĩ có nên gọi cho mẹ hay không vì lúc nãy không thấy nhấc máy, cô cầm điện thoại, bấm một dãy số luôn nhớ kĩ trong lòng.
Mấy tiếng tút tút vang lên, sau đó đường dây được kết nối.
“A lô?” Mộc Miên khẽ kêu lên.
“Nghe được...”
“Mẹ! Cuối cùng cũng gọi được cho mẹ rồi!”
Mộc Miên cầm điện thoại, giọng nói có chút kích động.
Bố mẹ cô thường xuyên làm việc nghiên cứu ở vùng núi non, không có tín hiệu là chuyện bình thường, mỗi lần Mộc Miên gọi cho bố mẹ đều hồi hộp như chơi xổ số vậy.
Bây giờ rõ ràng là trúng giải.
“Miên Miên, con có khỏe không? Thật xin lỗi, bố mẹ đã quá bận rộn.” Một giọng nữ hiền dịu từ trong loa truyền tới, hơi áy náy.
“Con rất ổn, hôm nay vừa mới thi Toán xong, con phải đến thành phố B để thi.”
“Thành phố B?! Mẹ với bố con cũng đang ở đây, con đang ở chỗ nào?”
“A! Con ở trung học A, vừa mới ra khỏi trường thi, đang chờ thầy với bạn đề cùng đi về.”
“Vậy con xin thầy nghỉ đi, mẹ và bố sẽ tới đón con, chúng ta sẽ sum vầy một chút, cũng sắp ba tháng không gặp nhau rồi.”
“Vâng ạ. Được nha!”
Mộc miên tung tăng trả lời, cúp điện thoại xong, cô lập tức tìm thầy Lý, nói rõ tình huống, nhưng thầy vẫn không yên tâm lắm. Rất may là bố mẹ cô lái xe tới khá nhanh, chào hỏi qua lại đôi câu rồi đưa Mộc Miên lên xe.
Không ngoài dự liệu, suốt đường đi bố mẹ đều ân cần hỏi han cô, Mộc Miên ngoan ngoãn trả lời từng câu một, sau đó cùng nhau đi dạo phố, mua đồ ăn vặt, vừa đi vừa ăn.
Lần nào cũng vậy, lâu ngày mới gặp nhau, bố mẹ đều rất hào phóng, mua rất nhiều đồ.
... Để đền bù cho sự cô đơn của cô, chưa từng cùng cô sinh hoạt hàng ngày như bao đưa trẻ khác.
Mộc Miên đứng giữa, tay trái nắm tay Mộc Minh, tay phải nắm tay Triệu Huyên, cười vô cùng rực rỡ.
Bố mẹ cô cũng cầm mấy túi, toàn đựng đồ ăn vặt và quần áo của cô.
Chỉ cần Mộc Miên thích, bọn họ đều sẽ mua cho cô.
Mộc Miên đúng là cô gái nhỏ hiểu chuyện, nhưng rất hiếm khi cô hưng phấn đến mức này, cô cởi bỏ sự chững chạc già dặn mỗi khi đi học, khóe mắt chân mày đều toát ra niềm vui, giống như một cô bé mười mấy tuổi thật sự.
Cả nhà đi chơi đến tối mời về, nhưng vẫn chưa thỏa mãn lắm, lần này Mộc Miên đi cùng bố mẹ cũng chỉ do may mắn họ đang ở đây nghiên cứu.
Mộc Minh và Triệu Huyên ở chung một phòng, Mộc Miên tắm xong, mặc quần áo ngủ vào, khoanh chân ngồi lên giường nhắn tin cho Lâm Mộ An.
[Hôm nay tớ chưa về, bố mẹ tớ cũng đang ở thành phố B, tớ sẽ ở lại đây hai ngày. Không có tớ ở đấy, cậu cũng ăn nhiều nha, ngủ ngon nữa nha.]
Thời điểm này chắc hẳn là anh đang ngồi chơi điện thoại, Mộc Miên đoán thế.
Nhưng cho đến khi đi ngủ, cô cũng không nhận được tin nhắn trả lời từ anh.
Lâm Mộ An gục đầu xuống bàn, nhíu mày, khoảng thời gian này anh ngủ không ngon, đầu óc lúc nào cũng mệt, bữa sáng cũng không muốn ăn.
Mộc Miên hay mua đồ ăn sáng cho anh, nên rất lâu rồi anh không tự mình đi mua.
Nhưng hôm nay cô không về.
Thật ra thì tối qua anh có đọc tin nhắn của cô.
Nhưng anh một chút cũng không muốn nhắn lại.
Cảm giác như cô tự nhiên quyết định sẽ không trở về nữa ấy.
Bên tai đột nhiên truyền tới một giọng nói của con gái, hơi nhút nhát.
“Cho cậu đó.”
Lâm Mộ An mở mắt, nhíu mày nhìn sang, ánh mắt nhìn gương mặt đó đúng một giây.
Sau đó anh cầm đồ ăn trên bàn, ném thẳng vào thùng rác.
Cặp mắt cô gái kia lập tức đỏ lên, gương mặt hiền lành có vẻ cam chịu ủy khuất.
Người ngồi bên cạnh Lâm Mộ An vừa vặn nhìn thấy toàn bộ cảnh này, anh ta nhìn cô gái rồi thầm chửi trong lòng.
Đậu móa! Thái độ tên này tệ vãi chưởng!
“Tại sao?”
Trình Thanh không cam lòng chất vấn.
“Đồ của mình và Mộc Miên mua cho cậu, hoàn toàn giống nhau!”
“Bởi vì cậu không phải cô ấy.”
Lâm Mộ An lạnh lùng nhìn cô ta, phun ra đúng một câu, nói xong liền lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Trình Thanh đứng tại chỗ, hung hãn cắn môi, nước mắt từng giọt rơi xuống. Hai tay cô ta nắm chặt như muốn bấu vào da thịt.
Nhìn kỹ thì còn thấy người cô khẽ run.
Mấy người xung quanh xem được cũng không nhìn bộ dạng khổ sở của cô ta.
Người ngồi cạnh Lâm Mộ An lên tiếng an ủi: “Cậu ấy vốn là thế, tôi ngồi cạnh lâu như vậy cũng không nói được với cậu ta một câu nào.”
Người ngồi bàn trên cũng khuyên nhủ: “Không nên làm như vậy nữa, chỉ có Mộc Miên mới tiếp cận được khối băng này thôi.”
Lời vừa dứt, Trình Thanh càng khóc dữ dội hơn, hung tợn trợn mắt nhìn người đó rồi hét: “Cần mấy người quan tâm tôi chắc!”
Nói xong cô che miệng, chạy ra ngoài.
Hai người vừa lên tiếng trố mắt, mồm há hốc, nhìn nhau rồi lắc đầu thầm cảm thán.
Chẹp, trận chiến này, Mộc Miên thắng là cái chắc.
Cứ thế này chả trách lúc nào cũng thua kém người ta.
Hừ.
Mộc Minh và Triệu Huyên từ sáng sớm đã mang theo Mộc Miên đi thăm quan tất cả các thắng cảnh nổi tiếng của thành phố B. Vừa ngồi xuống uống nước, điện thoại Mộc Miên đã nhắc nhở có tin nhắn mới.
Cô vội vàng lấy ra, chỉ sợ bỏ qua tin nhắn của anh.
[Nhân dân gửi điện thư chúc mừng và vòng hoa: Chúc mừng Mộc Miên tiểu tiên nữ đã vô tình đánh bại một đối thủ cạnh tranh, bảo vệ toàn vẹn chủ quyền lãnh thổ.]
Tin nhắn đến từ Phương Vân.
Mộc Miên lạ lùng, từ từ nhắn tin trả lời.
[?????]
[Chuyện là thế này: Hôm nay có người rảnh rỗi mua đồ ăn sáng cho bảo bối nhà cậu, kết quả là bảo bối nhà cậu không thèm nhìn lấy một cái mà vứt luôn vào thùng rác. Hahahahahaha tớ ngồi nhìn, Trình Thanh đứng đó nước mắt tuôn như mưa...]
[Cậu ấy không ăn sáng?]
Mộc Miên lập tức cau mày, ngay sau đó cô bấm số, gọi cho anh. Âm thanh tút tút truyền tới, đến khi cô cảm giác sẽ không có ai nghe máy thì lại có người chấp nhận cuộc gọi.
Đầu dây bên kia rất im lặng, không ai nói chuyện, nhưng mơ hồ có tiếng hít thở nhè nhẹ.
“A lô?” Mộc Miên thử kêu lên: “Lâm Mộ An?”
Rất lâu, cô mới nghe được tiếng đáp lại.
“Ừ.”
“Cậu không ăn sáng đúng không?”
“Ừ.”
Mộc Miên liếc đồng hồ, lạnh giọng cảnh cáo.
“Còn năm phút nữa là vào giờ học, bây giờ cậu đi mua đồ ăn sáng. Nếu như tớ phát hiện cậu còn chưa ăn thì sau này đừng hòng mong tớ nấu cho cậu.”
Tút tút tút...
Bên kia cúp điện thoại.
Mộc Miên tức giận trợn to hai mắt, còn chưa phản ứng thì thấy điện thoại thông báo một đống tin nhắn chưa đọc.
[Càng kinh khủng hơn là gì cậu biết hông???]
[Trình Thanh vừa khóc vừa nói: Đồ mình mua và Mộc Miên mua cho cậu, rõ ràng là giống nhau!]
[Lâm Mộ An nhà cậu mặt lạnh nói: Bởi vì cậu không phải cô ấy.]
[Bảo bối nhà cậu đúng là mặt lạnh vô tình, bị đâm cũng không hề kích động!]
[Há há há há há há há bà đây cũng cười sắp sái quai hàm rồi!!!]
Lửa giận trong lòng bỗng chốc hóa thành một biển nhu tình, Mộc Miên nhìn chằm chằm vào màn hình, khóe môi không kiềm chế được mà cong lên, càng ngày càng cong, cuối cùng lộ ra hàm răng sáng bóng.
Cô nuốt nước bọt, yên lặng đưa hai tay ra che kín mặt.
Mộc Minh cùng Triệu Huyên lặng lẽ nhìn nhau một cái, bỗng nhiên cảm thấy con gái đã trưởng thành rồi.
“Miên Miên à...” Triệu Huyên khẽ gọi.
“Dạ?” Mộc Miên ngẩng đầu lên.
“Có phải gần đây con có bạn mới không....”
“Hả? Đều là bạn cùng lớp thôi mẹ.” Mộc Miên trả lời theo lẽ đương nhiên.
“À....” Triệu Huyên dừng lại.
Mộc Minh thấy vậy lập tức bổ sung: “Ý mẹ con là có phải loại mà tình cảm đặc biệt hơn bạn bè bình thường nhưng khác phái không...”
Ông vừa nói xong liền bị Triệu Huyên lườm một cái.
Cái này thì khác gì hỏi trực tiếp con có bạn trai không hay sao?
Thật là tức chết đi mà.
Mộc Miên sửng sốt, sau đó cười cười mấy cái.
“Cũng có, có điều đều là bạn bè bình thường. Bố mẹ, hai người cứ yên tâm, con biết chừng mực.”
Ánh mắt cô trong veo, sáng ngời, mặt mũi điềm đạm nhu hòa, không nhìn ra một chút khác thường nào.
Hai người hơi lúng túng cười một tiếng, sau đó tiếp tục đi đến nơi tiếp theo.
Mộc Miên cúi đầu, gõ điện thoại di động.
[Cậu nhìn giúp tớ xem, cậu ấy có đi mua bữa sáng không.]
Vèo một cái, Phương Vân đã nhắn lại.
[Con mọe nó điên thật chứ, cậu ấy vừa đi mua lại bữa sáng y như mọi hôm! Há há há há há há há, Trình Thanh vừa miễn cưỡng ngừng khóc được tí, nước mắt lại lõng bõng chảy, còn gục đầu xuống bàn khóc.]
Mộc Miên nhìn tin nhắn cũng có thể tưởng tượng ra Phương Vân đang cười không giữ được mình.:)
Cô bất đắc dĩ lắc đầu rồi trả lời tin nhắn.
[Được rồi, đừng hả hê quá. Cậu chú ý cậu ấy giúp tớ một chút, không nhắn nữa, tớ phải vui vẻ với bố mẹ rồi.]
Gần như chỉ vài giây đã lại có tin nhắn nhắn lại.
[Còn lâu! Tớ phải cười chế nhạo kiểu tiện nhân đó! Hứ!]
Mộc Miên cũng không thể làm gì, cô cất điện thoại, một lần nữa lắc đầu.
Phương Vân và Trình Thanh không ưa nhau bắt đầu từ khoảng 1 tháng trước.
Theo như cô biết thì một học trưởng lớp Mười Hai để ý Trình Thanh, nhưng Trình Thanh lại bày ra bộ mặt trà xanh* rồi chạy theo Lâm Mộ An.
Cho nên....
Cả cô và cô ấy mới không vừa mắt Trình Thanh.
[*]: trà xanh: Lục trà biểu (green tea bitch), hay còn gọi là ngụy bạch liên hoa, chỉ những người thâm sâu, độc ác, đen tối mà còn thích giả ngây thơ, yếu đuối, đa cảm.
Nhưng Mộc Miên cảm thấy cô đang ghen tỵ với người ta.
Ghen tỵ vì học trưởng đó mỗi lần thấy Trình Thanh ở ngoài hành lang sẽ trở nên rất nhiệt tình, buổi sáng sẽ mua đồ cho cô ấy, mỗi tối tự học vị học trưởng đó cũng thường xuyên chạy đến học cùng cô ấy.
Mộc Miên cảm thấy kiểu ghen tỵ của cô rất buồn cười.
Nếu như cô thích người ta, hẳn là đến tên họ cũng không dám nói ra.
Bởi vì chỉ cần nói ra, trong lòng lại đau.
Chỉ vì mấy lời nói ra mà khiến tình cảm lộ ra ngoài, khiến trái tim đau đớn.
Mộc Miên ở thành phố B chơi hai ngày, rất vui vẻ.
Cô hiếm khi được ở cùng bố mẹ lâu như vậy, một năm cũng chỉ được gặp một lần vào mùa xuân.
Lúc gặp bố mẹ, cô vốn không đem gì nhiều, nhưng lúc về lại vác theo đầy chật cả vali.
Lúc đi chơi mua rất nhiều đồ nên lúc về cô không cầm được.
Mộc Minh quá bận rộn, Mộc Miên vẫn phải nhờ ông đưa về. Thời gian đi lại hết cả một ngày, đối với bố mẹ cô mà nói, thời gian còn quan trọng hơn mạng sống.
Có được hai ngày đi chơi với bố mẹ, Mộc Miên đã thỏa mãn lắm rồi.
Bọn họ chia nhau ra ở trạm xe. Triệu Huyên dặn dò Mộc Miên mấy câu, hốc mắt đã hoe hoe đỏ, Mộc Miên cũng cảm thấy xúc động, chóp mũi hơi nóng, cô tiến lên một bước rồi ôm chặt lấy mẹ.
“Bố mẹ nhất định phải bảo vệ sức khỏe, không cần lo cho con đâu, con rất biết điều và hiểu chuyện nha.”
Mộc Miên luôn cố hết khả năng của bản thân để bố mẹ yên lòng.
Xe chậm rãi chạy đi, bóng người cũng dần biến mất khỏi tầm mắt, Mộc Miên cầm điện thoại ra, bấm số điện thoại của Lâm Mộ An.
Có chút...muốn gặp anh.
“A lô.”
Giọng anh khàn khàn, mang sự mệt mỏi, hình như vừa ngủ dậy xong.
Mộc Miên nhìn đồng hồ.
Hai giờ chiều.
“Đang ngủ à?” Cô thử hỏi.
“Ừ...”
“Tối qua lại gặp ác mộng sao?”
“Ừ.”
“Tớ sắp về rồi, tầm sáu giờ, cậu có muốn... gặp tớ không?”
Một lúc lâu, bên kia truyền tới tiếng trả lời.
“Có.”
Không ngoài dự liệu, giao thông vào buổi tối không được tốt lắm, cô bị tắc đường.
Bảy giờ tối, Mộc Miên mới kéo vali đi được, lúc này màn đêm đã dần buông xuống, trên trời đã thấy lốm đốm vài vì sao.
Cô đi thật nhanh theo dòng người, ngẩng đầu lên đã thấy bóng dáng quen thuộc dang dựa vào cột.
Cô kéo vali chạy nhanh về phía người ta, ba lô trên lưng cô vỗ bồm bộp, Lâm Mộ An ngẩng đầu lên.
Ánh đèn chiếu trên người cô, cô nở một nụ cười rực rỡ.
“Lâm Mộ An!”
Cô quăng vali qua một bên, xông lên ôm chầm lấy anh.
“Tớ rất rất nhớ cậu.”
Mộc Miên úp mặt vào ngực anh, nũng nịu nói.
“Có phải cậu chờ tớ lâu lắm đúng không? Tớ có nhắn tin là tớ bị kẹt xe mà...”
“Ừ...”
Lâm Mộ An nhàn nhạt trả lời, lúc đó anh đã đi tới đây rồi.
Cô vẫn không ngừng lải nhải, nhưng Lâm Mộ An không nghe rõ những điều cô nói. Gương mặt cô vẫn thế, trắng nõn thanh tú, không đẹp đến mức xuất sắc.
Nhưng càng ngắm thì càng khó rời mắt.
Cũng không hiểu cô có điểm gì mà hấp dẫn anh đến vậy.
Đôi môi cô vẫn cứ mở ra đóng vào, nhưng không hồng hào như trước, có lẽ là trải qua chuyến đi dài nên hơi nhợt nhạt.
Giống như bông hồng buổi sớm còn đẫm sương đêm.
Khiến anh không khống chế được muốn thưởng thức.
Và đúng là anh làm như thế thật.