Editor: Bánh Trứng
Ngón tay trắng trẻo siết lấy tay áo màu lam nhạt.
Thân hình Lâm Mộ An hơi khựng lại, dưới chân bất giác đi chậm hơn. Nơi ống tay áo của anh truyền tới một chút lực đạo nhỏ, nhưng không hề khiến anh chán ghét. Anh mím môi, không cựa quậy ra.
Mộc Miên cúi đầu, khóe môi cong lên vui vẻ.
Hai người cứ như vậy đi tới trường. Lúc tới gần cổng trường có rất nhiều người, Mộc Miên chủ động buông anh ra, đáy lòng tự nhiên cảm thấy hơi mất mác. Sắc mặt Lâm Mộ An không thay đổi, tiếp tục đi tiếp.
Vừa vào lớp xong thì tiếng chuông cũng vang lên.
Mộc Miên vừa ngồi xuống, người ngồi cùng bàn với cô khẽ hỏi: “Mộc Miên, cậu làm được bài kiểm tra số học không?”
“Làm được.” Mộc Miên trả lời, bình tĩnh lôi một tờ giấy kiểm tra từ trong cặp ra, đặt lên bàn.
Phương Vân mừng rỡ cầm lấy, vừa xem vừa không ngớt miệng xuýt xoa, “Mộc Miên quả thật rất lợi hại! Ngày nào cậu cũng đặt hết tâm tư trái tim lên người Lâm Mộ An, vậy mà kết quả học tập không hề giảm sút...”
Phương Vân nhìn tờ giấy trên bàn chằng chịt các bước giải, không nhịn được mà lắc đầu âm thầm cảm khái. Thật hâm mộ, người có thành tích tốt với người bình thường đúng là không giống nhau, dù ngày nào cũng suy nghĩ đến mấy thứ khác thì bọn họ khi làm đề vẫn dễ như trở bàn tay, còn như cô thì hay rồi, chỉ cần một ngày suy nghĩ lệch lạc là ngay hôm sau có nguy cơ đi quét rác ngoài đường được luôn.
Mộc Miên như nhìn thấu suy nghĩ của cô ấy, khẽ cười nói: “Ngốc nghếch, đó là bởi vì mỗi giờ học mình đều nghe giảng, về nhà cũng ngồi học đến tận khuya.”
Cô không phải đại thần học tập, chẳng qua là thông minh hơn người khác chút ít mà thôi, trong giờ nghe hiểu lời thầy giảng, về nhà lại ôn luyện thêm nên mới hiểu rõ như thế.
Bố mẹ Mộc Miên đều là người nghiên cứu khoa học, suốt ngày đi công tác, ở nhà thường xuyên chỉ có một mình cô. Mộc Miên hồi nhỏ được ông bà nội chăm sóc, sau đó bọn họ lần lượt qua đời, Mộc Miên cũng tự biết cách chăm lo cho bản thân.
Cho nên ngay từ nhỏ cô đã độc lập hơn nhiều bạn cùng tuổi. Từ phương diện học tập đến sinh hoạt, tất cả đều không làm bố mẹ phải phiền lòng. Cô mãi mãi luôn ở trong trạng thái ngoan ngoãn yên lặng, không gây ra bất kì chuyện gì, thành tích cũng rất ưu tú.
Lúc Mộc Miên mới làm quen với kiểu sống độc lập như vậy, bố mẹ cô dù đi công tác cũng thường xuyên gọi cho cô, sau đó lâu dần, một tháng họ cũng không gọi cho cô cũng là điều bình thường. Mộc Miên biết bố mẹ cô yêu thương cô rất nhiều, chỉ là công việc cùng trách nhiệm chiếm hết phần lớn cuộc sống của họ.
Cô không cảm thấy tủi thân, điều này càng giúp cô càng trở nên trưởng thành, không khiến bố mẹ lo lắng.
Chẳng qua thình thoảng cô sẽ thấy hơi cô đơn, buồn tẻ.
Phương Vân cầm bài kiểm tra trong tay, nghe thấy cô nói vậy cũng không ngẩng đầu lên, chỉ trả lời: “Dù sao mình vẫn thấy cậu rất tuyệt vời.” Nhìn xem trong cái lớp này có mấy người dám đến gần Lâm Mộ An, thế mà Mộc Miên có thể cùng cậu ta chung sống yên ổn.
Từ bé tới giờ Phương Vân không hâm mộ nhiều người, Mộc Miên lại là người cô ấy hâm mộ.
Hai người đang nói chuyện thì thầy giáo dạy môn số học đã bước vào. Phương Vân ở phía sau rất nhanh chọn ra các cách giải đơn giản nhất, sau đó lập tức đứng thẳng tắp, nhìn lên phía thầy đầy ngoan ngoãn, còn tay thì lặng lẽ đưa bài kiểm tra cho Mộc Miên.
Mộc Miên nhận lấy bài như mọi khi, khẽ lắc đầu một cái.
Buổi trưa ăn cơm, khẩu vị của Mộc Miên không được tốt lắm, ngay cả món thịt sốt mà mọi ngày cô vẫn yêu thích, cô cũng không đụng đũa. Cô cầm đũa trong tay, nhàm chán chọc chọc bát cơm trắng, ánh mắt lại dán tới hình bóng ngồi cạnh cửa sổ kia.
Dáng dấp của anh thật là tốt, động tác ăn cơm không nhanh không chậm, mặt mũi trầm tĩnh, tư thế cầm đũa thanh tao gắp thức ăn đưa vào miệng, cánh môi mỏng cứ mở ra lại khép lại.
Đôi môi kia... Mộc Miên từng thử rồi, đúng là rất ngon.
Cô rơi vào cảm giác lâng lâng, ánh mắt đờ đẫn vẫn đặt trên người anh.
“Miên Miên!” Bên tai truyền tới tiếng kêu bất mãn, Mộc Miên nhất thời thức tỉnh, bối rối nhìn Từ Tĩnh đang đứng trước mặt.
“A...”
“Cậu dừng việc ăn cơm chung với cậu ta rồi, tốt lắm! Thân thì ở đây nhưng chắc tâm can phèo phổi lại đi theo cậu ta rồi đó! Mình đang vô cùng sầu-muộn-phiền đây”, Từ Tĩnh bất mãn chỉ trích Mộc Miên. Vất vả lắm mới có thể ăn cơm cùng nhau, không ngờ trong mắt cô ấy lại ngập tràn hình ảnh của người kia, xem kìa.
Từ khi Lâm Mộ An ăn cơm ở phòng ăn tới nay, Mộc Miên liền bỏ luôn cô mà đi, lần nào cũng mang cơm ra chỗ anh để ăn. Lòng Từ Tĩnh có chút chua xót, không biết là vì anh, hay bởi vì Mộc Miên.
“Aizzz...”
Mộc Miên nghe thấy vậy, chống cằm thở một tiếng dài thật dài. Từ Tĩnh cho rằng Mộc Miên sẽ nói mấy câu để an ủi mình, ai ngờ cô ấy lại vô cùng sầu não nhìn về phía trước, cảm thán nói.
“Nhưng mình bị cảm, không thể lây cho cậu ấy nữa.”
Từ Tĩnh: “...”
Người bạn tốt này, xem ra tình bạn của chúng ta không cứu được nữa đâu.
#Thuyền_tình_bạn_chị_em_nói_lật_là_lật -.-
Sắc mặt Từ Tĩnh tỏ vẻ bất lực, Mộc Miên tự biết mình đuối lý, vội vàng nũng nịu xin tha. Cuối cùng cô phải chu cấp một tuần ăn sáng, kèm với vài biểu cảm đáng yêu thì cơn tức của Từ Tĩnh mới xẹp xuống.
Lúc tan học buổi chiều, không biết cô kiếm ở đâu ra một cái khẩu trang vừa đen vừa to, đi theo Lâm Mộ An, giống như một phần tử lêu lổng ngoài vòng pháp luật mà người ta gọi với một tên gọi mỹ miều: tội phạm.
Hai người im lặng đi, vừa ra khỏi phạm vi trường học, đường phố vắng người, Mộc Miên lại giở mánh cũ, kêu nhức đầu, muốn kéo tay áo anh.
Vừa mới đụng đến, Lâm Mộ An liền tránh khỏi tay cô, lạnh lùng nhả ra năm chữ.
“Cách xa ra một chút.”
“Tại sao?” Mộc Miên hết sức tủi thân kêu lên. Cô không hiểu nổi luôn, làm gì có việc gì xảy ra đâu, cũng không có ai chọc phải anh mà...
“Xấu xí.”
Anh ném ra hai chữ nữa, tăng nhanh nhịp bước.
Mộc Miên: “...”
Cô đứng yên, nghiến răng một hồi rồi mới đi theo.
~Tác giả có lời muốn nói: “Ta không làm được rồi *tội lỗi*
Chương này không dài hơn được, mọi người đọc tạm đi.”~~
~Editor có lời muốn nói: “Thực sự chương này không dài hơn cũng không sao, nhưng nó không những không dài hơn mà còn ngắn hẳn đi Bình thường mỗi chương đều khoảng 2000 chữ, chương này tụt xuống còn 1353 chữ. Xin chia buồn với các bạn:)))))”~