Chàng Trai Năm Ấy

Chương 3: Q.2 - Chương 3: Hiện thực vì cậu mà thay đổi




Tịch Duệ Nam mỉm cười, bao nhiêu ngày nay, đây là nụ cười đầu tiên của cậu. Khóe miệng cong cong hơi nhếch lên, đây là nụ cười nhẹ nhàng,giống như ánh mặt trời xuyên qua màn sương dày đặc trong ngày đông.

Buổi chiều hàng ngày, việc luyện tập trên sân vận động vẫn tiến hàng rất sôi động.

Như thường lệ, toàn bộ sự chú ý của An Nhiên đều dồn hết lên người Tịch Duệ Nam, cô kề sát vào tai Bạc Hà, nói: “Tịch Duệ Nam mấy ngày nay luyện tập như bán mạng. Thời gian nghỉ ngơi vẫn một mình tập nhảy. Quá vất vả rồi!”

Bạc Hà nhìn bóng dáng màu xanh da trời không ngừng chạy, bật nhảy, bay lên ở phía xa, tự cho rằng hiểu rõ mọi chuyện, nói: “Có thể trong lòng buồn bực, muốn tìm một chỗ để phát tiết.Vận động là biện pháp tốt nhất, tốt hơn là đánh nhau”.

An Nhiên nghi hoặc: “Cậu nói xem, rốt cuộc cậu ấy có chuyện gì mà bực bội lâu như vậy?”

Bạc Hà vẫn không tiết lộ: “Ai mà biết được chứ!”

Việc tập luyện giống như bán mạng của Tịch Duệ Nam cũng khiến cho các thành viên cùng tổ của cậu không thể nào hiểu nổi. Tăng Đào đùa với cậu: “Tịch Duệ Nam, cậu không cần vất vả như thế, ở môn nhảy sào cậu đã là số một toàn trường rồi, chúng mình cũng đã thi đấu với cậu rồi, hội thao trường lần này, cậu nhất định cầm chắc chức quán quân, đến đây nghỉ ngơi uống chút nước đi”.

Tịch Duệ Nam lắc đầu, tiếp tục luyện tập dưới ánh mặt trời. Trên sân vận động chỉ còn lại một mình cậu đang kiên trì luyện tập, giáo viên thể dục bảo cậu nghỉ ngơi, cậu cũng chẳng nghe.

Giáo viên thể dục vô cùng tán thưởng, khen ngợi Tịch Duệ Nam được trời phú cho khả năng nhảy cao lại còn chăm chỉ luyện tập như thế này, tương lại nhất định có tiền đồ lớn trong sự nghiệp thể thao.

Nhưng Bạc Hà nhìn bộ dạng tập luyện hùng hục khổ luyện của Tịch Duệ Nam như vậy, lại thấy có gì đó không bình thường. Cô cảm thấy cậu dường như….nói thế nào nhỉ, giống như là hết ngày hôm nay sẽ không còn cơ hội nhảy sào nữa vậy, cho nên mới cố gắng nắm lấy chút thời gian và cơ hội cuối cùng này, để mình được nhảy thêm dù chỉ một lần.

Suy nghĩ này quá vô lý, với sức khỏe của Tịch Duệ Nam, cậu có nhảy thêm tám năm, mười năm nữa cũng chẳng có vấn đề gì, bản thân Bạc Hà cũng cảm thấy viển vông, cho nên nhanh chóng gạt ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Nhưng không ngờ rằng, trên sân động buổi chiều ngày hôm sau, Tịch Duệ Nam đã xảy ra chuyện thật.

Chiều hôm đó, trước khi luyện tập, tất cả các thành viên cùng tập trung chạy một nghìn sáu trăm mét. An Nhiên vẫn là người rơi lại cuối cùng, chạy đến mức không thở nổi, khổ sở than trời. Tịch Duệ Nam từ lúc bắt đầu đã một mình vượt lên phía trước, không biết vì sao cậu lại chạy bán mạng giống như là thi cự li ngắn, bỏ đám người lại tít phía sau.

Có người thắc mắc: “Tịch Duệ Nam gần đây làm sao vậy? Lúc nào cũng tập như bán mạng, vừa mới bắt đầu đã chạy nhanh như vậy rồi”.

Với kiểu chạy thế này, hoàn thành một nghìn sáu trăm mét xong, không mệt chết mới lạ.

Bạc Hà cùng phần lớn đội ngũ chạy ở vị trí giữa, nhìn theo Tịch Duệ Nam dấn đầu tít phía trước, tốc độ chạy nhanh như vậy, cô tính toán chắc không đến hai vòng cậu sẽ không chạy nổi nữa. Dùng tốc độ chạy một trăm mét để chạy đường trường, có thể chạy được bốn, năm trăm mét đã là tương đối tốt rồi.

Không ngoài dự liệu của cô, Tịch Duệ Nam còn chưa chạy được một vòng thì đã giảm tốc độ, nhưng vẫn kiên trì chạy hết hai vòng sau đó còn tiếp tục chạy. Rồi cậu đột nhiên gục ngã xuống đường. Bóng dáng màu xanh da trời nằm sõng soài bất động trên đường chạy màu đỏ trong cậu như đã ngất đi rồi.

Chuyện gì vậy? Cho dù có chạy mệt cũng không đến mức ngất đi chứ? Cậu ấy chẳng phải là loại nữa sinh õng ẹo, yếu ớt, chắc là xảy ra chuyện rồi.

Đứng ở một góc sân vận động, hai giáo viên thể dục nhận thấy tình hình không ổn, vội vàng chạy đến chỗ Tịch Duệ Nam. Mấy nam sinh chạy phía trước cũng lập tức lao qua đó, lúc lật người cậu lại, phát hiện ra sắc mặt cậu trắng bệch, môi tím ngắt, hai mắt nhắm chặt, đã hoàn toàn mất tri giác.

Một giáo viên thể dục có kinh nghiệm xử lý chấn thương trong khi vận động, lật người cậu nằm thẳng lại, thử bắt mạch, nghe nhịp tim, lập tức kinh hãi gọi hai năm sinh đến nâng cậu dậy rồi chạy về phía tòa nhà hành chính.

Nhóm học sinh còn lại đều kinh ngặc nhìn Tịch Duệ Nam được hỏa tốc khiêng đi, không rõ vì sao cao thủ chơi thể thao hôm nay lại bị như vậy. Chẳng mấy chốc, xe cấp cứu kêu inh ỏi tiến vào trường, bọn họ lại lần nữa chấn động. Không nghi ngờ gì nữa, chiếc xe này đến là để đưa Tịch Duệ Nam vào viện, tình trạng của cậu nghiêm trọng đến như vậy sao?

“Thật đáng sợ, không biết chuyện gì xảy ra nữa, tim cậu ấy đột nhiên ngừng đập. Điều kiện phòng y tế của trường có hạn nên phải lập tức gọi xe cấp cứu, bây giờ đưa đi bệnh viện cấp cứu rồi”.

Tim ngừng đập, nếu như không kịp thời cấp cứu sẽ nguy hiểm đến tính mạng, tình hình nghiêm trọng đến thế sao? Tin tức này khiến tất cả các thành viên đều khó mà tin được nhưng sự thực bày ra ngay trước mắt, không cho phép bọn họ không tin.

Lúc Tịch Văn Khiêm nhận được điện thoại khẩn cấp của trường học thông báo cũng cảm thấy vô cùng khó tin. Con trai ông từ nhỏ đã vô cùng khỏe mạnh, gần nhưu là chưa từng bị bệnh, thỉnh thoảng sốt ho cũng uống chút thuộc vào là khỏi ngay. Làm sao đột nhiên tim lại ngừng đạp phải đưa đi bệnh viện cấp cứu? Khi nghe thấy tin tức ấy, ông kinh hãi đến mức suýt đánh rơi cả điện thoại.

Lập tức dừng việc đàm phán hợp tác giữa chừng, ông vội vàng liên lạc với vợ rồi hỏa tốc chạy đến bệnh viện. Bất chấp vượt qua hai lần đèn đỏ, tiền phạt là chuyện nhỏ, con trai là chuyện lớn, ông không để ý được nhiều như vậy.

Khi ông lái xe đến bệnh viện, Hạ Dung Phương cũng vừa tới nơi, mặt đầy nước mắt, hai vợ chồng vội vàng tìm đến cửa phòng cấp cứu, trong phòng cấp cứu vẫn bật đèn màu đỏ, giáo viên thể dục và bác sĩ của trường vẫn chờ đợi ở ngoài cửa.

Giáo viên thể dục kể lại một lượt tình hình xảy ra hôm nay cho bọn họ nghe, cuối cùng nói: “Thật sự không ngờ được sẽ xảy ra chuyện như thế này, Tịch Duệ Nam vẫn luôn luyện tập có trật tự, xảy ra chuyện ngoài ý muốn thực sự khiến chúng tôi không lường trước được. Nhưng cơ thể của em ấy vẫn luôn khỏe mạnh, tôi nghĩ chắc là sẽ không nguy hiểm đâu.”

Giáo viên thể dục cố hết sức để phụ huynh bớt lo, nhưng con trai họ đang ở trong phòng cấp cứu, là bố mẹ làm sao có thể bớt lo cho được? Hạ Dung Phương nước mắt cứ chảy không ngừng, Tịch Văn Khiêm thi hút hết điếu này đến điếu thuốc khác. Tư vị vô cùng đau đớn giống như đưa thân vào lò lửa.

Cuối cùng cũng đợi được đến lúc cánh cửa phòng cấp cứu mở, khi bác sĩ bước ra, trái tim Tịch Văn Khiêm thắt lại trong thoáng chốc, việc hít thở đột nhiên trở nên khó khăn. Ông đăm đăm nhìn vào miệng của vị bác sĩ, vừa chờ mong vừa sợ hãi đáp án của ông ấy, điếu thuốc kẹp giữa hai đầu ngón tay bị bóp gãy trong vô thức.

May mắn là bác sĩ đưa ra một đáp án khiến mọi người đều thở phào nhẹ nhõm: “Sau khi cấp cứu, bệnh nhân đã khôi phục được nhịp tim và tự chủ hô hấp, cần nằm lại bệnh viện để theo dõi thêm hai ngày, nếu sau đó không có dấu hiệu tái phát thì về cơ bản là không có gì nguy hiểm.”

Tịch Duệ Nam từ từ mở mắt, lúc nhìn thấy bốn bức tường trắng trong phòng bệnh, cậu biết kế hoạch to gan mạo hiểm cua mình đã thành công rồi.

“Nam Nam, con tỉnh rồi.”

Giọng vừa lo lắng vừa vui mừng của mẹ cậu, Hạ Dung Phương, vang lên bên tai, hơi quay đầu, cậu nhìn thấy mẹ đang ngồi bên cạnh giường, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, rõ ràng là rơi không biết bao nhiêu nước mắt. Lần này, cậu thực sự khiến bà bị kinh sợ rồi. Cậu thấp giọng gọi một tiếng với ý xin lỗi: “Mẹ!”

“Nam Nam, con còn thấy khó chịu ở chỗ nào không?”

“Phần ngực vừa đau vừa bức bối. Mẹ, vì sao con lại ở bệnh viện?” Tịch Duệ Nam biêt rõ còn cố ý hỏi, bởi vì cậu muốn biết chuẩn đoán của bác sĩ đưa ra.

“Hôm đó, lúc luyện tập con chạy quá nhanh, vận động kịch liệt khiến tim bị quá tải, cho nên bị ngất rồi được đưa đến bệnh viện cấp cứu.”

“Nhưng trước đây con luyện tập không hề ít hơn hôm đó mà, lúc tập nhảy sào còn mệt hơn chạy bộ nhưng con chưa từng bị ngất xỉu. Mẹ, có phải là con bị bệnh gì không?”

Hai mắt Hạ Dung Phương, đỏ hoe nhưng bà vẫn dịu giọng an ủi con trai: “Con không làm sao cả, đừng nghĩ ngợi quá nhiều!”

Tim Tịch Duệ Nam đột nhiên ngừng đập, sau khi được đưa đến bệnh viện cấp cứu, bác sĩ đã kiểm tra tỉ mỉ cho cậu nhưng không phát hiện ra bất cứ tổn thương hữu cơ nào, chức năng của tim rất bình thường, vì sao lại đột nhiên ngừng đập? Bác sĩ kiểm tra đi kiểm tra lại cũng không tìm ra được nguyên nhân, cuối cùng đành đưa ra chuẩn đoán là “bệnh tim cấp tính”.

“Có thể do vận động vượt quá giới hạn chịu đựng của tim, nên dẫn đến bệnh tim cấp tính.”

Tịch Văn Khiêm vô cùng căng thằng. “Bác sĩ, nhưng sức khỏe của con trai tôi vẫn luôn rất tốt, làm sao đột nhiên lại bị bệnh tim cấp tính được?”

“Không phải cứ cơ thể khỏe mạnh thì sẽ không mắc bệnh tim. Trong các cuộc thi chạy marathon đường dài cũng nhiều lần xuất hiện việc vận động viên đột tử. Vận động tuy có ích cho sức khỏe nhưng nếu vận động với cường độ quá cao và thời gian vận động quá dài thì có thể dẫn đến bệnh tim cấp tính, bệnh ở huyết quản. Bệnh của con trai ông cũng là vì nguyên nhân này.”

“Vậy…con trai tôi sau này sẽ thường xuyên tái phát bệnh tim sao?”

Tịch Văn Khiêm thực khó chấp nhận sự thật là cậu con trai vốn dĩ khỏe mạnh đột nhiên trở thành một bệnh nhân mắc bệnh tim.

Bác sĩ an ủi ông: “Không phải thế, qua kiểm tra kĩ càng, chúng tôi thấy tim của cậu bé không có bất cứ tổn thương hữu cơ nào, lần này chỉ là vận động quá độ mới dẫn đến tim ngừng đập, chức năng của tim vẫn bình thường. Cậu ấy không thể coi là một người mắc bệnh tim, nhưng đã có tình huống đột ngột như thế, sau này tốt nhất là không nên vận động quá độ nữa, để tránh xảy ra sự việc ngoài ý muốn như thế này. Nếu lại lần nữa xuất hiện triệu chứng tim ngừng đập thì có thể từ bệnh tim cấp tính chuyển thành bệnh tim mãn tính, lúc đó sẽ rất phiền phức.”

Lời của bác sĩ khiến Tịch Văn Khiêm bớt lo lắng nhưng sau khi suy nghĩ lại nói: “Bác sĩ, con trai tôi từ tiểu học đã bắt đầu luyện tập nhảy sào, nó vô cùng thích môn thể thao này, liệu sau này nó còn có thể tiếp tục nhảy sào không?”

“Nhảy sào sao? Là môn thể thao chống một chiếc gậy trúc để nhảy qua một chiếc xà ngang cao mấy mét ư?” Bác sĩ kiên quyết lắc đầu. “Chắc chắn không thể nhảy nữa rồi, nếu bất nhảy đến giữa không trung, rồi trái tim lại có vấn đề, người cứ thế rơi xuống thì làm sao? Quá nguy hiểm, tuyệt đối phải cấm. Có thể đổi sang môn thể thao khác nhau như chạy bộ, bơi lội, đánh cầu lông….sẽ thích hợp với cậu ấy hơn.”

Ngoài những điều này ra, bác sĩ còn đặc biệt dặn dò gia đình phải chú ý đến vấn đề cảm xúc của cậu con trai. Ông nói tuổi trẻ đều rất mẫn cảm, thân thể xuất hiện tình trạng ngoài ý muốn như thế này cho thấy có gánh nặng về mặt tinh thần, khuyên bố mẹ cậu nhất định phải quan tâm, yêu thương cậu nhiều hơn.

Khi Tịch Văn Khiêm nặng nề lê bước đến phòng bệnh của con trai, Tịch Duệ Nam vẫn đang cố gắng hỏi mẹ xem có phải mình mắc bệnh gì đó không, cậu nhấn mạnh nhiều lần. “Con chẳng phải là loại nữ sinh gió thỏi qua đã ngã. Nếu như không có chuyện gì, con không tin là mình đang yên đang lành lại hôn mê bất tỉnh.”

Hạ Dung Phương bị cậu gặng hỏi sắp không giấu được nữa rồi, đúng lúc nhìn thấy chồng đi vào, bà cầu xin giúp đỡ, nói: “Văn Khiêm, anh nói chuyện với Nam Nam đi.”

Tịch Văn Khiêm biết Hạ Dung Phương muốn giấu con trai, không muốn tạo ra ảnh hưởng xấu về mặt tâm lý cho cậu, nhưng chuyện này không giấu nổi, bởi vì sau này không thể để cậu tiếp tục chơi môn nhảy sào mà cậu yêu thích nữa.

“Nam Nam, con nghe bố nói.”

Tịch Văn Khiêm nhắc lại nguyên văn lời của bác sĩ cho Tịch Duệ Nam nghe, ông gắng hết sức để nói nhẹ nhàng, bình thản: “Chỉ là vận động quá độ dẫn đến bệnh tim cấp tính, các chức năng của tim con vẫn bình thường. Sau này ngoài việc phải tránh vận động quá độ ra, còn lại không có gì khác so với người bình thường cả, đừng lo lắng, sức khỏe của con không có ảnh hưởng gì lớn cả.”

“Không thể vận động quá độ, vậy sau này con cũng không thể nhảy sào nữa đúng không?”

Tịch Văn Khiêm an ủi con trai: “Nam Nam, không sao cả, nhảy sào chỉ là một sở thích của con, nếu như không thể tiếp tục nữa thì tập một môn khác mà con thích là được.”

Tịch Duệ Nam trầm mặc, chẳng nói lời nào, trong sự trầm mặc có sự nặng nền như bị cả ngọn núi đè xuống.

Tịch Văn Khiêm biết con trai đang buồn, đưa tay ra khẽ vuốt mái tóc mềm mại của cậu, rồi nói: “Nam Nam, con đừng buồn. Ngoài việc không thể nhảy sào, bác sĩ nói những môn thể thao như chạy bộ, bơi lội, cầu lông, con vẫn có thể tham gia binh thường. Cuộc sống của con sẽ không quá khác biệt trước kia.”

Tịch Duệ Nam ngước mắt lên chăm chú nhìn bố mình, hỏi: “Bố, ngoài việc không thể nhảy sào, cuộc sống của con ở những phương diện khác vẫn có thể giống hệt như trước kia sao?”

Bị con trai dùng ánh mắt trong suốt chỉ có ở tuổi thiến niên kia chăm chú, Tịch Văn Khiêm đột nhiên hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của cậu. Tịch Duệ Nam hy vọng cuộc sống vẫn có thể giống hệt như trước đây, bố mẹ yêu thương nhau, gia đình viên mãn, không có người thứ ba đến phá hoại.

Trái tim thắt lại, từ góc độ của người đàn ông, Tịch Văn Khiêm không nỡ bỏ Phạm Na, nhưng khuôn mặt trắng xanh và ánh mắt hy vọng của con trai đang nằm trên giường bệnh đã đánh thức trách nhiệm của một người làm bố trong ông. Nên lại một tiếng thở dài, ông dứt khoát gật đầu, nói: “Có thể, Nam Nam, cuộc sống của con sẽ giống hệt như trước đây. Bố và mẹ sẽ mãi mãi ở bên cạnh chăm sóc con.”

Tịch Duệ Nam nở nụ cười, nhiều ngày như vậy rồi, đây là nụ cười đầu tiên của cậu. Khóe miệng hơi nhếch lên, nó là một nụ cười nhẹ nhàng, giống như ánh mặt trời xuyên qua màn sương dày đặc trong ngày đông.

Hạ Dung Phương hiểu ẩn ý trong cuộc nói chuyện của hai bố con, bà vô thức liếc nhìn chồng mình một cái, vừa khéo bắt gặp ánh mắt ông, vẻ mặt của hai người đều vô cùng phức tạp.

Sau khi kết quả chuẩn đoán bệnh tim cấp tính của Tịch Duệ Nam được giáo viên thể dục và bác sĩ của trường mang về, chẳng mấy chốc toàn trường đều biết, bất luận là học sinh hay giáo viên, người người đều kinh ngạc chẳng hiểu ra làm sao.

“Không phải chứ, Tịch Duệ Nam cũng mắc bệnh tim ư?”

“Thật là chẳng thể nào ngờ được, cao thủ vận động như cậu ấy cũng mắc bệnh tim sao?”

“Đúng vậy, Tịch Duệ Nam làm sao lại mắc bệnh tim được chứ, có nhầm không đấy, hay là bệnh viện chuẩn đoán nhầm rồi?”

“Chuẩn đoán nhầm cái đầu cậu ấy! Tim cũng đã ngừng đập rồi còn có thể chuẩn đoán nhầm hay sao, cấp cứu được cơi như là cậu ta mạng lớn rồi.”

Trong phòng học của lớp năm khối mười, các học sinh vô cùng kích động, người người bàn tán, tiết truy bài sáng đều nói về chuyện này.”

Lời bàn tán xôn xao không ngừng lọt vào tai Bạc Hà đang chống cằm, thất thần suy nghĩ. Cô cảm thấy việc này có gì đó không thể hiểu nổi, mấy ngày trước cô còn nói với Tịch Duệ Nam, nếu như cậu mắt bệnh tim, bố mẹ cậu chưa biết chừng sẽ không ly hôn nữa, ai ngờ mới chỉ có mấy ngày, cậu ta lại mắc bệnh tim thật, dưới gầm trời này lại có chuyện trùng hợp như vậy sao? Cô nghi ngời là cậu giả bệnh. Nhưng mà bệnh này làm sao có thể giả vờ được giống như đau bụng, đau đầu, thực sự là tim cậu đã ngừng đập, sau đó phải đến bệnh viện cấp cứu, suýt chút nữa thì mạng sống khó giữ. Nghĩ đi nghĩ lại, Bạc Hà chỉ có thể dùng câu thế sự khôn lường để làm kết luận cuối cùng.

Bệnh tình của Tịch Duệ Nam khiến An Nhiên rất đâu lòng: “Vì sao cậu ấy lại mắc căn bệnh này chứ! Mình muốn quyên góp cho cậu ấy, mình muốn quyên góp tất cả tiền tiêu vặt của mình cho cậu ấy chữa bệnh.”

Có người nói: “Cậu thôi đi, nhà Tịch Duệ Nam không thiếu tiền cho cậu ấy chữa bệnh, không giống như nữ sinh lớp bảy kia, phải phát động toàn trường quyên góp cho cô bé.”

“Nhà cậu ấy có tiền là việc nhà cậu ấy có tiền, chúng ta quyên góp là tâm ý của chúng ta. Các bạn có nguyện ý quyên góp không? Hay là chúng ta quyên góp tiền trên lớp, buổi chiều mua chút đồ gì đó rồi cùng nhau đến bệnh viện thăm Tịch Duệ Nam thì thế nào?”

Đề nghị của An Nhiên nhận được sự ủng hộ của đa số học sinh, đặc biệt là nữ sinh. Vốn dĩ bạn học cùng lớp bị bệnh phải vào viện, dù thế nào cũng nên đi thăm một chút, huống hồ người nằm trong viện còn là một nam sinh nhận được sự hoan nghênh như vậy. Hơn nữa quyên góp chút tiền đối với học sinh lớp này cũng chẳng phải vấn đề gì lớn, đa số mọi người trong lớp có gia cảnh khá giả, cho con trai con gái độc nhất tiền tiêu vặt cũng khá xông xênh. Nghe nói quyên góp cho Tịch Duệ Nam, mọi người đều thoải mái mở hầu bao, chẳng mấy chốc đã quyên được hơn hai nghìn tệ.

Bạc Hà cũng quyên hai mươi tệ, là toàn bộ số tiền mặt trên người cô.

An Nhiên phụ trách ghi tên và số tiền của người quyên góp, sau khi toàn bộ việc ghi chép hoàn tất, cô lén nói với Bạc Hà: “Thật kinh thường Quách Ích, cả lớp chỉ có mỗi cậu ta không quyên góp.”

“Có thể hiểu được mà, dù sao cậu ấy cũng đã đánh nhau với Tịch Duệ Nam, quan hệ không tốt, cậu ấy đương nhương sẽ không muốn quyên góp tiền cho Tịch Duệ Nam.”

An Nhiên vẫn không thể hiểu: “Nhưng người ta đã bị bệnh tim mà cậu ta còn ghi thù như thế này, thật là không có lòng cảm thông.”

Buổi chiều hôm đó, An Nhiên quyết định không tham gia tập luyện ở trường mà cùng một nhóm bạn trong lớp rầm rộ đến bệnh viện thăm Tịch Duệ Nam. Bạc Hà còn nói sẽ giúp cô xin phép giáo viên chủ nhiệm cho nghỉ hôm nay, ai ngờ cô ấy lại hếch khuôn mặt xinh xăn lên, nói: “Không cần xin nữa, sau này mình cũng sẽ không đi tập nữa đâu. Trên sân vận động không có Tịch Duệ Nam, mình chẳng thèm tập luyện vất vả như vậy làm gì.”

An Nhiên nói rất thẳng thắn, Bạc Hà nghe xong chỉ biết dở khóc dở cười.

Học sinh trong lớp, ngoài mấy người tham gia tập luyện, những người khác gần như đều đi cả. Bạc Hà và Quách Ích là hai trong số những người không đi. Lúc nghỉ ngơi giải lao, Quách Ích đi đến nói chuyện với Bạc Hà: “Nữ sinh trong lớp, chỉ có một mình cậu không đi thăm Tịch Duệ Nam. Vì sao không đi?”

“Quyên tiền rồi, tâm ý đến là được. Hà tất phải xúm vào đi thăm bệnh, hơn nữa bình thường mình cũng chẳng qua lại với cậu ta.”

“Bạc Hà, cậu là nữ sinh duy nhất trong lớp không lấy lòng Tịch Duệ Nam, nhưng lại là bạn tốt của An Nhiên, người suốt ngày lấy lòng cậu ta. Tôi thật sự thấy lạ, cậu làm thế nào mà có thể chơi thân với cô ấy vậy?”

“Vì sao lại không chứ? Mỗi người đều có chí riêng của mình, cũng chẳng ảnh hưởng đến việc làm bạn với nhau. An Nhiên có ưu điểm của cô ấy, thẳng thắn không giả dối, tôi cảm thấy cô ấy rất được.”

“Có lúc cái miệng của cô ấy cũng quá cay nghiệt, bởi vì tôi không quyên tiền cho Tịch Duệ Nam, buổi chiều lúc đụng mặt ngoài hành lang, cô ấy cố ý dùng giọng điệu rất khoa trương, nói: “Ai da, gặp được một núi băng đến làm khách, lạnh quá, lạnh quá !” Tôi sững ra một hồi lâu mới hiểu cô ấy đang nói mình là động vật máu lạnh.”

An Nhiên, quỷ nha đầu này, Bạc Hà cố nhịn cười: “Tính cô ấy là như vậy, cậu coi như không nghe thấy gì là được rồi.”

“Tôi cũng coi như không nghe thấy gì, chỉ là không quyên góp tiền cho Tịch Duệ Nam thôi, cậu ta đã không biết thông cảm, tôi cũng có thể càng không biết cảm thông hơn cậu ta chứ. Huống hồ gia đình nhà cậu ta không thiếu tiền chữa bệnh, so với việc quyên góp tiền cho cậu ta, thà rằng quyên góp cho học sinh lớp bảy kia còn hơn.”

Quách Ích cũng không phải là người không biết cảm thông, chỉ là cậu ta vẫn giữa mối ác cảm trong lòng. Bạc Hà tỏ vẻ hiểu được: “Quyên tiền vốn chính là tự nguyện, cậu không quyên, tất nhiên có lý do của cậu.”

Quách Ích nhìn Bạc Hà, chân thành nói: “Bạc Hà, trong số các nữ sinh trong lớp, chỉ có cậu là sáng suốt nhất.”

Đây là lời từ tâm can của cậu, cô nữ sinh tóc ngắn cởi mở này là người cậu trong thuận mắt nhất ttrong số nữ sinh của lớp.

Số tiền hơn hai nghìn tệ quyên góp cho Tịch Duệ Nam của lớp năm khối mười, lúc đầu Tích gia dù thế nào cũng không chịu nhận, hai vợ chồng Tịch Văn Khiêm và Hạ Dung Phương cùng một nhóm học sinh cứ đưa qua đẩy lại cả nửa ngày, cuối cùng Tịch Duệ Nam ngẫm nghĩ rồi nói: “Bố mẹ cứ nhận đi.”

Tiền nhận rồi xử lý thế nào, Tịch Duệ Nam kề tai nói mấy câu, ông liên tục gật đầu. Sáng hôm sau, Tịch Văn Khiêm lấy số tiền này, thêm vào ba nghìn tệ thành năm nghìn tệ, lấy danh nghĩa tập thể học sinh lớp năm khối mười, quyên góp cho nữa sinh lớp bảy của khối cấp hai bị mắc bệnh tim phong thấp.

Món tiền này được xử lý vô cùng đẹp đẽ, sau khi Bạc Hà biết được cũng bất giác tán thưởng. đúng là phải như vậy, Tịch gia không thiếu tiền chữa bệnh, so với việc quyên góp cho Tịch Duệ Nam như thêu hoa trên gấm thì thà chuyển sang giúp đỡ cho người gặp khó khăn hơn. Bố của Tịch Duệ Nam xem ra vẫn là người tử tế, chỉ là đã phạm sai lầm không nên thôi. Nhưng sau chuyện con trai bị bệnh lần này, chắc ông sẽ không còn tiêu tốn tâm tư để tiếp tục ngoại tình nữa.

Sau đợt ốm, Tịch Duệ Nam quay lại trường học, An Nhiên phát hiện tâm trạng của cậu không còn nặng nề như khoảng thời gian trước nữa. Cô rất vui mừng: “Xem ra cơn dông trong lòng cậu ấy đã qua rồi, trời chuyển nắng đẹp rồi!”

Bạc Hà cười nhạo cô là “nhân viên quan sát khí tượng cảm xúc của Tịch Duệ Nam.” Cười xong, Bạc Hà lại quan sát cậu, phát hiện ra đúng là như vậy thật, tâm trạng của cậu rõ ràng tốt hơn rất nhiều. Xem ra trận ốm này hẳn đã khiến cho vấn đề cậu vẫn lo lắng nhiều ngày được giải quyết.

Lúc ở nhà, Bạc Hà bất giác để ý cửa sổ của căn hộ tầng ba bên tòa nhà đối diện. Cửa sổ luôn luôn đóng chặt, về đêm không thấy bật sáng đèn, dường như không còn ai sống ở đó nữa. Người phụ nữa tên Na Na có khả năng đã chuyển đi rồi, hiển nhiên là cô ta đã bại trận trong cuộc tranh đoạt này.

Một người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp, tranh giành đàn ông với một phụ nữa tuổi tác xế chiều thì có thể dễ dàng thắng, nhưng nếu tranh giành người bố với một cậu con trai mười lăm tuổi thì sẽ khó khăn hơn nhiều. Đặc biệt là Tịch Duệ Nam, cậu thiếu niên quật cường, ngoan cố không chịu lùi bước, Bạc Hà nhớ cậu từng dứt khoát tuyên bố rằng bất luận như thế nào cậu cũng không chấp nhận hiện thực này, và cuối cùng quả nhiên cậu không cần chấp nhận, bởi vì hiện thực đã phải thay đổi vì cậu.

Không sai chút nào, hiện thực đã vì cậu mà thay đổi – Bạc Hà cảm thấy Tịch Duệ Nam rất thần kỳ, thời khắc then chốt, cậu làm thế nào lại có thể mắc bệnh tim cấp tính trùng hợp như thế chứ?

Hội thao mùa thu bắt đầu. Các vận động viên của lớp năm khối mười thể hiện rất xuất sắc, phàm là các môn thi đấu có họ tham gia, gần như đều giành được giải nhất. Chạy cự li ngắn một trăm mét cho nam, Quách Ích không phụ sự mong đợi của mọi người giảnh được ngôi quán quân, cự li một trăm mét cho nữ, Bạc Hà cũng dũng mãnh giành vị trí đầu. Chỉ có nhảy sào là mất đi lợi thế, không giành được giải. Có người thấy đáng tiếc, nói: “Vốn dĩ đây là chức quán quân lớp chúng ta nắm chắc nhất, đáng tiếc Tịch Duệ Nam lại phải bỏ thi.”

Lúc thi môn nhảy sào, Tịch Duệ Nam cũng quan sát cuộc thi, bầu trời trên chiếc xà ngang vô cùng trong xanh, đến mức mê hoặc. Trong cơ thể của cậu, nỗi khao khát muốn sải cánh bay lên đó cuộn trào không ngừng, nhưng cậu không thể bay lên được nữa.

Đây là lựa chọn do chính bản thân cậu đưa ra, để gia đình tiếp tục có được sự vẹn toàn, cậu cam nguyện chịu nguy hiểm, đồng thời vứt bỏ môn thể thao mà cậu yêu thích nhất.

Bây giờ, cuộc sống gia đình cậu đã quay lại quỹ đạo bình thường. Tịch Văn Khiêm nói với con trai rằng ông đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Phạm Na, cô ta đã rời khỏi Thanh Châu đến Thượng Hải. Tịch Duệ Nam âm thầm điều tra, căn hộ của Phạm Na bây giờ thực sự đã không có người ở nữa, bạn bè, đồng nghiệp cũ của cô ta đều biết cô ta đã đến làm cho một doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài ở Thượng Hải.

Hiện giờ, Tịch Văn Khiêm ngày ngày tan làm đúng giờ, ngoài thời gian làm việc ra, còn lại đều ở bên gia đình. Đặc biệt là ở cạnh cậu con trai từng xuất hiện tình trạng ngoài ý muốn về sức khỏe, dường như sự mất đi khiến ông càng thêm trân trọng. Thấy bố chấm dứt việc lăng nhăng quay về với gia đình, tự đáy lòng Tịch Duệ Nam cảm thấy vui mừng cho bản thân mình và mẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.