Về việc: Max Friedlander
Cậu này, nhờ Dolly, cuối cùng tớ đã có thể lần ra Max Friedlander! Ít ra là, hình như không ai có số của anh ta, nhưng tớ có địa chỉ email. Viết nháp giùm tớ một tin nhắn nhé. Cậu biết tớ không giỏi uốn gối trước ai mà.
Mel
Gửi đến: Max Friedlander
Từ: Mel Fuller
Về việc: Bác của anh
Anh Friedlander thân mến,
Tôi hy vọng anh đọc được lá thư này. Chắc anh không biết cảnh sát đang cố liên lạc với anh nhiều ngày qua. Tôi rất tiếc báo với anh là bác của anh, Helen Friedlander, đang bị thương nghiêm trọng. Bà là nạn nhân của một vụ được cho là tấn công tại căn hộ của mình. Hiện bà đang trong tình trạng nguy kịch tại bệnh viện Beth Israel của New York. Không may là bà đang bị hôn mê, và bác sỹ không biết bà có tỉnh lại hay không nữ
Anh Friedlander, nếu anh nhận được tin nhắn này, vui lòng gọi cho tôi ngay khi có thể theo số di động 917-555-2123, còn nếu không, xin cứ tùy nghi email cho tôi nhé. Chúng ta cần bàn về việc anh nghĩ bác anh thích thú nuôi của bà được chăm sóc ra sao trong khi bà nằm viện.
Tôi biết đây không phải là việc anh cần để tâm lúc này khi xét đến mức độ nghiêm trọng trong tình cảnh hiện nay của bà cụ, nhưng tôi khó có thể mường tượng rằng, một người rất thương yêu thú vật như bác anh lại không định trước một quy định nào đó cần thực hiện trong loại hoàn cảnh này.
Tôi là người sống cạnh nhà bà (căn hộ 15B) và tôi đang dẫn Paco đi dạo cũng như chăm sóc lũ mèo của bác anh, nhưng tôi sợ là lịch sinh hoạt của tôi không cho phép tôi chăm sóc chúng toàn thời gian. Việc chăm sóc Paco đang bắt đầu có ảnh hưởng đến công việc của tôi. Vui lòng liên lạc với tôi ngay khi có thể nhé.
Melissa Fuller
Gửi đến: Mel Fuller
Từ: Nadine Wilcock
Về việc: Lá thư
Tớ thích nó đấy. Ngắn nhưng dễ thương. Và đi thẳng vào trọng tâm.
Nad :)
Tái bút: Tớ nghĩ cậu xóa cái phần đi làm muộn là đúng. Không ai trong thế giới thực lại quan tâm đến việc đó cả. Chỉ có ở chỗ làm của CHÚNG người ta mới theo dõi nhân viên đi muộn thôi.
Gửi đến: Nadine Wilcock
Từ: Mel Fuller
Về việc: Lá thư
Ừ, nhưng cậu nghĩ anh ta có nhận được nó không? Từ những gì tớ biết được dựa vào những người tớ đã nói chuyện đến giờ, cái người tên Max Friedlander này hình như đang đóng vai nghệ sỹ ăn chơi mới nổi đang ở trên đỉnh cao nghề nghiệp. Không thể tin là anh ta chưa bao giờ bước lên Trang 10!
Ngoài ra, hình như anh ta lúc nào cũng đi vắng. Tháng trước đi Thái Lan chụp ảnh, tuần trước ở Hawaii, còn tuần này, cậu biết ở đâu không? Không ai biết anh ta đang ở đâu cả. Gọi điện thoại cũng vô ích: Theo SI, anh ta đã làm mất nó khi đang bơi lặn ở Belize. Nếu đọc được tin nhắn này, cậu nghĩ anh ta có giống loại người sẽ nhận lãnh không từ nan? Tớ thấy hơi lo đấy.
Mà cũng không sao. Ý tớ là, tớ đã gắn bó với lũ mèo (Ông Peppers vẫn chưa chịu thò đầu ra khỏi gầm giường) còn Paco thì giống như bạn thân của tớ.
Nhưng tớ đã dính hơn năm cảnh cáo đi muộn từ phòng Nhân sự. Họ sẽ cho tớ vào diện bị theo dõi mất! Nhưng tớ biết làm gì đây? Paco CẦN hẳn một tiếng đi dạo vào buổi sáng. Tuy nhiên, nếu tớ còn trốn thêm một cuộc họp nào nữa vì phải tất tưởi chạy về nhà dắt con chó đi ị, tớ không bị đuổi mới là lạ. Tớ hoàn toàn hụt mất vụ Sarah Jessica Parker vào tối hôm kia vì Paco không chịu ị. Tớ đã phải dẫn nó tới lui cả tiếng đồng hồ. George đang cáu lắm, vì Ký sự lấy tin trước ta. Thiệt tình tớ không hình dung nổi Ký sự lại đưa mấy tin lượm lặt buôn dưa lê về những người nổi tiếng. Tớ luôn nghĩ họ quá trí thức đâu để tâm mấy vụ nà
Mel
Gửi đến: Tom Barrett
Từ: Max Friedlander
Về việc: Tin nhắn
Gửi những ai có thể liên quan:
Vui lòng chuyển tin nhắn sau cho Vivica Chandler đang nghỉ tại Nhà tranh Sopradilla.
Viv!
Không được--anh lặp lại, KHÔNG ĐƯỢC--nhận bất kỳ tin nhắn, điện thoại, fax, email, vv... gửi cho anh từ một phụ nữ có tên Melissa Fuller.
Không, em đừng lo, cô ta không phải là một trong những người tình cũ của anh. Cô ta là hàng xóm của bác anh. Hình như, bác Helen bị ngã và cái cô rỗi hơi Fuller này đang cố liên lạc với anh về con chó ngu ngốc.
Nhưng chúng ta sẽ không để cô ta làm hỏng cuộc chạy trốn nhỏ của chúng ta, đúng không?
Vì vậy đừng mở cửa cho ai cho đến khi anh đến. Anh vừa chụp xong cho Neve Campbell, rồi anh sẽ bay chuyến bay đêm rời LAX, để có thể tới đó kịp lúc ngắm mặt trời mọc cùng em. Cứ ướp lạnh sẵn sâm-panh chờ anh nhé.
Yêu em,
Gửi đến: Max Friedlander
Từ: Tom Barrett
Về việc: Tin nhắn
Anh Friedlander thân mến,
Xin hân hạnh thông báo với anh là tin nhắn anh gửi cho cô Chamdler đã được chuyển tới người nhận. Nếu có việc gì khác, chúng tôi, tại Quán trọ Thiên đường này, có thể làm để giúp anh nghỉ ngơi thoải mái, vui lòng đừng ngại báo cho chúng tôi biết.
Chúng tôi trông anh đến với chúng tôi vào ngày mai.
Thân ái,
Tom Barrett
Người giữ cửa
Quán trọ Thiên đường
Key West, Florida
Gửi đến: Mel Fuller
Từ: Max Friedlander
Về việc: Bác tôi
Cô Fuller thân mến,
Tôi bị sốc. Bị sốc nặng và cảm thấy kinh hoàng khi nghe sự việc đau lòng xảy ra với bác Helen của tôi. Bác ấy, tôi chắc chắn cô biết, là người thân duy nhất còn lại của tôi. Tôi không biết lấy gì báo đáp cô vì những cố gắng cô đã làm để liên lạc với tôi và cho tôi biết về tấn thảm kịch này. Dù vậy, hiện tại tôi đang đi công tác ở châu Phi - có lẽ cô đã nghe Ethiopia đang có hạn hán? Tôi đang chụp ảnh cho Quỹ Cứu trợ trẻ em--tôi sẽ bắt đầu sửa soạn về New York ngay lập tức. Nếu bác tôi tỉnh lại trước khi tôi về đến nơi, xin cô cả quyết giùm với bác ấy là tôi đang trên đường về.
Cám ơn cô một lần nữa, cô Fuller. Những điều họ nói về sự lạnh lùng và vô cảm của người New York rõ ràng không đúng trong trường hợp cô chút nào. Chúa phù hộ cô nhé.
Chân thành,
Maxwell Friedlander
Gửi đến: John Trent
Từ: Max Friedlander
Về việc: SOS
Anh bạn, tớ đang gặp rắc rối. Cậu phải giúp tớ.
Tớ nói thật đấy. Cậu không biết chuyện gì kinh khủng ở đây đâu: Tớ đã có cơ hội đi nghỉ dài hạn với Vivica. Ừ, cậu đọc không sai đâu. Vivica. Siêu mẫu. Người vừa nghỉ chơi Triump. Người trong các quảng cáo áo ngực bơm nước mới. Người ở trên bìa SI. Phải. Người ĐÓ đấy.
Nhưng sẽ đổ sông đổ biển hết, anh bạn ơi, nếu cậu không gia ơn cho tớ. Một cái ơn bé tẹo thôi. Tớ chỉ yêu cầu có thế. Và tớ biết tớ không phải nhắc cậu về cái lần tớ đã cứu nguy cho cậu cái vụ em-biết-gì-không tại Vegas. Nhớ chứ? Kỳ nghỉ xuân, năm cuối đại học của chúng ta? Tớ chưa từng thấy ai uống nhiều margarita như cậu tối hôm ấy. Nói cho cậu biết, cậu sẽ phải trả tiền cấp dưỡng sau khi ly hôn ngay lúc này nếu không nhờ tớ. Tớ đã CỨU cậu. Và ngày hôm sau cậu đã thề (ngay cạnh hồ bơi, nhớ chưa?) nếu cậu có thể làm gì cho tớ, cậu sẽ làm. À, hôm nay đến ngày đó rồi đấy. Tớ đang đòi nợ đây. Cái Ơn Phải Trả.
Chết tiệt, họ đang bắt tớ tắt các thiết bị điện tử vì sắp cất cánh. Viết lại cho tớ nhé. Tớ phải biết cậu có thể làm việc này cho tớ không, nếu không tớ toi mất.
Max
Gửi đến: Jason Trent
Từ: John Trent
Về việc: Max Friedlander
Em biết nó đang đến mà. Em biết nó đang đến, và ngay lúc này, nó đã đến: Một lá thư được gửi từ Max Friedlander, yêu cầu trả nợ cái ơn cậu ta đã làm cho em hồi năm cuối đại học. Chúa ơi, đã 10 năm rồi. Đầu óc cậu ta rỗng tuếch cơ mà. Số An ninh xã hội của mình cậu ta còn không nhớ, nhưng lại nhớ cái ơn em nợ cậu ta. Em đã làm gì mà trời phạt thế này?
Anh nhớ Max, đúng không, Jase? Cậu ta là bạn cùng phòng với em năm cuối đại học, cái người mà em đã ở ghép trong căn hộ đầu tiên khi em chuyển ra thành phố sau khi tốt nghiệp ấy. Cái chỗ gớm ghiếc ở Hell’s Kitchen, nơi có cái gã bị đâm sau lưng ngay đêm đầu tiên bọn em dọn tới--anh nhớ chưa? Hôm sau được đăng lên báo đó... Thật tình mà nói, em nghĩ chính việc này đã đưa đẩy em tới quyết định trở thành phóng viên điều tra tội phạm.
Anh nhớ Mim đã bảo để nội giúp em chấm dứt hợp đồng thuê nhà và dọn về chỗ của nội mà sống, trích lời của Mim, như một con người? Chúa ơi, sau hai tháng sống với Max, em gần như pó tay phải nhận lời nội. Cậu chàng này vẫn nghĩ hai đứa còn đang đi học hay sao ấy-- một nửa Manhattan từng có mặt tại phòng khách xem bóng bầu dục tối thứ hai hàng tuần. Dù vậy, không có cảm giác nặng nề khi em dọn đi. Cậu ta vẫn gọi cho em mấy tháng một lần để cập nhật tin tức của nhau. Và giờ là chuyện này.
Có Chúa mới biết Max muốn em làm gì cho cậu ta. Chắc là giải cứu một đống diễn viên múa tị nạn người Cuba. Hay cho đội bóng bầu dục ở nhờ nhà. Hay cho cậu ta vay $50.000 để trả nợ cho một băng nhóm người Nga. Em đang xem xét một cách nghiêm túc việc rời khỏi đất nước đấy, Jase. Anh nghĩ cuối tuần này Mim sẽ cho em lái chiếc Lear chứ?
John
Gửi đến: John Trent
Anh cũng ngại khi hỏi, tất nhiên rồi, nhưng vì là anh lớn của em, anh thấy mình có quyền được biết: Chính xác thì Max Friedlander đã làm gì cho em khiến em nợ anh ta món nợ khổng lồ này?
Jason
Tái bút: Stacy hỏi khi nào em đến chơi? Bọn trẻ hỏi thăm em đấy. Brittany đã đi được nước kiệu, còn Haley đoạt giải nhất cuộc thi nhảy cao tuần trước.
Tái tái bút: Không lái chiếc Lear được. Julia đang bay nó.
Gửi đến: Jason Trent
Từ: John Trent
Về việc: Max Friedlander
Tên nàng là Heidi. Nàng làm nghề biểu diễn múa hát. Nàng gắn lông vũ trên tóc, và mặc áo xẻ ngực sâu. Thôi được, không hẳn vậy. Nhưng tên cô ấy là Heidi và cô ấy làm nghề biểu diễn múa hát. Và có vẻ như em đã quyết định biến cô ấy thành bà John Trent đầu tiên. Anh sẽ không hiểu đâu, dĩ nhiên rồi, vì anh chưa bao giờ làm điều gì tai tiếng dù là nhỏ nhất trong suốt 35 năm cuộc đời anh. Nhưng hãy thử đặt mình vào vị trí của em xem, Jason: Hồi đó là kỳ nghỉ Xuân, em mới 22 tuổi và em đang yêu. Em nốc quá nhiều rượu margarita. Max đã lôi em ra khỏi Nhà thờ ban phép cưới, tống Heidi về nhà, giữ chìa khóa xe để em không thể theo cô ấy, giã rượu cho em, và cho em vào giường. Thi thoảng em vẫn nghĩ tới cô ấy. Nàng có mái tóc đỏ và hàm răng vẩu. Nàng dễ thương lắm. Nhưng không đáng để làm VIỆC NÀY.
Tái bút: Chúc mừng Haley và Brittany hộ em. Anh có định tới Vineyard cuối tuần này không? Em có thể gặp cả nhà ở đó. Còn tùy vào việc cái ơn phải trả cho Max là thế nào.
Gửi đến: John Trent
Từ: Jason Trent
Về việc: Max Friedlander
À, giờ thì mọi việc rõ như ban ngày rồi. Anh biết em tào lao thế nào khi dính dáng đến những em tóc đỏ. Mà VIỆC NÀY là việc gì?
Jason
Tái bút: Không, bọn anh định đi Hamptons. Em đi cùng cho vui.
Gửi đến: Max Friedlander
Từ: John Trent
Về việc: SO
Tớ thậm chí không thèm hỏi. Cậu muốn tớ làm gì cho cậu hả, Max?
Và làm ơn, tớ xin cậu, đừng có làm gì bất hợp pháp ở New York hay bất kỳ bang nào.
John
Gửi đến: John Trent
Từ: Max Friedlander
Về việc: SOS
Này, chuyện đó dễ thôi: Tớ chỉ muốn cậu đóng vai tớ. Chỉ một hai tuần.
Có khi một tháng. Đơn giản quá mà, đúng không? Thông tin cho cậu đây:
Bác của tớ, cậu biết rồi đấy, cái người nhiều tiền lắm của đáng ghét chả ma nào chịu nổi làm tớ nhớ tới bà của cậu, Mimi hay cái tên quái quỷ gì ấy. Cái người vô cùng bủn xỉn về căn hộ của chúng ta đó. Nhưng khu ở thì chẳng đến nỗi nào.
Dù sao, bác tớ hình như bị mất trí nhớ tạm thời vì đã cho một tên tâm thần nào đó vào nhà. Hắn đã nện vào đầu bà rồi bỏ trốn, và giờ bà đang ở trong “ngăn rau tủ lạnh” tại Beth Israel. Có cơ may - dẫu nhỏ - theo các bác sỹ, bà có thể thoát khỏi tình trạng đó. Vậy cậu đã hiểu là sẽ không đơn giản khi bà già tỉnh dậy và cho rằng Maxie yêu quý của bà đã không bay đến bên giường ngay khi nghe hung tin. Di chúc của bác Helen được chia theo tỷ lệ 80-20--80% của 12 triệu sẽ vào tay tớ khi bà ấy mất, còn 20% sẽ chuyển cho các tổ chức từ thiện mà bà già tài tr. Chúng ta không muốn có bất kỳ thay đổi nào trong số phần trăm đó, đúng không, vì lý do Maxie té ra đang lả lướt vui chơi cùng một em siêu mẫu trong suốt tấn thảm kịch đầy hoang mang này? Dĩ nhiên là không rồi. Đây là nơi cậu, bạn của tôi ơi, vào vai của mình:
Cậu sẽ nói với người hàng xóm của bà ấy rằng cậu là tớ.
Đúng thế. Chính là cái thằng tớ, để cái ả Melissa Fuller báo lại với bác Helen - nếu cô ta lượn lờ quanh, điều này thì cực kỳ đáng nghi - thì vâng, cháu trai Maxie yêu quý của bà đã lập tức xuất hiện ngay khi nghe tin về vụ tai nạn nhỏ. Tuyệt vời, và cậu có thể phải dẫn chó đi dạo vài lần. Chỉ là để cô ả hàng xóm ngậm miệng lại.
Và dĩ nhiên, nếu bà già cho thấy dấu hiệu tỉnh lại dù là nhỏ nhất, cậu gọi cho tớ. Hiểu chứ? Và tớ sẽ lao về ngay.
Nhưng vì tớ đoán cơ may một bà lão 80 tuổi hồi phục từ kiểu hôn mê này hầu như bằng không, nên tớ không mong sẽ nghe tin gì từ cậu.
Cậu biết tớ sẽ không nhờ cậu làm việc này nếu chúng ta không đang nói về Vivica. Được chứ? VIVICA. Mỹ nữ được mệnh danh là rất giỏi yoga. YOGA đấy nhé, Trent.
Cậu làm việc này giúp tớ nhé, coi như không ai nợ ai nữa. Ý cậu sao hả?
Max
Gửi đến: Max Friedlander
Từ: John Trent
Về việc: S
Để xem tớ có hiểu đúng hay không:
Bác của cậu là nạn nhân của một vụ tấn công tàn bạo, và cậu không cần phải quan tâm nhiều đến mức phải hoãn kỳ nghỉ? Lạnh lùng quá, Friedlander. Rất lạnh lùng.
Về cơ bản, việc cậu muốn tớ làm là phạm tội lừa đảo--một tội có thể bị phạt từ 5 đến 10 năm bóc lịch trong một nhà tù của bang--do giả danh cậu. Đúng thế chứ?
Thà tớ lấy cô nàng làm nghề biểu diễn múa hát còn hơn.
John
Gửi đến: John Trent
Từ: Max Friedlander
Về việc: SOS
Bọn phóng viên tội phạm các cậu sao đều một giuộc cả. Nghe tớ này, Trent. Tớ chỉ nói một lần thôi: Không phải lừa đảo nếu tớ cho phép cậu đóng giả tớ.
Việc gì cậu cứ phải làm cho nó ra vẻ dối trá thế hả? Tớ nói rồi, Helen đang hôn mê. Bà ấy sẽ không bao giờ biết việc đó. Nếu bà ấy ngoẻo, cậu báo tớ, tớ sẽ về thu xếp làm ma chay. Nếu bà ấy tỉnh lại, cậu báo tớ, tớ sẽ về giúp bà ấy hồi ph
Nhưng hễ mà còn bất tỉnh, bà ấy sẽ không bao giờ biết sự khác biệt. Vậy sao phải hoãn? Hơn nữa, chúng ta đang nói về Vivica ở đây.
Cậu thấy mọi việc có thể dễ dàng biết bao nếu cậu đừng phân tích quá kỹ không? Hồi đó cậu luôn như vậy. Tớ nhớ khi làm mấy bài kiểm tra đa lựa chọn, cậu luôn thế này: Không thể là A--điều đó quá rõ ràng. Hẳn họ đang cố lừa ta, và thế là cậu chọn D, trong khi câu trả lời RÕ RÀNG LÀ A.
Miễn là Bác Helen--và các luật sư của bà ấy--không biết gì, sao không để tớ thưởng thức kỳ nghỉ nhỏ đáng có của tớ? Hãy xoa dịu người hàng xóm. Tớ chỉ yêu cầu có thế. Lãnh nhiệm vụ dẫn chó đi dạo vài tối một tuần.
Tớ nghĩ đây là một cái giá rất bèo để trả, xét đến việc tớ đã giữ cho cậu không phạm sai lầm tồi tệ nhất trong đời. Cậu nghĩ cụ bà Mimsy vẫn sẽ mời cậu đến các dạ tiệc ở Vineyard nếu cậu lấy một em múa hát ở Vegas làm vợ?
Tớ không nghĩ thế đâu. Tớ nghĩ cậu nợ anh bạn Maxie này đấy, nhưng đúng mà.
Max
Gửi đến: Jason Trent
Từ: John Trent
Về việc: Max Friedlander
Cậu ta muốn em dắt con chó của bà bác đang hôn mê của cậu ta đi dạo trong khi cậu ta đi tiệc tùng với một em siêu mẫu.
Em đoán việc đã có thể còn tệ hơn. Tệ hơn rất nhiều.
Vậy sao em lại có linh cảm xấu về nó nhỉ?
John
Gửi đến: John Trent
Từ: Jason Trent
Về việc: Max Friedlander
Em nói đúng. Nó có thể đã tệ hơn. Em định sẽ làm gì nào?
Jason
Tái bút: Stacy bảo anh nói với em là chị dâu em đã tìm được cô gái hoàn hảo cho em: cô giáo dạy cưỡi ngựa của Haley. 29 tuổi, size 4, tóc vàng, mắt xanh, tất tần tật. Em nghĩ sao hả?
Gửi đến: Jason Trent
Từ: John Trent
Về việc: Max Friedlander
Sao lại không? Ý em là, dắt chó của một bà lão đi dạo... Điều đó còn có thể tệ đến mức nào?
Tái bút: Anh biết em không chịu nổi ba cái vụ luyện ngựa nghẽo. Có gì đó phi tự nhiên trong việc bắt một con ngựa nhảy nhót.
Gửi đến: John Trent
Từ: Jason Trent
Về việc: Max Friedlander
Ngựa không nhảy nhót trong luyện ngựa, đồ ngốc. Chúng bước. Mà em có bao giờ nghĩ em và Heidi có thể đúng là người dành cho nhau không? Ý anh là, với cái kiểu may mắn em đang có với phụ nữ gần đây, Heidi rất có thể là cơ hội sau cùng để nắm lấy hạnh phúc thực sự. Chỉ nghĩ, nếu em nghe theo con tim, thay vì cái đầu của Max, có thể em đã là người cung cấp cho Mim một đứa cháu cố vào tháng 12 tới, thay vì anh.
Jason
Gửi đến: Jason Trent
Từ
Về việc: Max Friedlander
Em đã nói gần đây em ghét anh nhiều thế nào chưa?
Gửi đến: Max Friedlander
Từ: John Trent
Về việc: SOS
Được rồi, tớ sẽ làm.
Gửi đến: John Trent
Từ: Max Friedlander
Về việc: Chiến dịch Paco
Được rồi. Tớ sẽ cho người hàng xóm biết để gặp cậu (ý tớ là tớ) trao chìa khóa tối nay. Cô ta có chìa khóa sơ cua của bác tớ. Hình như cô ta chưa bao giờ thắc mắc vì sao bác Helen không đưa tớ chìa khóa nơi ở của bà già (vụ hỏa hoạn trong trước của bà ấy không phải do tớ. Có gì đó không ổn trong hệ thống dây điện).
Nhớ, cậu phải là tớ, vì vậy cố mà hành động như thể cậu quan tâm đến vết bầm của bà già, hay nó là cái gì cũng được. Và nghe này, chừng nào cậu còn là tớ, cậu hãy thử ăn mặc có chút... Tớ đang tìm từ gì ấy nhỉ? À, tớ biết rồi. PHONG CÁCH. Tớ biết mấy gã được sinh ra trong gia đình giàu có như cậu có khuynh hướng nói giảm số tiền tỷ tỷ của mình xuống. Điều đó với tớ tốt thôi. Ý tớ là, tớ có thể hiểu việc cậu đang làm, kiếm một nghề đàng hoàng thay vì làm nhàn hạ cho gia đình như anh cậu đã đề nghị.
Với tớ chuyện đó chẳng sao cả. Nếu cậu muốn vờ vịt làm một gã chỉ kiếm được 45 ngàn/năm, được thôi miễn ý kiến. Nhưng trong khi cậu là tớ, VUI LÒNG đừng ăn mặc như một sinh viên mới ra trường.
Tớ xin cậu: Không áo thun Grateful Dead nữa. Quần jeans bạc màu ư? Ừ, chúng LỖI MỐT hết rồi, John. Cả những đôi giày mọi khi cậu hay mang nữa. Cái gì có tua là cậu mê à?
Và vì tình yêu thương của Chúa, hãy kiếm một cái áo khoác da. Làm ơn nhé. Tớ biết điều đó có nghĩa sẽ phải chạm vào mớ tiền triệu quý giá trong tài sản ủy thác mà ông cậu để lại, nhưng thật đấy, KHÔNG cách biệt thì vẫn tốt hơn.
Thế thôi. Tớ chỉ yêu cầu có thế. Cố mà trông bảnh một chút khi đóng giả là tớ. Danh tiếng của tớ cần được lưu giữ, cậu còn lạ gì.
Max
Tái bút: Người hàng xóm có để lại số, nhưng tớ làm mất rồi. Địa chỉ email của cô ta là melissa.fuller@thenyjournal.
Gửi đến: Max Friedlander
Từ: John Trent
Về việc: SOS
Chúa ơi, Friedlander, cô ta làm việc cho TẠP CHÍ NY????
Sao cậu không nói? Cậu chẳng hé nửa lời về việc hàng xóm của bác cậu làm việc cho Tạp chí NY. Cậu không hiểu sao, Max? Cô ta có thể BIẾT tớ. Tớ là phóng viên. Cô ta cũng thế. Phải, cô ta và tớ làm việc cho hai tờ báo đối thủ, nhưng vì Chúa, phạm vi quá nhỏ. Nhỡ cô ấy mở cửa ra và hóa ra cả hai cùng đến một hội nghị - hay hiện trường vụ án? Vỏ bọc của cậu bị lộ ngay. Hay cậu không quan tâm?
Tái bút: Làm sao tớ email cho cô ta được chứ? Cô ta sẽ biết tớ không phải là cậu khi đọc địa chỉ của tớ.