Sau khi nghe loa phát thanh trường thông báo thì các bạn trong lớp không có vẻ gì là ủ rủ cả.
- Ồ, vậy là không xuống sân chơi được rồi. Cũng tốt, ở trên lớp chơi cũng vui ~
- Yeahhhh! Vậy cũng được rồi.
Khi cả lớp đang vui vẻ la làng các kiểu thì lớp trưởng (Hoa) đứng trên bục giảng lên tiếng:
- Hoa: Hôm nay tôi có xem dự báo thời tiết á, mấy ông mấy bà có đem theo dù hay áo mưa không?
- Có! Lúc nào cũng mang hết á
- Chết rồi! Tôi quên đem rồi
- Thế đi chung với tôi đi! Nhà tụi mình cũng gần nhau
- Tôi có đem cây dù hơi bị bự nè, ai đi chung không?
- Cho tôi đi chung với
- Hoa: Vậy thì tốt
Anh thì không mảy may quan tâm mà chỉ ngồi chống cằm xoay bút.
- Nhật: Ồn thiệt
- Vân: Ồn nhưng mà vui mà ~ Dù sao vẫn còn đang ở thời học sinh, chúng ta nên trân trọng những phút giây như này để khi tốt nghiệp không thất vọng.
Cả đám nghe xong đều hiểu ra. Cô kéo tay của anh ra khỏi cằm, nhắc nhở
- Hà: Ông đừng chống cằm nữa, không tốt đâu
Anh im lặng một lúc rồi mới lên tiếng
- Nhật: Ừm
- Hà: Ông có thể chống cằm nhưng đừng làm việc này nhiều là được.
- Nhật: Ừm
Hải cất tiếng hỏi
- Hải: Hôm nay ai nấu cơm?
Anh quay xuống trả lời câu hỏi của Khánh
- Nhật: Tôi
- Khánh: Oke, để cậu nấu là ngon nhất rồi.
- Nhật: Nấu gì đây?
- Hải: Gà chiên nước mắm
- Đăng: Tôi muốn ăn ốc
- Khánh: Tôi thì lại muốn ăn cá
Anh nổi đóa hét vào mặt 3 người
- Nhật: THỐNG NHẤT HAI MÓN THÔI!!
Cô bật cười mà nói không nên lời. Vân thì bất lực với đám con trai. Vào lúc cô bật cười thì nguyên đám quay lại nhìn cô.
- Hà: Thiệt tình
- Vân: Ông biết nấu ăn hả?
- Nhật: Bộ cậu nghĩ tôi không biết?
- Vân: Không nghĩ tới, thường thường thì con trai không biết nấu ăn. Thường thường là vậy chứ lớp này 10 đến 15 người nam biết nấu ăn là cùng.
- Hà: Ba mẹ mấy ông có nấu cho mấy ông ăn không? Hay chỉ tự nấu thôi?
Câu hỏi của cô khiến cho 4 người con trai im lặng một lúc, mà không chỉ im lặng mà ánh mắt của họ cũng thoáng một chút buồn. Cô nhận ra lúng túng xin lỗi
- Hà: Ờ..... X.. xin lỗi vì tôi hỏi câu như vậy. Nếu khiến các ông buồn hay thấy phiền thì không sao, không cần trả lời đâu. Tôi thành thật x....
- Nhật: Không sao, không phải lỗi của cô.
- Khánh: Ba me của 4 gia đình chúng tôi đều đi công tác rồi. Họ đi công tác khoảng 1 tháng sau đó về nhà khoảng 3 đến 5 ngày là họ lại đi tiếp. Chỉ dịp Tết là có thể ở cùng họ được 1 tháng thôi.
- Nhật: Khánh! Đây là chuyện riêng t...
- Khánh: Không sao, coi như Vân và Hà là ngoại lệ đi “Dù sao, nhìn Vân rất giống cô gái năm đó và mình cũng cảm nhận được.... họ là người đáng tin cậy và có thể chia sẻ với họ”
- Đăng: Họ bắt đầu đi công tác lúc chúng tôi chỉ mới lên lớp 4 nên lúc đó là chúng tôi tự làm việc nhà, tự nấu cơm cùng nhau rồi, vì căn bản lúc ấy chưa quen làm việc riêng lẻ được nên làm cùng nhau.
- Hải: Do vậy nên lâu ngày thành thói quen, bây giờ thì chúng tôi cũng làm việc cùng nhau thôi.
Cô và Vân im lặng một lúc mới cất tiếng
- Hà và Vân: Tại sao???
- Hà: Tại sao các ông không nói cảm giác của mình cho ba mẹ nghe?
Cả 4 người ngạc nhiên khi nghe đến câu nói đó của Hà. Vân nói thêm vào
- Vân: Phải đó! Tại sao không nói??
- Khánh: Tại không có đủ dũng cảm với lại chúng tôi cũng không muốn làm phiền họ làm công việc
- Hà: Vậy các ông luôn phải chịu đựng cùng nhau? Không nói cho 1 ai nghe?
- Nhật: Ừm
Cô lại im lặng một lúc
- Hà: Hay căn bản các ông chưa kể cho bất kì ai?
- Nhật:.............. “Tại sao.. cô ấy có thể nói chuẩn xác như vậy?”
- Vân:..... Haizzzz, nếu vậy thì các ông đến nhà chúng tôi chơi đi!
- Đăng: Nhưng mà.. có phiền ba mẹ các cậu không?
Cô và Vân nở một nụ cười thật tươi và ấm áp:
- Hà và Vân: Tất nhiên là không!
- Hà: Ba mẹ bọn tui dễ lắm!
- Vân: Với hiền nữa!
- Nhật: Nhưng.. bọn tôi là con trai đấy!
- Hà: Thì có sao? Họ vẫn cho thôi. Không những chào đón các ông mà còn sẽ nấu cơn cho các ông đó!
- Vân: Mấy ông đến lúc nào mà chả được!
Họ chừng chừ một lúc, cả 4 người đều có lý do riêng nhưng chốt lại vẫn là muốn đến chơi, dù sao đó giờ chưa đến nhà ai chơi từ lúc ba mẹ họ đi công tác. Nhưng họ lại sợ như thế sẽ gây phiền cho ba mẹ của Vân và Hà.
- Hà: Không suy nghĩ nữa! Chiều nay chúng tôi dẫn các ông qua nhà bọn tôi
Họ nghe vậy, trong lòng liền vui như là lâu lắm rồi chưa có cảm giác này. Họ không nghĩ ngợi gì nữa mà quyết định đến chơi xem sao vì Hà và Vân đã nói chắc như đinh đóng cột.
- Khánh: Vậy thì được. Mà nhà mấy bà ở đâu?
- Vân: Bây giờ tụi mình đứng ngay trường đi, phía trước là ngã tư. Rẽ trái, đi một lúc rồi thấy một xóm XX, đi vào. Hà thì ở căn nhà số 9, còn tui thì số 10.
- Hải: Khoan đã! Cái xóm đó trồng nhiều cây với hoa, mỗi căn nhà đều có một cái sân đúng ko? Mấy ngôi nhà đó đa số đều là màu trắng đúng ko?
- Vân: Đúng rồi á. Sao ông biết?
-Khánh: Vậy thì tốt rồi! Chúng tôi cũng ở đó.
- Vân: Vậy thì tiện qua chơi rồi.
- Nhật: Ừm, tôi ở căn 14
- Khánh: 15
- Hải: 16
- Đăng: 17
Cô thì nãy giờ đang lén nhắn tin với mẹ cô. Nhắn xong, cô cất điện thoại vào một chỗ tối và bí mật ở trong cặp.
- Hà: Tôi nhắn với mẹ rồi, mẹ tôi bảo là rất vui khi có người đến chơi và sẽ nấu cơm cho các ông ăn luôn, với lại mong các ông đến chơi thường xuyên.
- Vân: Vậy thì tốt, chiều nay mưa mấy người có đem áo mưa hay dù gì không?
- Nhật:.....Không
- Hà và Vân: Trời ơi
Hên là cô và Vân có đem theo dù và áo mưa. Cô thì đem theo hẳn 2 cây dù to để có ai không có còn mượn được. Cô mở cặp lấy cây 2 cây dù ra. Một cái thì đưa cho Nhật, cái còn lại thì đưa cho Khánh. Cô thì đi chung dù với cô bạn thân.
- Hà: Cái này thì cho Nhật, cái này cho Khánh. i thì đi chung với con đần này. Còn mấy ông thì tự chia đi nhá.
Tùng tùng tùng..... Tùng tùng...... Tùng......
Sau tiếng trống, các bạn học sinh vào chỗ ngồi của mình rồi giáo viên đi vào và bắt đầu tiết học.