Trời tháng hai, gió nhẹ chợt lướt qua, tiết trờiấm áp, trong không khí còn nhàn nhạt mùi hươngcủa cỏ mới.
La Tiểu Sanh đi dọc theo
bờ ruộng quanh quanh co co, bước chân lảo đảo, không chỉ bởi vì hơn hai giờ ngồi xe xóc nảy mà hơn hết là tối hôm qua cô say rượu.
Tối hôm qua là ngày vui
của Tần Phong cùng Giang Vân, cô đi tới đó nhưng là ngồi ở góc khuất nhất.
Từ năm thứ nhất đại học đến bây giờ, suốt năm năm La Tiểu Sanh đã
thầm mến người đàn ông này. Cô vẫn tưởng rằng có thể như thế thầm yêu anh, giống như trên phim ảnh đã nói cho chúng ta biết được rằng: thầm mến cũng
là một loại yêu say đắm, so ra thì sẽ vĩnh viễn cũng không lo
thất tình.
Nhưng mà La Tiểu Sanh phát hiện mình đã sai lầm rồi, quá sai là đằng khác.
Khi lần đầu tiên cô thấy
hai người đó sóng vai đi cùng một chỗ, khi tận mắt nhìn thấy tay bọn họđan vào
nhau, khi cô trong lúc vô tình trông thấy họ ôm hôn nồng nhiệt thì
lòng của cô lại có cảm giác đau thắt lại.
Cô mới phát hiện ra hóa
ra thầm mến cũng sẽcó thất tình…
Nếu như nói đời người là một vở kịch thì cuộc đời của La
Tiểu Sanh nhất định là một cuộc hí kịch hoang đường. Bạn tốt nhất cùng người
đàn ông mình thích đến với nhau mà người trung gian lại là mình. Nhưng chính cô cũng không ngờ được, mình lại gặp những tình tiết giống như chỉ có trong tiểu thuyết như thế. Cái này cũng thật quá máu chó đi! (quá đen đủi)
Nghĩ tới đây tâm của La
Tiểu Sanh không khỏi cảm thấy buồn bực, thừa dịp bọn họ còn chưa phát hiện ra mình thì cô đã lấy cớ rời khỏi buổi tiệc.
Ban đêm đầu xuân, gió
mang theo sự lạnh lẽo, tạt vào mặt, thổi tan hết sự lúng túng còn sót lại của La Tiểu Sanh khi chạy ra, nhưng lại không thổi tan được sự khó chịu hờn dỗi tích tụ trong lòng cô.
Cô lẻ loi đi lại trên đường, ánh đèn ne ôn lập lòe không phải thuộc về cô, dưới màn đêm những linh hồn nô đùa ròi đuổi bắt không liên quan đến
cô, ngay cả ánh trăng sáng phía trên cao kia cũng không chiếu vào
được đáy lòng của cô.
Cô đi không mục đích, bất
tri bất giác vào một cái hẻm nhỏ, nơi đó đang có một quán cơm nhỏ, không quá
đông người. Cô đi vào rồi chọn một chỗít người nhất mà ngồi xuống, bảo chủ quán mang tới cho mình hai lon bia. Cô không uống rượu bia nhưng hôm nay cô thật sự muốn đem mình uống cho thật say.
“Cháu gái trẻ ơi?” Bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp, lúc này cô đã uống đến có
chút mơmơ màng màng, quay đầu nhìn về phía giọng nói kia, thấy một ông già lưng gù, đang run rẩy đứng ởbên cạnh mình.
“Có chuyện gì vậy ạ?”
“Cháu có muốn mua hạt
giống hoa hướng dương không?”
“Cái gì cơ?”
“Xin hỏi cháu có muốn mua
hạt giống hoa hướng dương không?” Giọng nói của ông cụ vẫn như cũ, không nhanh mà cũng không chậm, chỉ là đem bọc giấy cầm trên tay quơ quơ. Lúc này La Tiểu Sanh
đã nghe được rõ ràng…
Thì ra là một người xin
cơm.
Cô luôn có thói quen xem
những người như thếlà ăn xin, có ai lúc nửa đêm như thế này mà bỗng nhiên đi tới bên cạnh người ta mà bán hạt
hướng dương không? Trừ khi hắn là một tên ăn
mày.
“Thật xin lỗi, cháu không
cần.” La Tiểu Sanh lắc đầu, uống vào một ngụm bia, chất lỏng mang những khổ sở chất chứa theo cổ họng chảy xuống dạ dày, đem những khổ sở kia cũng trôi xuống sâu vào đáy lòng.
“Cháu gái, suy nghĩ thêm
một chút được không?”
La Tiểu Sanh quay đầu
lại, ông cụ vẫn chưa đi,vẫn giống như một pho tượng đất đứng ở bên người cô, bọc giấy kia vẫn còn cầm ở trong tay, ánh mắt đục ngầu không nhúc nhích nhìn chằm
chằm vào La Tiểu Sanh.
Cô bỗng nhiên sinh lòng
trắc ẩn, đã trể thế này rồi mà một ông cụ già như vậy còn phải đi ra ngoài
ăn xin…
La Tiêu Sanh dù sao cũng
là người mềm lòng, “Được rồi, bao nhiêu tiền vậy ông?”
“Năm mươi đồng”
“Cái gì? Một bọc hạt
giống hoa mà tận năm mươi đồng? Ông ăn cướp sao?” La Tiểu Sanh kêu lên kinh
ngạc.
“Cháu gái à, đây không
phải là hạt hoa hướng dương bình thường, đây là một bao hạt giống thần kì.” Ông
cụ kia từ từ nói, không một chút bối rối.
“Hạt giống thần kỳ? Nó có
thể cho ra tiền sao?”
“Nếu thứ trong lòng cháu muốn nhất chính là tiền, nó có thể xuất ra tiền.” Ông cụ nói với giọng cực kỳ nghiêm túc.
La Tiểu Sanh bật cười, “ý
ông nói là cháu nghĩ muốn cái gì thì nó có thể cho ra cái đó sao?”
“Đúng” Ông lão trịnh
trọng gật đầu.
“Nói giỡn…” La Tiểu Sanh
lắc đầu bất đắc dĩ, “Nếu như cháu nói thứ cháu nghĩ muốn có là một
người đàn ông thì sao? Nó có thể cho ra được không?”
“Nếu như cháu thật lòng muốn, nó có thể cho ra thứ đó”.
Truyện cười a, truyện
cười đây mà.
Hiện tại La Tiểu Sanh đã
biết rõ, ông già này căn bản không phải là ăn xin, mà rõ ràng là một người
điên…
Cô quay đầu, tiếp tục
uống bia của mình, không đáp lại ông cụ nữa.
Cô uống một lon rồi lại
một lon, cho tới khi trên bàn chất đầy toàn vỏ lon bia nhưng sự khó chịu thì vẫn còn đấy.
Cô ngẩng đầu đang muốn
kêu bà chủ mang tới hai lon bia nữa, cô bỗng nhiên sửng sốt, ông
cụvẫn đứng cách đó không xa, trong tay vẫn như cũ cầm bọc giấy kia, cứ ngó chừng cô mà đến cả nháy mắt cũng không nháy, giống như có thể nhìn thấu nội tâm của cô.
Trong thoáng chốc, đột
nhiên cô cảm thấy chột dạ, cảm giác tội lỗi không ngừng dâng lên.
Chỉ sợ đối phương là một người điên nhưng dù sao đó cũng là một ông già, cứ đứng thế kia thì thật sự không thể nào không nói.
“Ông tới đây đi”. Cô
hướng ông cụ ngoắc ngoắc tay, ánh mắt mơ màng, “Cháu mua, năm mươi đồng đúng không?” Cô móc trong cặp
thật lâu, rốt cục lấy ra một tờ 50 nhân dân tệ mới tinh. “Đây! Năm mươi
đồng.”
Ông già nhận lấy tiền,
sau đó đem gói giấy trắng đang cầm trong tay nhét vào tay cô. “Cháu gái, hy
vọng cháu có thể biết thứ mình muốn là gì?”. Ông cụ vừa nói vừa chậm rãi xoay người rời đi.
Cô nhất định là điên rồi!
La Tiểu Sanh nói với mình như vậy nhưng lại bỏ ra tận năm mươi đồng để mua một gói hạt giống, đây cũng chính là tiền cô cực khổ bán tranh mới có được.
Thôi, thôi. Tối nay cái
gì cũng đã không bình thường. Bắt đầu từ lúc cô quyết định tham
gia hôn lễ của Tần Phong, cô chưa có lúc nào bình thường cả, so
với việc cô ngu ngốc đem tác hợp Tần Phong với Giang Vân thì bỏ năm mươi đồng ra mua một gói hạt giống có là gì. Cô tự an ủi mình như vậy, thuận tay đem gói
giấy trắng kia ném vào cặp da, sau đó lại bắt đầu mua bia…
La Tiểu Sanh rốt cuộc
quên mất, mình sao mà đi được khỏi quán cơm nhỏ đó, dù sao đợi đến lúc ý thức có chút rõ ràng thì cô đã ngủ ở bên trong căn hộ của mình, đầu tóc tán
loạn, quần áo xộc xệch, cả người đầy mùi bia.
“La Tiểu Sanh! Ngươi đúng
là một tiểu quỷnhát gan!” Cô hướng về hình ảnh của mình ởtrong gương hét to, cô nghĩ muốn khóc to một trận
nhưng là cô khóc không nổi. Từ nhỏ đến lớn, La Tiểu Sanh không cảm giác được mình là một
đứa bé kiên cường. Cô yếu đuối, nhát gan, không ngừng dao động nhưng cô chưa
từng khóc. Cũng không phải là bởi vì cô không muốn khóc mà do cho tới tận bây
giờ cô vẫn không biết phải làm thếnào mới có thể khóc được. Thậm chí cô còn hoài nghi mình không có tuyến nước mắt.
“Ông trời ơi! Tại sao hết lần này đến lần khác người đối với tôi không công bằng
như vậy? Tại sao?” Cô hướng ra ngoài cửa sổ hô to. Phía dưới là thành phố đông nghịt xe cộ, tiếng
còi xe ô tô lấn át hết cả tiếng kêu gào của cô.
“Cả nói cũng không cho tôi nói nữa…” Mắt của cô từ từ ảm đạm dần.
Từ lúc tốt nghiệp cho tới bây giờ, cô đã có đủxui xẻo rồi, không tìm được
công việc, tranh cũng không bán được, cuối cùng ngay cả trụ cột tinh thần duy nhất là Tần Phong cũng kết hôn. Cô
quảthật không biết còn ai có thể xui xẻo hơn mình?
“Về quê giải sầu đi”. Bạn tốt của cô, Sở Sởchính là người đã nói
những lời này.
La Tiểu Sanh tiếp nhận đề nghị của bạn, cái thành phố này không cần cô vậy thì cô rời đi…
Trốn tránh? La Tiểu Sanh
không nói rõ được, dù sao cô cứ như vậy lên chiếc xe bus duy nhất dẫn về quê. Con đường đất bùn, xóc nảy này cô đã bao nhiêu năm rồi không đặt
chân tới.
Cô mang theo bên người
chỉ một túi hành lý đơn giản, còn có cái bản vẽ đã đi theo cô suốt năm năm.
Phòng của cô ở quê là do bà ngoại đã qua đời để lại cho, bà ngoại lúc còn sống rất thương yêu đứa cháu gái này, thời thơ ấu của cô cơ bản cũng là trải qua trong cái thôn nho nhỏ này. Sau đó cô cùng cha mẹ lên thành phố, sau nữa do
công việc của cha mà nhà cô lại phải dời tới một thành phốkhác xa hơn nữa. Cô
đã ở cái thành phố xa xôi đó học tiểu học,
trung học, đến tận lúc thi đại học cô mới nhớ tới cái thành phố này.
Đến lúc cô thường xuyên
đến thăm bà ngoại thì bà đã già rồi. Ba năm sau, bà ngoại rốt cục ra đi, đem
tài sản duy nhất để lại cho cô.
Trên bờ ruộng, La Tiểu Sanh đi từng bước từng bước, đây vốn là mùa cỏ mọc xanh mơn mởn, cũng là mùa chim oanh bay lượn. Nơi này có thời thơ ấu quen thuộc nhất của cô, trong không khí của nơi này còn lưu lại hơi thở của bà ngoại. Cô ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu không
khí trong lành của nông thôn, khuôn mặt tươi tắn hướng vềphía mặt trời mùa xuân
êm dịu.
La Tiểu Sanh, hãy bắt đầu
lại một lần nữa đi! Cô nói với chính mình như thế.