Theo chỉ định của bác sĩ, một y tá chuẩn bị dụng cụ xúc
ruột, một y tá khác chuẩn bị tiêm thuốc vào tay Ji Hyeon. Đúng lúc đáy thì đột
nhiên Ji Hyeon cau mày, mở mắt.
“Này cô, cô có nhìn thấy tôi không?” Bác sĩ cất tiếng hỏi.
“Ji Hyeon, cô có nhìn thấy tôi không?” Taek Gi chộp lấy tay
Ji Hyeon hỏi.
“Đây là đâu vậy?”
“Bệnh viện.”
“Bệnh viện ạ? Sao tôi lại ở bệnh viện?”
“Không phải cô đã uống nông dược rồi à?”
Taek Gi lớn giọng hỏi.
“Nông dược ạ? Làm gì có, tôi chỉ uống rượu nếp thôi mà...”
Nghe lời này của Ji Hyeon, bác sĩ, y tá và dĩ nhiên cả Taek
Gi đều thở phào nhẹ nhõm.
“Rượu nếp à?”
“Thế cô uống hết máy chén rượu?”
Bác sĩ hỏi với vẻ mặt hoang mang.
“Bốn chén ạ.”
Ji Hyeon ngơ ngác trả lời, đồng thời ngồi dậy.
“Thế thì cô về được rồi.”
Bác sĩ nói hết câu, mặt Taek Gi hầm hầm, chuyển từ xanh lét
sang đỏ ửng
Sau sự cố nông dược, rời khỏi bệnh viện, Taek Gi nhìn chằm
chặp Ji Hyeon, lúc này vẫn còn lảo đảo vì chưa tỉnh hẳn.
“Sao vậy? Tôi chỉ uống chút rượu nếp thôi mà...”
“Cô uống có một chút rượu, vậy mà tôi gọi như thế cũng không
nghe thấy à?”
“Đâu có, tôi thấy nặng đầu, nằm một lát rồi ngủ thiếp đi. Có
điều tôi có cái tật, hễ ngủ là không biết trời đâu đất đâu...”
“Đi mau lên!” Taek Gi quát.
Ji Hyeon chếnh choáng theo sau, mỗi khi chao đảo Taek Gi lại
đỡ cô.
“Đi thành một đường thẳng xem nào!”
“Tại tôi vẫn chưa tỉnh rượu hẳn nên mới vậy!”
Ji Hyeon lớn tiếng đáp lời. Taek Gi nhìn cô, rồi nói:”Để tôi
cõng!”
“Thôi, tôi đi bộ được.”
Taek Gi quay ngoắt người, phăm phăm đi trước, Ji Hyeon xị
mặt bước theo sau. Ji Hyeon leo lên xe tải bỗng dưng cảm thấy tức giận, cô
trừng mắt lườm Taek Gi.
“Sao cô lại uống rượu hả!”
Taek Gi gằn giọng bực tức.
“Tôi chỉ uống có một chút, chẳng lẽ không được uống à? Tôi
có phải là trẻ vị thành niên đâu.”
“Vậy sao cô lại mở nắp nông dược ra rồi để đấy? Định trộn
vào uống đấy à!”
“Nông dược? Tôi mở nắp ra để đó á?”
“Tôi được một phen mất vía vì cứ tưởng cô uống nông dược
rồi.”
Taek Gi tiếp tục trách móc.
“Tại sao tôi lại phải uống nông dược chứ! Mà ai mượn anh chở
tôi đến bệnh viện? Anh tự lôi tôi đến bệnh viện làm bẽ mặt tôi, giờ lại nổi
quạu lên nữa à?”
Ji Hyeon chẳng chịu thua, cũng lớn tiếng cãi lại.
Taek Gi quay phắt đầu lại, trợn mắt nhìn Ji Hyeon như thể
muốn giết cô.
“Lòi mắt ra bây giờ. Đừng có nhìn tôi như thế! Tôi đủ bẽ mặt
rồi!”
“Được rồi, đi thôi!”
“Vậy đi đi!”
Taek Gi và Ji Hyeon cứ luôn miệng càu nhàu lẫn nhau.
“Rốt cuộc vì sao cô phải uống rượu nếp.”
Khi về đến làng, Taek Gi dừng xe lại hỏi.
“Thì, thì tại...”
Ji Hyeon nén tiếng thở dài.
“Tại điều gì?”
“Tại tôi buồn quá nên mới thế.”
“Buồn gì cơ chứ?”
“Thì vừa gặp anh ấy nên dù sao cũng hơi... tôi không ngờ anh
ấy đã có vợ sắp cưới, cũng không ngờ anh ấy lại chở cô ta đến đây.”
“Cô đã nghĩ hai người có thể làm lại từ đầu đúng không?”
“Tôi không hẳn nghĩ như thế, nhưng vì anh ấy bảo đến để gặp
tôi... Tôi rất buồn và thất vọng, tôi tự hỏi sao mình lại mơ tưởng hão huyền
như thế. Đúng lúc buồn rầu thì ông cụ cho bình rượu ngâm chuột bao tử đợt trước
mang rượu nếp đến, thành thử tôi uống luôn. Cô gái ấy... quả thật rất đẹp.”
Ji Hyeon nói pha lẫn tiếng thở dài.
“Anh ấy dẫn một cô gái đẹp hoàn mỹ đến nên tôi hơi thất vọng...”
“Sao phải thất vọng chứ? Gầy gò như thế thì có gì là đẹp.”
“Xì... Ở Seoul dáng như thế mới là dáng chuẩn đấy. Hơn nữa
cô ấy lại là biên tập viên của chương trình radio Đài truyền hình. Còn tôi, tôi
chỉ là một kẻ vô công rồi nghề mà thôi.”
“Sao lại vô công rồi nghề? Cô là chủ vườn nho này mà.”
“Chủ gì chứ, đã chắc là ông cho hay không đâu. Tôi đã làm lộ
chuyện hẹn hò của ông bà, lại còn bảo sẽ bỏ đất về Seoul biết đâu ông giận
không cho đất nữa.”
“Thế nên cô rất thất vọng?”
“Tự nhiên tôi thấy thất vọng. Tôi đã từng nghe các anh làng
bên gọi mình là hoa hậu Hàn Quốc nhưng khi nhìn thấy cô gái ấy, tôi mới thấy
tất cả chẳng qua chỉ là nói chơi mà thôi, tối qua mặc dù tôi đã đắp mặt nạ dưa
leo, nhưng bộ dạng này vẫn khiến tôi thấy xấu hổ. Chỉ cần nghĩ đến chuyện anh
ấy sẽ lấy người con gái khác, tôi liền cảm thấy xấu hổ, bẽ bàng vì mình đã tự
huyễn hoặc mình. Tôi thấy xấu hổ và ngượng ngùng trước cả anh Taek Gi nữa...”
“Ji Hyeon đẹp hơn cô gái ấy.”
“Anh nói dối…”
Ji Hyeon cười buồn, cho rằng Taek Gi đang nói dối an ủi
mình.
“Thật đấy.”
“Thôi đi, chính anh cũng bảo là rườm rà mà.”
“Tôi đùa thôi.”
“Người ta bỏ công trau chuốt mà anh lại nỡ lòng bảo là rườm
rà.”
“Tôi chỉ đùa thôi, mà cô không thấy cô ấy sao? Người ta là
khách, nên cố đãi người ta loại nho được bón bằng phân thuốc tự nhiên của nhóm
nghiên cứu sinh. Loại nho ấy cứ ăn không cũng không sao nhưng cô Ji Hyeon hiếu
khách nên đã rửa lại bằng nước sạch đến mấy lần. Vậy mà mỗi khi ăn, cô Su Hee
ấy lại phải lau lại bằng khăn giấy, trông thật ngứa mắt.”
“Đúng rồi. Tôi trông cũng chướng mắt lắm. Đó là loại nho mất
bao công sức vun trồng, loại nho đến mình còn chưa được nếm, vậy mà cô ta lại
kỹ tính đến thế, đúng là không thể chấp nhận được.”
“Đúng rồi, không thể chấp nhận được.”
Kỹ tính thực ra không phải tội tình gì, nhưng Ji Hyeon coi
đó là điều không thể chấp nhận được. Được mắng một trận hả hê, Ji Hyeon cảm
tháy nhẹ nhõm, cười khúc khích.
“Vừa nãy tôi hoang lắm đấy. Chai nông dược mở nắp đặt bên
cạnh cô, tôi lay gọi cô mãi cô vẫn nằm bất động...”
Nghe Taek Gi kể lại, Ji Hyeon trợn mắt nhìn anh, rồi phá ra
cười. Thấy Ji Hyeon cười, Taek Gi nhìn Ji Hyeon, thắc mắc không hiểu suy nghĩ
của mình có gì bất thường mà khiến cô phải cười.
“Buồn cười quá đi mất, người ta uống rượu nếp rồi ngả lăn
quay ra, mà anh lại nghĩ là uống nông dược. Ha ha ha ha.”
Ji Hyeon ôm bụng cười, Taek Gi cũng phì cười vì ngượng.
“Anh Tae Oh khiến tôi xót xa, còn anh lại làm tôi sặc cười.”
“Sau này bất kể là rượu hay nông dược thì cô cũng đừng uống
nữa. Không tôi lại tưởng cô làm bậy, rồi lại hết cả hồn đấy.”
“Anh tưởng tôi chết rồi à?”
“Chứ còn gì nữa?”
“Sao tôi phải uống nông dược chứ? Tôi đâu ngốc đến vậy.”
“Những người uống chất hóa học đâu phải toàn người ngốc cả
đâu. Chỉ vì một phút nông nổi nên phạm sai lầm đó thôi.”
“Anh lo lắng cho tôi à?”
“Thế cô bảo tôi không lo à?”
“Hình như anh Taek Gi luôn nghĩ cho tôi thì phải.”
“…”
“Cô Hong Y mà biết, cô ấy lại làm ầm lên cho xem. Hôm ấy, cô
Hong Y bảo tôi giấu anh ở nhà, nói dối là anh ở lại vườn ấy. Hôm đó tôi giận
quá nên mới bảo Jin Suk, Jin Pal là con đậu đỏ ấy mà đến thì cứ cắn vào mông nó
cho tôi.”
Nghe Ji Hyeon nòi, Taek Gi ôm bụng cười ngặt nghẽo.
“Hồi nhỏ Hong Y cũng có biệt danh là đậu đỏ đấy.”
“Tôi gọi là đậu đỏ nhưng sao nghe cứ na ná từ đậu nhỏ ấy
nhỉ.”
Taek Gi lại cười nắc nẻ.
“Những lúc thế này trông anh Taek Gi cũng đâu đến nỗi nào,
lúc anh cười ấy. Chứ lúc giận lên thì bộ dạng thật đáng ghét.”
“Dạo này tôi có nổi giận nữa đâu.”
“Trên đường từ bệnh viện về anh nổi giận rồi còn gì.”
“Việc đó, do bất ngờ quá nên tôi mới thế.”
“Phải rồi, anh Tae Oh mời tôi đến dự lễ cưới.”
“Cô có đi không?”
“Bây giờ tôi cũng chưa biết nữa. Anh Tae Oh cứ tưởng tôi và
anh đang yêu nhau. Nhưng tôi cũng không phủ nhận. Vì tôi ghét anh ta đưa vợ
chưa cưới đến, cả cái điệu bộ cười nói hớn hở của anh ta. Tôi xin lỗi vì như
thể tôi đang lợi dụng anh vậy.”
“Không sao, tôi không để bụng đâu.”
“Anh ấy còn nói là hãy đi cùng anh đến dự lễ cưới.”
“Vậy ta đi cùng
nhé?”
“Cô Hong Y sẽ xé
xác tôi ra mất.”
Ji Hyeon liếc mắt
nhìn Taek Gi.
“Tuần sau tôi sẽ
ra ngoài một hôm.”
“Sao vậy ạ?”
“Sáng tôi phải
đến Tae Gu để đón đội nghiên cứu khoa học của trường đại học.”
“Vẫn ở Kim Cheon
mà sao lại phải đi cả ngày ạ?”
“Tôi phải thức
đêm cùng đội nghiên cứu.”
“Anh đến Tae Gu
chắc cô Hong Y sẽ thích lắm. Anh sẽ gặp cô ấy chứ?”
“Tôi và Hong Y
không lấy nhau đâu.”
Nghe Taek Gi nói,
Ji Hyeon giật mình, nhìn lại.
“Không phải vậy
sao?”
“Không phải.”
“Không phải anh
thích cô Hong Y sao? À không, chẳng phải hai người đang yêu nhau sao?”
“Tôi chỉ coi Hong
Y như đứa em gái thôi. Dù Hong Y không nghĩ vậy đi nữa.”
“Vậy mà tôi cứ
tưởng anh Taek Gi thích cô Hong Y.”
“Hong Y là cô gái
xinh đẹp, tốt bụng nhưng tôi không thể coi cô ấy hơn một người em gái được.”
“Hai người không
hợp nhau ạ?”
“Chứ còn gì, vậy
đấy.”
“Cô Hong Y chắc
sẽ buồn lắm. Cô ấy cứ tưởng anh Taek Gi cũng thích mình, vậy mà…”
“Vậy thì…”
“Chuyện gì vậy?”
“Chuyện hơi nực
cười, nhưng tôi thấy ghen mỗi khi anh với cô Hong Y ở bên nhau.”
Ji Hyeon nói
xong, Taek Gi quay lại nhìn cô chằm chặp.
“Bỗng dưng tôi
lại cảm thấy ghen một cách kỳ lạ. Tôi tò mò không biết hai người làm gì khi ở
bên nhau. Tôi buồn cười phải không?”
“Không.”
“Cô Hong Y tốt
đến vậy mà anh còn không coi cô ấy là bạn gái thì anh coi ai là bạn gái cơ
chứ?”
Có lẽ câu hỏi của
Ji Hyeon hơi bất ngờ nên Taek Gi đỏ ửng mặt.
“Chẳng lẽ anh coi
tôi là bạn gái?”
“…”
“Anh coi tôi là
bạn gái phải không? Anh nói đi nào.”
“…”
“Anh thấy tôi thế
nào?”
Ji Hyeon đang hỏi
dò thì đột nhiên Taek Gi dừng xe lại, trợn mắt nhìn thẳng vào Ji Hyeon.
“Sao anh lại nhìn
tôi như thế? Tôi đùa thôi mà. Dù sao với tính khí ấy của anh...”
“Cô Ji Hyeon, tôi
thấy cô rất ổn.”
“Thật ạ?”
Ji Hyeon đang
cười tươi thì Taek Gi chộp lấy tay cô.
“Ơ, sao anh lại
làm vậy?
Ji Hyeon nhìn
Taek Gi với vẻ ngạc nhiên, còn Taek Gi nhìn Ji Hyeon với ánh mắt đắm say trìu
mến, nhưng lập tức tại thả tay cô ra.
Ôi giời, anh
chàng này, phải nắm lâu hơn chứ lại.
Ji Hyeon thoáng
ngượng ngùng, định thay đổi bầu không khí nên luôn miệng nói đùa, nhưng ánh mắt
Taek Gi vẫn chưa buông tha cô.
“Anh Taek Gi đi
Tae Gu, tôi ở nhà chắc chán lắm.”
Ji Hyeon lầm bầm
như thế độc thoại, còn Taek Gi lại tiếp rục cho xe chạy.
“Hôm nay trên phố
có hội chợ nho, cô muốn đi cùng tôi không?”
“Hội chợ nho ạ?”
“Hội chợ được tổ
chức nhằm quảng bá cho nho Kim Cheon. Bắt đầu từ năm ngoái, năm nay mới là lần
thứ hai thôi. Trước có cả hội chợ hoa và hội chợ tôm đấy.”
“À vậy ạ.”
“Người ta bán nho
trực tiếp cho người đến hội chợ. Không chỉ có nho của vườn bác Kim mà còn có
nho của tất cả vườn trồng nho ở Kim Cheon. Ngoài nho ra còn có nhiều loại hoa
quả khác. Hình như có cả ban nhạc và diễn viên đến nữa.”
“Hay quá. Diễn
viên nào vậy ạ?”
“Tôi cũng không
biết.”
“Hình như mình
phải chừa lại một ít nho?”
“Không cần đâu.
Vườn nhà mình còn nhiều nho chưa thu hoạch.”
“Bây giờ đi ạ?”
“Phải đến vườn
nho lấy mấy thùng đã rồi mới đi.”
“Vậy tôi đi với.
Mà phải mặc đồ đẹp ra đường chứ nhỉ?”
“Ừ, đúng rồi.”
Ji Hyeon thay bộ
đồ làm vườn bằng bộ quần áo tươm tất hơn, sau đó trang điểm nhẹ rồi ra ngoài.
Ji Hyeon đang leo
lên máy cày đỗ ngoài cửa, chợt nhớ ra điều gì, cô lại trở xuống.
“Anh mang cả rượu nho theo nhé!”
“Không có ích lợi gì đâu. Năm ngoái tôi cũng mang đi nhưng
bán chưa được mười chai lại phải mang về.”
“Mình đừng bán mà tặng kèm cho những người đến mua nho ở hội
chợ là được. Anh bảo là để đầy ở nhà kho mà. Thay vì bỏ không thì mình tặng
kèm, coi như quảng cáo cho nho nhà mình, lại chẳng tốt hơn sao.”
“Ừ nhỉ, vậy cũng được. Tôi để cả trong kho, ta đến vườn tiện
thể lấy luôn.”
Đến vườn nho, Ji Hyeon cùng các bà cô khuân thùng nho và
rượu lên xe. Ji Hyeon và bà chủ tịch Hội phụ nữ được bầu làm nhân viên tiếp
thị. Taek Gi nhanh chóng khởi động xe lên đường.
Tưởng sớm, ai ngờ đến nơi rất nhiều người bán hàng khác đã ở
đó từ trước. Do những người đến sớm đã chiếm hết chỗ đẹp nên Taek Gi đành phải
nhận một vị trí không mấy bắt mắt.
“Ở đây cách cổng ra vào quá xa, chỗ này trông cũng không
đẹp. Vị trí là một yếu tố rất quan trọng trong kinh doanh.”
Ji Hyeon càu nhàu, Taek Gi cũng chẳng còn cách nào. Nghe
giọng thì biết Taek Gi cũng bực mình không kém.
“Hình vẽ ở tấm băng-rôn đằng kia trông dễ thương quá.”
Đã một giờ trôi qua, việc thu hút khách vãng lai như thể hái
sao trên trời, chung quanh chỉ có ruồi bay, Ji Hyeon nhìn xung quanh với vẻ mặt
ngao ngán, miệng lẩm bẩm.
“Nho chính gốc ở Kim Cheon đây, giống nho Komi đây, vị rất
thanh và ngọt đây.”
“Hễ là nho Komi thì vị đều thanh và ngọt cả sao?”
“Vâng ạ.”
“Chỉ cần họ biết là nho Komi chính gốc họ sẽ muốn ăn nho
ngay, nhưng vẫn đề là chẳng có vị khách nào cả.”
Hội chợ đã bắt đầu từ lâu, nhưng có lẽ do thời tiết nóng bức
nên đến giờ vẫn không có khách. Nơi tổ chức là một bãi đất trống trong thành
phố mà năm sau hoặc năm sau nữa sẽ khởi công xây dựng chung cư. Cứ nghĩ quảng
bá ở trên phố là tốt nhất, không ngờ phải ngồi phờ phạc chờ khách, mà khách thì
cứ như lá mùa thu.
Đã 4 giờ chiều, quầy của Ji Hyeon và Taek Gi vẫn chưa bán
được hộp nho nào, ai nấy đều cảm thấy bồn chồn, mệt lả, có lẽ bà chủ tịch Hội
phụ nữ cũng vậy.
“Phải làm sao bây giờ? Hay để tôi ra cổng kéo người ta vào
nhỉ?”
“Tối đến chắc sẽ đông khách thôi. Năm ngoái, ban ngày cũng
chưa có khách lắm.”
“Vẫn biết vậy nhưng mà...”
“Hay ta qua đằng kia ăn cơm đi.”
Hội chợ dành ra một góc cho các gian hàng ẩm thực, cả ba
người vào quán ăn một bữa trưa muộn, ăn xong cũng gần 5 giờ. Lúc này khách khứa
đã dần đông lên, sau khi mặt trời gác núi, khách đến hội chợ quả nhiên bắt đầu
chen chúc. Ngồi chờ dài cổ suốt mấy tiếng chẳng có ai đoái hoài, vậy mà giờ lại
đột nhiên nhốn nháo, khách khứa rôm rả. Có điều, dù khách có đông đúc thế nào
đi chăng nữa, gian hàng của Taek Gi cũng vẫn chẳng có vị khách nào ghé thăm.
Huống hồ, nhạc hội vừa bắt đấu, ca sĩ được mời tới là một ca sĩ hát nhạc trữ
tình rất nổi tiếng, khách đến hội chợ đều chăm chú xem biểu diễn cho nên quầy
bán nho của Taek Gi càng rơi vào thế bất lợi hơn.
“Làm sao bây giờ?”
Khách kéo đến như trẩy hội mà mới bán được hai hộp nho hiếm
hoi. Nếu cứ thế này có lẽ ta chở đến bao nhiêu thì phải chở về bấy nhiêu mất
thôi.
Bà chủ tịch Hội phụ nữ đã cố gắng làm khuấy động cả sân để
lôi kéo khách vào quầy mình, nhưng quầy khác cho rằng bà có ý cướp khách nên
suýt nữa thì cãi nhau to, kiểu này đến chào hàng cũng không xong.
Tuy mới bán được hai hộp nho nhưng Ji Hyeon đã tặng được
nhiều chai rượu nho miễn phí, cô hy vọng người mua nho thấy ngon sẽ truyền tai
nhau, nhưng họ lại chẳng hề uống thử một chút rượu nào.
Ngồi thẫn thờ, Ji Hyeon nhìn dáng điệu nực cười của những
người tham gia hát hò đang nhún nhảy theo điệu nhạc ở đàng xa, mặc dù chẳng có
ban nhạc nào ngoài một giàn karaoke được lắp sẵn. Đột nhiên Ji Hyeon nảy ra một
ý trong đầu.
“Bây giờ còn đăng ký hát được không ạ?”
“Sao cơ?”
“Nhạc hội ấy.”
“Cô định lên đấy hát à?”
“Toi trông thế thôi, chứ đi hát karaoke tôi chưa bao giờ
dưới 90 điểm đâu nhé.”
“Cô định lên đó hát thật sao?”
“Hôm nay phải bán sạch số nho đã mang đến đây cho nên anh
làm ơn đăng ký giúp tôi đi. Có điều giải nhất được gì vậy ạ?”
“Máy giặt.”
“Ổ! Còn giải nhì?”
“Hình như là quạt máy?”
“Bỏ qua quạt máy đi. Ok, máy giặt!”
Ji Hyeon thúc vào lưng Taek Gi, anh chàng không biết phải
làm thế nào hơn đành đến nài nỉ người ta cho đăng ký dù đã hơi muộn. Lẽ ra trễ
giờ thì không được đăng ký nhưng không biết có phải do thí sinh dự thi ít quá
hay không mà ban tổ chức lập tức nhận lời. Do đăng ký sau cùng nên Ji Hyeon
nhận được số thứ tự cuối.
“Cô không run à?”
Taek Gi hỏi như thể anh đang hồi hộp vậy.
“Tuy hơi run nhưng vì sự nghiệp bán nho thì có gì tôi không
làm được chứ!”
“Cô hát hay thật
à?”
“Anh nghe xong
thì đừng ngạc nhiên nhé. Chỉ cần gương mặt tôi đẹp hơn một chút nữa thôi là tôi
sẽ thành ca sĩ dance ngay đấy.”
“Dance, ca sĩ
dance ấy à?”
Taek Gi đang kinh
ngạc nhìn Ji Hyeon thì ban tổ chức đọc tên người dự thi cuối cùng, Ji Hyeon, cô
chạy như bay lên sân khấu.
“Xin chào quý vị,
tôi là Kim Ji Hyeon, đến từ huyện Gae Ryeong!”
Ji Hyeon cười thật
tươi chào khán giả thì thấy một người đàn ông trung niên ngồi ở ghế quan khách
vẫy tay chào cô.
“Cô Kim Ji Hyeon
sẽ hát cho chúng ta nghe bài Em rất yêu anh.”
Người dẫn chương
trình lui về phía sau, nhạc nền cất lên, Ji Hyeon bắt đầu hát. Dáng vẻ duyên dáng
cùng nụ cười luôn nở trên môi, Ji Hyeon trông như thể một cô gái đoan trang
hiền thục.
“Dù suốt ngày bận
rộn nhưng hễ có phút giây rảnh rỗi em lại nghĩ đến anh. Anh đã sống trong em tự
lúc nào. Em đã được cười rất nhiều, vì có anh...”
Ji Hyeon bắt đầu
giũ bỏ vẻ thục nữ đoan trang để chuẩn bị cho màn trình diễn kế tiếp. Cô nhún
vai hòa theo điệu nhạc, đồng thời khe khẽ lắc eo.
“Từ lúc nào mọi
thứ nơi anh đã đổi thay, từ lời nói êm ái cho đến chất giọng trầm.”
Màn nhún vai và
lắc eo theo điệu nhạc chỉ dừng đến đây, sau đó Ji Hyeon lại đổi sang phong cách
dịu dàng truyền thống.
“Dù rằng em vẫn
chưa thể nói ra...”
Mở nhẹ lòng bàn
tay và trải cánh tay hướng về khán giả, bắt đầu bước những bước lộng lẫy.
“Em ở đây, en
thật sự yêu anh. Dù em còn lơ đãng với tình yêu nhưng thật lòng em rất thích
anh!”
Ji Hyeon được vỗ
tay tán thưởng như thể cô chính là thành viên nhóm nhạc Jewelry. Người ta cũng
không thể nào quên được nụ cươi quyến rũ của cô khi hát đoạn cuối bài. Ở hàng
ghế khán giả, cánh đàn ông liên tục reo hò, cánh phụ nữ trẻ em cũng vỗ tay rào
rào tán thưởng.
“Ối trời ơi, xem
Ji Hyeon kìa! Ôi, con bé hát hay quá!”
Bà chủ tịch Hội
phụ nữ thốt lên, không biết miệng mình đang há hốc. Còn Taek Gi, như quá bất
ngờ, anh tủm tỉm cười, ngắm nhìn Ji Hyeon.
“Em cảm thấy xao
xuyến khi gặp anh trong đám bạn bè, và cảm giác cả thế giới này như thể dành
riêng cho em khi em ngồi bên anh. Những lúc tình cờ ánh mắt chạm nhau, em đã
thấy trọn bóng hình anh, lòng em hướng về anh từng chút. Dường như thế gian này
chi có em và anh.”
Khi ấy, Ji Hyeon
xoay người, dang tay hướng về phía Taek Gi, Taek Gi trân trân nhìn về phía
trước.
“Ờ hơ... Dù thế
nào em vẫn muốn có anh kề bên. Dù ngày tháng dần trôi, cảm giác này vẫn chẳng
thể nói thành lời, vậy mà em yêu anh. Khi ta nắm tay nhau sẽ thế nào. Nếu như
ta trao đôi môi...”
Khi ấy chuông báo
hiệu đoạt giải vang lên...
“Vâng cô Ji Hyeon
hát rất hay!”
Ban tổ chức đã
bước ra nhưng Ji Hyeon vẫn chưa chịu rời sân khấu, cô vẫn cầm lấy micro và nói
thật to:”Gian hàng nho ông Kim ở góc kia là gian của tôi! Mong quý vị đến mua
nho ủng hộ cho tôi ạ! Quý khách nào mua nho sẽ được tặng miễn phí một chai rượu
nho! Tôi mong nhận được sự ủng hộ từ quý vị ạ!”
Ji Hyeon đưa hai
tay lên đầu mô phỏng hình trái tim sau đó rời khỏi sân khấu. Ji Hyeon vừa đi xuống,
Taek Gi cười tươi nhìn cô.
“Trông tôi biểu
diễn thế nào?”
“Như thế là hay
à?”
“Máy giặt sẽ về
tay tôi, anh cứ đợi mà xem.”
“Cô Ji Hyeon! Cô
Ji Hyeon!”
Nghe thấy có
tiếng gọi tên Ji Hyeon, Taek Gi và Ji Hyeon quay lại thì thấy anh Chong Sik
làng bên đang lách đám đông bước đến.
“Anh Chong Sik!”
“À ừ, Taek Gi. Trời ơi, cô Ji Hyeon ơi, cô làm tôi mất hồn
đấy, cô hát hay quá thể!”
Chong Sik nhìn Ji Hyeon e thẹn nói.
“Cảm ơn anh. Anh đến hội chợ chơi ạ?”
“Tôi cũng bán cà chua mà, dĩ nhiên phải đến chứ.”
“Anh bán đươc nhiều chưa ạ?”
“Chẳng bán được bao nhiêu cả. Tôi thật sự rất bất ngờ. Trời
ơi, cô hát hay quá...”
Chong Sik nhìn Ji Hyeon với ánh mắt đắm đuối và nói. Ánh mắt
ấy như thể đang rất đắm say vậy.
“Tôi nhìn lên ánh đèn trên sân khấu cứ ngỡ nàng tiên nào vừa
giáng trần, định thần lại thì mới biết đó là cô Ji Hyeon.”
“Ôi, sao anh lại nói quá lời thế!”
“Không quá lời đâu. Thật đấy, cô ăn mặc như thế này trông
đẹp vô cùng!”
“Cảm ơn anh.”
“Này mấy đứa, khách đến rồi kia!”
Nghe thấy tiếng gọi của bà chủ tịch Hội phụ nữ, Ji Hyeon
quay lại nhìn thì thấy ngay sự hiệu nghiệm của việc quảng cáo trên sân khấu,
khách khứa đang kéo đén ùn ùn.
“Thôi em xin phép trước ạ.”
Ji Hyeon định quay đi thì Chong Sik chộp lấy tay cô. Ánh mắt
Taek Gi long lên.
“Sao, sao anh lại thế ạ?”
“Cô đến vườn tôi chơi nhé. Nhất định phải đến nhé!”
“À, vâng, em sẽ
đến ạ.”
“Phải đến đấy.”
“Vâng, vâng.”