“Ngày mai là ngày cuối cùng của mùa nóng rồi nhỉ?”
“Vâng ạ.”
“Đầu hè và giữa hè chưa làm có gì cả, cuối hè ta làm một bữa
linh đình mới được. Bắt con Jin Pal làm thịt đi!”
Ji Hyeon đang bửa miếng dưa hấu ra ăn, liền giật bắn mình,
nhìn ông chằm chặp.
“Bắt Jin Pal làm thịt ạ?”
“Cuối hè rồi, không ăn sao?”
“Ông ơi, ông nói vậy nghĩa là sẽ ăn thịt Jin Pal thật ạ?”
“Ừ, Ta nuôi nó để ăn mà, cuối hè thì phải ăn chứ sao?”
“Ôi trời đất, trời đất ơi!”
Ji Hyeon đặt miếng dưa hấu xuống, tức giận nhìn ông.
“Ông à, sao ông có thể bắt con chó ông nuôi để ăn thịt được
nhỉ?”
“Mày nói gì?”
“Vậy cứ cuối mùa nóng, ông lại bắt chó nhà làm thịt ạ?”
“Nếu không, ta nuôi chúng để làm gì hả? Toàn chúi mũi ăn rồi
ỉa bậy, chẳng làm gì cả. Lũ chó ấy không nuôi để làm thịt thì nuôi để làm gì?”
Ji Hyeon không giấu được nỗi kinh ngạc.
“Ngày mai nấu nước đi!”
“Không được làm vậy đâu ạ!”
Ji Hyeon hét toáng lên.
“Tuyệt đối không được đâu ạ. Không bao giờ!”
“Mày, mày bảo sao? Trời ơi, giờ mày muốn gì nào?”
“Không thể làm thế được đâu, ông ơi.”
“Tại sao?”
“Ông đừng ăn thịt Jin Pal. Sao lại có thể ăn thịt chó được
chứ ạ? Chúng ta đâu phải người man rợ mà có thể bắt chó mình nuôi để làm thịt
ăn ạ!”
“Người man rợ?”
“À không, ý cháu là người vô ý thức chứ không phải người man
rợ, mà dù sao cũng không thể làm vậy được đâu ông ơi! Người Pháp mà biết, họ
cười cho đấy.”
“Chó ông nuôi mà sao mày lại thế? Ông ăn thịt chó của ông
thì có sao nào? Người Pháp? Bọn Pháp đó cho ông ăn cơm hay cho lũ chó nhà ông
ăn cơm hả? Có gì mà mày phải ngăn cản ông. Thôi, không còn việc gì làm thì mày
vào rửa chân đi ngủ cho ông nhờ!”
Ông đùng đùng nổi giận, mặt bốc lửa phừng phừng.
Lời ông nói đúng là chẳng sai tí nào. Người Pháp thì có quyền
gì mà can thiệp vào văn hóa ẩm thực của nước khác chứ, với họ món ăn cao cấp
nhất lại là món ăn được làm từ những con ốc sên chậm chạp chẳng thể nghĩ đến
chuyên chạy trốn, vậy mà họ cũng bắt nó để ăn. Nhưng dù là người Phap hay người
nước nào đi nữa, Ji Hyeon cũng tuyệt đối không thể ngồi yên để con chó mình
nuôi trong nhà, bây giờ đã nảy sinh tình cảm, bị bắt làm thịt được. Huống hồ
con Jin Pal tuy đã lớn nhưng vẫn rất dễ thương. Để ông đi mua thịt chó ở ngoài
quán nào đó cho rồi.
“Không được bắt Jin Pal!”
“Sao lại không được!”
“Con cũng là chủ
của nó. Ông giao vườn nho và cả lũ chó cho con đi!”
“Ta đã nói là
không! Để đấy ta làm thịt!”
“Con bảo không
được là không được mà!”
“Ơ hơ! Con nhỏ
này thật là, sao mày lại thế chứ?”
“Tuyệt đối không
thể ăn thịt Jin Pal được!”
“Vậy ta ăn thịt
Jin Suk nhé!”
“Con đã nói là
không được mà!”
Ji Hyeon nhảy từ
trên chõng xuống, hét lên.
“Anh Taek Gi cũng
ăn thịt chó à? Hễ đến cuối hè, anh lại bắt chó nuôi để ăn à?”
“Không phải năm
nào cũng...”
“Đồ biến thái!”
“Ý nó là gì thế?
Biến thái nghĩa là gì?”
Ông quay sang hỏi Taek Gi.
“Vậy thì bác ơi, tốt nhất mình đừng bắt Jin Pal làm thịt
nữa.”
“Tại sao? Con chó ta nuôi, ăn cơm nhà ta mà lớn, sao ta
không được ăn thịt nó?”
Ông lại nổi giận.
“Dù ông có nổi nóng thế nào thì ông cũng không được ăn thịt
Jin Pal! Con sẽ chống trả đến cùng đấy!”
“Tôi vẫn không yên tâm. Tối nay tôi phải thức trắng canh
chúng mới được.”
“Cô đừng lo. Bác đã từ bỏ ý định, không làm nữa rồi.”
“Tôi không tin. Cứ xem vẻ mặt ông lúc nãy là biết ông thèm
thịt chó đến mức nào. Anh không thấy sao? Mới dặn tôi đi nấu nước thôi mà ông
đã tứa cả nước miếng rồi.”
“Làm gì có chuyện.”
“Thật đấy.”
Taek Gi cười ngạt nghẽo.
“Đừng lo nhé. Chị sẽ ở đây canh cho chúng mày. Jin Suk mà
thành quả phụ thì biết phải làm sao? Không được như vậy phải không? Chúng mày
là vợ chồng mà, cho nên có chết cũng phải nhìn thấy con cái rồi mới chết chứ.”
Taek Gi lại cười. Ji Hyeon đứng lên, giơ nắm đấm.
“Anh Taek Gi này, anh mà đồng lõa với ông, tôi sẽ không thèm
nhìn mặt anh nữa.”
“Tôi biết rồi.”
Ji Hyeon giương nắm đấm rồi đi vào phòng.
Ji Hyeon đã tự nhủ dù có chuyện gì xảy ra cô cũng sẽ mở to
mắt canh chừng để cứu Jin Pal, nhưng cô không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ khi
hai mí mắt cứ nặng trĩu xuống.
“Ôi, buồn ngủ quá.”
Ji Hyeon gật gù ngó ra ngoài cửa nhìn Jin Pal.
“Mấy giờ rồi nhỉ?”
Kim đồng hồ đã chỉ quá nửa đêm rồi.
“Chắc ông ngủ rồi? Liệu ông có nhân lúc đêm hôm ra tay không
nhỉ?”
Ji Hyeon nhẹ nhàng duỗi chân, ngồi phịch xuống nền nhà.
“Dĩ nhiên là có thể, trông ông thèm thuồng đến thế cơ mà.”
Ji Hyeon gục xuống, rồi đột ngột ngẩng cao đầu, cô trừng mắt
giận dữ, nhưng chỉ được một lát hai mắt cô lại bắt đầu nhắm lại.
“Ôi, điên mất thôi!”
Ji Hyeon đã không thể chiến thắng được cơn buồn ngủ khi nó
tấn công xuống đến quá cằm.
Bụng bảo dạ sẽ thức suốt đêm vì lo cho lũ chó nhưng rồi
Hyeon đã ngủ thiếp đi tự bao giờ. Văng vẳng bên tai như thế có tiếng nước chảy,
rồi lại như thể có tiếng bước chân rón rén của ai đó.
Tiếng gì vậy nhỉ?
Trong cơn mơ màng, Ji Hyeon băn khoăn không biết những âm
thanh gì đang phát ra, nhưng cô không thể nào mở mắt ra nói, đoạn lại chìm vào
giấc ngủ. Thế rồi Ji Hyeon nghe thấy có tiếng rì rầm như giọng nói của ông.
“Lại đây nào.”
“Gâu!”
Ji Hyeon giật mình mở mắt. Cô ngẩng đầu nhìn nhưng không
thấy Jin Pal mà chỉ nhìn thấy cánh cửa phòng mình. Rõ ràng Ji Hyeon đã mở toang
cửa nằm ngủ, vậy mà giờ cánh cửa đã được đóng lại từ lúc nào. Hình như ai đó đã
làm việc này. Ai, ai vậy nhỉ?
“Đồ ăn đến rồi! Mau ra đây nào!”
Nghe rõ tiếng ông, Ji Hyeon chẳng nói chẳng rằng mở hé phòng
ra. Ông đang lôi con Jin Pal tới chỗ vòi nước, có một du thùng to chứa nước ở
đấy. Cảnh tượng thế là đá rõ.
“Cái con này mày làm sao thế hả! Sao không chịu theo tao?”
Dường như trực giác báo cho Jin Pal biết nó đang cận kề cái
chết cho nên con chó không chịu theo ông, sợ hãi chùn hai chân sau lại. Ông vẫn
tiếp tục dùng sức lôi con Jin Pal đi. Ji Hyeon bỗng mở toang cửa ra.
“Ông!”
Ji Hyeon hét tướng lên như cháy nhà. Ông giật mình buông sợi
dây đang cột cổ con Jin Pal ra, nhìn Ji Hyeon.
“Dậy rồi à?”
“Ông đang làm gì thế ạ?”
“Ông làm gì mặc ông. Nó bốc mùi quá nên ông tắm cho nó...”
“Ngày thường nước cho người tắm ông còn tiết kiệm, giờ ông
lại bảo lấy nước tắm cho chó?”
“Dẫu tiết kiệm nước thế nào thì một năm cùng phải tắm cho nó
một lần. Sao hả?”
“Vậy tại sao ông lại hứng cả chậu nước to thế kia? Trong
thùng vẫn còn nước mà?”
“Nước? Sao lại chuyển sang nói chuyện nước thế?”
Ông ra vẻ dửng dưng rồi đưa tay khóa nước lại ngay.
“Sao không ngủ mà ra đây làm gì?”
Con canh chừng cho con Jin Pal.”
“Ô hay, mày thật
là...”
Ông nhìn con Jin
Pal chép miệng, đoạn bỏ vào phòng. Ji Hyeon phụng phịu đứng một lúc, thấy không
ổn liền ôm gối ra nằm ngoài chông.
“Mình nằm đây
chắc ông không bắt Jin Pal nữa đâu.”
Ji Hyeon nằm tựa
đẩu lên gối giả vờ ngủ, một lúc sau cô nghe thấy có tiếng mở cửa khẽ khàng.
“Ông, con chưa
ngủ đâu nhé!”
Ji Hyeon nói hết
câu, ông liền hắng giọng rồi đóng cửa phòng lại.
Mệt lúc lâu sau
đó, khi Ji Hyeon chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì lại nghe có tiếng mở cửa.
“Ông, con vẫn
chưa ngủ đâu nhé!”
“Tôi đây.” Taek
Gi bước ra.
“Anh Taek Gi à?
Anh hợp tác với ông, thay nhau bắt Jin Pal chứ gì?”
“Không phải vậy
đâu. Cô thức canh đấy à?”
“Ông ra ngoài hai
lần, định bắt Jin Pal rồi đấy.”
“Cứ để đấy tôi
canh cho! Cô vào ngủ đi!”
“Tôi cũng không
tin anh đâu. Tôi có chết cũng không dám nghĩ đến chuyện sáng mai Jin Pal sẽ nằm
trong bát để mình ăn thịt đâu.”
“Tôi sẽ không bắt
Jin Pal đâu mà.”
“Tôi không tin.
Tôi sẽ ngủ ở đây.”
“Dù là mùa hè, cô
vẫn phải đắp chăn rồi ngủ chứ.”
Taek Gi đi lấy
tấm chăn trong phòng Ji Hyeon ra đắp cho cô.
“Đắp chăn vào sẽ
ngủ sâu...” Ji Hyeon lẩm nhẩm.
“Cô ngủ đi, có
tôi ở đây rồi.”
Taek Gi nói xong
thì Ji Hyeon lập tức ngủ thiếp đi.
Cảm giác có thứ
gì đó ươn ướt dính vào mặt, Ji Hyeon tỉnh dậy thì thấy Jin Suk và Jin Pal đang
liếm mặt cô.
“Ơ, sáng trưng
rồi. Jin Pal, mày không sao chứ?”
Ji Hyeon bật
người ngồi dậy, hai con chó vẫy đuôi thích thú vây quanh cô.
“Jin Pal này, tao
đã cứu sống mày đấy, biết không hả? Jin Suk cũng nhờ tao mà khỏi phải làm quả
phụ đấy. Mà ông đi đâu rồi nhỉ?”
Ji Hyeon rời khỏi
chõng tre thì thấy ông từ trong phòng đi ra.
“Ông ơi, ông ngủ
có ngon không ạ?”
“Nhờ mày mà ông
ngủ chẳng ngon.” Ông bình thản trả lời.
“Hôm nay trông
Jin Pal có vẻ chắc khỏe hơn ông nhỉ?”
“Vì nó bẩn quá
nên ta không ăn nữa.”
Ông nói với giọng
hậm hực rồi ra khỏi nhà. Ji Hyeon đang cười sảng khoái thì thấy Taek Gi mặc
vest đi ra ngoài.
“Anh đi đâu thế?”
“Đi Tae Gu. Tôi
đến Tae Gu rổi lại phải trở về phòng nghiên cứu của trường Đại học Khoa học Kim
Cheon ngay.”
“À vậy ạ...”
“Tôi đi rồi về.”
“Khi nào anh về?”
“Ngày mai.”
“Tôi ở nhà chắc
chán lắm.”
“Cô ăn cơm đi.
Tôi dọn để sẵn trong bếp rồi đấy.”
“Anh cứ để tôi tự
vào dọn ăn được mà.”
Ji Hyeon đi theo
Taek Gi ra tận ngoài cổng.
“Cô có muốn ăn gì
không? Mai về tôi sẽ mua cho”
“Tôi không muốn
gì đâu.”
“Hôm nay cô đừng
ra vườn nho. Cứ ở nhà đi!”
“Không phải ra
vườn ạ?”
“Không còn việc
gì đâu.”
“Vâng, tôi biết
rồi.”
Taek Gi leo lên
xe tải.
“Cô vào nhà đi.”
“Anh đi cẩn thận
nhé.”
Sau khi xe tải
của Taek Gi chuyển bánh, Ji Hyoen trở vào nhà, trong lòng trống trải một cách
kỳ lạ.
“Chưa gì đã thấy
chán rồi.”
Ji Hyeon thẫn thờ
ngồi xuống chõng.
“Ở nhà một mình
thật nhàm chán.”
Ji Hyeon lẩm bẩm
nhìn căn nhà trống vắng.
Hơn 7 giờ tối thì
Hong Y tìm đến. Hình như Hong Y đã ra ngoài vườn tìm, biết Taek Gi không ở ngoài
vườn nên mới tìm đến nhà. Chắc thứ Bảy cô ta được nghỉ. Ji Hyeon biết mặc dù
không phải người yêu nhưng hai người họ vấn thường xuyên liên lạc với nhau, có
điều dường như Hong Y hoàn toàn không hay biết việc Taek Gi phải đi Tae Gu. Ji
Hyeon vì phép lịch sự phải gượng cười rồi nói với Hong Y rằng:
“Anh ấy đi Tae Gu
từ sáng rồi.”
“Tae Gu á?”
Hong Y giật mình
hỏi.”Từ khi nào vậy?”
“Sáng sớm nay.”
“Anh ấy đi làm
gì?”
“Anh ấy nói có
việc.”
“Thế à?”
Hong Y nói như
thể đang tự hỏi: Sao anh ấy không bảo với mình?
“Khi nào anh ấy
về?”
“Ngày mai hoặc
ngày mốt.”
Ji Hyeon cố ý
không nói cho Hong Y biết việc Taek Gi đến Tae Gu rồi quay trở vể thức đêm tại
phòng nghiên cứu của trường Đại học Khoa học Kim Cheon. Chỉ đơn giản là vì Ji
Hyeon không thích nói.
“Tôi hiểu rồi”
Hong Y cố gắng
giấu nỗi tiếc nuối trong lòng rồi ra về.
“Tức tối lắm nhỉ,
cô nàng đậu đỏ?”
Ji Hyeon nhún
vai, nhìn theo bóng Hong Y đi khuất bằng ánh mắt mãn nguyện, rồi đột nhiên cô
quay lại trợn mắt nhìn Jin Suk và Jin Pal.
“Này, tao đã nói
thế nào hả. Tao đã bảo chúng mày nếu con bé đậu đỏ kia đến thì cắn vào mông nó
cho tao cơ mà. Chúng mày chỉ biết ăn vào rồi thải ra thôi hả? Từ hôm nay đừng
có mong ăn cơm nữa nhé!” Ji Hyeon nhìn Jin Suk và Jin Pal, hai con chó ngơ ngác
nhìn Ji Hyeon như thể chẳng hiểu rốt cuộc cô chủ nó muốn nói gì. Ji Hyeon thất
vọng bỏ về phòng. Taek Gi đi Tae Gu rồi, căn nhà này cứ như nhà hoang vậy.
Ông đã tuyên bố
việc lấy bà làm vợ, nên giờ đây ông không thường xuyên giận dữ nữa mà rất vui
vẻ vì được hẹn hò. Hễ ra khỏi nhà, phải đến đêm, khi trời tối đen như mực ông
mới trở về. Vả lại dạo này ông cũng rất phóng khoáng. Trước lúc ra khỏi nhà có
vẻ như ông rất hạnh phúc nên nét mặt luôn hớn hở, rồi hỏi Ji Hyeon rằng:”Sao
không đi tắm?” Ông còn bảo nếu muốn tắm thì cứ tự nhiên, rồi nói rằng ông phải
đi ăn cùng bà, sau đó mới ra ngoài. Hôm nay, không rõ ông ra ngoài từ lúc nào,
chỉ biết một lúc lâu sau khi Hong Y về ông vẫn chưa về nhà.
Ji Hyeon dọn mâm
cơm ăn tối một mình, sau đó rửa bát. Trời vẫn còn trong hè nhưng hôm nay không có
việc nên không đổ mồ hôi, gió mát lại thổi từ sáng đến tối, Ji Hyeon thấy không
cần phải tắm, cô chỉ rửa mặt đánh răng, rồi chui vào phòng nằm ngủ. Đúng lúc đó
thì chuông điện thoại reo lên.
“A lô?”
“Tôi đây!”
“Anh Taek Gi ạ!”
“Cô chuẩn bị ngủ
à?”
“Đâu có. Tôi thấy
chán nên định nằm ngủ nướng đây.”
“Cô đang ở trong
phòng à?”
“Vâng. Còn anh
Taek Gi đang ở đâu đấy?”
“Tôi đang ở trong
phòng phiên cứu của trường. Chắc phải thức đêm thật rồi.”
“Anh đi Tea Gu về
rồi ạ?”
“Ừ. Tôi đến đấy
rồi.”
“Anh đến phòng
nghiên cứu luôn ạ?”
“Ừ.”
“Chắc anh mệt lắm
nhỉ?”
“Không sao. Tôi
uống một ly cà phê rồi, phải thức đêm mà. Bác đã về chưa?”
“Vẫn chưa về anh
ạ. Ông bảo đi gặp bà rồi đi một mạch đến giờ.”
“Cô đang làm gì?”
“Tôi đã bảo không
có việc gì làm nên định nằm ngủ nướng mà. À phải rồi, cô Hong Y đến đấy. Cô ấy
không hề biết chuyện anh đi Tea Gu.”
“Thế à?”
“Hình như cô ấy
tiếc nuối lắm. Cô ấy không gọi cho anh à?”
“Có nhưng ban nãy
tôi ở trong phòng nghiên cứu nên không nghe máy.”
“Anh không gọi
lại cho cô ấy sao?”
“Gọi lại sau cũng
có sao.”
Nghe Taek Gi nói
rằng anh sẽ không gọi lại ngay, Ji Hyeon bỗng cảm thấy phấn khởi, mặt mày rạng
rỡ, luôn miệng cười.
“Anh Taek Gi này,
tôi không nói với cô Hong Y việc anh ở phòng nghiên cứu đâu.”
“Sao vậy?”
“Vì… tôi không
muốn cho cô ấy biết.”
Nghe Ji Hyeon
nói, Taek Gi khẽ cười.
“Ngủ đi thôi.”
“Tôi chưa đâu,
hôm nay tuy chán, nhưng tôi cũng làm được vài việc, không đến nỗi nào. Ông
không ở nhà nên tôi tắm cho Jin Suk và Jin Pal rồi. Ông mà biết thế nào cũng
mắng cho mà xem.”
“Cô làm vậy là
tốt rồi.”
“Nhà chẳng có ai
nên chán thật!”
“Trong phòng tôi
có sách đấy, cô lấy mà đọc.”
“Tôi không đọc
đâu, nhưng tôi vào phòng anh xem tivi có được không?”
“Cô cứ vào mà
xem!”
“Anh ở nhà thì
không sao, chứ anh đi vắng tôi thấy trống trải quá.”
“Thế à? Cô đã ăn
tối chưa đấy?”
“Tôi ăn rồi. Ăn
một mình nên không thấy ngon. Anh Taek Gi ăn tối chưa?”
“Tôi ăn rồi.”
“Giá như anh về
ăn cớm một lát thôi cũng được. Tôi ăn cơm một mình nên thấy nhạt nhẽo vô cùng.”
“Biết vậy tôi ghé
về nhà rồi.”
“Anh có thời gian
để về à?”
“Thật ra thì…
không có.”
Nghe câu trả lời
của Taek Gi, Ji Hyeon bật cười.
“Anh Taek Gi này,
tôi bảo.”
“Cô nói đi.”
“Ông bảo giao đất
cho tôi nhưng mà…”
“Cô muốn bán đi
ngay à?”
“Không phải thế,
tôi cảm thấy kì lạ lắm.”
“Kỳ lạ thế nào?”
“Tôi băn khoăn,
vừa muốn bán lại vừa không muốn bán, không biết phải làm thế nào… thật ra tôi
cũng nói chuyện với mẹ rồi. Tôi thưa chuyện ông sẽ lấy vợ và bảo mẹ xuống đây.
Mẹ tôi nghi ngờ, hỏi tôi rằng có khi nào ông mang đất cho con cháu của bà
không, sau đó thì nổi cáu.”
Ji Hyeon nói dứt,
Taek Gi cười ngặt nghẽo.
“Tôi đã nói với
mẹ tôi là không phải vậy, nhưng lạ ở chỗ tôi đã không nói ra việc ông giao đất
cho tôi sớm hơn dự định. Nếu nói, thế nào mẹ tôi cũng sẽ bắt tôi bán đất và trở
về Seoul ngay.”
“Cô không thích
về Seoul à?”
“Không phải tôi
không thích về Seoul, mà tôi cũng không biết nữa. Rắc rối quá! Hễ nghĩ đến
những việc đã phải làm và những lần bị anh Taek Gi mắng thì tôi muốn bán đất
ngay rồi về Seoul, nhưng bán cả vườn nho cho một người không quen biết tôi thấy
xót lắm.”
“Cô thấy tiếc à?”
“Tiếc lắm. Lạ quá
phải không anh? Có gì để mà tiếc cơ chứ.”
“Dù chỉ có vài
tháng làm vườn thôi, nhưng do phải bỏ công sức ra chăm chút cho cây, phải vất
vả vun trồng nên cô mới cảm thấy như vậy.”
“Hóa ra là vì
điều đó ư? Ông và bà lấy nhau, giờ lại cuối vụ rồi, chẳng còn việc gì để làm,
nếu tôi quay về Seoul, hằng ngày đi chơi gặp bạn bè thì cũng được. Nhưng hình
như tôi đã có tình cảm với nơi đây, nên giờ rời Kim Cheon để lên Seoul, tôi cảm
thấy khá quyến luyến.”