Nói đoạn, Kyu Jin đưa tay lên ngực, khóc bù lu bù loa, ai thấy bộ
dạng gã khi đó chắc sẽ nghĩ cả nhà gã vừa bị tàn sát cơ đấy. Không bao
lâu sau, Ji Hyeon mới vỡ lẽ rằng những lời nói có cánh mà cô ghi khắc
vào lòng đó chính là lời của bài hát”Trên chuyến tàu nhập ngũ,” y như
một vở kịch được gã chuẩn bị từ trước. Ji Hyeon chẳng còn biết làm gì
hơn là ôm bụng cười nắc nẻ.
Dẫu sao Ji Hyeon vẫn thắc mắc; bằng cách nào khi mà ở trong quân đội
chỉ toàn trai tráng, đám con trai lại có thể”lăng nhăng” cho được. Khi
biết được rồi, cô thấy chuyện đó hoàn toàn có thể xảy ra.
Sau khi Kyu Jin nhập ngũ, gã không chỉ gửi thư cho mỗi Ji Hyeon mà
còn gửi cho tất cả các bạn gái cùng khoa chơi hơi thân với gã. Ngay từ
đầu gã đã có bản tính xấu xa này, mà không chỉ có gã, tất cả những tên
con trai khác trong quân ngũ đều muốn được tán dương là người nhận được
nhiều thư của con gái nhất. Chẳng thể hiểu nổi, việc nhận được nhiều thư của con gái làm tăng thêm sự đắc ý cho bọn họ hay sao, nhưng dường như
trong quân đội, kỹ năng đó được coi là một tiêu chuẩn để đánh giá năng
lực. Đúng là một lũ quái dị.
Từ khi Kyu Jin nhập ngũ, Ji Hyeon đã đến thăm gã mấy lần ở doanh trại huấn luyện tận Kang Won. Thế nhưng sau đó gã ta viện cớ là chuyển đơn
vị vào vùng xa xôi hẻo lánh nên muốn đến thăm cũng không dễ. Cái vùng xa xôi hẻo lánh ấy là câu chuyện lừa phỉnh của gã. Gả kể vùng núi bao
quanh khu doanh trại là nơi từng diễn ra một trận chiến khốc liệt trong
chiến tranh Triều Tiên [2] là mồ chôn của biết bao thi hài. Địa hình ở
đây gồ ghề, lởm chởm, hết sức hiểm trở, xác người chồng lên nhau tầng
tầng lớp lớp, không thể đào từng bộ hài cốt mang đi được và cũng chẳng
có kinh phí nên người ta cứ để như thế. Và rồi bốt của những xác chết -
Ji Hyeon cũng không biết thứ đó là bột xác chết có khoa học không - cứ
bay trong không khí nơi đây, bám vào đế giày nhà binh hay những vết
thương lột da ở gót chân mỗi khi đi huấn luyện, tác hại nhiễm trùng mà
nó gây ra thường nặng gấp mười lần vết thương thường. Kyu Jin cũng có
vết thương ở gót chân. Lúc kể gã lột cả đôi tất quân nhân ra cho cô xem. Gã than rằng đêm về đau nhức vô cùng, không thể nào ngủ được. Lúc đó
trên gót chân hắn quả có một vết thương to thật, về sau chẳng biết thế
nào mà vết thương nhiễm trùng nghiêm trọng do dính bụi xác chết ấy lại
khỏi được nữa.
[2] Cuộc nội chiến giữa Nam Triều Tiên và Bắc Triều Tiên diễn ra vào ngày 25 tháng 6 năm 1950
Vùng hẻo lánh đơn vị gã đóng quân nếu không có xe jeep đưa đến nhà
ga, thì chẳng có cách nào ra khỏi. Vậy mà vẫn có người đến thăm gã. Đó
là Yeong Ji, một cô bạn học rỗi hơi, lắm chuyện. Không chỉ có Kyu Jin,
tất cả những người biết Yeong Ji đều biết hễ viết thư cho cô ta là sẽ
nhận được thư trả lời. Ji Hyeon cũng chăm chỉ viết thư cho gã, thậm chí
có đôi lúc còn chưa nhận được thư trả lời, cô đã gửi thêm một bức nữa
rồi. Nhưng có vẻ Yeong Ji dở hơi cũng làm vậy. Cứ mỗi lần Kyu Jin gửi
thư cho cô ta, cô ta lập tức hồi âm, hỏi gã có cực nhọc lắm không, sức
khỏe thế nào, rồi ngày càng lấn tới.
Kyu Jin nhập ngũ được một thời gian khá lâu thì viết thư bảo Ji Hyeon đến dự tiệc họp mặt, nhưng ngày Kyu Jin nói lại đúng vào kỳ thi giữa
kỳ. Vậy nên dù ấm ức tiếc nuối cơ hội được gặp nhau, Ji Hyeon vẫn phải
viết thư đáp rằng không thể đi được. Thế nhưng, trong khi sinh viên cả
nước đang đầu tắt mặt tối thi giữa kỳ, bạn Yeong Ji vô cùng dở hơi của
chúng ta lại lặn lội đến tận Kang Won để gặp Kyu Jin.
Thế đấy, Yeong Ji là chúa dở hơi, nhưng cũng có thể nói dễ nghe rằng
cô ta hiền lành, dễ thương, tốt bụng, đã thay Ji Hyeon làm việc tốt.
Nhưng gay ở chỗ, chỉ huy doanh trại thấy người bạn gái đã”trèo đèo lội
suối” từ Seoul đến đây tìm Kyu Jin thì rất xúc động, nên đã cho phép Kyu Jin ngủ lại ở bên ngoài.
Kyu Jin được đi ra ngoài cùng người con gái không phải người yêu mình cả một đêm. Nếu chỉ dừng lại ở việc ăn cơm, uống cà phê và nói chuyên
phiếm thì cũng chẳng có vấn đề gì, đằng này tình hình đã thay đổi hoàn
toàn từ chai Soju đầu tiên. Yeong Ji uống khoảng hai chai Soju thì chếnh choáng, trong hơi men ngà ngà, cô nàng xé mất tấm vé xe buýt. Còn Kyu
Jin, cả năm trời gã đã không nhìn thấy đàn bà. Thế rồi, cả hai đi thẳng
đến nhà nghỉ. Câu chuyện xảy ra sau đó thì chẳng cần nói chắc ai cũng
rõ.
Trong trường hợp này, tên trời đánh kia chắc chắn chấp nhận bất kỳ cô ả nào.
Chỉ huy quân đội gì mà lại nghĩ bạn cùng khoa là người yêu có công
trèo đèo lội suối mang tấm chân tình đến doanh trại rồi cho phép họ ra
ngoài ngủ với nhau cơ chứ? Còn cô Yeong Ji kia, cớ sao người ta bảo đến
liền đến ngay, bất chấp cả thi giữa kỳ? Hồi tiểu học cô ta đoạt giải
cuộc thi đẩy tạ tổ chức hai năm một lần nên dẻo dai quá mức, đến độ có
thể đổi hết mấy lần xe buýt nội thành và ngoại thành để đến với tình yêu đây mà. Còn Kyu Jin, đành rằng gã chỉ uống một chai Soju để cảm ơn
người bạn đã đến được nơi mà người yêu mình không đến được, nhưng cớ sao gã lại hào phóng đến mức dâng luôn cả tấm thân? Nên đập cho kẻ nào một
trận để rửa hận đây. Không chỉ riêng mình ai, đối với Ji Hyeon, cả ba
người đó đều đáng chết cả.
Càng nghĩ càng thấy gã Kyu Jin láo xược, mấy ngày trước khi nhập ngũ
gã sống chết bắt Ji Hyeon hứa sẽ không phản bội. còn bắt Ji Hyeon phải
chứng minh bằng cách... lên giường.
“Anh phải ghi lại dấu ấn lên em thì mới có thể yên lòng đi được.”
Rồi gã giở hành động sỗ sàng.
“Em hãy cho anh thấy tình yêu dành cho anh đi nào!”
Gã nói ra một lô những lời thoại trong mấy bộ phim rẻ tiền.
Cuối cùng gã nắm lấy cổ tay Ji Hyeon kéo xềnh xệch đến trước cổng nhà nghỉ đối diện trường.
Song, Ji Hyeon nói rằng hôm đó là ngày thứ hai trong kỳ kinh của cô,
rằng nó đang ra ào ạt, cuộc đấu tranh của Kyu Jin đã kết thúc tại đó.
Chuyện đang kể đến đâu mà lại lạc sang chuyện này nhỉ? Dù sao, cuộc
tình ngủ bụi lãng mạn của Yeong Ji và Kyu Jin nếu chỉ có một lần đó
thôi, có thể viện cớ bị rượu làm mờ mắt, rồi YeongJi và Kyu Jin đều câm
như hến, có thể Ji Hyeon mãi không biết gì, và mọi chuyện sẽ trôi vào
quên lãng, sự việc trở nên tày đình khi người ta hẹn hò làm chuyện đó
đều đặn hai tháng một lần. Lại thêm, Yeong Ji rủ rỉ với những người bạn
thân rằng cô ta có một mối tình bé nhỏ với Kyu Jin, còn Kyu Jin cũng bảo với mấy thằng bạn gã rằng gã ta đang qua lại với Yeong Ji. Chuyện này
ngay lập tức truyền tới tai Ji Hyeon.
Dĩ nhiên, lúc đầu Ji Hyeon đã giận sôi lên. Cô viết một bức thư dài
gửi cho Kyu Jin, chửi hắn như chém chả và tuyên bố chia tay, đồng thời
cắt đứt tình bạn với Yeong Ji. Thế nhưng Ji Hyeon không phải người có
thể thù dai và cũng chẳng cứng rắn gì, nên ngay khi nhận được bức thư
tha thiết cầu xin được tha thứ và nối lại tình xưa của Kyu Jin, cô lại
mềm lòng. Kyu Jin thề thốt đó là một phút lầm lạc của mình, gã đổ mọi
tội lỗi lên đầu Yeong Ji, tại cô ta cứ dai dẳng, thường xuyên đến tìm
Kyu Jin, cả sư đoàn cười nhạo cô ta là loại đàn bà dâm ô, chuyên quyến
rũ đàn ông. Ji Hyeon đã tin theo lời Kyu Jin mà khinh bỉ Yeong Ji như
loại đàn bà đê tiện nhất trên đời này. Đương nhiên gã ta được thể, viết
thư tấn công liên tục, mang cả ông bà ông vải ra mà thề thốt, hứa sẽ
không bao giờ tái phạm nữa, đồng thời van nài Ji Hyeon hãy tin rằng gã
chỉ yêu mỗi mình cô. Thế rồi Ji Hyeon cũng bỏ qua chuyện này.
Tên thối tha ấy, Ji Hyeon khốn khổ đã bỏ qua cho gã. Khi Kyu Jin gửi
thư đến, cô”hừm” một tiếng nhưng lại vẫn gửi thư hồi âm. Kyu Jin dỗ ngọt rằng đến kỳ nghỉ, gã sẽ bù đắp cho vết thương của Ji Hyeon, vết thương
do mối quan hệ dây dưa giữa gã và Yeong Ji gây ra. Gã bảo hy vọng Ji
Hyeon xuống để gặp mặt, cô cũng không từ chối. Nhưng Ji Hyeon vẫn một
mình gặm nhấm nỗi đau và dần dần trở nên lãnh đạm, hờ hững với thứ tình
cảm dạt dào mà vô nghĩa này, cuối cùng cô tìm được một người con trai
khác và cắt đứt quan hệ với Kyu Jin nhạt nhẽo.
Ôi không, tại sao lại kể ra chuyện gã Kyu Jin này chứ? Chuyện tình với người bạn trai thứ hai kể sau vậy.
Các bà cô lần lượt xuống xe, Hong Y là người cuối cùng. Hong Y từ
trên xe tải bước xuống, Ji Hyeon nghe cô ta cất tiếng mời Taek Gi vào
nhà ăn cơm tối, mới dứt khỏi dòng suy nghĩ, bất giác vểnh tai lên nghe.
“Vào nhà chơi đi anh!”
“Phải đưa cháu gái bác Kim về nhà trước đã.”
Nghe Taek Gi trả lời, Hong Y nhìn về phía Ji Hyeon. Ánh mắt đó như
muốn hỏi rằng cô đến đây rồi thì tự đi bộ về không được sao. Ji Hyeon
nhìn lại Hong Y như muốn nói rằng tôi còn lâu mới làm như thế. Nhưng sau đó, thấy chẳng việc gì phải tranh cãi với cô ta, Ji Hyeon cau mày đứng
dậy.
“Để tôi đi bộ về vậy!”
Nghe Ji Hyeon nói, nét mặt của Hong Y sáng lên nhưng Taek Gi ngắt lời cô:
“Để tôi đưa cô về.”
“Không sao đâu, tôi đi bộ được mà, có một đoạn chứ mấy.”
Ji Hyeon nở một nụ cười như thể cô là người hết sức rộng lượng. Dù không biết nụ cười đó cô dành cho ai.
“Cứ ngồi đấy, tôi đưa về.”
Taek Gi quả quyết nói. Ji Hyeon nhã nhặn nhìn Hong Y rồi ngồi xuống
với vẻ đắc thắng, trong lòng thấy vui vui vì mình được”ưu tiên.”
“Lát nữa nếu có thời gian, anh sẽ sang chơi.”
“Anh sang thật chứ?”
“Ừ, nếu có thời gian...”
Vừa nói dứt lời, Taek Gi đã lại nổ máy, Hong Y dõi theo với vẻ đầy
tiếc nuối. Ji Hyeon cố ý tránh ánh mắt của Hong Y, sau khi đi được một
quãng xa cô mới quay sang nói với Taek Gi.
“Tôi đi bộ về cũng được mà.”
“Buổi tối tôi còn phải trông nom bác Kim nữa.”
“Tôi trông cũng được mà.”
Taek Gi không đáp lại, lái xe thẳng hướng về nhà.
“Cái cô được gọi là Hong Y vừa rồi, tên thật cũng là Hong Y à?”
“Cô ấy tên thật là Kang Nan Hong.”
“À, cô Nan Hong...”
Sao không gọi là Kang Nang Kong (đậu đỏ) cho rồi?
“Về nhà rồi thì anh mau đến nhà cô Nan Hong ngay đi.”
Taek Gi chẳng nói gì, về nhà và chuẩn bị bữa tối trong khi Ji Hyeon ra vòi nước rửa ráy.
“Có ông Kim ở nhà không đấy?”
Một ông cụ đến nhà trong lúc Ji Hyeon đang rửa tay.
“Ai đây?”
“Cháu là cháu gái của ông ạ.”
“À, cháu gái à.”
“Vâng ạ.”
“Thế ông cháu đâu?”
“Dạ ông đợi một chút! Ông ơi, ông ơi!”
Ji Hyeon gọi to, nhưng không thấy ông đâu, chỉ thấy Taek Gi bước ra.
“Dạ chào ông ạ, bác Kim hình như đi đâu rồi ấy.”
“Ồ, Taek Gi đấy à. Vậy thì khi nào ông ấy về, đưa cho ông ấy cái này.”
Ông cụ trao cho Ji Hyeon một chai rượu. Ji Hyeon đưa hai tay đón lấy.
“Thứ này đang độ ngon nhất, hãy uống một chén trước khi đi ngủ.”
“Vâng ạ.”
“Các cháu ăn cơm tối chưa?”
“Dạ cũng sắp rồi ạ!”
“Vậy thì vào ăn đi!”
“Dạ cháu chào ông ạ.”
“Chào ông ạ!”
“Ừ, hai đứa vào nhà đi.”
Ông cụ đi rồi, Taek Gi quay người định trở vào bếp.
“Anh không đến nhà cô gì khi nãy sao? Cô Hong Y ấy.”
“Tôi nấu cơm tối xong rồi mới đi.”
“Để đó tôi nấu cho. Tôi rửa ráy xong rồi. Anh đi đi.”
Jí Hyeon ra vẻ nghĩ cho người khác nhưng Taek Gi làm ngơ, cứ thế đi
vào trong bếp. Ji Hyeon cảm thấy vui vì Taek Gi chỉ đáp”Tôi biết rồi”,
chứ không sang ngay nhà Hong Y theo lời mời gọi của cô ta. Cô lấy khăn
dấp nước lau mặt rói cầm chai rượu Soju ông cụ vừa cho, đưa lên nhìn kỹ
xem có vật gì đang nổi lềnh bềnh trong ấy.
“Cái này là cái gì? Quả gì vậy nhỉ?”
Ji Hyeon đưa sát chai rượu lên mũi nhìn vào trong rồi giật bắn người, lập tức quăng chai rượu đi và hét to”Á, á!”
Mấy con chó đang nhởn nhơ cũng phải giật mình vì tiếng thét của Ji Hyeon. Taek Gi nghe thấy vội chạy lao ra.
Thứ nằm trong bình rượu Ji Hyeon vừa đánh vỡ, thứ khiến Ji Hyeon
khiếp sợ đang nằm lổn nhổn dưới sân. Ji Hyeon càng hét lớn, tiếng hét
như vang tới tận trời.
“Làm sao vậy?”
“Eo ơi! Eo ơi!”
Vừa thấy Taek Gi chạy ra, Ji Hyeon liền nhảy chồm tới, ôm lấy cổ Taek Gi.
“Ối giời ơi!!!”
Ji Hyeon luôn miệng la hét.
Ji Hyeon như bị treo trên cổ Taek Gi, chân giãy giụa, miệng la hét.
Taek Gi nhanh chóng đặt Ji Hyeon vào thềm nhà rồi lấy chổi quét dọn
những thứ tung tóe trên sân.
Ji Hyeon lăn ngay vào bếp như thể chạy trốn.
Khi đã xử lý hết những thứ trên sân, Taek Gi quay vào bếp thì thấy Ji Hyeon đang nôn thốc nôn tháo ở bồn rửa bát. Taek Gi khẽ vỗ lên lưng Ji
Hyeon trong khi cô đang nôn đến chảy cả nước mắt, nước mũi. Đoạn anh lại mang cho Ji Hyeon ly nước.
Ji Hyeon gắng chịu cơn đau trào ngược dạ dày, thở hổn hển đưa tay ra hiệu không uống được.
“Uống nước vào!”
“Thôi, thôi.”
Ji Hyeon xua tay.
“Đó là thứ gì vậy? Cái thứ ở trong chai Soju ấy?”
Ji Hyeon hỏi với gương mặt nhòe nước.
“Chuột đồng sơ sinh đấy.”
“Chuột đồng gì cơ?”
Ji Hyeon lại nôn mửa.
“Người lớn tin vào bài thuốc dân gian tương truyền tốt cho bệnh viêm khớp, nên thỉnh thoảng lại bắt đem ngâm rượu uống...”
Taek Gi vừa cười vừa giải thích.
“Uống cái thứ đó...”
Ngay lập tức, Ji Hyeon bất tỉnh nhân sự.
Một lát sau, khi Ji Hyeon hoàn hồn, cô lại nhớ ngay đến hình ảnh mấy
con chuột sơ sinh trong bình rượu Soju nằm lổn nhổn trên sân lúc tối
trời, rồi tiếp tục nôn thốc tháo. Ngoài sân vẳng lại tiếng trò chuyện
của ông và Taek Gi.
“Sao cơ? Bể mất rồi à?”
Ông gằn giọng.
“Hình như cô ấy hoảng hốt lắm. Khi nãy còn bị ngất nữa.”
Taek Gi nói giọng có vẻ thích thú.”Cái đó có gì đáng sợ chứ, thôi bỏ đi.”
Giọng của ông đầy vẻ tiếc nuối.
“Ọe!”
Ji Hyeon lại nôn tiếp.
“Bác cứ bảo là đã uống rồi, không bác Bak lại tiếc đấy ạ.”
“Ọe...”
“Ta biết rồi. Cái đó có gì đáng sợ mà phải đập bể cơ chứ. Phí quá đi mất.”
“Bà chắc cũng không thích bác uống đâu.”
Bà nào vậy ta?
“Ừ? Vậy à? Thôi vào đi, ta biết rồi. Vào ngủ đi.”
“Vâng ạ, bác cũng ngủ đi ạ.”
Ji Hyeon nghe thấy tiếng ông đi vào phòng, cô cảm thấy đau đầu nên đặt tay lên trán, đoạn nghe có tiếng gõ cửa.
“Gì thế?”
“Cô tỉnh rồi à?”
“Vâng.”
“Tốt rồi.”
Bóng Taek Gi lập tức biến mất trước cửa phòng. Ji Hyeon ngồi dậy,
thắc mắc tại sao trên đời này lại có người vô duyên như Taek Gi.
“Là sao, hỏi người ta tỉnh chưa rồi sau đó bỏ đi mất tiêu là sao? Thật là một người kỳ quặc, thật là... A, nhức đầu quá!”
Ji Hyeon nhăn nhó rồi nằm phịch xuống.
“Ôi trời ơi... mắc tiểu quá!”
Ji Hyeon vừa nằm xuống lại ngồi dậy.
Ông hứa là sẽ làm phòng vệ sinh trong nhà, đến giờ vẫn chẳng thấy
đâu. Ông đi On Cheon về cũng khá lâu rồi mà không đả động gì đến
chuyện xây nhà vệ sinh cả. Từ lúc xuống Kim Cheon đến giờ tính ra cũng
đã mười ngày, nhưng đến tận hôm nay, mỗi khi nghĩ đến chuyện đi vệ sinh, Ji Hyeon lại thấy khiếp đảm.
Nếu không được làm nhà vệ sinh mới, Ji Hyeon mong rằng mình có thể
dần dần quen với cái “nhà xí” này dù chỉ là một chút. Nhưng sự thực
chẳng chiều lòng người, dù có ở thêm một trăm ngày nữa, cô cũng không
thể chịu đựng được nó. Nó quả thật quá đáng sợ và bẩn thỉu, vậy nên
để tránh việc nửa đêm trăn trở xem có nên đi vệ sinh hay không, Ji
Hyeon quyết định không uống nước vào buổi tối Nếu”đi nhỏ” thì còn có
thể đi cho mau rồi nhanh chóng ra ngoài, chứ lúc”đi lớn” thì kinh
khủng vô cùng, vì phải tốn thời gian hơn.
“Mới đó mà đã tối thui rồi...”
Ji Hyeon chần chừ mở cửa, chợt thấy bên ngoài trời đang mưa.
“Trời ơi, sao lại thế này?”
Ji Hyeon hoang mang nhìn về phía nhà cầu tối đen đằng kia đột nhiên xuất hiện một bóng đen.
“Anh làm tôi giật cả mình!”
“Cô ăn cơm đi.”
Taek Gi đặt khay cơm vào phòng của Ji Hyeon.
“Cơm á?”
“Cô đã ăn cơm đâu.”
“Tôi chẳng muốn ăn cơm.”
“Ăn đi. Không đói bụng đấy.”
Taek Gi quay lưng định đi nhưng bị Ji Hyeon gọi giật lại.
“Có chuyện gì?”
“Ngoài kia, trời đang mưa.”
Ngoài kia trời đang mưa, câu chuyện thật là nhạt nhẽo.
“Vậy thì sao?”
“Tôi, việc này... tuy thật ngớ ngẩn, nhưng anh đi cùng tôi đến nhà vệ sinh đằng kia có được không?”
Nghe Ji Hyeon nói xong, Taek Gi nhìn về phía nhà vệ sinh rồi lại
quay đầu nhìn Ji Hyeon bản mặt như muốn nói tấm thân cô cũng cao quý quá đấy nhỉ, đi vệ sinh cũng cần có vệ sĩ theo hầu nữa, bộ dạng ít
nhiều trông thật đáng ghét.
“Chuyện là, nhà xí thật gớm ghiếc, ông đã bảo xây phòng vệ sinh mà
đến giờ vẫn chẳng đả động gì, trời lại mưa nữa, thế nào ma cũng sẽ hiện lên và hỏi lấy giấy đỏ hay giấy xanh [3].”
[3] Người Hàn Quốc và người Nhật Bản đều cho rằng khi
trời mưa thường có một con ma xuất hiện ở nhà xí, hỏi người
đi vệ sinh muốn lấy giấy xanh hay giấy đỏ. Nếu trả lời là
giấy đỏ thì người đó sẽ bị chảy máu, còn nếu nói giấy xanh, sẽ bị bóp cổ chết.
“Thì cô cứ bảo nó là cô đã có giấy rồi.”
“Sao cơ?”
“Dạo này người ta vẫn bảo mua giấy vệ sinh một cây 24 cuộn dùng dần đó thôi.”
“Loại đó nổi tiếng lắm à?”
Taek Gi nói với giọng bông đùa nhưng vẻ mặt của Ji Hyeon trông ngơ ngẩn thật nên anh đành cười gượng.
“Đi thôi!”
Chỉ đợi Taek Gi nói vậy, Ji Hyeon liền đứng bật dậy.
Ji Hyeon đi đôi giày thể thao ban sáng Taek Gi mua cho, tay bám chặt
Taek Gi, đi về phía nhà vệ sinh. Trong lúc Taek Gi mở cửa và bật đèn,
Ji Hyeon bịt chặt mũi lại.
“Cô vào đi!”
“Khoan đã!”
“Sao vậy?”
“Anh... anh đừng đi đâu đấy nhé!”
Ji Hyeon nói với vẻ mặt tái mét, Taek Gi chỉ đáp:”Tôi biết rồi.”
Ji Hyeon vào ngay nhà xí, cố gắng để không nhìn xuống phía dưới, cô
đặt tay lên cạp quần. Không biết trần nhà làm bằng vật liệu gì mà tiếng mưa rơi cứ vang lên lộp độp lộp độp nghe đến phát khiếp. Ji Hyeon run
lẩy bẩy, cô tụt quần ngồi xuống. Thế nhưng, bên ngoài chẳng có bất
kỳ động tĩnh gì.
“Mình đã bảo anh ta đừng đi đâu rồi cơ mà.”
Nỗi sợ hãi đột nhiên ập đến khiến người Ji Hyeon sởn hết gai ốc.
Cô căng thẳng nhìn xuống một màu đen thui phía dưới nhưng không làm sao
giải quyết nhanh lẹ được.
“Này anh, anh có ở bên ngoài không vậy?”
Ji Hyeon gọi to, thì nghe thấy tiếng đáp lại.
“Anh đừng đi đâu đấy nhé !”
“Tôi biết rồi. Cô lo mà ngồi cho đúng lỗ ấy, đừng để dính sang hai bên.”
“Anh đừng lo, tôi ngồi xuống rồi mới... mà.”
Ji Hyeon đang cố thóp bụng dưới lại để giải quyết thì chợt nghe có tiếng hát. Đó là tiếng của Taek Gi.
“Anh không biết tại sao con tim anh lại đập loạn nhịp thế này, anh
cũng không biết vì sao gương mặt anh lại ửng đỏ, mỗi khi nhìn thấy
em, lòng anh lại ngập tràn xốn xang...”
Bài hát của ai vậy nhỉ?
Dù là bài hát của ai, khi nghe thấy tiếng Taek Gi hát, Ji Hyeon
đương nhiên cảm thấy yên lòng, “giải quyết” gọn lẹ rồi bước ra ngoài.
Khi ấy Taek Gi vẫn đang dầm mưa đứng hát ngoài nhà cầu.
“Anh không biết, tuy anh nói những lời ngớ ngẩn nhưng dường như dưới chóp mũi, em đang hé nở nụ cười…”
Taek Gi kết thúc bài hát lúc Ji Hyeon bước ra ngoài. Một khả năng ca hát như vậy, không thể khen là quá tuyệt vời, nhưng cũng không thể
chê là tầm thường được. Hơn nữa âm vực và nhịp điệu rất chuẩn. Dù rằng anh ta hát một bài Ji Hyeon không biết.
“Cảm ơn anh!”
“Cô ăn cơm đi!”
“Anh Taek Gi!”
Khi Ji Hyeon gọi Taek Gi là anh Taek Gi, anh ta nhìn Ji Hyeon với vẻ
hơi ngượng ngùng. Hình như đây là lấn đầu tiên cô gọi Taek Gi là anh. Ji Hyeon nhìn để chắc chắn đèn phòng ông vẫn tắt, rồi hạ thấp giọng nói.
“Anh nói với ông giúp tôi nhé !”
“Gì cơ?”
“Xin ông làm phòng vệ sinh trong nhà ấy mà. Tôi mà xin thì không được đâu.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Với lại, anh nói giúp tôi luôn là khi xây phòng vệ sinh thì đừng xây mỗi bồn cầu, làm thêm cả chỗ để tắm nhé.”
Ji Hyeon nói xong, Taek Gi ngẩn người nhìn cô.
“Không phải là tôi được voi đòi tiên, nhưng mà tôi muốn được tắm nữa.”
Ji Hyeon nở một nụ cười hàm ơn rồi đi vào phòng, nhìn chằm chằm vào khay cơm Taek Gi đã chuẩn bị cho cô.
“Lạ thật. Anh ta có bao giờ đối xử với mình dịu dàng thế này đâu, hôm nay sao lại chu đáo thế?
Có vẻ như Ji Hyeon không còn để bụng việc Taek Gi đã xử tệ với mình, cô bắt đầu ăn phần cơm do anh chàng chuẩn bị.
Trước khi Taek Gi đánh thức cô, tiếng chuông báo thức cài sẵn trong
điện thoại của Ji Hyeon đã vang lên, Ji Hyeon bật dậy, cố tỉnh táo,
bước sang nhà bếp. Từ hồi về nhà ông đến giờ, hầu như cô chỉ nấu
cơm, còn thức ăn đã có Taek Gi lo liệu. Chẳng biết Taek Gi vốn đã có
tài nấu nướng hay do trong nhà chỉ có toàn đàn ông con trai nên dần rồi biết nấu, mà món rau hay món canh của anh đều khỏi chê. Hôm qua bình
rượu gớm ghiếc làm Ji Hyeon phát khiếp bỏ cả bữa tối, nhưng Taek Gi
không thấy phiền hà mà còn chuẩn bị cơm tối cho cô. Vậy nên Ji Hyeon
tự nhủ cần đáp lại tấm lòng của Taek Gi, cô quyết định sẽ nấu món canh
miso cho anh.
Cầm chiếc nồi thường dùng đặt lên bếp, Ji Hyeon bắt đầu tìm tương
miso quấy vào nồi, sau đó lục lọi tủ lạnh tìm bí đỏ, khoai tây, nấm,
cắt vừa đủ để sẵn trước mặt. Trong khi đợi nước tương sôi, Ji Hyeon vo
gạo chuẩn bị nấu cơm. Đến khi nước sôi, Ji Hyeon cho mọi nguyên liệu
chuẩn bị từ trước vào rồi nêm muối. Nấu đến khi sôi sùng sục, cô nàng
liền nếm thử. Nhưng vị của nó sao cứ là lạ.
“Mình cho nhiều nước quá à? Hay ít miso quá?”
Ji Hyeon nghĩ nước canh nhạt quá thì cho thêm một ít miso sẽ tốt
hơn là cho thêm muối, vậy nên cô bỏ thêm vào nồi một muỗng tương
miso. Tuy nhiên, tình hình không hề khá khẩm hơn, trái lại, mùi vị
càng nặng và kỳ lạ.
“Mình cho nhiều miso quá chăng?”
Ji Hyeon không thể làm gì hơn là đổ thêm nước vào nồi. Dù vậy, mùi
vị món canh vẫn rất kỳ quặc. Vẫn cùng một loại miso ấy, cùng những
nguyên liệu ấy, tại sao món canh Taek Gi nấu hoàn toàn khác biệt.
“Mình làm sai ở khâu nào vậy nhỉ?”
Ji Hyeon cho thêm một ít muối, lại đổ thêm nước, lại lặp đi lặp lại cho đến khi vị giác tê đi mới tạm bằng lòng.
“Được rồi!”
Ji Hyeon vừa đậy nắp nổi lại thì Taek Gi đi vào, anh thắc mắc nhìn cô như muốn hỏi có chuyện gì vừa xảy ra.
“Tôi nấu canh miso rồi. Món xúp anh Taek Gi nấu nhé. Cơm tôi cũng đã nấu xong rồi.”
“Mùi canh thơm quá.”
“Chắc nó cũng không đến nỗi tệ đâu.”
“Khỏi nấu xúp, đã có canh rồi mà.”
Ji Hyeon cùng dọn bàn ăn với Taek Gi. Khi ông bước vào thì bữa ăn bắt đầu