Phòng của Taek Gi nằm đối diện phòng ông.
Taek Gi vào phòng trước, Ji Hyeon thận trọng bước theo sau. Phòng
của Taek Gi rất rộng. Phòng này cũng hầu như không có đồ đạc gì
ngoài một tủ quần áo cũ rích, một chiếc bàn và một máy vi
tính. Ti vi được đặt trên tủ kéo ba ngăn. Thứ bắt mắt chính là một
mặt tường đầy ắp những sách. Y như sống trong sách vậy. Nhưng sách
gì mà nhiều thế nhỉ?
Teak Gi bật ti vi lên, đài đang phát sóng chương trình phim truyền
hình buổi sáng. Ji Hyeon ngồi tựa người vào cửa, vừa xem ti vi vừa
uống cà phê. Taek Gi ra khỏi phòng ngay sau đó, Ji Hyeon bất giác
thấy thú vị vô cùng khi xem một bộ phim dài tập mà mình không biết
đầu đuôi như thế. Sau khi hết phim, Ji Hyeon định lê gối đến trước
ti vi để chuyển kênh thì nghe bên ngoài có tiếng con gái.
“Anh ơi! Anh có nhà không?”
Ji Hyeon khựng lại, quay đầu nghe ngóng.
“Anh?”
“Có việc gì thế?”
Cô thấy Taek Gi đi ra từ nhà bếp qua bóng phản chiếu trên cảnh cửa kính.
“Biết mưa anh không đi làm nên em mới đến đấy.”
Nghe giọng nói thì rõ ràng là cô Hong Y chứ chẳng phải ai khác.
Mới sáng sớm sao đã đến nhà người ta vậy chứ?
Cô nhìn lên chiếc đồng hồ treo trong phòng Taek Gi, thấy đã gần chín giờ.
Cũng chẳng còn sớm nữa. Nhưng sao cô ta đến đây?
Ji Hyeon bất giác trở nên nhỏ mọn.
“Sao thế?”
“Em mời anh qua nhà em ăn cơm trưa ạ.”
“Cơm trưa?”
“Ông đâu anh?”
“Ông ở ngoài vườn.”
“Anh phải lo cơm trưa cho ông luôn ạ? Đã có cháu gái ông cụ rồi mà.”
Nghe Hong Y nói vậy, Ji Hyeon bĩu môi và dù Hong Y không trông
thấy, nhưng cô vẫn đá mắt liếc xéo Hong Y, sau đó nhẹ nhàng hé cửa, ló đầu ra ngoài.
“Mẹ em nấu món cháo mạch, bảo là nếu được thì mời anh đến ăn cùng.”
“Thế à?”
“Anh đến nhà em ăn trưa nhé. Cùng nhau ăn...”
Hong Y nở nụ cười tươi như hoa với Taek Gi, bất ngờ bắt gặp
Ji Hyeon nấp phía sau cửa phòng Taek Gi, sắc mặt Hong Y liền đanh lại.
“Xin chào.”
Ji Hyeon cất tiếng chào trước nên Hong Y cũng miễn cưỡng chào lại nhưng gương mặt vẫn không chút khởi sắc.
“Đó chẳng phải là phòng anh sao?”
Hong Y bực bội hỏi Taek Gi.
“Cô ấy muốn xem ti vi.”
“Phòng của ông cụ cũng có ti vi cơ mà.”
Hong Y có ý ám chỉ rằng sao cô gái kia lại ở trong phòng Taek Gi,
thật là vô lý. Ji Hyeon biết Hong Y đang nói gì như vẫn vờ mỉm cười vô
tư lự.
“Ti vi ở phòng bác hư rồi.”
Taek Gi có thấy không nhỉ? Cuộc đấu nảy lửa bằng ánh mắt giữa hai cô gái.
Khoảnh khắc trông Hong Y rất không đẹp chính là lúc cô trừng mắt nhìn Ji Hyeon. Ji Hyeon ngồi trong phòng Taek Gi, bắt gặp ánh mắt bực bội
của Hong Y, tức thì đáp trả bằng ánh mắt đắc thắng tinh quái kèm một nụ
cười man trá.
“Anh, đến nhà em ăn cháo mạch nhé.”
Hong Y muốn đảo ngược tình thế, khẽ níu lấy cánh tay Taek Gi, bộ
dạng như muốn thị uy:”Cô không thể ôm tay anh Taek Gi phải không, tôi
thì có đấy, hứ!”
Mắc cười quá.
“Anh biết rồi.”
Nghe Taek Gi trả lời, vẻ mặt Hong Y tươi tắn hẳn lên.
“Lát nữa anh nhớ đến nhé!”
Hong Y làm bộ mất thăng bằng tựa vào người Taek Gi, sau đó bỏ về nhà mà không thèm chào Ji Hyeon lấy một tiếng. Taek Gi cũng làm như không quan tâm đến cô, bỏ thẳng vào bếp.
Ji Hyeon bĩu môi, quay ra chuyển kênh ti vi loạn cả lên. Không có
chương trình Ji Hyeon muốn xem, và cũng chẳng có chương trình nào đáng
xem nên cô tắt ti vi rồi lững thững đi vào bếp. Taek Gi đang ngồi vẽ
gì đó trên giấy, anh ngẩng đầu nhìn Ji Hyeon.
“Tôi định uống thêm một tách cà phê.”
Ji Hyeon đã uống cà phê rồi, không có ý định uống thêm nữa nhưng ngoài cà phê ra, cô chẳng biết viện lý do nào khác.
Taek Gi lại cúi đầu vẽ tiếp bức tranh đang dang dở còn Ji Hyeon thì đặt ấm nước lên bếp gas.
“Hai người đang hẹn hò với nhau à?”
Ji Hyeon hỏi với vẻ thản nhiên.
“…”
Taek Gi im lặng, không trả lời.
“Cô ấy đẹp đấy nhỉ?”
“…”
Taek Gi vẫn không đáp lại, Ji Hyeon cảm thấy ngượng khi độc thoại một mình.
“Tôi cũng thích món cháo mạch...”
Ji Hyeon chẳng nói thêm lời nào nữa, cô bực bội vì phải độc thoại nên làm ngay một tách cà phê rồi rời khỏi bếp đi thẳng về phòng mình chứ không vào phòng Taek Gi nữa.
Đặt tách cà phê trước mặt, Ji Hyeon ngồi thẫn thờ hồi lâu.
“Đáng lẽ mình phải lấy một cuốn sách chứ nhỉ?”
Ji Hyeon hậm hực cầm tách cà phê định uống thì chiếc điện thoại,
suốt mười ngày nay từ khi đến Kim Cheon không reo một lần nào, bất ngờ
đổ chuông. Trên màn hình nhấp nháy tên”Yeon Hee”. Ji Hyeon vô cùng mừng rỡ, bắt máy ngay.
“Yeon Hee à.”
“Sao cậu lại đi Kim Cheon thế?”
“Sao cậu biết?”
“Khi nãy mình gọi về nhà cậu. Mà sao lại đến đó vậy?”
“Tại có việc. Cậu khỏe chứ?”
“Ừ khỏe, nhưng khi nào cậu về đây?”
“Vẫn chưa biết nữa.”
“Chưa biết á? Này, mình đã giới thiệu cho cậu vào làm một chỗ trong công ty mình rồi đấy.”
“Sao? Thật hả?”
Mắt Ji Hyeon sáng rực lên.
“Chị ngồi gần bàn mình sinh con, chắc thấy không ổn nên nộp đơn
thôi việc rồi. Hết tháng này chị ấy nghỉ nên mình mới giới thiệu cậu.”
“Thật hả?”
“Dĩ nhiên là thật rồi. Ngài giám đốc bảo cậu đến gặp để phỏng vấn kìa.”
Yeon Hee đang làm ở phòng kế toán của một công ty kiểm toán lớn nằm ở quận Yeo Ui. Công ty này đãi ngộ tốt, tiền thưởng có luôn, mỗi tháng
lại được một ngày phép, có thể nói là điều kiện rất tốt.
“Khi nào thì phỏng vấn?”
“Ngày mai đến đi.”
“Ngày mai á? Đợi đã, làm thế nào nhỉ?”
“Cậu không đến được à?”
“Không phải thế, nhưng mà...”
“Thứ Bảy tuần này công ty liên hoan. Vừa vào công ty lại được gặp tất cả đồng nghiệp, tốt đẹp vậy còn gì!”
Tốt đẹp... Ừ, chắc là tốt đẹp thật.
“Yeon Hee à, mười phút nữa mình gọi lại báo cho cậu biết lúc nào mình đến được nhé?”
“Ừ biết rồi, mình đợi, mười phút thôi đấy nhé!”
“Biết rồi!”
Ji Hyeon ngắt cuộc gọi rồi ngay lập tức gọi điện cho mẹ.
“Đi làm á?”
“Mẹ cũng biết rồi mà. Công ty của Yeon Hee tốt lắm. Nó thấy có chỗ
trống nên mới giới thiệu cho con. Nó bảo con đi phỏng vấn đấy.”
“Thế à? Vậy thế nào bây giờ?”
Đột nhiên con mình có một công việc không tồi nên mẹ Ji Hyeon tỏ ra hơi bối rối.
“Mẹ, ngày mai, à không, đêm nay con sẽ về Seoul bằng tàu hỏa.
“Này, thế còn vườn nho thì sao? Ông đã bảo phải làm vườn thì mới cho đất cơ mà.”
“Mẹ ơi, lẽ nào mẹ bắt con làm nông dân ở đây để lỡ mất cơ hội tìm
việc sao? Công ty ấy cho phép lấy chồng sinh con, chỉ cần có người
trông con giúp là có thể đi làm tiếp được. Chẳng lẽ mẹ thật sự muốn
con phải trồng nho ở quê để suốt ngày mình mẩy đau nhức à?”
“Ý mẹ không phải thế, nhưng mà... thế thì vườn nho bay mất à?”
“Mẹ!”
“Để mẹ điện cho bố rồi lát mẹ liên lạc lại với con!”
“Không có thời gian nữa đâu mẹ.”
“Đợi mẹ 5 phút thôi, 5 phút thôi.”
Ji Hyeon sốt ruột đến vậy mà mẹ cô bảo phải đợi 5 phút, nhưng tận 1
tiếng 20 phút sau vẫn chưa thấy tăm hơi, Ji Hyeon đành liên lạc lại.
“Con, nghe lời bố mẹ, ở lại đó đi.”
“Mẹ!”
“Ngoan đi. Mẹ đã nói chuyện với bố rồi... bỏ vườn nho ấy đi thì
uổng quá.” Mẹ cất giọng nhỏ nhẹ xin lỗi Ji Hyeon vì đã bắt cô xuống Kim
Cheon rồi ép cô nhất định phải ở đó.
“Mẹ cũng buồn và tiếc lắm. Nhưng vườn nho ấy con biết bán được bao nhiêu tiền không? Đủ để sống nhàn nhã cả đời còn hơn là đi làm văn
phòng đấy.”
“Mẹ à, ước mơ của con có phải là trở thành nông dân đâu.”
Bỗng nỗi uất nghẹn trào dâng, Ji Hyeon bật khóc.
“Nào Ji Hyeon.”
“Con không biết, con sẽ về Seoul.”
Ji Hyeon cấm điện thoại hét to rồi cúp máy.
“Thật không thể tin được.”
Cô hậm hực lau nước mắc tuôn ra trong lúc ấm ức.
“Mặc kệ mẹ, mình phải về Seoul!”
Tương lai cả đời của con gái mà bố mẹ lại xui có thể bỏ việc chứ
không được bỏ vườn nho. Chẳng có ai khổ như Ji Hyeon cả. Ừ thì, cứ
cho là làm thế cũng tốt đi. Ji Hyeon ra đồng hàng ngày, cũng đủ biết
vườn nho rộng bao la thế nào, tính thử mỗi mét bèo nhất là 100.000
won đi [5], vậy tổng số tiền vẫn là một con số trên trời. Thật ngốc
nghếch khi mang đồng lương hằng tháng chẳng biết có đủ một triệu won
không, so sánh với một tài sản khổng lồ như vậy. Nhưng cũng chính vì
cái tài sản ấy mà bây giờ người phải chịu khổ sở một mình ở chốn quê
mùa này chính là Ji Hyeon. Người thấy tiền sáng mắt và bất chấp mọi
giá là bố mẹ, nhưng người phải chịu đựng đâu phải họ mà chính là Ji
Hyeon. Trong lúc cấp bách, mặc cho Ji Hyeon hối thúc, mẹ vẫn chẳng
chịu hiểu cho cô và cũng chẳng hề liên lạc với bố. Mẹ không một lần
hỏi han Ji Hyeon xem cô có cực lắm không? Có mệt mỏi không? Chưa một lần nào mẹ an ủi cô rằng thôi con hãy bỏ đi, đừng làm nữa, trái lại, bà
đang tâm đẩy con gái xuống vùng quê Kim Cheon hẻo lánh, mặc cái”quần
phùng phình” đến nực cười, sống một cuộc sống kham khổ mà chẳng nhận
được một đồng tiền công. Dù có bôi hàng lớp kem chống nắng, đội nón,
đeo khăn thế nào đi nữa, Ji Hyeon rồi cũng sẽ trở thành một cô thôn nữ
đen như cột nhà cháy, mang đôi giày rẻ tiền lê lết, đi máy cày câm cạch ra đồng. Thế mà bố mẹ cô cũng chẳng cảm thấy có lỗi với con gái chút nào cả. Càng nghĩ càng thấy ấm ức, ấm ức cuối cùng chuyển thành bực
tức. Nỗi bực tức này biết để đâu cho hết. Mẹ! Sẽ chỉ có con được thừa kế tài sản thôi, một bát nước xúp bố mẹ cũng chẳng có đâu! Bố mẹ hãy
cứ chờ mà xem!
[5] Khoảng 2.000.000 đồng Việt Nam.
“Càng nghĩ càng tức mà.”
Ji Hyeon bật phắt dậy rồi lại ngồi phịch xuống.
“Muốn có đất thừa kế thì bố hay mẹ xuống đây mà làm vườn, sao lại đẩy cho con!”
Ji Hyeon tức run người.
“Ji Hyeon này, ta không giao vườn lại cho những đứa cháu khác
mà giao lại cho con, con giống bố con. Lũ kia đều là những đứa
bán đất phủi tay ăn sạch trước khi mực đóng dấu đất kịp khô.”
Vì lý do ấy mà vườn nho đã rơi vào tay Ji Hyeon chứ không phải
những đứa cháu khác của bố hay các bác, tuy biết vậy nhưng Ji
Hyeon vẫn thấy ấm ức và bực mình.
Nếu Yeon Hee không đột ngột gọi điện thoại đến bảo đi làm thì chắc cô cũng không bức xúc đến vậy. Bỗng dưng có cơ hội phỏng vấn, giờ đương nhiên phải về Seoul ngay, thế mà lại thành ra
có thể vuột mất công việc đã trong tầm tay, cũng khó trách Ji
Hyeon lại nổi cáu, bực mình và ghét tất cả mọi người.
Ji Hyeon tức mình thở phì phì thì điện thoại lại reo lên. Mẹ cô gọi.
“Thôi con về Seoul đi.”
“Thật ạ?”
Ji Hyeon ngồi bật dậy.
“Con được về Seoul thật sao? Khỏi phải làm vườn nữa ạ? Bỏ vườn nho ạ? Con được đi làm ạ?”
“Sao lại bỏ đất chứ? Con muốn bỏ đất đó đi lắm à?”
“Không phải, không phải vậy nhưng…Vậy thì sao mẹ lại cho con về?”
“Rộng chứ?”
“Cái gì ạ?”
“Đất ấy.”
“Rộng bao la.”
“Vậy sao lại bỏ đi?”
“Thế thì sao mẹ lại bảo con về Seoul?”
“Con chẳng phải đã nói rằng được nghỉ phép nên xuống đó, không phải sao?”
“Vâng.”
“Công ty nào mà cho nghỉ phép lâu thế chứ. Cứ bảo ông là hết kỳ nghỉ rồi con phải về.”
“Ồ vậy ạ?”
“Để ý xem nếu ông không bảo nhất định phải quay lại thì tìm việc cũng chưa muộn.”
“Vậy nếu ông bảo phải quay lại thì sao ạ?”
“Thì phải quay lại chứ sao nữa.”
“Rồi lại bảo ông là con được nghỉ phép nữa à?”
“Công ty nào cho nghỉ phép nhiều thế?”
“Vậy con phải nói làm sao?”
“Thì bảo là đã nộp đơn xin nghỉ việc.”
Trời ơi, mẹ lợi hại quá, tính toán chu đáo đến thế là cùng!
“Mẹ ơi, bây giờ mẹ mới biết xót con à?”
“Xót gì chứ? Con nhỏ này nói lung tung gì thế.”
“Vậy ý mẹ là thế nào?”
“Nghĩ đi nghĩ lại, cũng vì không thể khai là con thất nghiệp được, nên phải nói với ông là con đã đi làm, xin nghỉ rồi xuống đấy,
nhưng làm gì có công ty nào cho nghỉ lâu như thế. Bố con cũng bảo vậy.
Về nhà ít lâu rồi quay lại thì đầu óc sẽ thanh thản hơn, âu cũng
là chuyện tốt…”
“Mẹ, mẹ có biết bây giờ con bực bội thế nào không?”
“Có gì mà bực với chả bội? Giờ vất vả một chút, chịu đựng một chút, là mảnh đất đó thuộc về con rồi.”
“Thôi con không biết đâu.”
“Tóm lại là cứ về Seoul đi!”
“Con đã bảo là con không biết mà!”
Ji Hyeon bực dọc ngắt điện thoại.
Đất đất đất…Nghĩ đi nghĩ lại chỉ việc ông cho đất thừa kế
chẳng phải vì yêu quý gì Ji Hyeon mà là vì mối quan hệ của
bố mẹ. Đắng cay thì một mình Ji Hyeon phải gánh chịu, mà
người ngồi mát ăn bát vàng lại chẳng cần động tay động chân…
tuy không thể nói bố mẹ ngồi mát ăn bát vàng nhưng mà… như vậy rõ thật là quá đáng.
Ji Hyeon thở dài rồi nằm xuống, tuy giận mẹ nhưng ngẫm lại
lời mẹ nói cũng chẳng sai, nghĩ đoạn cô lại ngồi dậy. Ji Hyeon đã nói với ông là nhân dịp nghỉ phép nên xuống Kim Cheon,
trước sau gì cũng phải về. Có một dịp về Seoul cũng tốt.
Nhưng lần sau xuống Kim Cheon, Ji Hyeon không thể nói dối là tiếp tục nghỉ phép được. Ji Hyeon nhất quyết phải chọn một trong
hai cách, hoặc khi trở lại Kim Cheon nói đã xin thôi việc, hoặc
dứt khoát bỏ cả vườn nho. Không thể từ bỏ vườn nho, vì còn
bố và mẹ. Ji Hyeon suy trước tính sau, cảm thấy mình cũng không thể từ bỏ ham muốn đối với mảnh đất này. Đã vậy thì chỉ
còn cách nói với ông là con muốn nộp đơn nghỉ việc, và tỏ vẻ như sẽ ở lại vườn nho. Nếu làm vậy, rõ ràng năm nay cô sẽ
phải ở lại chốn quê mùa này, sống một cuộc sống tù tội tiến thoái lưỡng nan rồi. Sự lựa chọn nào cũng khiến Ji Hyeon cảm
thấy không hạnh phúc, thôi thì cứ làm vậy đi, dù gì cũng chỉ
có cô phải chịu khổ mà thôi.
Nhưng dù sao cũng không nên bỏ lỡ cơ hội trở về Soul, Ji Hyeon bước ra ngoài, định bụng thưa với ông chuyện về Seoul chỉ thấy nhà vắng tanh. Taek Gi chẳng nói chẳng rằng đã đến thẳng nhà
Hong Y ăn cháo mạch rồi, còn ông hình như ra vườn vẫn chưa về.
“Làm sao bây giờ?”
Ji Hyeon dọn sẵn hành lý và vật dụng cần thiết, chỉ cần
có người về là đi ngay. Thế nhưng chẳng biết có việc gì mà
cả Taek Gi lẫn ông đến khi xẩm trời rồi vẫn chưa thấy tăm hơi
đâu. Hết giờ cơm trưa rồi đến giờ cơm tối, hai người vẫn bặt vô âm tín. Khi Taek Gi và ông về là lúc Ji Hyeon đang gọi điện
thoại cho mẹ mách rằng cả ông lẫn người phụ việc đều đã đi
đâu mất tích, đến giờ vẫn chưa về.
“Ông ơi, ngày mai con về Seoul ông ạ.”
Ji Hyeon ngồi trên bàn ăn tối khó khăn mở lời.
“Sao?”
Ông hỏi như nghĩ rằng cô đang chạy trốn. Nét mặt của Taek Gi ở bên cạnh cũng vô cùng căng thẳng.
“Dạ vì…”
“Từ giờ trở đi bận lộn lắm, sao lại bảo về Seoul. Hôm nay trời
mưa cho nên nghỉ chứ mai là phải thu hoạch rồi giao hàng đi khắp cả
nước, ở đây bận bịu như thế mà con bảo về là về à?”
“Dạ con biết là bận nhưng...”
“Không làm vườn được à?”
“Khong phải, không phải vậy đâu ông ạ...”
“Thế thì sao? Tại bố kêu về phỏng?”
“Dạ không.”
“Không làm vườn thì ta không cho đất. Con cũng biết chứ hả? Nếu biết rồi thì làm theo đi.”
Ông bắt đấu nhấn giọng.
“Là vì công ty ông ạ.”
“Công ty? Sao? Thấy ngồi bàn giấy nhẹ nhàng hơn hả?”
“Không phải vậy mà vì con nghỉ phép, nghỉ phép rồi phải lên để giải quyết việc tồn đọng.”
“Giải quyết gì chứ? Chắc không phải vì ghét làm vườn nên mới nói thế chứ?”
Ông tiếp tục mắng sa sả, nét mặt như muốn lật đổ cả bàn ăn. Từ lúc
đến Kim Cheon tới giờ, đây là lần đầu tiên vẻ mặt ông trông đáng sợ
đến thế.
“Không phải thế đâu. Nếu muốn tiếp tục làm việc ở vườn nho thì con
phải nộp đơn xin thôi việc chứ ạ. Hôm nay hết kỳ nghỉ phép rồi.”
Ji Hyeon cố thanh minh với lý do cần phải nộp đơn nghỉ việc.
“À, nộp đơn xin nghỉ à?”
Lúc này, nét mặt ông mới dịu lại.
“Nộp đơn xin nghỉ hay tiếp tục đi làm ở công ty...”
“Tiếp tục đi làm ở công ty?”
Ánh mắt ông chuyển sang hình viên đạn.
“Không phải con tiếp tục đi làm ở công ty, con định giải quyết nốt công việc tồn đọng.”
“À, thế à? Nếu vậy thì khi nào đi?”
“Ngày mai ạ, sáng sớm mai con đi.”
“Vậy khi nào quay lại?”
“Tuần sau hoặc...”
“Nộp đơn mà phải ở lâu thế à? Làm gì mà lâu thế? Cứ gọi điện thôi không được à? Vắng một người mà công việc đùn lên nhiều thế sao?”
“Việc này thì…”
Đúng lúc Ji Hyeon lúng túng thì Taek Gi nói đỡ lời.
“Hết kỳ nghỉ nên phải quay về mà bác. Đã là công ty mình từng làm
việc, nếu gọi điện thoại để xin nghỉ việc thì chẳng lễ phép đâu ạ.
Muốn nộp đơn xin nghỉ việc và bàn giao công việc lại cho người thay thế mình cũng cần có một khoảng thời gian.”
Ji Hyeon gật đầu lia lịa trước những lời vô cùng chí lý của Taek Gi.
“Vậy à? Vậy thì cứ làm thế đi.”
“Vâng ạ.”
“Taek Gi, sáng sớm mai đưa nó đến ga tàu giúp bác.”
“Dạ vâng, thưa bác.”
Dọn dẹp bàn ăn xong, Ji Hyeon rời nhà bếp với vẻ ủ rủ, Taek Gi từ trong phòng đi ra, nhìn cô dò xét.
“Anh sao vậy?”
“Mai cô đi chuyến đấu tiên à?”
“Tôi đang định thế đây.”
“Chuyến tàu đầu tiên khởi hành lúc 4 giờ 51 phút và chuyến thứ hai là 7 giờ 47 phút.”
“4 giờ 51 phút ạ? Có chuyến sớm vậy ạ?”
“Có cả chuyến 1 giờ 20 phút nữa.”
“1 giờ 20 phút? Hay tôi đi chuyến đó? Tôi sẽ đi chuyến đó. Tốt nhất là tôi không ngủ để đợi đi chuyến xe đó.”
“Đừng đi chuyến đó sẽ tốt hơn.”
“Sao vậy?”
“Đêm khuya khoắt, đến Seoul cũng mới 6 giờ sáng thôi. Đi vào lúc sáng sớm, giữa trưa về tới nơi là tốt nhất.”
“Khuya thì có sao, vừa đi vừa ngủ là được mà. Một giờ mấy
phút ấy anh nhỉ? Tôi sẽ đi chuyến đó. Anh chở tôi đi nhé?”
“Sớm mai hãy đi.”
“Anh không chở tôi đi à?”
“Mai hãy đi.”
Taek Gi vẫn cố chấp.
Nếu vậy anh còn lôi chuyện có tàu lúc 1 giờ 20 ra làm gì nhỉ.
“Để tôi đặt vé 7 giờ 47 phút sáng mai.”
“Làm sao để đặt vé ạ? Đặt qua điện thoại liệu có được không?”
“Tôi đi tàu nhiều nên có thẻ hội viên. Đặt vé qua điện thoại hay qua mạng đều được.”
Trai quê mà còn rành hơn gái thành thị.
“Vậy ạ? Vậy anh giúp tôi nhé.”
Ji Hyeon mang vẻ mặt chán nản trở về phòng nằm.
“Mẹ có chủ trương của mẹ, ông có ý định của ông. Haizz…”
Ji Hyeon thở hắt ra một tiếng. Bị kẹt trong vườn nho ấy nên bao khổ sở một mình cô phải hứng chịu cả.
Cô nhớ lại gương mặt hầm hầm nén giận của ông khi cô bảo sẽ
về Seoul, lúc đó thật sự không tài nào mở miệng nói thẳng ra rằng cô
muốn bỏ sạch vườn nho và chẳng cần đến tài sản của ông.
“Không trồng vườn thì ta không cho đất!” Ông đã hăm dọa thế mà.
Nếu cho thì ông đừng đưa đẩy thế này thế nọ, ông phải cho từ lâu rồi mới đúng, sao ông lại bắt làm vườn cơ chứ.
Ji Hyeon vừa nằm vừa càu nhàu, bỗng nghe tiếng cổng lớn mở ra rồi đóng lại.
“Ai vậy nhỉ?”
Ji Hyeon mở cửa phòng ngó ra mà chẳng thấy ai.
“Lẽ nào anh chàng Taek Gi đi gặp cô Hong Y? Đêm hôm thế này định làm gì chứ?”
Ji Hyeon nhìn ra cổng chính bằng đôi mắt nghi ngờ pha lẫn bất mãn, sau đó đóng cửa phòng lại, quấn mình vào trong chăn.
“Trai chưa vợ, gái chưa chồng, đêm hôm gặp nhau thế này… Hừ?”
Ji Hyeon lại đứng phắt dậy. Trong đầu cô bắt đầu tưởng tượng ra
những hình ảnh đen tối: Hong Y sà vào ôm ấp Taek Gi rồi Taek Gi đặt
môi lên làn môi gợi cảm của Hong Y...
“Trời ơi! Kinh dị quá!”
Ji Hyeon nổi đóa với bộ mặt tái xanh.
“Vậy là tình tự rồi sao? Hừm!”
Ji Hyeon cảm thấy bực tức hơn cả lúc nãy, hậm hực nằm xuống trùm kín chăn.
“Con về rồi sẽ trở lại ông ạ.”
“Con muốn quay lại thì quay lại, không thì đừng quay lại làm gì.”
Ai lại nói với đứa cháu gái chào mình ra vẻ bằng câu nói kỳ cục
như thế. Ji Hyeon bỗng thấy rất buồn và tủi thân đến suýt rơi nước
mắt. Ji Hyeon thật thà là thế, cô đã ở đây những mười ngày rồi mà sao
ông lại nói với cô như vậy chứ. Ông đã nói cô là cháu gái ông, ông thật lòng muốn để lại vườn nho cho cô, vậy lẽ ra ông phải giữ cô lại bằng
mọi cách, dù cô có muốn bỏ trốn về Seoul đi nữa.
Ji Hyeon buồn tủi quay đi, đang định leo lên chiếc máy cày đậu sẵn
trước cổng, lũ chó được thả ra từ lúc nào đã vẫy đuôi chạy lại ngoe nguẩy dưới chân cô.
“Đi chỗ khác.”
Ji Hyeon không thể hét toáng lên, cô nghiến răng gườm chúng. Ông từ trong nhà nói vọng ra:
“Yên! Có ai ưa chúng mày đâu mà quấn quýt sấn sổ thế kia!”
Ji Hyeon nhìn ông gượng gạo, chỉ thấy sau làn khói thuốc khuôn mặt ông chứa đầy những nếp suy tư.
Làm sao ông biết mình ghét lũ chó ấy nhỉ?
Ji Hyeon hậm hực leo lên xe của Taek Gi, Taek Gi ngồi đợi sẵn trong xe liền cho nổ máy.
“Bác không nỡ để cô đi nên mới nói thế.”
Taek Gi cài số xe rồi nói với Ji Hyeon đang mặt mày tiu nghỉu.
“Sao ạ?”
“Tôi bảo có lẽ vì bác buồn, lo cô về Seoul sẽ không quay lại nữa nên mới như thế.”
“Chắc không phải vậy đâu. Hình như ông không thích nhìn thấy mặt tôi.”
“Không phải. Bác cư xử như vậy chỉ chứng tỏ là bác rất buồn.”
“Buồn cũng có nhiều cách biểu hiện nhỉ.”
Ji Hyeon bực mình đáp, còn Teak Gi thì bật cười.
“Tôi chẳng làm được việc, cũng chẳng thể nấu ăn, có gì mà ông không nỡ cơ chứ?”
Buổi sáng lúc nhìn mâm cơm dọn ra ông đã bảo cô rằng:”Con gái
mà không biết việc gia chánh (chỉ việc nấu ăn) biểu (bảo) phải
làm sao đâu?” Không phải Ji Hyeon nấu không ngon do sơ suất mà vốn dĩ khả năng của cô chỉ có vậy. Nhưng sao lúc trước không thấy ông
nói gì mà đột nhiên sáng nay lại bắt lỗi đủ thứ.
“Ông cứ như vậy thì có lẽ tôi sẽ không quay lại đây nữa đâu, thật
đấy. Ông cứ liên tiếp gây áp lực như vậy, tôi chịu không nổi.”
Ji Hyeon nói dứt, Taek Gi quay đầu lại nhìn cô, đoạn quay lại đi chẳng nói thêm một lời nào.
“Cô mang theo cái này về cho mẹ!”
Trả tiền cho tấm vé đặt trước qua mạng xong vẫn còn mấy mươi
phút nữa mới khởi hành, Ji Hyeon ngồi chờ trên ghế, trước lúc
lên tàu,Taek Gi đưa cho cô chiếc túi đang cầm trên tay.
“Gì vậy anh?”
“Dầu mè, dầu tía tô kèm với các loại lá sấy khô ấy mà.”
“Anh gói tất cả những thứ này khi nào thế?”
“Tôi muốn gói thêm cả nho, bột ớt và vài thứ nữa nhưng sợ cô mang theo vất vả nên chỉ gói chừng này thôi. Về Seoul thì cô cứ
hỏi mẹ thử, nếu bác cần gì thì cứ nói với tôi. Tôi gởi chuyển
phát tận nơi là được.”
“Mẹ tôi không phải là người hay từ chối những thứ được cho đâu.”
Nghe Ji Hyeon nói, Taek Gi nở nụ cười.
“Thứ Hai cô lại xuống?”
Ji Hyeon định quay đi thì Taek Gi cất tiếng hỏi.
“Vâng, à, tôi cũng chưa biết nữa.”
Thứ Hai tuần tới hay thứ Hai nào, thực lòng Ji Hyeon không hề
muốn quay trở lại cho nên cô không biết trả lời thế nào mới phải.
“Thứ Hai cô quay lại đi!”
“Gì nữa đây? Tôi chẳng làm được việc gì ra hồn, hễ thấy tôi là
anh lại càu nhàu liên hồi, chẳng lẽ nào anh lại nhớ tôi? Chắc anh
không có ai để mắng mỏ nên cảm thấy tẻ nhạt, hẹn tôi thứ Hai quay lại chứ gì?”
“Tôi đang nghĩ, có nên đặt sẵn vé cho cô?”
Vậy thì đúng là anh ta nghĩ thế rồi.
“Việc đó... tôi tự làm được.”
“Nếu cần thì gọi điện thoại cho tôi, ngộ nhỡ cô không mua được vé. Tôi thấy, cô cứ nhớ số điện thoại tôi đi cho tiện!”
“Sao tôi lại phải nhớ số của anh chứ, chỉ tổ đau đầu.”
Ji Hyeon lôi điện thoại từ túi xách ra đưa cho Taek Gi.
“Anh biết nhập số chứ?”
Taek Gi chẳng nói chẳng rằng, cầm lấy điện thoại và nhập số của anh vào cho Ji Hyeon.
“Tôi đi đây.”
Đã đến lúc lên tàu, Ji Hyeon bảo Taek Gi quay về, đồng thời chào và cảm ơn anh.
“Đừng ở lại nhà lâu quá nhé!”
Ji Hyeon đang trình vé cho người soát vé thì Taek Gi nói với theo.
Anh chàng này, Ji Hyeon đứng nhìn Taek Gi, ra vẻ bịn rịn khi phải
trở về Seoul, còn Taek Gi bảo rằng bác đang chờ tôi ở nhà, khiến Ji
Hyeon mất cả hứng. Chẳng có lý gì Taek Gi lại tiếc nuối, đợi dài cổ
mong ngày Ji Hyeon quay lại cả.
Ji Hyeon lên tàu quay về Seoul, Taek Gi trở lại xã Gae Ryeong.