Chàng Vệ Sĩ Của Em

Chương 11: Chương 11: Cùng anh




Thực chất, hôm nay anh không có ý định nán lại trước cổng trường đợi cô, càng không có ý định đưa cô đi trốn học thế này, ý định của anh là trở về Tống gia một chuyến. Đêm qua, anh nghe nói Triệu Tú Trinh bị ốm, tuy anh không yêu thương gì ả ta nhưng ả ta cũng đã vì anh quá nhiều, anh không thể nợ chồng nợ đối với ả. Tuy nhiên, khi đang điều chỉnh hệ thống camera hành trình của xe thì anh bắt gặp cô nữ sinh tóc hồng tung tăng giữa nắng vàng của sân trường, anh từ bỏ ý định trở về, quyết ở lại với Hải Anh. Sáng nay cô không biết hậm hực chuyện gì mà bỏ ăn sáng, Minh Quân nghĩ tới càng lo lắng cho cô, đưa cô tới nhà hàng của Tống gia một phần là để cô lót dạ chút gì đó cho đỡ đói, tổn hại tới dạ dày, một phần là qua những lần nấu ăn cho Hải Anh, Minh Quân biết khẩu vị của cô không kén, nhưng cô thích ăn đồ kiểu Nhật nhất. Nhà hàng Tống gia này được thành lập đã ngót nghét 7 năm, kiến trúc ở đây từng ngóc từng ngách đều là do anh thiết kế, kể cả cách bày trí đồ ăn cũng là do anh chỉ đạo. Lưu Hải Anh có thông minh thế nào cũng không múa rìu qua mắt thợ được trước mặt anh, Minh Quân rất hiểu cô, biểu hiện của cô từ lúc bước vào nhà hàng đã làm anh chú ý. Tới khi cô cố tình va vào tay bồi bàn, anh hiểu, cô đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của anh. Anh có nên cảm thấy hối hận vì đã dẫn cô vào địa phận của mình không nhỉ? Khi Hải Anh vừa bước ra khỏi phòng, anh đã nhanh chóng mở chức năng nghe nói trên bông tai của cô. Đúng như anh nghĩ, cô nghi ngờ anh thật! Khi tên Tống Hàn được thốt ra từ chính miệng cô, lòng anh như rựa lửa. Có trời mới biết, anh khao khát được nghe cô gọi Tống Hàn biết bao nhiêu. Nhưng, có điều khác lạ, nghe cô dò hỏi về Tống Hàn, anh lại hơi ghen tuông? Anh đang ghen tuông với chính mình sao?

- Anh.. là ai?-Cô đang cố gắng bình tĩnh, anh biết.

Thật khó cho anh! Nếu cô không phải cô công chúa được nâng niu của Lưu gia, nếu năm đó Lưu Bằng nhất quyết vứt bỏ cô, có lẽ ngày hôm nay anh đã có thể đường đường chính chính cùng với Lưu Hải Anh. Yêu cô bao nhiêu, anh vẫn phải ghi nhớ mối thù với Lưu gia, anh vẫn phải đặt chữ hiếu lên đầu.

Giọng nói của cô run run, phần nào khiến anh xót xa. Hải Anh chăm chú nhìn nét mặt Minh Quân, anh không hề có sự bất ngờ, chỉ có đôi mắt anh đầy vẻ lo lắng nhìn cô. Cô khẽ lắc đầu, xua tan những nghi ngờ trong lòng. Anh là Lưu Minh Quân, là người đàn ông cô thích, là người vệ sĩ của cô, cũng là người bạn thân của cô làm sao anh có thể là Tống Hà được ca tụng ngút trời kia? Làm sao anh có thể là người anh năm đó vui đùa cùng cô? Hải Anh là vậy, dù bị đẩy vào tình huống khó nhằn nhất, cô vẫn suy nghĩ lạc quan, vẫn luôn nhìn vào hướng ánh sáng dù ánh sáng ấy chỉ le lói mà thôi.

Hải Anh cười cười:

- Đi vào thôi! Tôi bị lạc đường ấy mà. Kiến trúc ở đây cũng khủng khiếp quá!

Minh Quân theo sau cô, tại sao cô đợi câu trả lời từ anh? Tại sao cô không hỏi thêm? Chỉ cần cô hỏi thêm, anh sẵn sàng nói sự thật.

Cô nhìn đống đồ ăn trên bàn, rất tinh tường:

- Đầu bếp ở đây và đầu bếp của Lưu gia là bạn thân sao?

- Sao em lại nghĩ thế?

- Vì cách bày trí rất giống nhau!

Đúng như anh nghĩ, cô ăn rất ngon lành. Sức ăn của cô tỉ lệ nghịch với dáng người của cô. Anh cười thầm, sau này có rời xa cô thì anh cũng không phải lo khoản ăn uống của cô, vì cô không kén ăn mà ăn rất tốt. Anh hỏi cô:

- Đói?

- Ừ, đói!

- Tại sao sáng nay không ăn?

Cô ngừng ăn, giơ tay cào tóc, cái tên vệ sĩ này, không nhìn ra là mình giận anh ta sao? Anh nói tiếp:

- Vì.. chuyện đêm qua?

Thấy cô không nói, anh cho là mình đã đúng, tiếp tục:

- Nếu vậy thì coi như hôm nay tôi dẫn em đi chơi để tạ lỗi.

- Anh cũng biết anh có lỗi cơ đấy?-Cô dẩu môi lên trách móc.

- Ừ, tôi đâu nghĩ em vì một nụ hôn mà nhạy cảm vậy!

Cái.. cô thật sự không biết nói gì với anh luôn! Thôi thì, cứ để anh ta đi theo tạ lỗi vậy, dù sao đêm qua được hôn, hôm nay được dẫn đi chơi, cô cũng lãi chứ đâu có lỗ!

Ăn xong no nê, anh đưa cô tới chợ chiều. Cô là tiểu thư tài phiệt, nắng không đến mặt, mưa không đến đầu, cô cần thứ gì đều được đáp ứng mà không cần phí chút công sức nào, Hải Anh chỉ quen với những nơi như siêu thị, trung tâm thương mại.. Trương Bá Duy hay Đặng Thanh Nhân cũng hoàn toàn không có chút yêu thích đối với chợ nườm nượp người và đầy lời qua tiếng lại thế này, nên cô cũng không tới. Do quá đông người và diện tích chợ khá nhỏ, Minh Quân phải loay hoay tìm chỗ đậu xe. Hải Anh hoàn toàn thích thú nhìn qua cửa sổ xe, những học sinh mặc đồng phục, họ chạc tuổi cô, mỗi người cầm cốc nước gì đó, người lại cầm xiên que lạ mắt cười nói vui vẻ với nhau, rộn vang một góc trời. Minh Quân liếc nhìn Hải Anh, không biết cô từ trên trời rơi xuống hay từ dưới đất chui lên. Anh tấp xe vào lề đường:

- Nhìn lạ lắm sao?

Hải Anh ừ nhẹ một tiếng rồi nhanh chân xuống xe. Một chiếc xe máy chở cá phóng qua cô, mùi tanh làm cô ho sặc sụa. Minh Quân đứng bên cạnh cô, xoa đầu cô dịu dàng:

- Có muốn đi chỗ khác không?

Anh thật sự muốn cho cô trải nghiệm một chút cuộc sống giản dị, vui tươi theo đúng lứa tuổi của cô. Nhưng nơi này đầy bụi bặm, vi khuẩn.. có phần không thích hợp với cô tiểu thư như Hải Anh. Hải Anh lắc đầu, tay chỉ một quầy bán bánh tráng trộn bên đường:

- Đó là gì vậy?

Anh nhìn cô, bước nhanh qua đường, một lúc sau, trở lại với một hộp nhựa bên trong chứa gì đó màu cam đỏ trên tay và cả một cốc nước to đùng màu vàng nâu. Minh Quân đưa cô cốc trà chanh:

- Thử đi!

Hải Anh tò mò thử một ngụm, thứ này hơi ngọt, nhưng rất dễ uống, không giống như mấy chai rượu đắng ngắt ở quán bar của cô. Anh chăm chú quan sát vẻ mặt thích thú của cô, cô bé của anh luôn nghĩ mình biết cả thế giới, nhưng sự thật là còn rất nhiều điều cô chưa biết. Anh mở hộp bánh tráng trộn, đút cho cô một miếng. Hải Anh nhìn anh:

- Quân, sao ở đây gì cũng ngon hết vậy?

Anh cười sảng khoái:

- Đi vào chợ còn nhiều đồ ngon hơn đấy.

Nói rồi, anh sải bước nhanh qua cô, Hải Anh một tay cốc trà chanh một tay bánh tráng trộn lững thững đi theo anh. Đến quầy nào trong chợ cô cũng dừng lại ngó nghiêng, mỗi quầy lại mua một chút đồ ăn, một chút đồ trang trí.. Minh Quân mỉm cười nhìn Hải Anh, cô ăn như muốn sập cả cái chợ, gian hàng nào cũng dừng lại chấm chấm mút mút. Những người bán hàng nhìn thấy cô tiểu thư tóc hồng sang chảnh cùng anh chàng đẹp trai đi cùng, ai cũng biết đây không phải những người tầm thường, họ cố gắng mời gọi:

- Tiểu thư, mua ô mai đi!

- Hai anh chị mua bánh đi..

Cô nhìn anh, thì thầm nhỏ nhẹ:

- Người ở đây thân thiện thật đấy!

- Ừ! Vui chứ?

Hải Anh đảo mắt một vòng, đồ ăn cô cũng ăn kha khá rồi, góc chợ có một hàng bán phụ kiện lấp lánh. Cô bước nhanh tới đó, cầm lấy một chiếc vòng hoa, đội lên đầu, quay lưng lại nhìn anh, cười rạng rỡ:

- Đẹp không?

Anh đứng hình, Hải Anh tựa thiên thần, làn da trắng nõn, gương mặt không trang điểm nhưng rất tươi sáng, đôi mắt to tròn thông minh, vòng hoa đội trên đầu càng làm tăng vẻ thánh thiện của cô. Người bán hàng nhìn hai người, bà cười híp mắt:

- Chàng trai, người yêu cậu đẹp thật đó!

Nhìn cô bé nhỏ nhắn xinh đẹp thế này, có trời mới biết, anh chỉ muốn đem cô giữ cho mình anh. Người bán hàng quan sát kĩ Hải Anh, cô bé không mặc quần áo hàng hiệu nhưng khí chất toát ra rõ ràng là một tiểu thư con nhà giàu, bà càng nịnh nọt:

- Hai người đẹp đôi lắm, đúng là trai tài gái sắc, sau này đẻ con xinh phải biết!

Cô hơi ngượng ngùng, lờ đi:

- Bác tính tiền cho con với!

Nhìn đồng hồ, đã hơn 5h chiều.

- Về thôi, Hải Anh.

Cô nhìn quanh, vẻ mặt tiếc nuối. Anh cúi đầu nhìn Hải Anh, nhẹ giọng:

- Về thôi, lần sau tới tiếp!

Hải Anh vui vẻ nghe theo anh. Lên xe rời khỏi khu chợ đông đúc, tấp nập, cô chợt nhớ lại lời bà bán hàng, chẹp miệng:

- Bà bán hàng vừa rồi lắm mồm thật đấy!-Cô khẽ liếc nhìn xem biểu cảm của anh, nhưng anh hoàn toàn dửng dưng. Sự dửng dưng này làm cô thật sự có chút hụt hẫng.

Đúng lúc đó, điện thoại vang lên thông báo tin nhắn, là của Trương Bá Duy:Chị đại, hôm nay trốn học đi đâu thế?

Cô nhanh chóng trả lời lại:Tôi đi có việc, sao?

Cả chị và Thanh Nhân đều lạ lùng lắm nhé. Chị thì trốn học biệt tăm biệt tích, đi chơi thì cũng phải rủ em chơi cùng chứ. Thanh Nhân thì cả chiều như bị nhập, thử hết quần này tới váy khác, bắt em ngắm loạn cả mắt.

Thanh Nhân đâu?

Nghe nói đi hẹn hò rồi

Hải Anh mỉm cười, cuối cùng Đặng Thanh Nhân cũng chịu xuất đầu lộ diện, theo đuổi anh trai cô một cách thẳng thắn rồi.

Bá Duy tiếp tục nhắn:Chị đang ở đâu? Tới quán bar chơi đi, chán quá

Cậu biết Tống Hàn không?-Cô chỉ hỏi thăm dò, không hề nghĩ ngợi nhiều.

Ngay lập tức, Bá Duy đã trả lời:Có chứ! Anh ta là cao thủ giới kiến trúc đó! Nghe nói anh ta thiết kế từ năm 15 tuổi, 17 tuổi đi du học Mỹ. Bí ẩn lắm, em điều tra mãi mới biết anh ta là con trai duy nhất của Tống gia, có vị hôn thê xinh đẹp lắm! Sao chị lại hỏi?

Không phải việc của cậu

Trương Bá Duy:!!!

Cô thở phào nhẹ nhõm, có hôn thê thì Tống Hàn không thể là Lưu Minh Quân được. Nghĩ nghĩ, kể cả anh có là Tống Hàn danh bất hư truyền kia thì cô cũng đã lỡ yêu anh rồi, dù anh có là ai đi chăng nữa, trái tim cô cũng đã thuộc về anh. Cô quay sang nhìn người đàn ông gương mặt không góc chết:

- Anh tấp xe vào lề đường đi, tôi có chuyện muốn nói!

Anh máy móc làm theo lời cô. Ngay khi chiếc xe vừa dừng, thân thể mềm mại đã sát vào thân thể cường tráng của anh, anh cảm nhận được mùi hương nhè nhẹ của cô. Vừa muốn hỏi cô định làm gì, cô đã đặt môi mình lên môi anh. Một luồng điện tê dại chạy xuyên qua hai cơ thể, Minh Quân hoàn toàn không ngờ được hành động của cô. Hải Anh rời khỏi môi anh, hít một hơi thật sâu:

- Lưu Hải Anh sẽ theo đuổi anh đến cùng!

Anh có nghe nhầm không?

Hải Anh, vừa tỏ tình với anh sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.