Chanh Đá Giữa Mùa Hè

Chương 102: Chương 102




Lâm Kiều chỉ dùng ba ngày để thay đổi chuyện bị chém giết từ một phía sang đánh ngang tay với Giang Tự, nhưng để chiến thắng được anh, cậu mất tận hai tuần.

Ban đầu là vụng về bắt chước theo, dần dà cậu đã có suy nghĩ và tìm tòi riêng, gian nan trong ấy khó mà dùng dăm ba câu để diễn tả rõ ràng được. Hai bên giao chiến kịch liệt hơn sáu phút, Lâm Kiều dùng ưu thế hơn Giang Tự một ngàn vàng mài vỡ trụ một của anh, dù đã giành được chiến thắng, nhưng cậu cũng hiểu rằng huấn luyện chân chính chỉ mới vừa bắt đầu thôi.”

“Đổi tướng khác.” Giang Tự nói: “Thủ Ước.”

Lâm Kiều: “Không cần đánh thêm vài ván ư, nói không chừng lần này do em may mắn thì sao.”

“Không cần đâu, có đánh thêm mười trận nữa kết quả vẫn như vậy thôi.” Giang Tự dứt khoát nói, “Thay đổi tướng.”

Lâm Kiều không nói nữa, cậu cũng biết Giang Tự nói rất đúng, cậu tạo ra chênh lệch kinh tế vững chắc từng bước một, Giang Tự hoàn toàn không có sai lầm gì, nhưng vị trí và hướng mà anh di chuyển đã rất tỏ tường trong trong tiềm thức của Lâm Kiều.

Chỉ tính riêng con tướng Ái Linh này, cậu đã nhìn thấu được Giang Tự.

Cơ chế của Ái Linh cũng không quá phức tạp, khác xa với Bách Lý Thủ Ước, nội tại tàng hình, chiêu một có khả năng cung cấp tầm nhìn, chiêu cuối rất cơ động, chiêu hai ngắm bắn ở cự ly xa, phải nói cực kỳ linh hoạt, đầy rẫy lối chơi.

Thường thì trong các trận game của dân nghiệp dư, có một người pick Thủ Ước thì chín người còn lại sẽ rén cả, nhưng trên sân thi đấu chuyên nghiệp thì nó chắc chắn là một món vũ khí sắc bén, xác suất lên sân cực kỳ cao, đã thế có thể dùng ở cả đường giữa và đường phát triển, thuộc về những con tướng hầu hết mọi người đều biết chơi. Nhưng Lâm Kiều lại chẳng thành thạo, đơn giản vì con tướng này khi chơi đơn rất cực, đã thế còn phải nấp đằng sau bắn, so ra thì cậu thích cảm giác mượt mà và tốc độ của mấy con tướng xài súng tầm ngắn hơn.

(Vì sao 1 người pick mà 9 người rén =))) không chỉ team bạn sợ mình quá pro mà team mình cũng sợ thằng cầm Bách Lý ngắm bắn mù mắt.)

Cậu căng da đầu đánh với Giang Tự, đánh suốt cả buổi sáng cũng chả chạm đến được bóng dáng của anh. Nhưng lần này Lâm Kiều đã thôi nản lòng, cậu nghiêm túc ghi tạc vị trí của Giang Tự trong đầu mình, lúc ăn trưa vẫn luôn xoắn xuýt mãi, Giang Tự đã cắm mắt ở đâu, sao lại nấp ở đó để bắn, anh dọn lính trước hay bắn người trước.

Để hiểu được mấy cái này, cậu phải học được cách anh làm, nếu không cũng chỉ là suy nghĩ lung tung, có áp dụng vào thì năm phút sau Giang Tự đã phá giải được rồi. Lâm Kiều đang tính vào phòng huấn luyện quơ tay múa chân thì bỗng nhiên có ai ngồi bên cạnh, sững sờ nói: “Đã đổi tướng rồi ư?”

Lâm Kiều ngẩng đầu lên, thấy Hoa Ngữ Giả đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của mình, mặt đầy vẻ ngạc nhiên. Cậu hổ thẹn nói: “Cũng đã nửa tháng rồi.”

“Rất nhanh.” Hoa Ngữ Giả cười nói, “Tôi nhớ hình như Bất Du phải mất một tháng lận.”

Đến phiên Lâm Kiều ngạc nhiên: “Bất Du cũng từng luyện tập như vậy sao?”

“Ừm. Cậu ta bị anh Giang kéo vào phòng tối một tháng trời, sau đó sống chết không chịu đến nữa, khiến anh Giang cáu lắm luôn, bảo sau này chả thèm quan tâm tới cậu ta nữa.”

“Còn có chuyện này ư.”

“Không phải sao.”

“Tôi cảm thấy Bất Du đã rất lợi hại rồi.”

“Bất Du... phải nói thế nào nhỉ.” Hoa Ngữ Giả lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Anh Giang và Anh Khải đều bảo cậu ta quá nóng nảy, tâm không tịnh.”

“Quá đáng tiếc cho cậu ấy.”

“Đáng tiếc chỗ nào, không đáng tiếc gì hết.” Hoa Ngữ Giả nghe vậy cười nói, “Cậu ta cũng chỉ có thể làm đến mức đó thôi, nhưng cậu không giống vậy, Kiều Kiều, Giang Tự nói cậu sẽ trở thành xạ thủ tốt nhất KPL.”

Lâm Kiều liên tục xua tay: “Sao vậy được.”

Hoa Ngữ Giả nói: “Chúng tôi đều tin như thế, cậu chỉ thiếu một chút thời gian thôi.”

Lâm Kiều sợ đến mức không dám nhìn cậu ta: “Tôi...”

“Ăn cơm đi, để đó nguội mất bây giờ.”

“Ờm.”

Ba năm nay Hoa Ngữ Giả ở căn cứ đã giảm cân nên chẳng còn phì nữa, nhưng cậu ta vẫn rất to con, tuy rằng gương mặt trông rất hiền lành nhưng ngồi bên cạnh cậu ta vẫn cảm thấy vô cùng áp lực. Lâm Kiều nhích nhẹ đến chỗ mép bàn, thấy cậu ta đang xem video ngắn, lại nhìn Thủ Ước trên màn hình di động của mình, bỗng nhiên nảy ra ý tưởng.

“Hoa Hoa.”

“Ơi.”

“Cậu có thể dạy tôi chơi Thủ Ước được không?” Lâm Kiều nhìn cậu ta với vẻ thấp thỏm, “Bình thường đầu trận cậu chơi thế nào, cậu nấp bụi chỗ nào để dọn lính thế?”

“Đương nhiên là được rồi. Chút nữa cậu có ngủ trưa không?”

“Tôi không ngủ cũng được!”

“Bây giờ là mười hai giờ hai mươi... Tôi sắp xếp lại điểm quan trọng cho cậu, chút nữa đến ký túc xá tìm cậu nhé.”

Lâm Kiều đáp ngay: “Cảm ơn cậu.”

“Người một đội cả mà, khách sáo làm gì.” Hoa Ngữ Giả ăn hết thức ăn còn sót lại trên khay, đứng dậy nói, “Vậy tôi về trước đây, cậu cứ từ từ mà ăn.”

“Ồ, được.”

Lâm Kiều chậm rãi ăn cơm, Hoa Ngữ Giả ăn hai phát là hết thì cậu lại mất tận năm phút, nhàn nhã ăn xong mới quay lại kí túc xá. Lúc cậu đang tạo phòng huấn luyện là Hoa Ngữ Giả đến gõ cửa, còn xách theo một quyển vở bự, viết kín cả hai mặt giấy, tuy rằng chữ nghệch ngoạc như mấy đứa nhóc cấp một nhưng bút tích còn rất mới, vừa nhìn là biết mới viết thôi.

“Tôi suy đi nghĩ lại rồi, chắc cũng chỉ có vài lối đánh thông dụng như này thôi, có vài cái dùng khá tốt ở đường giữa, nhưng binh tuyến ở đường phát triển dài hơn nên dễ mất tầm nhìn từ lính, lát nữa tôi sẽ đánh dấu cho cậu.” Hoa Ngữ Giả nói nhanh như bay, cầm bút vẽ một vòng tròn lên vở, “Nếu như cậu solo kiểu cảnh trong gương thì vị trí tốt nhất là chỗ này, nếu muốn đối đầu với các xạ thủ khác thì chỗ này khá an toàn, hơn nữa bắn cũng rất thoải mái.”

Lâm Kiều cảm thấy chỉ có hai lỗ tai thì chẳng đủ dùng, cậu nghe rất cẩn thận, còn tìm giấy bút note lại. Hoa Ngữ Giả còn không uống ngụm nước mà nói với cậu suốt cả một giờ, đến tận hai giờ, khi phải vào phòng huấn luyện rồi cậu ta vẫn luôn giảng giải cho cậu nghe.

Lâm Kiều đành phải nhắc nhở cậu ta: “Hoa Hoa, phải huấn luyện rồi kìa.”

“Còn chút nữa thôi, tối nay tôi sẽ nói nốt với cậu.”

“Giữa trưa mai được không, tối nay tôi muốn tiêu hóa mấy thứ này.”

“Được chứ, không thành vấn đề. Quyển vở này cũng để lại cho cậu.”

Suốt một tiếng này, Lâm Kiều biết được Hoa Ngữ Giả đã dạy hết mọi thứ cậu ta biết cho mình, không giấu giếm chút gì. Lượng tin tức trong đó quá lớn, mấy cái cách đánh này dùng hai ba hôm chưa chắc đã thông được hết, Lâm Kiều cảm thấy đầu óc mình bị nhồi nhét đến mức nổ tung, trong lòng tràn đầy cảm kích: “Hoa Hoa, cậu tốt quá đi.”

“Khách sáo vậy.” Hoa Ngữ Giả nói, “Lúc anh Giang bảo cậu đến đây tôi thấy vui lắm ấy. Đôi khi tôi còn nghĩ, nếu năm đó chúng ta không tranh một vị trí thì có khi bây giờ chúng ta đã là bạn bè tốt rồi, tôi vừa gặp cậu đã thấy rất thích.”

Lâm Kiều nhỏ giọng nói: “Tôi còn nghĩ mấy cậu sẽ không thích tôi.”

Hoa Ngữ Giả ngại ngùng gãi đầu: “Tôi muốn nói chuyện với cậu lắm ấy chứ, nhưng lần nào cậu cũng ừm với à nên tôi tưởng cậu không muốn quan tâm đến tôi.”

Lâm Kiều: “Không phải đâu! Tôi... tôi không biết phải trả lời cậu sao cho phải. Thật ra bây giờ tôi cũng không biết nên nói gì nữa—”

Hoa Ngữ Giả nở nụ cười tươi rói với cậu: “Giờ thì tôi biết rồi.”

Đôi mắt của cậu ta hồn nhiên và rực cháy, Lâm Kiều thấy vậy cũng nhoẻn miệng cười: “Ừm, chúng ta đi thôi nào.”

Bọn họ cùng nhau đi đến phòng huấn luyện, bắt tay vào buổi luyện tập đầy căng thẳng. Bây giờ bọn họ đã luyện thành hệ thống hai vị trí chủ lực gia truyền của KG rồi, anh Khải bắt đầu gia tăng ban pick để thử độ linh hoạt của đội hình mới này, là huấn luyện viên kỳ cựu của KPL, anh Khải cũng là bảo vật trấn đội của KG, phong cách không hề thay đổi mà có thể khiến đối thủ bay màu trong một chiêu của KG phải kể đến công lao của anh Khải, anh ta luôn chọn đội hình phù hợp để hai vị trí chủ chốt đánh thoải mái nhất có thể.

Nếu hôm nay Lâm Kiều bắt đầu luyện Thủ Ước thì nội dung chủ yếu mà bọn họ phải luyện tập trong ngày hôm nay là giúp Hoa Ngữ Giả và Tiểu Phàm luyện ná. Cái tổ hợp sp và mid này chèn ép cực kỳ, Lâm Kiều cũng chẳng có chuyện gì để làm nên nấp đằng sau vừa ngắm bắn vừa ngẫm mấy nội dung Hoa Ngữ Giả đã dạy cho mình, vừa lúc dùng đối thủ trận đấu huấn luyện này làm người để luyện tập, dần dà cũng hiểu ra được vài mánh lới.

Bởi vì quá mức nhập tâm nên lúc đánh xong ván huấn luyện này cậu mới nhận ra Giang Tự đứng đằng sau mình.”

“Đội trưởng Giang.”

Giang Tự cúi thấp người, ghé sát vào cậu nói: “Tiến bộ nhiều lắm.”

Mặt già của Lâm Kiều đỏ lên, nghe Giang Tự nói tiếp: “Lúc nào nên bắn lúc nào nên di chuyển, phải nắm thật kỹ mới được. Bọn họ nhào vào ép trụ, nếu em cũng lao đến thì chết là cái chắc, cho dù không chết cũng chẳng tạo ra ý nghĩa gì cho đội ngũ cả.”

“Nếu em muốn cắm mắt chỗ này.” Anh chỉ vào phụ cận hang rồng, “Lúc qua sông thì cẩn thận đối phương bắt lẻ, nhất là hai chỗ này, cơ bản là sẽ bị túm.”

Giọng điệu của anh không chút gợn sóng, chỉ ra chỗ Lâm Kiều còn thiếu sót một cách thong thả. Lâm Kiều ngồi thẳng người lên, nghiêm túc trả lời: “Em biết rồi đội trưởng Giang.”

Giang Tự gật đầu, nói với anh Khải: “Tôi nói xong rồi.”

“Vậy đến tôi.” Anh Khải cầm vở, đứng lên nói, “Tiểu Phàm, cậu đảo đường còn quá chậm. Lát nữa chúng ta sẽ phải đối đầu với ASG, gặp họ là cậu sẽ biết ngay thôi, phải tạo ra áp lực ở các đường, lúc mà cậu khiến bọn họ phải về nhà hồi máu mà không thể gank được ngay thì Tiểu Ngư sẽ phá vỡ thế trận, đến khi ấy thì đến lượt mấy cậu rối loạn. Lâm Kiều cắm mắt quá gượng, nhưng lúc nãy Giang Tự đã nói rồi nên tôi sẽ không nói nữa. Còn vị trí bắn tỉa thì tự mình điều chỉnh đi.”

Tiểu Phàm: “Đã rõ, huấn luyện viên.”

Lâm Kiều: “Rõ rồi ạ.”

“Cứ ngẫm lại đi, chuẩn bị vào ván tiếp theo.”

Điểm của bọn họ đang tạm đứng thứ mười bốn trên bảng xếp hạng, cách vị trí đầu tiên rất xa vời, thường thì anh Khải chỉ có thể hẹn đánh với mấy đội hạng dưới, hẹn được ASG một lần cũng chẳng dễ dàng gì, mọi người đều rất quý trọng cơ hội lần này, đánh một cách nghiêm túc.

Tinh Vũ vẫn chơi Công Tôn Ly, Lâm Kiều solo với cậu ta cẩn thận hết mức có thể, nhất quyết không nhào đến đánh thường đổi máu với cậu ta mà núp ở sau trụ tính toán quy luật của Tinh Vũ, dựa vào những lý giải của cậu với Công Tôn Ly thì đúng là có thể bắn trúng vài phát, ép được máu của A Ly trong giai đoạn solo, giúp đồng đội thành công ăn được Bạo Quân, thành công thay đổi cục diện.

Sau đó bọn họ tập hợp đẩy lên cao, Khương Tử Nha và Lỗ Ban Đại Sư dùng ná để đập trụ, Lâm Kiều nấp trong bụi cỏ bắn lén, chỉ cần cậu có thể bắn trúng vị trí chủ đạo của đối phương thì phối hợp với ná là có thể giết chết ở cự ly xa, cho dù không thể giết được thì cũng khiến người kia còn chấm máu, không dám đột phá vòng vây nhào lên đánh loạn với bọn họ mà đành về nhà bổ sung trạng thái, cứ thế thì họ sẽ không có ưu thế trong giao tranh, trơ mắt nhìn trụ của mình bị dỡ bỏ, không có cách nào ngăn lại được.

Tất nhiên đây là tình hình khả quan nhất, lúc đầu KG phối hợp với nhau cũng khá ăn ý, sau đó không thể duy trì được tiết tấu nữa nên để Tiểu Ngư có cơ hội mở Huy Hiệu Sói Chạy nhào đến quét sạch, khiến bọn họ mất hết ưu thế. Sau khi ASG chiếm lại lợi thế kinh tế thì không có cách nào áp chế bọn họ, trực tiếp vọt lên giết Khương Tử Nha, chỉ còn mỗi Bách Lý Thủ Ước thì chẳng làm nên trò trống gì, thủy tinh vẫn bị ASG phá tan tành.

Sau khi đánh xong trận này, phòng huấn luyện rơi vào khoảng lặng.

“Biết vấn đề ở đâu chưa, Tiểu Phàm?”

“Biết.” Tiểu Phàm nói, “Tôi bị rối.”

Anh Khải mở video ghi lại, kéo thẳng đến phút thứ mười hai: “Chỗ này A Ly chạy ra dọn lính, cậu muốn túm A Ly nhưng để nàng dùng chiêu một né mất, máu của Hỏa Vũ cũng còn rất nhiều, Lâm Kiều cũng không thể bắn được.”

“Đúng vậy?”

“Thấy cách Tinh Vũ di chuyển không? Cậu ta cố ý đi xa vậy để thiết kế bẫy rập cho cậu, cậu bị lừa ngay.”

Tiểu Phàm bừng tỉnh đại ngộ: “Tôi còn tưởng cậu ta sắp nhào đến.”

“Mưu kế.”

Tiểu Phàm lẩm bẩm: “Cậu ta không nhào đến thì người nhào đến là tôi. Kịch bản này thâm thật sự.”

Trục Hạ nói: “Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn phải nỗ lực!”

“Ván này giai đoạn đầu đánh rất ổn, cứ đánh như vậy, cố gắng duy trì tiết tấu đó thì có thể thắng được.” Anh Khải không nói thêm gì nữa, “Chuẩn bị vào ván tiếp theo.”

Lâm Kiều đứng bên cạnh lẳng lặng nghe, ván đó cậu cứ đổi chỗ với Khương Tử Nha suốt, ngắm bắn để áp chế lượng máu của vị trí chủ đạo bên đối phương. Bắn suốt cả buổi trưa nên cậu cũng dần quen tay, xác suất bắn trúng cũng tăng lên, đến giờ cơm tối cậu vẫn luyện bắn tỉa, lúc Giang Tự đi ngang qua thì cười trêu cậu: “Đừng đánh thường mãi thế.”

“Em biết rồi.”

Giang Tự nhìn tới nhìn lui, căng tin không có bao nhiêu người nên ngồi ngay cạnh cậu: “Lâu rồi không ăn cơm cùng em.”

Lâm Kiều ủy khuất: “Anh có ngồi với em đâu.”

“Em không biết là không nên quá lộ liễu trước mặt mọi người sao? Về ký túc xá muốn làm gì thì làm.”

Lâm Kiều nổi giận: “Lưu manh.”

Giang Tự nghẹn cười, gắp hơn phân nửa thịt kho tàu và thịt gà trong khay của mình cho cậu: “Ăn thịt nhiều chút. Ngày mai tôi mua vài túi óc chó cho em bổ não.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.