Lâm Kiều gửi thông báo phát sóng trực tiếp trước, buổi chiều hôm sau vào game, chờ Thỏ Tháng Ba mở phòng rồi thêm cậu vào.
Cậu thân với cả Thỏ Tháng Ba và Bạch Thuật, bọn họ rất thành thục trong nghiệp vụ phát sóng trực tiếp này, đặc biệt là Thỏ Tháng Ba còn biết dẫn dắt bầu không khí, có anh ta trong đội thì sẽ không bao giờ nhàm chán được cả, hoàn toàn có thể cứu vớt được Lâm Kiều hướng nội và ít nói này đây.
Chơi game với bạn bè và chơi game cùng ASH rất khác nhau, nhờ sự hộ tống của hai vị đồng đội đỉnh cao này mà Lâm Kiều chơi rất thoải mái, hiếm khi vui đùa trong phòng phát sóng trực tiếp.
Khác với khi đánh cùng với ASH thỉnh thoảng cũng sẽ bị lật xe, đội hình ba người bọn họ quá ổn định, ba đường trên giữa và dưới phối hợp tạo thành kiềng ba chân, muốn chi viện có chi viện, muốn phối hợp có phối hợp, không chỉ tăng điểm vèo vèo mà quá trình này cũng vô cùng vui vẻ, cậu cũng dần không còn thấy căng thẳng nữa.
Lâm Kiều chơi đến mức quên cả thời gian, chờ khi Thỏ Tháng Ba la ó kêu đói thì mới thấy góc trái điện thoại hiển thị đã bảy giờ tối.
Dường như cơn đói cũng có thể lây lan, lúc Thỏ Tháng Ba kêu đói thì bụng của Lâm Kiều cũng kêu lên, còn trùng hợp truyền sang tai nghe Thỏ Tháng Ba.
“Đừng đánh nữa, mau đi ăn thôi nào.”
“Oke.”
“Tôi xuống lầu ăn mì, hai người ăn thế nào?”
Bạch Thuật nói: “Tôi gọi đồ ăn bên ngoài, đã lâu không ăn gà rán kiểu Hàn rồi.”
“Còn Kiều Kiều thì sao?”
Trong tủ lạnh còn nguyên mớ rau dưa vừa mua hồi sáng, nhưng để chuẩn bị rồi nấu nướng chắc phải mất cả tiếng đồng hồ, Lâm Kiều lười đến phòng bếp lăn lộn, thế nên mở app gọi thức ăn ra lướt: “Tôi cũng gọi đồ ăn đây.”
“Vậy chúng ta đánh tiếp đi, chờ đồ ăn của Tiểu Bạch và Kiều Kiều giao tới anh lại xuống lầu ăn vậy.”
ASH: Còn chưa ăn nữa?
Lâm Kiều đột nhiên thấy anh gửi tin nhắn cho mình, cuối cùng mới nhớ ra mình chơi quên cả giờ giấc, còn chưa thèm hẹn thời gian chơi game với ASH nữa.
“Tôi sắp hết giờ chơi rồi.” Cậu vội vàng tìm cớ, “Không thì ngày mai đánh tiếp nhé.”
(Chính sách bên Trung: trẻ em ngày tối đa 3 tiếng, người lớn tối đa 7 tiếng)
“Sau 9 giờ mới là giờ cao điểm đó, cậu không muốn đánh thì thôi vậy.” Thỏ Tháng Ba nói, “Hừm, ghê gớm.”
“Ngày mai à, chiều mai chúng ta cùng nhau đánh tiếp.”
“Được rồi, tôi với Tiểu Bạch đánh thêm lát nữa, cậu mau chóng đi ăn đi.”
Lâm Kiều tạm biệt hai người họ, sang wechat tìm ASH giương oai: Chuẩn bị gọi thức ăn đây
ASH: Ăn cái gì?
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Pizza đó
ASH: Đừng gọi nữa, để tôi gọi cho em, lát nữa sẽ giao đến
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Hở
ASH: Ăn chất lượng chút
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Dạ biết ạ! Sao anh giống cha già hiền từ dữ vậy ha ha ha ha ha
ASH: Trước kia tôi hay thức đêm, một ngày chỉ ăn hai bữa, thế nên bị xuất huyết dạ dày chút nữa đã nghẻo ở bệnh viện rồi
Lâm Kiều giật mình, nhớ lại từ rất lâu trước kia ASH đã thúc giục mình ăn ba bữa đúng giờ, hóa ra còn có nguyên nhân sâu xa thế này.
Cậu vội trả lời: Đã biết đã biết, tui sẽ chú ý mà
ASH: Ừm, em mau chuẩn bị ăn đi
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Vậy chờ ăn xong thì hai chúng ta chơi Far Cry nhé
ASH: Tối nay tôi có việc rồi, tự em chơi nhé
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Ò
Cậu cảm thấy ASH cũng đã nói vậy rồi, chắc có chuyện muốn xử lý thật, thế nên lên wechat tìm Thỏ Tháng Ba, bảo sẽ dùng acc của hạm trưởng chơi tiếp với bọn họ.
Tất nhiên là Thỏ Tháng Ba vui vẻ đồng ý, bọn họ hẹn nhau ăn tối xong sẽ chơi tiếp, Lâm Kiều vừa nhắn xong thì thức ăn ASH gọi cho cậu đã được giao đến, người anh em giao hàng không hề mặc đồng phục, hộp giữ nhiệt bên ngoài cũng không có tên cửa hàng, Lâm Kiều xách hộp giữ nhiệt đến bàn ăn, lấy đồ bên trong ra.
Nắp hộp mới vừa mở được một nửa, mùi thơm nồng của mỡ hành đã xộc vào mũi cậu.
Lâm Kiều mở hẳn nắp ra, bên trong là một tô mì ramen xương hầm kiểu Nhật, rong biển đen dính vào thành tô, mấy miếng thịt xá xíu vừa to vừa mỏng bao phủ cả tô, bên trong còn có một quả trứng gà cam vàng, lấy đũa gõ nhẹ một cái là lòng đào sẽ chảy ra bên ngoài.
Lâm Kiều dùng điện thoại chụp một bức hình chính diện làm kỉ niệm, thầm cảm thán kỹ năng nấu nướng của đầu bếp nhà người ta hơn hẳn mình không biết bao nhiêu lần, cậu đẩy thịt xá xíu sang một bên, thử nhẹ một ngụm nước lèo.
Nước lèo có mùi thơm nồng, nhưng khi cho vào miệng mới thấy nó lại rất thanh đạm, không biết mì đã ngâm trong nước lèo được bao lâu rồi mà sợi mì vẫn rất dai, như vừa mới được làm xong là bưng lên liền, hoàn toàn không giống được đem từ nơi xa đến.
Lâm Kiều ăn một hơi nửa tô mới lửng bụng, lấy điện thoại ra nhắn tin cho ASH: Ăn ngon thật đó!!! So với pizza tui tính gọi ngon hơn rất nhiều!!!
ASH: Tối rồi đừng ăn quá nhiều
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Biết rồi ạ
ASH: Chơi xong thì đi ngủ sớm chút
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Dạ được
Sau đó ASH cũng không rep cậu nữa, Lâm Kiều nhanh chóng ăn hết, sau đó online mở phát sóng, mở nhóm chat lên hỏi Thỏ Tháng Ba và Bạch Thuật ăn xong chưa.
Thỏ Tháng Ba: “Sao đồ ăn cậu gọi giao nhanh thế, anh vừa đến tiệm người ta luôn này”
Bạch Thuật: “Gà rán tôi gọi còn năm phút nữa là đến, tôi bảo giao đúng giờ nên chắc sẽ không giao trễ đâu.”
“Vậy mọi người ăn trước đi, ăn xong thì kêu tôi.” Lâm Kiều không nghĩ mình là người ăn xong nhanh nhất, chán nản bấm vào trang official của Vương Giả xem thi đấu giết thời gian: “Tôi xem KPL chút đã.”
“Ai đánh với ai thế?”
Lâm Kiều đưa sát vào nhìn rõ thì thấy tên của hai đội, trả lời: “KG với RS.”
“Tỉ số thế nào rồi? Tinh Vũ cũng đi mất rồi, chắc KG không thể thua được chứ.”
“Tỉ số 2-0 rồi, ván thứ ba đang 5-0, cũng khá ổn đó.”
Lúc Lâm Kiều vào phòng phát sóng trực tiếp trận đấu thì mới vào trận được 2 phút, KG dùng ưu thế 2000 vàng thể hiện sự chèn ép.
Xem mạng ăn được và hỗ trợ thì thấy hẳn là một mình Bất Du chiếm ưu thế ở đường phát triển, không biết có phải do thất bại ngày hôm qua khiến cậu ta bùng nổ không mà hôm nay cậu ta đánh rất tàn nhẫn, AD bên kia vừa lên đến đã bị đánh đến mức không thể phản kháng, dùng tốc biến về trụ vẫn bị Bất Du dùng chiêu cuối bắn chết.
Giành được ưu thế ở đường phát triển sau đó càng ngày càng xanh lên là chiến thuật quen thuộc nhất ở KG, bọn họ không hề cho RS một cơ hội để thở, đánh như mưa rền gió dữ giành được chiến thắng ở phút thứ mười.
Bình luận của fans KG sôi nổi trên màn đạn, sự hưng phấn như muốn xuyên qua màn hình.
Lâm Kiều vừa vào đã thấy một trận chèn ép như vậy, xem thời gian thì chắc mẩm lúc này Thỏ Tháng Ba còn chưa ăn xong.
Trong giây phút ấy lại không biết nên làm gì, máy tính Lâm Kiều vẫn còn đang trong phòng phát sóng, nghe Blue và Cách Lâm đang tâng bốc KG, cậu cầm điện thoại trong tay lướt dạo weibo, xem super topic của cậu và ASH có gì mới mẻ không.
Hôm nay khá là may mắn, vừa lướt một chút đã thấy truyện tranh bốn khung của thái thái, cưng đến mức khiến Lâm Kiều lâng lâng.
(Thái thái: cách gọi vợ trong xã hội xưa, bây giờ là cách gọi thân mật tôn kính của fans với mấy artist chuyên đẻ hàng)
Lúc cậu xem xong mém tí nữa đã theo thói quen mà bấm like rồi, lại nhớ không thể để lộ chuyện mình xem super topic được, liền vội vàng hủy like đi, thầm cầu nguyện không bị phát hiện, nếu không có khi cậu sẽ vì chuyện come out mà out luôn khỏi thế giới tươi đẹp này quá.
Đúng lúc này, tai nghe của cậu truyền đến giọng nói to lớn từ phỏng vấn của Bất Du.
“Tôi sẽ chứng mình rằng mình mạnh hơn Tro Tàn, mong mọi người yên tâm giao lại tương lai của KG cho tôi.” Không biết cậu trai nhuộm quả đầu xám tro đã xuất hiện trên màn ảnh lúc nào, cậu ta ngẩng cao đầu, hếch mũi tận trời, “Tôi chỉ muốn nói ngày hôm qua do tôi phát huy thất thường thôi, các trận đấu sau này tôi sẽ đánh bại cậu ta.”
Lâm Kiều nhìn Bất Du hăng hái đầy khí phách nọ, nhẹ nhàng chậc lưỡi một cái, sau đó tắt phòng phát sóng trực tiếp đi, nhắn tin trong nhóm chat: “Ăn xong chưa vậy?!”
Bạch Thuật: “Tôi ăn xong rồi, Kiều Kiều cậu thêm tôi vào đi.”
Thỏ Tháng Ba: “Đang tính tiền đây, đợi tí.”
“Anh chậm chút cũng được, không cần vội đâu.” Lâm Kiều nói, “Tụi tôi đợi anh.”
*
Cùng lúc đó, Giang Tự đang ngồi trong phòng làm việc, màn hình máy tính trước mặt một bên là phòng phát sóng của tổ chức KPL, bên còn lại là phòng phát sóng trực tiếp của Lâm Kiều.
“Ẳng!”
Cún con nhảy vào, nhìn chủ nhân của nó với vẻ mặt nghi ngờ, đưa đầu cọ cọ đùi của anh.
Giang Tự cử động cái cổ sắp cứng đờ của anh, duỗi tay ôm Khả Khả lên đùi mình, tay vuốt bộ lông dài mềm mại của chú chó Border, lẩm bẩm: “Con gái cưng, con nói xem ba ba có nên quản việc này không?”
“Ẳng?”
“Thôi được rồi, cả đám đều không có tình người chút nào cả.” Giang Tự thở dài, buông Khả Khả xuống, “Lấy xích lại đây, ra cửa tản bộ với ba ba nào.”