Lúc Lâm Kiều vừa về đến nhà thì đầu óc vẫn còn đang quay cuồng.
Cậu không ngờ Giang Tiểu Lộc lại đột nhiên muốn đề nghị chia tay, càng không biết phải nói tin này với Từ Âu thế nào.
Thật ra cậu ít nhiều cũng hiểu được tâm trạng của Giang Tiểu Lộc, nhưng cậu vẫn không thể nào nói với Từ Âu, bởi vì Từ Âu có lí do rất chính đáng, bảo anh ta phải vội vàng bỏ công việc lại để trở về thì cũng hơi không đúng lý.
Cũng may cậu không cần phải tiêm phòng cho Từ Âu trước, bởi vì sáng hôm đó chưa được 6 giờ thì Từ Âu đã gọi điện đến, vội vã hỏi Giang Tiểu Lộc bị làm sao, bỗng dưng lại đòi chia tay.
Lúc ấy Lâm Kiều còn đang xắt rau trong phòng bếp, sau khi cậu lau khô tay thì cầm điện thoại lên, do dự mãi mới hỏi: “Anh Từ, anh thật sự không thể quay về sao?”
“Bận rộn lắm, không thể đi được mà, cậu nói với Tiểu Lộc giúp anh chưa? Ngày mai cậu qua đó nói tốt giúp anh, anh lại dỗ cô ấy vài câu không phải là được rồi sao.”
Lâm Kiều nhớ đến ánh mắt quyết tâm của Giang Tiểu Lộc lúc ấy, thầm biết rằng cô không diễn kịch, nói không nên lời: “Mấy hôm nay chị Tiểu Lộc chịu áp lực rất lớn, anh Từ, em cảm thấy anh vẫn nên ở cùng chị ấy thì tốt hơn.”
“Anh không nghĩ đến chuyện quay về với cô ấy sao? Anh phải quay lại kiểu gì, từ bỏ công việc hay sao?” Hiển nhiên là Từ Âu đã nóng nảy, giọng nói cũng lớn lên, “Anh còn 7000 tệ tiền mua nhà phải trả mỗi tháng, còn phải trả tận hai mươi năm, muốn từ chức là từ chức được à?! Anh không có tiền thì ai mua váy mua túi xách cho cô ấy, dẫn cô ấy ra ngoài ăn chơi? Đến khi đó cô ấy chê anh nghèo, không có tương lại thì anh phải làm sao đây?”
“Chị Tiểu Lộc không phải là người như vậy đâu. Hẳn anh phải hiểu rõ điều này chứ.” Lý do thoái thác của anh ta luôn như vậy, Lâm Kiều không hề bị thuyết phục nữa, lạnh lùng nói, “Em cảm thấy trong lòng chị Tiểu Lộc, anh quan trọng hơn cả. Hôm nay chị ấy thật sự rất thất vọng, anh Từ, em không thể khuyên được chị ấy, nếu không thì anh suy nghĩ lại đi.”
Bên kia im lặng mười mấy giây, sau đó Từ Âu cúp điện thoại. Lâm Kiều cầm điện thoại nhét vào túi quần, mãi một lúc mới nhận ra lời mình nói có hơi quá thật, nhưng sau khi cậu nói xong thì thấy lòng mình thanh thản hơn nhiều, như con đường lấp kín được khơi thông, gió mát thoáng qua, rất là thoải mái.
Cậu vui vẻ mở bếp xào rau, sau khi ăn xong thì tìm ASH nói chuyện phiếm, mấy chuyện vụn vặt này cũng kể cho anh nghe.
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Em không ngờ chị Tiểu Lộc lại quyết đoán chia tay như vậy, lúc đầu em còn tưởng chị ấy chỉ nói lời tàn nhẫn vậy thôi, lúc về cũng sẽ nghĩ lại.
ASH: Con gái nhạy cảm vậy đó, bạn trai của cô ấy cũng hơi quá đáng thật
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Đúng vậy, nếu em gặp chuyện như vậy chắc sụp đổ từ sớm mất, chị ấy mạnh mẽ hơn em rất nhiều
ASH: Nhưng tôi sẽ không giống thế, tôi sẽ ở cạnh em
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Anh nói vậy cũng được à →_→
ASH: Khiêm tốn, khiêm tốn chút
ASH: Vậy bọn họ chia tay rồi thì em không cần tới bệnh viện nữa à?
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Ừm ừm, có thể ngủ nướng rồi!
ASH: Vậy được, chơi game không? Mới reset mùa giải mới
Nghe anh nói vậy, Lâm Kiều mới nhớ đến chuyện hôm nay là ngày đầu tiên của mùa giải mới rồi. Mấy ngày hôm trước Lâm Kiều vẫn luôn đến bệnh viện giúp đỡ, ít nhiều cũng bị cảm xúc phẫn nộ lẫn đau đớn cảm nhiễm, lúc về thì muốn cùng ASH chơi mấy trò chơi ngọt ngào để ổn định tâm trạng, không cách nào đấu đỉnh cao được, mở lên thì thấy hạng của mình trong đấu đỉnh cao đã tụt xuống không ít, nằm ở vị trí thứ 436, nhưng vẫn giữ được top 10 Marco Polo, còn giành được được top 100 của Điêu Thuyền và Thượng Quan Uyển Nhi, thành tích cũng không đến nỗi nào.
Chơi game với ASH không thể chỉ ngồi đó được, tất nhiên phải chạy lên phòng phát sóng bung lụa.
Lâm Kiều nhanh nhẹn mở phát sóng trực tiếp, vào game kéo ASH vào đội, chờ đến lúc vào trận mới nhận ra cậu và ASH còn treo quan hệ người yêu, hai cái trái tim nhỏ hồng hồng trên màn hình làm người xem chói mắt, màn đạn lập tức nổ tung.
[Tui không nhìn nhầm chứ???]
[Mau cap màn hình đi, choáng váng luôn!]
[Tuyên bố chính thức đây sao?]
[Cp tui ship real rồi hả???]
Lâm Kiều lặng im không biết phải nói thế nào, nếu bảo là thật đó thì hơi xấu hổ, mà cậu chủ động nói với mọi người rằng mình đang yêu đương với ASH thì cứ thấy lạ lạ kiểu gì, rõ ràng là chuyện riêng tư mà phải gióng trống khua chiêng để mọi người đều biết, cảm thấy xấu hổ không khác gì tự mình chụp lại rồi đăng trạng thái cả, không biết mấy người kia lén lút bình luận mình ra sao.
Cậu lặng lẽ gõ chữ hỏi ASH: Anh ơi, mấy bình luận trên màn đạn đều đang hỏi chuyện cái huy hiệu kia, em nói thật với bọn họ hay sao đây?
ASH: Tôi không ngại em công khai, nhưng tôi kiến nghị tốt nhất em đừng nên nói. Bây giờ dư luận trên mạng rất phức tạp, đối với phát triển sau này của em sẽ có ảnh hưởng không tốt
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Em phát triển gì được →_→
ASH: Không phải em đang có bước phát triển đó sao
ASH: Thôi, đừng nói
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Vậy chúng ta đang lén lút yêu đương sao anh
ASH: Thà em đừng có nói như thế, tự dưng tôi thấy kích thích ghê
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Anh thiệt là biến thái mà
ASH: Nếu em không trả lời là em thích chuyện đó thì tôi sẽ không rep em đâu
Lâm Kiều đọc mà đỏ hết mặt, cậu biết da mặt mình mỏng, chỉ cần ASH trêu chọc quá đáng chút thôi thì tim cũng đập nhanh lên rất nhiều, phiền ghê vậy đó.
May là đã vào ván game nên cứu được cậu, ván này Lâm Kiều chơi Công Tôn Ly, mới vừa vào game đã mua cây chủy thủ nhỏ, lại nghe ASH tỏ ra không có chuyện gì hỏi: “Mùa giải mới này em định thế nào?”
Lâm Kiều bị anh ảnh hưởng nên chẳng khác gì nhóc học sinh tiểu học viết hi vọng của mình trong ngày đầu tiên khai giảng vậy, mùa giải này cũng xem là mùa giải đầu tiên khi cậu “Chuyển hình”, bây giờ cậu có đồng đội ASH và bọn Thỏ, Tiểu Bạch leo rank chung rất đỉnh, cũng không cần lãng phí thời gian làm người cày thuê nữa, có thể cân nhắc việc leo top cao trên bảng xếp hạng.
Lâm Kiều nói: “Đánh lên vương giả trước để cày đấu đỉnh cao giữ vững vị trí top cả nước con Marco đi, chuyện sau đó... em còn chưa kịp nghĩ.”
ASH: “Tranh top 1 đấu đỉnh cao?”
Lâm Kiều sợ ngây người: “Anh đùa gì vậy!”
ASH: “Với kỹ thuật của em không thành vấn đề.”
Càng đánh lên đỉnh thì phần trăm thắng chỉ còn 50 50, muốn lấy top một không chỉ cần có kỹ thuật đỉnh cao mà đồng đội ghép chung phải có trình độ ngang bằng mình, hầu hết mọi lúc đều phải ngâm mình trong trò chơi, rất chi là khó đánh.
Lâm Kiều lắc đầu: “Có thời gian mơ mộng chuyện này không bằng cùng anh ăn gà vài ván.”
Cậu suy nghĩ, lại nói: “Nhưng chắc có thể đánh thêm vài cái top mười tướng nữa, em rất muốn lấy một cái huy hiệu top quốc gia cho A Ly đó. Sau này em rảnh thì sẽ đấu đỉnh cao, đánh được đến đâu thì hay đến đó vậy.”
“Chậc.” ASH nói, “Không biết đặt mục tiêu gì cả.”
Lâm Kiều không phục nói: “Vậy còn anh thì sao?”
“Tôi chơi cùng em, làm công cụ kiếm điểm hình người cho em đó.” Bỗng nhiên ASH cười nói, “Mục tiêu của tôi là làm đồng đội của A Ly top quốc gia.”
Răng Lâm Kiều bị anh làm cho ê buốt: “...”
“Được rồi được rồi, không đùa em nữa, nghiêm túc chơi game đi em.” ASH nghiêm mặt nói, “Nhưng mà có thể giành được thứ hạng cao vẫn tốt hơn nhiều.”
“Vậy em sửa tiêu đề phòng phát sóng thành Phấn đấu giành no.1 đấu đỉnh cao ha.”
“Được đó em.”
“Được cái quần què anh á.” Lâm Kiều bất đắc dĩ cười to lên, cảm thấy cuộc sống thế này tốt ghê, mỗi ngày đấu võ mồm trêu chọc nhau với ASH trong game, bao phiền não lẫn áp lực đều cuốn phăng đi, sướng đến mức quên cả lối về.
“Ba tháng reset mùa một lần nhỉ?” Bỗng dưng cậu cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi, “Chúng ta mới quen nhau được ba tháng thôi sao?”
“Sao thế?”
“Tự dưng cảm thấy tụi mình như đã quen nhau rất lâu vậy đó.”
“...”
Tự dưng ASH nghẹn lời, sau đó mới nói: “Chắc do duyên phân đó em.”
Lâm Kiều cực kỳ đồng ý với câu này của anh, đáp ừ rất vang dội, cả màn đạn toàn bình luận khen đáng yêu.
Cả chiều Lâm Kiều cùng ASH kiếm điểm với vận tốc ánh sáng, hai người đánh đến năm rưỡi vẫn chưa nếm mùi thất bại, cuối cùng cùng nhau leo lên vương giả.
Lâm Kiều hẹn người xem trong phòng phát sóng là tối lại live tiếp, sau đó nhắn tin cho ASH: Em vẫn muốn đến bệnh viện xem chị Tiểu Lộc thế nào
ASH: Đi đi, chờ em về thì lại chơi tiếp
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Em làm ít thức ăn đem qua cho chị ấy, anh muốn ăn không? Em làm cho anh một phần nhé
ASH: Ừm
Lâm Kiều rep lại oke, vui vẻ buông điện thoại xuống vào trong bếp. Từ lần cậu làm thịt nướng kia thì đã mua thêm mấy tệp giấy note, lúc làm xong thì tiện tay xé một tấm, lấy bút màu vẽ chút gì đó, hy vọng người nhận thấy nó sẽ vui vẻ hơn một chút.
Cậu vẽ cho ASH một hình trái tim nhỏ, vẽ cho Giang Tiểu Lộc và mẹ Giang một cái cầu vồng và mặt trời nhỏ, sau đó xách cơm hộp ra gọi xe, lúc đến bệnh viện thì vừa lúc Giang Tiểu Lộc tan làm đến.
Giang Tiểu Lộc thấy cậu thì nhíu mày: “Sao cậu lại đến đây?”
“Em đến xem chú thế nào.” Lâm Kiều đưa hộp cơm trong tay cho cô, “Em... em không đến thay anh Từ đâu, là tự em muốn giúp gì đó thôi.”
Giang Tiểu Lộc thấy giấy note dán trên hộp cơm, biểu cảm trên mặt mới dần thả lỏng, hạ giọng nói: “Cảm ơn cậu.”
“Không có việc gì đâu ạ. Chú đã ổn hơn chút nào chưa vậy chị?”
“Không ổn lắm, dây thần kinh của ông chưa hồi phục, sau còn phải phẫu thuật mổ sọ não, bác sĩ chưa hẹn rõ lắm.” Giang Tiểu Lộc vừa nói vừa thở dài: “Không biết bao giờ mới xong được.”
Chuông điện thoại cô đột nhiên vang lên, Lâm Kiều tinh mắt nhìn thấy thông báo là cuộc gọi đến của Từ Âu, nhưng Giang Tiểu Lộc chỉ nhìn lướt qua rồi tắt đi, cầm theo hộp cơm dắt cậu vào trong phòng bệnh: “Vào trong ngồi đi, lúc sáng mẹ chị còn hỏi cậu mãi đó.”
Mọi chuyện cũng ổn rồi, thế nên tinh thần của mẹ Giang cũng khá khẩm hơn, ân cần đón tiếp cậu và để cậu ngồi xuống cạnh mình, cẩn thận hỏi cậu sống ở Nam thị thế nào.
Ba Giang vẫn có thể nghe người khác nói chuyện, lúc Lâm Kiều nói chuyện thì ông vẫn luôn nhìn cậu chằm chằm, thường xuyên chớp mắt, tương tác với Lâm Kiều.
Lâm Kiều nhìn mà cực kỳ chua xót, chỉ nghĩ một nhà tốt như vậy mà sao lại gặp phải bất trắc thế này.
Biết Giang Tiểu Lộc vất vả, mấy ngày sau cậu đều sang hỏi thăm ba Giang, lúc không có việc thì còn đi theo Giang Tiểu Lộc chạy vặt giúp cô, hy vọng có thể bù đắp thương tổn mà Từ Âu gây ra với cô.
Cậu và Giang Tiểu Lộc chạy đến mấy cơ quan khắp nơi để xử lý đống thủ tục cực kỳ rắc rối, bọn họ cũng học hỏi mấy “phỏng vấn” chăm sóc do bệnh viện đề cử, chạy lên diễn đàn Tieba tự học mấy hướng dẫn chăm bệnh, mấy người kia đi rồi thì hớn hở nói lại với cậu, Lâm Kiều gật đầu lia lịa với cô, cảm thấy mớ kiến thức không có tác dụng lại tăng thêm rồi.
Cùng lúc đó điện thoại của cô cũng rất hay sáng lên, nhưng mỗi lần đều bị Giang Tiểu Lộc lạnh nhạt từ chối, còn dùng ánh mắt bảo Lâm Kiều không được nói giúp cho Từ Âu.
Lâm Kiều không hiểu vì sao cô không trực tiếp chặn luôn cho rồi, nhưng cậu cũng không dám hỏi, mỗi ngày đều phải báo cáo nét mặt của Giang Tiểu Lộc khi cúp cuộc gọi của anh ta thế nào cho Từ Âu trên wechat, cậu thấy mệt mỏi muốn chết luôn.
Một tuần như vậy trôi qua, bảy giờ tối Lâm Kiều nhận được tin nhắn của Từ Âu, nói đang chờ ở sân bay, dự tính sẽ về đến nhà lúc một giờ sáng, bảo cậu để cửa cho anh ta.
______
Lời tác giả: Ngày mai, nhất định là ngày mai mà