Chanh Đá Giữa Mùa Hè

Chương 82: Chương 82




Đến tám giờ tối, Lâm Kiều và Giang Tự mở phát sóng trực tiếp cùng lúc. Nhưng lần này Lâm Kiều lại vác ghế sang phòng phát sóng trực tiếp của Giang Tự ngồi, ngay cả hình ảnh phòng phát sóng trực tiếp của cậu cũng là nền live của Giang Tự.

Ngồi dưới cùng một góc quay với Giang Tự khiến Lâm Kiều vô cùng căng thẳng, ở nơi cameras không thể quay đến, cậu đưa tay nắm chặt lấy góc áo của Giang Tự.

Giang Tự vỗ nhẹ tay an ủi cậu, nói vào microphone: “Bây giờ Lâm Kiều đang sống ở nhà tôi, dù sao cả hai chúng tôi đều phải xem chương trình nên sẽ không chia thành hai phòng phát sóng trực tiếp.”

Anh giật giật ống tay áo của Lâm Kiều, Lâm Kiều phản ứng lại, vội vàng nói: “Chào mọi người, tôi là Lâm Kiều, hôm nay sẽ live cùng với đội trưởng Giang.”

Màn đạn nhốn nháo cả lên, Giang Tự vờ như không thấy gì hết, mở tập mới nhất của chương trình.

Tập cuối cùng là một tập siêu siêu dài tận ba tiếng đồng hồ, phát sóng hết tất cả các trận đấu, để khán giả có thể xem một cách thích thú đến tận khi thấy được kết thúc viên mãn.

Màn dạo đầu là hình ảnh bốn chiến đội ráo riết chuẩn bị cho trận đấu, Lâm Kiều nhìn bản thân vừa nghiêm túc vừa ngơ ngơ trên màn hình mà thấy buồn cười quá đỗi.

“Tôi cũng không ngờ luôn đấy.” Giang Tự đang xem thì bỗng nhiên lên tiếng, “Sao lần nào em cũng đứng cách tôi thật xa vậy nhỉ?”

Lâm Kiều: “...”

Giang Tự ra vẻ không để ý gì mà nói thật chậm: “Không sao cả, bây giờ em ở ngay cạnh tôi là được rồi.”

[???]

[Giang Tự đó ư???]

[Bị ma nhập hay gì]

[Khụ khụ, thiệt ra Tàn thần vẫn luôn lẳng lơ vậy mà]

Mặt Lâm Kiều nóng lên, không cách kiểm soát được, vội cúi đầu nói: “Em nhắn tin cho Thỏ đã, nhắc nhở anh ấy đừng quên live.”

Cậu chỉ lo tránh né, hồn nhiên không hề hay biết rằng Giang Tự đang chống cằm nhìn mình bằng ánh mắt đầy gợn sóng. Màn đạn đã điên cuồng cắn đường, đêm nay tâm trạng của Giang Tự rất tốt, thản nhiên hỏi cậu: “Đúng không em?”

“Vâng, vâng.”

“Mau xem đi, đừng có làm việc riêng trong giờ.”

Lâm Kiều ngượng ngùng ò một tiếng, ngẩng đầu lên xem video với anh. Cậu nhìn năm người trong màn hình đang thảo luận chiến thuật cực kỳ hào hứng, không khỏi nhớ lại khoảng thời gian ấy, bây giờ nghĩ lại những chuỗi ngày đó thì thấy mình cũng không vô dụng lắm.

“Đã lâu lắm rồi chưa gặp lại Mạc Na và Lam Hà.”

“Những lần hoạt động sau này nếu có dịp gặp mặt thì hẹn nhau đi ăn nhé.”

“Vâng.”

Có Giang Tự ngồi kế bên phụ họa, Lâm Kiều có thể thả lỏng, nhìn bản thân mình đang khoanh tròn đội Sơn Lam trên tấm bảng đen nhỏ mà hơi buồn cười: “Hình như lúc đó chúng ta không hề coi trọng đội của Tiểu Ngư mà chỉ đổ dồn mọi ánh mắt vào đội của Sơn Lam.”

“Chỉ xét riêng thực lực thì chúng ta rất mạnh, mấy trận đấu huấn luyện chưa từng thua đội họ, tất nhiên chúng ta phải đặt trọng điểm trên hai đội còn lại.” Giang Tự khẳng định suy nghĩ của cậu, “Đó là ý tưởng rất bình thường, lúc ấy tôi cũng có đưa ra lời phản đối gì đâu.”

Có thể là do bọn họ đóng cửa phòng không kỹ, Khả Khả chỉ cần dùng đầu là có thể chen vào khe cửa, để lộ cái đầu chó ra. Lâm Kiều thấy vậy nên nhỏ giọng gọi nó: “Khả Khả.”

Khả Khả lập tức chạy đến cọ vào chân cậu: “Ẳng ẳng!”

“Sao đây, có phải con đói bụng rồi không?”

Hai mắt Khả Khả sáng trưng lên ngay tức khắc: “Ẳng ẳng!”

Chuyện này Giang Tự thấy nhiều rồi nên cũng không kinh ngạc, phản đối Lâm Kiều: “Em đừng để ý đến nó, tối nào nó cũng chả chịu ngoan ngoãn ăn cơm, chỉ muốn ăn đồ ăn vặt thôi.”

“Có thể cho nó ăn ít thôi được không, em thấy nó đói lắm rồi.”

“Không được, đồ ăn vặt chỉ dùng để khen thưởng cho nó thôi.”

Khả Khả bị ánh mắt hung hăng của anh dọa sợ, lỗ tai xinh xắn cụp xuống, ũ rũ dụi đầu vào đùi Lâm Kiều: “Ẳng ẳng ẳng!”

Lâm Kiều cúi đầu xuống nhìn nó, Giang Tự liếc mắt nhìn một người một chó, thở dài một hơi: “Cha hiền quá thì con sẽ hư.”

“Không sao đâu mà, chỉ ăn một chút thôi.” Lâm Kiều không hề có sức chống cự với Khả Khả, nhịn không được mà cầu xin hộ nó, “Anh đừng nghiêm túc như vậy mà.”

“Phải nghiêm túc vậy đấy.”Giang Tự nói, “Khả Khả, lại đây.”

Cún con nhìn Lâm Kiều, lại quay sang nhìn Giang Tự đang tức giận trợn tròn mắt, ũ rũ bò xuống khỏi đùi Lâm Kiều, sau đó thuần thục nhảy lên người Giang Tự, dùng lưỡi liếm mặt anh.

“Đừng có liếm nữa, ngoan một chút coi, đừng có nghĩ đến việc trả thù ba.” Giang Tự duỗi tay ôm Khả Khả vào lòng, xoay nó đối diện với cameras, “Giới thiệu với mọi người, đây là con gái nhà tôi Khả Khả, gần một tuổi rồi.”

[Cưng thật sự]

[Bé con Khả Khả mau đến đây để ma ma ôm một cái coi!!!]

[Sao lại đổi con chó khác rồi, hoàng tử nhỏ Hương Hương đâu?]

Giang Tự vừa xem màn đạn vừa trả lời: “Hương Hương bị mẹ tôi ôm về chăm rồi, nên tôi mua Khả Khả.”

Lâm Kiều là fans lâu năm mà không hề hay biết gì, vậy mà Giang Tự còn có một con chó tên là Hương Hương: “Anh nuôi Hương Hương lúc nào thế?”

“Lâu lắm rồi, cũng là một con Border Collie, khi ấy mới đến TOG có nuôi vài hôm, vì Hạ Hà dị ứng với lông chó mèo nên tôi tặng nó cho mẹ chăm luôn.”

“Cũng là một con chó cái sao?”

“...một con chó đực.”

Lâm Kiều thấy ánh mắt anh cứ bị sai sai: “Anh biến thái thật ấy, đại tiểu thư (Tôn Thương Hương) và Polo thiệt là đáng thương mà.”

(Hương Hương aka Tôn Thượng Hương với biệt danh đại tiểu thư, Polo tên đầy đủ là Marco Polo phiên âm Hán Việt là Mã Khả Ba La aka Khả Khả - tên tướng nữ ổng đặt cho chó đực còn tên tướng nam ổng đặt cho chó cái =)))

Giang Tự cảm thấy mình rất oan ức: “Mấy mùa giải đầu Marco Polo cũng có mạnh chút nào đâu, đại tiểu thư đáng yêu hơn nhiều.”

“Vì mạnh yếu mà anh còn đổi bà xã à.” Lâm Kiều khinh bỉ anh, “Đồ đàn ông chỉ biết đứng núi này trông núi nọ.”

Giang Tự rút kinh nghiệm xương máu, hối hận nói: “Tôi sai rồi, sau này sẽ không thay đổi nữa, chỉ thích một bà xã thôi.”

Lâm Kiều nói một hồi lại khiến mình bị hố, lập tức ngậm miệng giả chết. Giang Tự ngồi bên cạnh cứ cười mãi, Lâm Kiều nhịn không nổi nên túm anh lại: “Anh xem chương trình nghiêm túc coi.”

Bọn họ xàm xí một lúc lâu, video đã chiếu đến đoạn đội của Tiểu Ngư. Khả Khả được Giang Tự ôm một hồi rồi nhào vào lòng Lâm Kiều, Lâm Kiều ôm chặt nó, xem Tiểu Ngư bày binh bố trận trên tấm bảng đen, nhìn anh ta sắp xếp thực lực của các đội theo thứ tự, đội Tro Tàn đứng thứ nhất, đội Sơn Lam thứ hai, đội Hoang Mạc thứ ba, sau đó vẽ ký hiệu cần lưu ý bên cạnh đội Tro Tàn, vẽ mũi tên kéo dài từ đội Tro Tàn sang hai đội còn lại, bên cạnh còn viết hai chữ “yếu thế“.

Hay cho chiêu để người ta chịu trận thay mình, thế nên lúc ấy bọn họ không hề đặt đội Tiểu Ngư vào trong mắt, dồn toàn lực đối đầu với hai đội kia, kết quả là bị đánh đến mức không kịp trở tay.

Lâm Kiều bị chấn động sâu sắc, lẩm bẩm nói: “Suy nghĩ sâu xa ghê.”

“Tiểu Ngư là người như thế đấy.” Giang Tự cười nói, “Người khác không làm được như cậu ta đâu.”

[Chỉ là một chương trình giải trí thôi mà, không đến mức dùng 36 kế vậy luôn chứ]

[Mưu mô thật sự]

[Đúng thật là thực lực của đội bọn họ yếu nhất, không tìm biện pháp thì sao mà thắng nổi, ý mấy người là người ta không được tìm cách thắng hay gì?]

[Dứt khoát chuyển tiền thưởng vào thẻ Tro Tàn luôn đi]

“Đừng cãi nhau nữa mà.” Lâm Kiều đọc bình luận, vội nói, “Không sao hết, Tiểu Ngư rất lợi hại, là vấn đề ở tụi tôi.”

Giang Tự cũng nói, “Gà nên thua thôi, có chơi có chịu.”

May là thái độ của cả hai cũng rất thản nhiên, ngăn lại được một màn đấu khẩu. Sau đó bọn họ xem đến phân đoạn đội của Sơn Lam và Hoang Mạc chuẩn bị cho trận đấu, Lâm Kiều cũng dần nhận ra có chút gì đó không ổn.

“Sao toàn là đội trưởng lên tiếng vậy.” Cậu nói khẽ, “Sao anh không nói lời nào cả, chỉ ở bên cạnh ừm ừm ừm thôi.”

Giang Tự nói thẳng:“Do tôi lười đó, em chỉ huy cũng rất tốt rồi, cho dù là tôi làm thì cũng chỉ đến vậy thôi.”

Lâm Kiều chợt nhận ra rằng Giang Tự đã nhường cơ hội thể hiện bản thân cho mình, dù chương trình này không hot nhưng cậu cũng đã nhận được một ít tin nhắn của fans, bảo là do thấy thực lực của cậu trong chương trình rất mạnh nên mới theo dõi cậu.

Cậu cực kỳ cảm kích Giang Tự, nhưng cũng không biết làm thế nào để đền đáp cho anh, trong lòng hết sức rối rắm, Giang Tự lén lút nắm lấy bàn tay cậu, nhẹ nhàng vỗ về.

“Ẳng!”

Cún con nhảy khỏi đùi Lâm Kiều, uyển chuyển đáp xuống đất. Mặt Lâm Kiều hơi đỏ lên, vội vàng dắt theo Khả Khả đến phòng khách, lén cho nó ăn vài miếng đồ ăn vặt, chuẩn bị đủ đồ chơi cho nó xong mới lên tầng về lại phòng phát sóng trực tiếp.

Lúc cậu quay lại thì trận đấu đã chính thức bắt đầu, lần này Giang Tự và Lâm Kiều không cần nói nhảm nữa, bọn họ dùng sở trường chuyên nghiệp của mình, mỗi người nói một câu chẳng khác gì bình luận viên, không ngờ bọn họ lại ăn ý với nhau như thế, mấy chỗ cần chú ý nhất đều giống nhau y hệt.

Dùng góc nhìn của thượng đế nhìn bản thân bị đánh bại như thế nào là một loại trải nghiệm rất mới mẻ, Lâm Kiều dùng góc nhìn của Tiểu Ngư quan sát hướng đi của anh ta, càng xem thì càng há hốc, cảm thấy người này rất ra gì và này nọ.

Luôn chi viện đúng lúc, vừa nhìn đã thấy sợ, đã vậy cả đội đều hoàn toàn nghe lời anh ta chỉ huy, khó có thể tưởng tượng được chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như thế mà bọn họ có thể phối hợp với nhau tốt đến nhường này.

Cậu không khỏi lên tiếng: “Tiểu Ngư quá đỉnh.”

“Cậu ấy mới là linh hồn chân chính của KG.” Giang Tự nói, “Tôi cảm thấy điều may mắn nhất mà tôi gặp được trong sự nghiệp của mình là có thể ở cùng một đội với Tiểu Ngư.”

“Anh cũng rất giỏi mà.”

Giang Tự không nói gì mà chỉ cười trừ. Bởi vì lúc ấy Lâm Kiều vội vã trốn Giang Tự nên thua trận đấu xong là chạy ngay về Nam thị, mãi đến hôm nay mới nghiêm tức xem kỹ lại mấy trận thi đấu còn lại, thấy Tiểu Ngư dùng những ý tưởng mình đã lên sẵn trên tấm bảng đen, mang đội ngũ đập tan đội Sơn Lam trong trận đấu cuối cùng, giành được vòng nguyệt quế.

Chỉ cần nhìn vào sự nỗ lực thi đấu thì Lâm Kiều đã cảm thấy Tiểu Ngư hoàn toàn xứng đáng.

“Được rồi không xem nữa, hôm nay live đến đây thôi.” Giang Tự click bấm tắt giao diện, nói vào microphone, “Báo trước với mọi người việc này, giải mùa đông gần đến rồi nên có thể tôi sẽ không cày xong thời gian phát sóng trực tiếp kịp, tài khoản của tôi sẽ đưa cho Lâm Kiều live giúp.”

Lâm Kiều hoàn toàn ngẩn người: “Hở?”

Giang Tự tắt phòng phát sóng trực tiếp, quay đầu lại nói với cậu: “Hở cái gì mà hở, tôi vẫn còn hợp đồng phát sóng trực tiếp đấy, em live giúp tôi, trích phần trăm từ quà là của em tất.”

“Không phải vấn đề trích phần trăm—”

“Tôi chỉ muốn nói cho người khác biết rằng em đang ở cạnh tôi.” Bỗng nhiên Giang Tự cười rộ lên, cúi người hôn lên khóe môi cậu, “Động não một chút đi, em đừng để tôi phải nói thẳng ra như vậy chứ, đúng không nào?”

__________________

Lời của tui: Cay thiệt chớ, nấp ở nhà cả năm thì chả có gì, mới vừa đi học quân sự tập trung một tuần về thì dính ngay 2 vạch o(≧口≦)o May là xong hết rồi chứ bắt tui học lại tuần nữa chắc tui xĩu ngang. Lịch cập nhật thì tạm thời mỗi hôm một chương trừ chủ nhật như mọi khi nhé, nếu có vấn đề về sức khỏe thì tui sẽ báo lại sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.