Lâm Kiều ngồi trên ghế phụ, không thể nắm bắt được tâm trạng của Giang Tự.
Không biết người đàn ông này đang tức giận hay vui vẻ, môi vẫn luôn mím chặt, không thể nhìn ra cảm xúc. Thái độ của anh khiến Lâm Kiều nóng lòng, nhưng cậu cũng không chủ động bắt chuyện với anh, hai người vẫn luôn giằng co cho đến khi về đến nhà, Giang Tự lấy valy từ trong kho đồ đưa cho cậu, lạnh nhạt nói: “Mang nhiều quần áo chút, cả máy tính bảng, tai nghe và cục sạc nữa, đừng quên mang theo sữa tắm và sữa rửa mặt.”
Lâm Kiều không nhận valy, chỉ nói: “Đâu phải em chưa từng ra ngoài.”
Giang Tự đặt cái valy xuống đất: “Tùy em.”
Anh nói xong thì đi ngay, Lâm Kiều đứng tại chỗ sửng sốt mất một lúc, quay lại phòng kho một lần nữa, tìm trong góc cả buổi mới thấy được cái valy từ thuở nào của mình, may là lúc trước Giang Tự muốn vứt nó đi thì mình đã giữ lại.
Cậu xách cái valy lên lầu thu dọn hành lý, vốn đồ mang đi cũng không có bao nhiêu, chỉ có ít quần áo và nhu yếu phẩm hằng ngày, chỉ bừa ra hơn phân nửa valy, còn lại rất nhiều chỗ trống.
Giang Tự ngồi trên sofa ngoài phòng khách chơi với chó, Lâm Kiều kéo valy xuống lầu đi đến trước mặt anh. Giang Tự cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu, hai người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Lâm Kiều không nhịn nổi nữa, mở miệng trước: “Thế anh có muốn em đi không?”
“Tôi nghĩ thế nào có tác dụng gì ư?”
Khóe môi Lâm Kiều run rẩy, cậu nắm chặt valy đi thẳng ra ngoài cửa. Mới đi chưa được hai bước đã bị một bàn tay to lớn kéo lại, cậu ngã lên đùi của Giang Tự, chú chó nhỏ bên cạnh tò mò nhìn cậu rồi sủa vài tiếng, dụi đầu vào tay cậu.
“Tôi sai rồi được chưa.” Giang Tự khẽ thở dài bên tai cậu, “Tôi biết em có ý tốt mà.”
Lâm Kiều không hé răng, xoay người cắn môi anh. Giang Tự nhanh tay nhanh chân che mắt Khả Khả lại, đón nhận nụ hôn triền miên của cậu.
Mềm nhẹ đầy trân trọng, nâng niu như một viên ngọc quý giá.
Đầu của Khả Khả không ngừng vặn vẹo trong lòng bàn tay Giang Tự, cứ ư ư ẳng ẳng mãi, Giang Tự không che được nó nữa nên đành buông cả nó và Lâm Kiều ra, nổi giận đùng đùng mà chọc vào trán Khả Khả: “Con gái à, ba ba nuôi con cho lớn, con có thể biết điều tí được không?”
“Ẳng!”
Lâm Kiều nằm sấp lên vai anh, rầu rĩ nhoẻn miệng cười. Giang Tự véo mông cậu, tức giận nói: “Đến đó phải đánh cho tốt đấy.”
Lâm Kiều khẽ đáp lời: “Em biết rồi.”
“Được rồi, để tôi xem em bỏ gì vào valy.”
Lâm Kiều ngoan ngoãn nhảy khỏi đùi anh, mở valy ra cho anh xem. Giang Tự xem kỹ một lượt, nhíu mày nói: “Em đến đó ở lâu dài, không phải đi du lịch.”
Lâm Kiều vô tội nói: “Em cảm thấy đủ rồi mà, cái cần gì đều đem hết.”
“Phải đem thêm nhiều thứ, lát cơm nước xong xuôi tôi dẫn em đi siêu thị mua.”
“Không cần phải đem theo nhiều đồ vậy đâu...”
Giang Tự trừng mắt nhìn cậu: “Tôi không cần à, em qua đó ở tôi còn về nhà làm gì nữa.”
Khí thế của Lâm Kiều tắt ngấm, yếu ớt trả lời: “Ò.”
Giang Tự đứng dậy đi lấy chìa khóa xe: “Đi thôi, dạo phố mua thêm vài bộ quần áo nữa.”
Lâm Kiều còn chưa kịp hiểu gì thì cậu và Giang Tự đã làm lành với nhau, nhưng cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng vui vẻ của cậu, hí ha hí hửng đi theo Giang Tự vào gara lấy xe.
Bọn họ đi mua sắm thuận lợi quay về, Giang Tự bảo đã đặt trước bữa ăn rồi, không đi cũng không hoàn tiền lại, túm cậu đến nhà hàng ăn bò bít tết.
Ánh đèn mờ ảo, rượu vang đỏ trong ly lay động và anh chàng đẹp trai ngồi ngay trước mặt tạo nên sự ám muội khó nói thành lời, khiến người ta chìm đắm vào đó.
Lúc vừa về đến nhà, Lâm Kiều bị Giang Tự áp chặt vào ván cửa, bọn họ hôn nhau đắm đuối, Giang Tự thô bạo cởi sạch quần áo trên người Lâm Kiều xuống, ôm cậu vào phòng tắm.
Lâm Kiều không nhớ rõ những chuyện xảy ra lúc ấy, chỉ biết Giang Tự rất kích động, mà cậu cũng chẳng khác gì. Bọn họ lăn lộn đến giường, Giang Tự đâm vào bằng lực rất mạnh mẽ, Lâm Kiều vừa khóc vừa rên rỉ, nhưng lại cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Cậu rơm rớm nước mắt suy nghĩ, hình như cậu có thể làm chút gì đó cho Giang Tự thật rồi, nhận ra điều này khiến cậu cực kỳ sung sướng, cảm giác đau đớn cũng nhạt đi, cậu chỉ muốn ôm lấy bả vai của Giang Tự, dùng móng tay để lại từng vệt đỏ trên tấm lưng của anh.
Nếu có thể mãi mãi cạnh bên Giang Tự thế này thì tốt quá rồi, cậu muốn vĩnh viễn như vậy.
Đến khi xong chuyện, hai người ôm nhau ngủ, Lâm Kiều ngáp một cái, chỉnh thời gian báo thức từ 8 giờ thành 7 giờ.
*
Ngày hôm sau, hơn tám giờ Lâm Kiều và Giang Tự đã đến phòng huấn luyện, không ngờ Tiểu Phàm còn đến sớm hơn, đang ngồi thảnh thơi trên ghế chơi điện thoại.
“Chào buổi sáng Tàn thần, chào buổi sáng Kiều Kiều.”
Lâm Kiều ngại ngùng cười với cậu ta: “Chào buổi sáng.”
Tiểu Phàm cất điện thoại đi: “Ngồi chờ cả buổi, sao chỉ có hai ta và huấn luyện viên đến thế.”
Giang Tự nghe xong thì đáp: “Chín giờ huấn luyện, tám giờ bốn mươi họ mới chịu rời giường. Cỡ 8h55 sẽ tập hợp đủ.”
“Sẽ đến kịp ư?”
“Chỉ cần nhanh tay nhanh chân chút là được, tôi cũng hay dậy lúc tám rưỡi.”
“Đã học được.” Tiểu Phàm cười hì hì nói, “Cảm ơn Tàn thần đã chỉ điểm.”
Giang Tự gật đầu với cậu ta, bảo muốn quay về ký túc xá thu dọn, xách valy của Lâm Kiều rời đi. Tạm thời trong phòng chỉ còn mỗi Tiểu Phàm và Lâm Kiều, Tiểu Phàm xoay ghế dựa ngồi đối mặt với cậu: “Kiều Kiều, anh Tiểu Trúc bảo tôi hỏi cậu tính lấy bút danh gì, cậu nghĩ kỹ đi rồi chờ anh ấy đến thì báo lại.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn cậu nhé.”
“Đừng khách sáo.” Tiểu Phàm nói, “Cậu nhìn tôi có khách sáo với cậu tí nào đâu.”
Lâm Kiều lúng túng không biết nên nói tiếp thế nào. May là ba người nối đuôi nhau đi vào đã cứu vớt bọn họ, không lâu sau Sầm Trúc cũng đi vào, bảo hai người bọn họ đến ký hợp đồng.
Cái của Tiểu Phàm đã được đánh xong, chủ yếu là Sầm Trúc muốn hỏi Lâm Kiều có tính sửa ID hay không, Lâm Kiều suy nghĩ rồi nói: “Cứ để Lâm Kiều được chứ?”
“Cậu chắc chắn là được.”
Lâm Kiều quả quyết nói: “Vậy thì để Lâm Kiều đi.”
Sầm Trúc không nói gì nữa, đánh hợp đồng ra để cậu ký tên và ấn dấu vân tay. Lâm Kiều nhận được một xấp giấy A4 siêu dày, đầu choáng váng như xem thiên thư, dứt khoát lật đến trang cuối ký tên vào.
Tiểu Phàm đã xem hết ba bốn chục trang hợp đồng kia một cách tỉ mỉ, sau đó hỏi: “Kí một năm à?”
“Đúng thế.”
“Có thể đổi ngày hết hạn hợp đồng lên trước kỳ họp chuyển nhượng không? Em không muốn dính bẫy hợp đồng lần nữa.”
Sầm Trúc gọi điện thoại, sau đấy nói với cậu ta: “Được.”
“Vậy em không ý kiến gì nữa.” Tiểu Phàm ký tên lên hợp đồng mới được sửa lại, Sầm Trúc cầm lên nhìn rồi hỏi, “Hợp đồng phát sóng trực tiếp nằm trong tay cậu chứ?”
“Đúng thế.”
“Live stream của chúng ta đã ký với Hỏa Long, để tôi báo với bên kia xong sẽ để cậu ký hợp đồng.”
“Được.”
“Hợp đồng của Lâm Kiều ở trạm D đúng chứ?”
Lâm Kiều túng túng đáp: “Đúng vậy...”
“Cậu tìm hợp đồng đi, tôi bảo bên bộ phận pháp lý trao đổi với cậu.”
Lâm Kiều cảm thấy bọn họ phải tiến hành dạy dỗ cậu như một thằng ngốc, thế nên rất đỗi yên tâm, Lâm Kiều gật đầu như gà mổ thóc.
Sau đó cậu quay về phòng huấn luyện với Tiểu Phàm, Tiểu Phàm đi sóng vai với cậu, bỗng nhiên lên tiếng: “Hình như tôi thấy cậu chưa xem kỹ hợp đồng mà đã ký mất.”
Lâm Kiều hổ thẹn đáp: “Tôi có xem cũng không hiểu.”
“Ngu ngốc.” Tiểu Phàm thở dài, “Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, chắc chắn Tàn thần đã xem giúp cậu rồi.”
“Chắc vậy.” Lâm Kiều lắc đầu nói, “Tôi không quan tâm đâu.”
Tiểu Phàm lẩm bẩm: “Mẹ nó, tôi hâm mộ chết mất.”
Lâm Kiều cười ngây ngô với cậu ta, tỏ vẻ hiếu kỳ, “Bẫy hợp đồng là sao vậy?”
“Là ASG ký với Tiểu Ngư, không chuyển hợp đồng của tôi ra ngoài trước kỳ chuyển nhượng, đợi tôi hết hạn hợp đồng thì tự rời đi. Nhưng qua ngày chuyển nhượng thì còn đội nào thiếu trợ thủ nữa.” Tiểu Phàm vừa nói đến đã tức giận bừng bừng: “Mẹ nó, nhân sinh hiểm ác.”
Lâm Kiều bị chấn động: “Có thể làm vậy nữa sao?”
Tiểu Phàm chậc lưỡi: “Chậc chậc, đứa nhóc này vẫn còn quá nhỏ.”
Hai người đi thẳng về phòng huấn luyện, bên trong phòng huấn luyện viên và các đội viên đã tập hợp đông đủ. Anh Khải bảo bọn họ chơi team năm bồi dưỡng độ ăn ý với nhau trước, buổi chiều mới đấu huấn luyện, đến tối thì đấu huấn luyện tiếp.
Lịch thi đấu vòng loại vô cùng chằng chịt, trong một tuần mỗi đội phải đánh từ hai đến ba trận đấu. Quá trình đăng ký tuyển thủ không thể hoàn thành trong một hai ngày, bây giờ biện pháp duy nhất của KG là để hai dự bị lên tạm, chờ lúc Lâm Kiều với Tiểu Phàm lên sân thì tranh thủ kiếm chút điểm, cố gắng giữ được ghế trong KPL.
Lịch thi đấu đã trôi qua hơn nửa, mục tiêu kế tiếp của bọn họ vô cùng gian khổ, bọn họ không được thua quá mấy ván nữa. Sau khi anh Khải nêu rõ sự nghiêm trọng ra thì năm người đều trở nên nghiêm túc, Lâm Kiều đánh chú tâm lắm, nếu không phải có tiếng nhạc đột nhiên vang lên, cậu còn muốn xông thẳng vào ván tiếp theo.
“Chạy bộ thôi nào các đồng chí nhỏ.” Anh Khải là người mở cửa đầu tiên, trưng nụ cười không có ý tốt nói chuyện với hai người, “Hoan nghênh trải nghiệm hoạt động đặc sắc của KG.”
Tiểu Phàm nói ngay: “Huấn luyện viên, eo của tôi bị đau.”
“Trừ khi được bác sĩ trong đội chứng minh, có đau chỗ nào cũng không có tác dụng gì đâu.” Noãn Đông vui vẻ khi thấy người gặp họa: “Mau đi chạy bộ thôi, cuối cùng cũng có người mới để đùa cợt ha ha ha ha ha.”
Anh Khải nói chậm rãi: “Tôi cho cậu năm phút đến khai báo với bác sĩ Trần.”
Tiểu Phàm: “...”
Ký ức từ thuở xa xăm của Lâm Kiều bị đánh thức, biết có chạy cũng không thoát được nên đành trà trộn vào hàng ngũ. Chạy được nửa vòng quanh hồ Huyền là xong chuyện, cả hành trình khoảng chừng 3km, thật ra cũng không dài lắm, nhưng với mấy người 800 năm chưa từng chạy như Lâm Kiều và Tiểu Phàm chẳng khác gì cực hình, hai người chạy một chút đã tách khỏi đội hình, đứng đằng sau thở như chó.
“Đệt, quá mệt mỏi luôn.” Tiểu Phàm vừa chạy vừa than thở: “Tôi hối hận rồi, tôi muốn về nhà.”
Lâm Kiều nói nhỏ: “Thật ra tôi cũng hơi muốn về nhà rồi.”
“Nói cái gì đấy?” Giang Tự chậm rãi chạy đến bên Lâm Kiều, “Kiên trì lên nào, chạy hai ngày là quen thôi. Em xem bây giờ Hoa Hoa chạy vui vẻ thế kia.”
Lâm Kiều cầm lòng không đậu mà ngẩng đầu lên, thấy Hoa Ngữ Giả cách cậu không xa, nhìn có vẻ mệt mỏi lắm, nhưng bước chân vẫn rất vững vàng. Cậu nhớ lại lần đầu tiên gặp Hoa Ngữ Giả năm ấy, cậu ta đi bước nào thì trời đất muốn rung chuyển theo, mấy năm nay ở KG mới hao gầy được chút ít.
“Ngày nào cũng ngồi, thân thể dễ bị bệnh lắm, cái đám quỷ lười mấy cậu không ép là chẳng ra ngoài luôn.”
“Nhất là em đấy, em quá là lười rồi.” Giang Tự nói bằng âm lượng chỉ hai người mới có thể nghe thấy, “Mới chạm nhẹ vài cái là xìu rồi, con gà bệnh.”
Lâm Kiều: “...”
Giang Tự không nhiều lời, chỉ nói vài câu vậy thôi, đứng lại lấy chai nước trong túi đưa cho Lâm Kiều: “Hai người chia nhau đi, nếu chạy không nổi nữa thì nghỉ ngơi hai phút, xong thì quay về tắm rửa, tập hợp ở phòng huấn luyện trước 9 giờ. Tôi đi trước.”
Anh đưa nước xong thì chạy mất bóng. Lâm Kiều và Tiểu Phàm tìm một hàng ghế ngồi xuống, hai người chật vật tu nước, ngồi xem cảnh đêm ở hồ Huyền.
Ánh trăng lay lắt, thuyền hoa đua nhau, hai ba ngọn đèn điểm xuyết trên mặt hồ, hệt như pháo hoa vậy, đẹp không mức nào tả xiết.
Tiếng nhạc chạy bộ của KG dần dần biến mất, hình như cũng không có ai đến giám sát họ cả. Tiểu Phàm nghỉ ngơi một lát mới nói: “Kiều Kiều, cậu biết đường không, không thì chúng ta ngồi đây chốc nữa, sau đó đi đường tắt về?”
Lâm Kiều có hơi rối rắm, lắc đầu với cậu ta: “Chạy trốn nhất thời chứ không chạy trốn được cả đời, chạy nhanh lên xong về huấn luyện nào.”
“Cũng đúng.” Tiểu Phàm chống ghế dài đứng dậy, vươn tay với cậu, “Đứng lên, tôi kéo cậu.”
Hai người mua thêm một bình nước trên đường, lúc này mới gắng gượng chạy về căn cứ, tuy rằng mệt gần chết nhưng tinh thần lại thả lỏng vô cùng.
Xét thấy hai người bọn họ tiêu hao quá nhiều thể lực nên anh Khải không ra nhiệm vụ gì nữa, bảo chút nữa đánh team năm thì xong một ngày huấn luyện.
Lâm Kiều cố chống đỡ về đến ký túc xá, thấy giường đã được đổi vỏ chăn mới chỉnh tề, cậu không nghĩ nhiều, vọt vào phòng tắm xối nước xong thì nằm xuống giường, chìm thẳng vào mộng đẹp.
Đêm khuya, Giang Tự lặng lẽ mở cửa phòng ký túc xá của cậu. Người đàn ông đứng bên mép giường nhìn cậu hồi lâu, sau đó duỗi tay xoa đầu cậu, để chìa khóa dự phòng ký túc xá của Lâm Kiều trong tay mình lên bàn.